Bạn đang đọc Cô Dâu 30 Ngày: Chương 11
Hai tay Kỳ Vy đan xen ôm chặt cây trâm,gương mặt không giấu nổi sự vui mừng:
– Ôi! Không tin được…tôi cứ tưởng…- Không chần chừ, quàng tay ôm lấy nàng Băng Châu.
Nàng ta có vẻ lúng túng với cái ôm suýt nghẹt thở của Kỳ Vy, vôi nhè nhẹ đẩy Kỳ Vy ra…
– Vậy là ổn rồi, mong Thái Tử Phi giữ nó cẩn thận hơn…
– Nhưng làm sao cô lại tìm được nó…
Băng Châu không nói gì mà quay lưng bỏ đi về hứơng màn đêm…
– Chính thần đã tạo ra cây trâm đó, nó là một thứ bảo bối rất quý giá có thể bảo vệ Thái Tử Phi khỏi mọi nguy hiểm. Vì là linh vật nên khi thần đọc chú thì nó tự dưng sẽ xuất hiện… – Rồi đứng lại, giờ đây đã cách Kỳ Vy khỏang mười bước chân, Băng Châu xoay mặt lại, mỉm cười với Kỳ Vy, vẫn đôi mắt to tròn ngây thơ đó rồi từ từ tan biến thành những đốm đỏ đỏ sáng rực rồi hòa vào khoảng không.
Giờ đây chỉ còn mình nó ở đây, mối lo lắng trong tâm trí từ khi rời khỏi căn phòng đến giờ cũng không còn nữa.
Cảm giác nhẹ nhõm, nhưng tự dưng len lỏi đâu đó trong đầu sự nhớ nhung khôn xiết. Nhớ những món ăn mà mẹ hay nấu cho nó. Nhớ những kỷ niệm khi còn ở hạ giới, những nỗi nhớ lại tràn về như một dòng thác không điểm dừng…
Cô đơn lạc lõng, nhớ những lúc nó và Việt Anh cùng đi dạo, cùng bên nhau dù lúc vui hay buồn.
Đôi mắt tròn đen tuyền long lanh ngấn lệ, những giọt lệ cứ thế thi nhau rơi xuống, nó vẫn đứng ở lan can, vẫn ngắm những đóa sen hồng kia. Nhưng tâm trí không hề mang một ý nghĩa ngắm cảnh…
Từng giọt lệ rơi xuống hòa vào làn nước trong veo đang chảy phía dưới chân nó.
Trong phút chốc, một luồng sáng trắng kỳ lạ xuất hiện từ dưới làn nước ở giữa cái hồ rộng mênh mông, luồng sáng càng ngày càng lan rộng. Có phải là do những giọt lệ của nó ??
Kỳ Vy vội lấy tay gạt những dòng lệ ướt đẫm trên má, tay vén y phục và bước nhanh len theo cây cầu đi ra ngòai để nhìn rõ hơn, nhưng vì hồ sen quá rộng, nó chỉ thấy đựơc những tia sáng đang càng ngày càng sáng hơn nhưng không biết cái gì đã tạo ra thứ ánh sáng kỳ lạ đó…
Trên tay vẫn cầm trâm cài tóc, vội nhét vào đai eo để khỏi bị rơi ra ngòai một lần nữa…
Kỳ Vy nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể. Trong phút chốc cả thân hình được nhấc bổng lên khỏi cây cầu, mở mắt ra và tiến gần đến vệt sáng đó. Nó như đang lướt trên những đóa sen kia, mùi thơm thoang thỏang của hoa sen ngập tràn xung quanh. Mái tóc đen tuyền của nó bồng bền như một tấm vải lụa đang thả mình trong gió.
Chỉ cách vệt sáng đó vài bước chân, nó ngưng lại đáp chân xuống một lá sen. Thật kỳ lạ rằng nó không hề rớt xuống nước, cơ thể nhẹ như một chiếc lông vũ. Ánh sáng đó rất chói mắt, những cảnh vật xung quanh được nhìn thấy rất rõ bởi thứ ánh sáng này chiếu vào.
Một lát sau, thứ ánh sáng trắng đó nhạt dần, nhạt dần. Giờ đây chỉ còn nhìn rõ nơi phát ra ánh sáng nhưng không còn nguy hại đến mắt nữa…
Kỳ Vy tiến gần hơn, gần hơn…
Lẫn trong những lá sen tròn kia là một cái gì đó màu trắng như một đóa sen khác, nhưng không phải một đóa sen thừơng, nó như làm bằng pha lê, những cánh hoa trong suốt tuyệt đẹp, nhụy cũng bằng pha lê trong veo, đóa hoa trong suốt đến nỗi có thể thấy rõ làn nước đang chảy phía dưới nó…
Tiến gần hơn nữa, Kỳ Vy như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp thuần khiết của đóa Tuyết Liên.
Khẽ ngồi lên một chiếc lá sen, nhè nhẹ đưa tay chạm gần đến những cánh hoa mỏng manh như dễ vở, thì chợt khựng tay lại, trên nhụy hoa là một viên ngọc màu trong suốt phản phất đâu đó những sắc màu cầu vòng tuyệt đẹp…
Khẽ mỉm cười, tiếp tục đưa tay chạm vào đóa sen kia.
Cảm giác đóa sen lành lạnh, có phải chăng do buổi tối nên nó mới thế ? Những cánh hoa mềm mượt mỏng manh, không cứng ngắc như nó tửơng. Kỳ Vy chưa bao giờ nhìn thấy đóa sen nào đẹp như vậy bao giờ, cả mùi hương của nó tỏa ra cũng đặc biệt hơn những hoa sen khác…