Bạn đang đọc Cô Dâu 30 Ngày: Chương 43
8h sáng tại bệnh viện…
Tuyết Ni dường như đã hồi phục hoàn toàn, hôm nay là ngày nó xuất viện. Bà Dương thì đã trở về Thượng Hải giải quyết chuyện làm ăn bị trục trặc. Hôm nay chỉ có ba nó đến đón và ông bà Lâm. Còn Việt Anh thì chẳng thấy tâm hơi đâu cả, dù rằng miệng lúc nào cũng ậm ừ rằng sẽ đến, cũng chắc hẳn cậu ta thì ậm ừ cho qua chứ chẳng muốn quan tâm làm gì.
Tuyết Ni đang đứng cạnh chiếc ô tô của ba nó, đứng kế bên nó là ông bà Lâm, gương mặt hai người có vẻ mệt mỏi sau những chuyện vừa rồi, nó cảm thấy bản thân thật đáng trách, nó không muốn kết hôn với người con trai không yêu nó:
– Con… con xin lỗi hai bác nhiều lắm… – Nói rồi nó cúi đầu xuống tạ lỗi – Con đã làm hai bác và ba mẹ buồn lòng…
– Không sao đâu mà! Bác hiểu hết mà… – Bà Lâm mỉm cười nhìn nó, bà thật sự không hề trách nó, bà cũng hiểu cảm giác của nó thế nào, dù gì hai đứa nó có yêu thương nhau gì đâu, cần chi phải ép buộc như vậy ? – Qua đó rồi, con nhớ giữ gìn sức khỏe…
Nhìn thái độ của Tuyết Ni hiện giờ, ông Lâm phần nào cũng cảm thông, ông khẽ mỉm cười gật đầu chào tạm biệt:
– Không sao đâu con! Bác sẽ không trách con và Việt Anh nữa đâu…
Rồi chợt Tuyết Ni ôm chầm lấy hai ông bà: “ Con sẽ không bao giờ quên hai bác…”
Xong rồi nó lên xe, nó thở phào một cái như trút được gánh nặng trong lòng, chiếc xe từ từ lăng bánh rồi xa dần…
– Con sẽ không bao giờ quên nơi này và cả anh ấy… – Tuyết Ni nói với ông Dương, nhưng ánh mắt vẫn nhìn xa xăm.
– Ba xin lỗi… – Ông Dương – Ba không nghĩ rằng mọi thứ lại xảy ra như vậy…
– Không đâu ba! Ba đừng nói vậy mà… Chỉ tại con… tại con đã yêu người ấy… – Nói rồi nó bật khóc, từng dòng lệ cứ rơi xuống ướt đẫm đôi má trắng hồng của nó. Trái tim nó giờ cảm thấy vô cùng đau nhói, cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nó không biết phải bao lâu mới quên được Việt Anh, dù lòng tự nhủ “ Mọi thứ sẽ qua nhanh thôi… Rồi tất cả sẽ chỉ còn lại là những ký ức bị lãng quên…”. Nó sẽ tìm cho nó một người yêu nó thật sự, nó tin rằng nó sẽ tìm được.
Chiếc xe tiến thằng về ngôi biệt thự của nhà họ Dương. Giờ đây Tuyết Ni chỉ việc về nhà nghỉ ngơi, chờ bà Dương trở lại Việt Nam thì cả ba người sẽ cùng trở về Thượng Hải.Có lẽ vì lo lắng cho sức khỏe cũng như tinh thần của Tuyết Ni, thay vì ở lại Thượng Hải chờ chồng và con gái cùng trở về, bà Dương lại muốn một lần nữa quay lại Việt Nam đón hai người về.
Tuyết Ni đang ở trong phòng…
Nó đang ngồi trên giường với chiếc gối được kê sau lưng, trên tay cầm một quyển sách, mắt luôn chăm chú không rời quyển sách, chợt có ai đó gõ cửa khiến nó giật mình:
– Ai đó ? – Trong lòng nó tự dưng nghĩ đến là Việt Anh, nhưng lại vội phủ nhận “ không thể nào…” Chắc có lẽ cái tên Việt Anh luôn hiện diện trong tâm trí của nó, nên việc nghĩ đến Việt Anh là chuyện đương nhiên. “ Có lẽ là…” – Là ba hả…?
Nó vội đặt quyển sách xuống, định ngồi dậy thì cánh cửa chợt mở ra.
Nó chợt bất ngờ to mắt, trong lòng luôn hoài nghi những gì đang diễn ra trước mắt, người đứng trước mặt nó là Việt Anh, nó cố chớp chớp mắt mong rằng nó không bị hoa mắt.
Gương mặt Việt Anh có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra trong lòng lại cảm thấy vẻ mặt Tuyết Ni hiện giờ rất buồn cười, không nghĩ cô ta mới có mấy ngày không gặp mình mà không còn nhận ra mình là ai nữa.
– Cô làm sao vậy ? – Việt Anh lên tiếng, rồi vội đóng cửa phòng lại cẩn thận.
– Là anh thật sao ? – Tuyết Ni tròn mắt, trong lòng đã định hình được những gì đang xảy ra trước mắt, thật sự không phải là ảo giác, nó bỗng cảm thấy trong lòng ngập tràn một niềm hạnh phúc mà bấy lâu nay nó luôn tìm kiếm.
– Chứ cô nghĩ tôi là gì mà còn hỏi câu hỏi kiểu như vậy ? – Việt Anh đi đến ký nhẹ lên đầu nó. Rồi Việt Anh vội quay mặt sang nơi khác khẽ mỉm cười, để tránh Tuyết Ni nhìn thấy. Nhưng Việt Anh vội đổi giọng,. – Nhưng mà… Nhìn cô hiện giờ có vẻ không khỏe cho lắm. Tôi không phiền cô nghỉ ngơi… – Có vẻ hàm ý như mong Tuyết Ni sẽ nói một câu gì đó níu kéo hắn ở lại, không hiểu sao Việt Anh lại thích như vậy, rồi Việt Anh chợt quay lưng đi như hễ chuẩn bị bước đến mở cửa phòng để ra về.
Tuyết Ni sực nhớ ra gì đó, chợt đưa tay ra như để chạm đến Việt Anh, nhưng nó vội nắm tay và thu tay lại…
– À này! – Tiếng gọi của Tuyết Ni khiến Việt Anh có vẻ đắc ý, nhưng mặt lại tỏ vẻ không quan tâm – Cho tôi mượn… điện thoại… được… chứ? – Tuyết Ni cố gắng thốt ra câu nói. Có lẽ cái đề nghị của nó hơi kỳ quái, tự dưng lại mượn điện thoại của một thằng con trai mà đối với nó chẳng thân là mấy, phải gọi là “quan gia” thì đúng hơn.
– Gì ? Sao lại mượn điện thoại của tôi làm gì ? – Việt Anh to mắt quay sang nhìn nó, thật ra cô ta đang định dở trò gì vậy ?
– À! Không có gì đâu …. – Nó khẽ cười trừ với Việt Anh khi nhìn thấy nét mặt hiện giờ của Việt Anh, có lẽ anh ta đang hoài nghi nó đang thực hiện một “mưu đồ” không chính đáng nào chăng ? – Anh đừng nhìn tôi với ánh mắt đáng sợ như vậy chứ? Tôi chỉ muốn biết số điện thoại của Kỳ Vy thôi mà, tôi muốn gặp cô ấy lần cuối trước khi trở về Thượng Hải.
– Chỉ vậy thôi hả ? – Việt Anh có lẽ đôi chút bất ngờ trước câu nói của Tuyết Ni, nhưng dễ hiểu thôi, trước kia hai cô gái có đôi chút hiểu lầm với nhau, gặp nhau “ giải quyết” luôn cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng hẳn là kiểu nói chuyện đàng hoàng chứ không phải kiểu “ giải quyết” như người ta thường hiểu lầm.Rồi Việt Anh lấy điện thoại trong túi ra, rồi ném sang Tuyết Ni.
Tuyết Ni vội bắt lấy cái điện thoại:
– À này! – lời nói mở đầu của Việt Anh khiến Tuyết Ni vội ngẩng đầu lên nghe – Làm ơn đừng có nói “ lần cuối” được không ? Nghe ghê quá ! Cứ như là không bao giờ được gặp lại vậy…
Đáp lại, Tuyết Ni khẽ gật gật mỉm cười.
Nụ cười ấy khiến trái tim Việt Anh như loạn nhịp. Phải chăng anh đã thật sự phải lòng cô nàng tiểu thư lanh chanh này rồi chăng? Nhưng điều này thật sự là không thể nào, rõ ràng Kỳ Vy mới thật sự là bạn gái của anh cơ mà? Dường như hình bóng của Kỳ Vy đang mờ dần trong tâm trí của Việt Anh, điều này khiến anh đang rất bối rối, thật sự bản thân mình đang nghĩ gì ? Hay rằng vào hôm đó, hôm Tuyết Ni xảy ra chuyện và khi đột nhiên có một tên con trai xuất hiện đỡ giúp Kỳ Vy cái tát tay của ông Lâm – ba của anh, thì mọi thứ đã thay đồi
Khi lưu lại trong điện thoại số điện thoại của Kỳ Vy, Tuyết Ni vội đưa lại cho Việt Anh, anh vội cầm lấy rồi đi ra cửa và không quên nhắc nhỡ cô tiểu thư họ Dương:
– Ráng mà nghỉ ngơi cho tốt, tôi có mua trái cây cho cô đấy, tôi để ở ngoài… – Nói đến đó, nét mặt Việt Anh có chút bối rối, nhưng rồi anh vội hít một hơi thật sâu rồi vội bước đi.
Rõ ràng rằng trái tim Việt Anh đã thật sự thay đổi, rồi chăng mọi chuyện sẽ xảy ra như thế nào nữa đây ? Thật sự Việt Anh cũng chẳng dám nghĩ tiếp nữa.