Đọc truyện Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2 – Chương 10: Chúng ta kết hôn đi
Lòng bàn tay cô ướt
đẫm mồ hôi, vừa rồi cô cũng cảm thấy anh cũng như vậy. Nếu vừa rồi Cố
Học Võ bắt tay mà không phải vỗ vai anh, thì Cố Học Võ nhất định sẽ nhận ra. Anh ấy đang căng thẳng sao?
Kiều Tâm Uyển cũng không biết,
nhưng lúc nãy nhìn trực diện vào mắt Cố Học Võ, trong lòng cô thật sự có chút hoảng loạn. Sợ hãi. Và bất lực.
Trầm Thành thở phào, đối diện với một chút hoang mang trong mắt Kiều Tâm Uyển: “Tâm Uyển, hiện tại em định thế nào?”
Kiều Tâm Uyển cắn môi, không trả lời.
Định thế nào? Cô có thể định thế nào nữa? Đứa bé đã lớn như vậy, cô nhất
định phải sinh con ra, còn chuyện gì sau đó thì để tính sau vậy.
“Trầm Thành.” Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trầm Thành, trong mắt có một tia kiên định: “Chúng ta kết hôn đi.”
Trầm Thành sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt Kiều Tâm Uyển, ánh nắng chiều
nhuộm hồng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhưng bàn tay của cô lại lạnh như
băng, bên trong vẫn còn ướt mồ hôi. Nghĩ đến lời Cố Học Võ vừa nói,
trong lòng anh khẽ thở dài, giống như đã hiểu rõ rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
“Nếu đây là điều em muốn, vậy chúng ta kết hôn.”
Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Trầm Thành, chúng ta kết hôn đi. Em đồng ý với anh, sau này em cũng sẽ sinh con cho anh.
“Tâm Uyển.” Trầm Thành trầm mặt xuống: “Em nghĩ anh để ý đến chuyện đó sao?”
Kiều Tâm Uyển cắn môi, cũng biết mình lỡ lời. Trầm Thành vỗ vỗ bả vai xoa
dịu cô: “Em không cần nghĩ nhiều. Em đang mang thai, tâm trạng rất quan
trọng. Em phải luôn giữ mình vui vẻ. Những chuyện khác thì em không cần
phải lo. Đợi đến khi con chào đời rồi chúng ta cử hành hôn lễ. Được
không?”
“Được.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, nắm chặt hai tay nhìn Trầm Thành: “Trầm Thành, em hứa với anh em sẽ là một người con dâu tốt, một
người vợ tốt.”
“Đồ ngốc.” Trầm Thành khe khẽ thở dài: “Anh yêu
em, vì em là chính em chứ không phải là những điều em có thể mang đến
cho anh. Dù cho em có trở thành thế nào, anh đều yêu em.”
“Trầm Thành. . . . . .”
Kiều Tâm Uyển thật sự rất cảm động, trong mắt đã hơi ươn ướt, cô tựa người
vào trong lòng anh, khẽ nói: “Trầm Thành. Cám ơn anh.”
Sự xuất hiện của Trầm Thành đã cho cô biết, cô không phải là quá tồi tệ, cô cũng có người yêu, cũng có người vì cô mà đau lòng.
Như vậy rất tốt, thật sự rất tốt.
Xa xa, xe Cố Học Võ đã nổ máy chuẩn bị đi. Từ nơi rất xa nhìn thấy hai
người ôm nhau trong chòi nghỉ mát, vẻ mặt tối tăm trong mắt anh dường
như tan biến mất, vẻ mặt lại bình tĩnh không chút gợn sóng mà rời đi.
. . . . . . . . . . . . http://.sakuraky.wordpress.com. . . . . . . . . . . .
“Mẹ không đồng ý.” Trầm mẹ nhìn con trai mình, vẻ mặt kiên quyết: “A Thành, mẹ tuyệt đối không đồng ý cho con cưới Kiều Tâm Uyển.”
“Mẹ. . . . . .” Vẻ mặt Trầm Thành có vài phần bất đắc dĩ: “Con đã nói với mẹ rồi, con nhất định phải cưới cô ấy.”
“Mẹ cũng đã nói, mẹ sẽ không đồng ý.” Trầm mẹ bị chọc tức, trừng mắt với
con: “Thủ đô nhiều con gái như vậy, người đàng hoàng sao không chọn, lại đi chọn con gái Kiều gia, con cũng biết nó với Cố Học Võ. . . . . .”
“Bọn họ đã ly hôn rồi.” Trầm Thành nhìn mẹ, cảm thấy không thể lý giải được: “Tâm Uyển đã ly hôn với Cố Học Võ, sao con lại không thể ở bên Tâm
Uyển?”
“Còn đứa con trong bụng nó thì sao?” Trầm mẹ là người từng trải, bà sẽ không để cho con mình bị người ta nói là đồ ngốc: “Nó mang
đứa cháu của Cố gia đến Trầm gia chúng ta như vậy là sao?”
“Mẹ. Đó là con của con mà. . . . . .”
“Không phải con nói vậy thì mẹ sẽ tin đâu.” Trầm mẹ xua tay: “A Thành, con
không cần phải gạt mẹ. Đứa bé đó rõ ràng là của Cố Học Võ.”
“Mẹ.” Trầm Thành nóng nảy: “Mẹ đã nói chỉ cần con kết hôn thì ai mẹ cũng chấp nhận mà.”
“Đúng vậy. Mẹ sẽ không ý kiến.” Trầm mẹ gật đầu: “Con muốn kết hôn với một
người ngoại tỉnh cũng được, không giàu có cũng xong. Mẹ nói thẳng, cho
dù con tùy tiện kéo một cô gái ở ngoài đường dắt về thì mẹ cũng không
nói hai lời. Nhưng mà Trầm Thành à, mẹ nói này. Mẹ cũng biết con bé nhà
họ Kiều từ lúc nó còn bé cho đến khi trưởng thành. Trong lòng nó không
có con, hai đứa lấy nhau sẽ không hạnh phúc.”
“Trước kia cô ấy không có con, nhưng không có nghĩa sau này cũng vậy?”
“Hừ.” Trầm mẹ lắc đầu hừ lạnh: “Trước kia không có thì sau này làm sao mà có được.”
Nhìn thấy vẻ mặt bướng bỉnh của con trai, Trầm mẹ thở dài: “Trầm Thành, con
bé nhà họ Kiều, mẹ cũng rất thích. Nghĩ cho cùng, thì hai đứa cũng xứng
đôi, nếu con thất sự muốn cưới nó, mẹ cũng không thể phản đối. Nhưng
người nó yêu là Cố Học Võ. Con cưới một người không yêu con thì sẽ đau
khổ cả đời đấy.”
“Trong lòng con có cô ấy là được.” Trầm Thành không ngại: “Mẹ, con thích Tâm Uyển lâu lắm rồi. Mẹ thành toàn cho con đi.”
“Việc khác mẹ đều có thể đáp ứng con nhưng cái này không được.” Trầm mẹ rất
kiên quyết: “Nếu nó không mang thai, mẹ cũng có thể đồng ý, nhưng mà giờ nó đã có con. Lại còn là cháu Cố gia. Hiện tại mẹ đoán Cố gia không
biét, nhưng mà sau đó Cố gia biết thì chẳng lẽ đứa bé vẫn có thể là của
con sao?”
“Con. . . . . .”
Trầm mẹ nhìn con mình rối rắm, trừng mắt liếc nhìn con một cái: “Mẹ nói rồi, hôn sự này, mẹ không đồng ý.”
“Mẹ không đồng ý. Con đi nói với ba.” Trầm ba hiểu anh nhất, anh không tin ba cũng không đồng ý.
“Hừ. Đừng tìm ba con.” Trầm mẹ phá tan ảo tưởng của con trai: “Chỉ cần mẹ
không gật đầu, hôn sự của con và Kiều Tâm Uyển không có cửa đâu.”
“Vậy con sẽ dọn ra ngoài ở.” Trầm Thành đôi co cùng Trầm mẹ: “Con không thể không cưới Tâm Uyển.”
“Con lớn rồi nên cánh cũng cứng hơn chứ gì.” Trầm mẹ nhìn con, quả thực là
vô cùng tức giận: “Con muốn kết hôn với Kiều Tâm Uyển thì cứ cưới đi.
Cưới nó rồi thì coi như con không có người mẹ này nữa.”
“Mẹ.” Trầm Thành sắp điên lên rồi: “Mẹ đừng ép con, vậy mẹ cứ coi như không có đứa con như con đi.”
Nói xong những lời này, anh cũng không quan tâm Trầm mẹ phản ứng như thế
nào, hất tay đi mất. Để lại Trầm mẹ ngồi đó bực mình nhìn theo bóng con
mình bỏ đi. Nếu không thể làm công tác tư tưởng với con trai được, vậy
chỉ có thể đến Cố gia một chuyến thôi.
. . . . . . . . http://.sakuraky.wordpress.com. . . . . . . . . .
“Sao vậy?” Kiều Tâm Uyển cắt miếng thịt bò bít tết trước mặt, phát hiện Trầm Thành dường như có chút bất an: “Công ty có việc gì sao?”
“Không có việc gì.” Trầm Thành lắc đầu, cố gắng nhếch khóe miệng lên: “Món bít tết ở nhà hàng này không tồi, lần trước đã nói là muốn dẫn em đi ăn thử một lần.”
“Quả thật không tồi.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, nhìn Trầm Thành: “Nhưng mà em không được uống rượu nên có chút mất hứng.”
“Sinh xong là có thể uống mà.” Trầm Thành cười yếu ớt, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Đúng rồi, em muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật?”
“Tuần trăng mật á?” Kiều Tâm Uyển hơi hơi nhíu mày, hiện tại mà nói đến tuần
trăng mật có phải là quá sớm không? Nhưng mà thấy vẻ chờ mong trong mắt
Trầm Thành, cô cười cười: “Em muốn đi Đan Mạch.”
“Đất nước của truyện cổ tích?” Trầm Thành hơi ngạc nhiên: “Anh cứ tưởng em thích đi mấy chỗ như Paris hay Milan cơ.”
“Đáng ghét.” Kiều Tâm Uyển không vui: “Nói cứ như em chỉ biết đi dạo phố với mua sắm thôi vậy.”
“Đương nhiên không phải.” Trầm Thành chuyển mắt ra ngoài cửa kính, nhìn tòa
cao ốc bách hóa bên ngoài: “Hiện nay em đang làm trợ lý cho chú Kiều,
đưa thành tích của bách hóa Kiều thị tăng lên năm điểm phần trăm. Thành
tích không tồi chút nào.”
“Cái này đã là gì.”
Lúc vừa mới
kết hôn với Cố Học Võ được hai năm, anh luôn ở bên ngoài, cô ở một mình
lại không quen. Trở về Bắc Đô, tâm trạng cô buồn bực, cũng không muốn đi làm, ngày nào cũng tìm người đánh bài, chơi mạt trượt, đi dạo phố, mua
sắm. Sau đó về nhà chỉ cần nhìn thấy Cố Học Võ là lại cãi nhau liên
miên. Mỗi lần ầm ĩ là lại buồn, càng buồn thì càng muốn đi ra ngoài
chơi. Lâu dần, nó trở thành một vòng tuần hoàn ác tính của cô.
Nếu không đến thành phố C, không muốn ngày nào cũng cùng Cố Học Võ nhìn
nhau mà thấy ghét, cùng lúc cũng muốn giúp Kiều Kiệt một phen, có lẽ bây giờ chuyện gì cô cũng không làm, ngày ngày chỉ biết làm một cô chiêu.
Nói như vậy, cô còn phải cảm ơn Cố Học Võ.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Trầm Thành nhìn thấy cô thất thần, vẻ mặt có chút lo lắng: “Sinh con
xong nếu em vẫn muốn giúp đỡ Kiều thị anh nhất định sẽ ủng hộ em.”
“Không sao.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Nếu anh muốn em ở nhà toàn tâm toàn ý lo
cho gia đình thì em thấy cũng không có gì là không tốt cả.”
“Anh
không muốn lãng phí tài năng của em.” Trầm Thành nhìn Kiều Tâm Uyển:
“Tâm Uyển, anh nói thật đấy, sau này em muốn làm gì anh cũng không ngăn
cản.”
“Cám ơn.” Hai chữ đơn giản này không đủ để bảy tỏ sự cảm
kích của cô. Cô thật sự cảm kích Trầm Thành. Cắt tiếp một miếng bò bít
tết bỏ vào trong miệng, cô ngẩng đầu lên, hứa với lòng mình, từ hôm nay
trở đi, cô phải cố gắng sống tốt. Không chỉ vì cô, mà còn vì con.
“Không cần cảm ơn.” Trầm Thành lắc đầu: “Chúng ta sắp thành vợ chồng rồi mà,
em giao hết việc của em mấy hôm nay cho Kiều Kiệt làm đi. Rảnh rồi thì
đi xem tổ chức tiệc ở đâu, đặt áo cưới ở đâu. Đợi em sinh con xong, đầy
tháng con là chúng ta kết hôn.”
“Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu,
nhìn vẻ chân tình trên mặt Trầm Thành. Một trong ba cái khổ của cuộc đời chính là cầu mà không được. Trước đây, cô cứ cố sống cố chết có cầu cho được tình yêu của Cố Học Võ. Lúc này buông tay, cô cũng cảm thấy nhẹ
nhõm. Trái lại Trầm Thành vẫn luôn si tình với cô, cô đã trải qua cái
cảm giác thống khổ này một lần rồi, nhất định sẽ không để Trầm Thành
cũng như vậy. Cô sẽ đối xử với Trầm Thành thật tốt, cùng anh xây dựng
một gia đình hoàn hảo, có hai ba đứa con khỏe mạnh. Cùng nắm nhau đi đến suốt cuộc đời. Hạnh phúc đó cô phải quý trọng.
. . . . . . . . . . . . http://.sakuraky.wordpress.com. . . . . . . . . . . .
Trịnh Thất Muội mở cửa tiệm, cái bụng mang thai đã gần sáu tháng của cô khiến động tác cô trông rất nặng nề. Chỉ việc nâng cửa lên thôi cũng đã phải
cố hết sức.
Đột nhiên, một bàn tay to giúp cô đẩy cửa lên. Cửa được cuốn lên trên rồi mở ra.
“Cám ơn.” Trịnh thất thất quay sang, nhìn thấy người trước mặt thì sửng sốt một chút: “Cố, thị trưởng Cố?”
Đưa mắt nhìn xung quanh, bảy giờ rưỡi sáng, mọi người đều vội vã đi làm,
dường như không ai chú ý tới bên này. Cũng không có ai nhìn thấy thị
trưởng Cố giúp cô mở cửa
Ngây người một lúc, cô lui người về sau, nhường đường: “Mời vào.”
Cố Học Võ không đi vào mà đảo mắt qua cái bụng của Trịnh Thất Muội. Nghĩ
đến tin tức anh thu thập được ngày hôm qua, lại nhìn cô gái trước mặt mà trong mắt anh hiên lên chút hổ thẹn.
“Thị trưởng Cố?” Trịnh Thất Muội cảm thấy thật quái dị. Trời tháng 7 ở thành phố C tuy là mới sáng
nhưng đã bắt đầu thấy nóng. Cô cũng không hiểu tại sao Cố Học Võ lại
đứng ở trước cửa tiệm rồi nhìn chằm chằm vào cái bụng của cô là muốn làm cái gì.