Bạn đang đọc Cô Dâu 30 Ngày: Chương 46
Vô Thần vội bế xốc Kỳ Vy lên nhưng chợt từ đâu một luồng sức mạnh khủng khiếp đã nhắm thẳng vào lưng hắn khiến hắn giuộc tay khỏi Kỳ Vy, nàng ta ngã phịch xuống đất, không một phản ứng, dường như Kỳ Vy chẳng còn ý thức gì được nữa, nàng đã chìm trong mê man.
Vô Thần bất giác nhận được một cái chưởng từ sau lưng khiến hắn trọng thương, hắn giận dữ quay lưng lại.
Vô Thần như đứng tròng…
“ Ngươi….”
“ Thế nào?” Trước mặt hắn là An Phong, chàng nhìn hắn mỉm cười một nụ cười lạnh lùng, đáng sợ và bước đến “ Cảm giác bị ăn chưởng như thế nào?”
Vô Thần vẫn không lên tiếng, ánh mắt căm hờn nhìn An Phong không chớp mắt.
“ Đúng là tiểu nhân… Không ngờ đường đường là một Thái Tử của Thiên Giới mà lại đánh lén kẻ khác như vậy” Hắn vừa nói vừa lấy tay ôm ngực, cái chưởng của An Phong như xuyên thấu lục phủ ngũ tạng, khiến hắn vô cùng đau đớn, nét mặt hắn bắt đầu tái dần.
“ Sao?” An Phong nhìn hắn cười khẩy “ Tiểu nhân? Ta e Ngươi phải nhìn lại bản thân mình trước đã, một nam tử hán mà lại đi bắt nạt một nữ nhi yếu đuối không biết chút phép mà coi được à? Dù sao Ngươi cũng không phải con người….”
“ Ngươi….” Biết không thể đấu lại An Phong, hắn cắn môi nhìn An Phong căm giận, rõ là trong lòng hắn giờ như một ngọn núi lửa đang sục sôi. Cuối cùng, hắn biến mất và không quên nói với An Phong “ Một ngày nào đó… ta sẽ trả lại cho các ngươi gắp trăm lần những gì mà ta đã chịu đựng”
“ Được rồi! Để xem Ngươi sẽ tiếp tục giở trò gì… Ta không tin ta lại thua kẻ như Ngươi…” An Phong không biết chắc chắn rằng mình sẽ bảo vệ được mình hay không, huống chi bảo vệ Kỳ Vy, nhưng nhất quyết có chết thì cũng phải bảo vệ nàng đến cùng.
An Phong vội đi đến chổ Kỳ Vy nằm, chàng khụy người xuống đở cổ Kỳ Vy:
“ Nàng tỉnh dậy đi…” – An Phong vừa nói vừa lấy tay vỗ nhẹ lên má của nó “ Không sao rồi, nàng được an toàn rồi…”
Trong cơn mê sâu, như chìm trong bóng tối của địa ngục, Kỳ Vy vô cùng sợ hãi khi trước mắt mình chỉ toàn là màu đen thâm thẫm không nhìn thấy ánh sáng, nó cứ gọi tên An Phong không ngớt…
Chợt tiếng An Phong vang lên trong tai, nó như bị kéo ra khỏi sự sợ hải, tiếng gọi bắt đầu rõ dần và lớn hơn.
“ An Phong… chàng đâu rồi, em sợ lắm…”
“ Em không muốn rời xa chàng, em thật sự không muốn…”
Từng câu từng chữ nó thốt ra, là một giọt lệ rơi xuống từ đôi mắt của nó.
“ Kỳ Vy… hãy tỉnh lại…”
Chợt trước mặt nó, xa xa một tia ánh sáng xuất hiện và từ từ rõ dần, nó mừng rỡ chạy thật nhanh đến nơi phát ra ánh sáng…
An Phong vẫn vỗ nhẹ lên má Kỳ Vy, chàng bắt đầu không thể kìm được sự lo lắng của mình nữa, đôi mắt chàng rưng rưng, những giọt lệ như sắp tràn khỏi khóe mi…
Chàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi khi không thể gọi được Kỳ Vy tỉnh dậy nữa.
“ Không! ta xin nàng… hãy tỉnh dậy nhìn ta…”
Chàng vội gục đầu vào cổ Kỳ Vy, thật sự chàng chẳng biết làm gì khi gọi mãi tên người con gái chàng yêu trong vô vọng,dù đã ba mươi phút trôi qua.
Nhưng chợt bàn tay Kỳ Vy cử động…
Nó bắt đầu ý thức được những gì đang diễn ra, những ngón tay bắt đầu linh hoạt hơn.
Kỳ Vy nhận ra người đang ôm lấy nó là An Phong, mùi hương từ tóc chàng, như mùi của hoa sen, mái tóc chàng đen tuyền và dài như tấm lụa..
Hình ảnh quen thuộc mà nó đã nhìn thấy ở Thiên Giới.
Kỳ Vy đưa tay lên đặt lên má An Phong, nở một nụ cười.
An Phong thất thần ngước đầu lên, thật không tin được….
“ Chàng… khóc ư?” Kỳ Vy nhíu mày, không tin được những gì nhìn thấy, trong đôi mắt đen tuyền ấy, long lanh nước, như rằng chàng đã khóc vì nó.
“ Ta….”
An Phong không biết phải nói gì hơn, chàng chỉ im lặng bối rối không thể thốt nên lời.
Dù An Phong có trả lời hay không thì Kỳ Vy chẳng muốn quan tâm, nó tin những gì nó thấy là sự thật, nó vội quàng hai tay ôm lấy cổ An Phong.
“ Em cảm ơn chàng! Chàng đã cứu em….”
An Phong mỉm cười cảm nhận sự ấm áp trong vòng tay của Kỳ Vy, chàng chẳng muốn trả lời Kỳ Vy nữa…
“ Em xin lỗi chàng nhiều lắm, vì đã không quan tâm đến sự lo lắng của chàng, lúc nào cũng nghĩ mình là đúng…”
“ Không sao…! Ta chỉ vì không yên tâm để nàng đi một mình nên ta đã vội đuổi theo nàng…Rất may ta đã đến kịp lúc” Nhìn thấy Kỳ Vy thoát khỏi nguy hiểm, An Phong cũng chẳng muốn trách móc Kỳ Vy nữa, được nhìn thấy nó bình yên là chàng vui rồi.
Một lần nữa, An Phong nhận ra bản thân mình đã thật sự yêu cô gái này, chàng thật sự không muốn nghĩ đến khi hết hạn ba mươi ngày ở Thiên Giới, nàng sẽ như thế nào, ra sao… Chàng sợ mất Kỳ Vỳ, thật sự rất sợ.
Chàng biết rằng không nên để Kỳ Vy ở Hạ Giới lâu hơn nữa, phải nhanh chóng trở về Thiên Giới.