Bạn đang đọc Cô Dâu 24h: Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân!: Chương Q.1 – Chương 8: Sấm sét giữa trời quang.
Đạp vào tai là tiếng nhạc huyên náo ầm ĩ cùng tiếng cười nói ồn ào, trong đầu liền thấy ong ong, Tô Lưu Cảnh vuốt vuốt mi tâm của mình, bê cái đĩa lên tiếp tục đi xuyên qua không gian náo nhiệt nhưng không hề liên quan tới mình này.
Nhất Hào Hội Tụ, ở chốn ăn chơi phồn hoa này luôn cất giấu trong nó nhiều sự thật tàn nhẫn trần trụi, khi lớp áo phù hoa bị lột ra, liền trơ lại một bộ xương cốt tái nhợt, ai cũng coi thường không hề quan tâm, thậm chí còn nhe răng ra cười, sống chết mặc bây.
Vậy mà cuộc sống như thế rốt cuộc vẫn phải tiếp tục.
Thật khó khăn mới có mấy phút để nghỉ ngơi, Tô Lưu Cảnh vội vàng nhai một cái bánh bao rẻ tiền cũng coi như là bữa tối, vừa nghĩ tới ngày mai nên đi mua cho tiểu Diệc chút quần áo, thân thể của thiếu niên phát triển quá nhanh, cô có thể uất ức mình, nhưng lại không muốn em trai bị thiếu thốn cái gì. Mà tiểu Diệc lại rất thích vẽ tranh, nên phải mua thêm cho nó một bộ vẽ tranh mới nữa, những thứ kia đã sớm tàn tạ không thể sử dụng được nữa rồi.
Không biết tiểu Diệc ở nhà một mình có sợ hay không?
Về chuyện học đại học của cô. . . . . . Sợ rằng cả đời này cũng không có duyên rồi, không biết Dĩ Hinh có giận cô hay không? Đã hứa rằng sẽ gặp nhau ở đại học, nhưng không có cách nào để tuân thủ nữa rồi. . . . . . Không biết bây giờ có đang nổi trận lôi đình hay không, ha ha, nha đầu kia nếu biết khẳng định lại muốn tuyệt giao với cô, nhưng mà. . . . . . hai bọn họ dù sao cũng là người của hai thế giới. . . . . .
Nghĩ như thế nên bánh bao khô khốc trong tay rốt cuộc nuốt không trôi nữa, lúc này chợt vàn lên tiếng chuồn điện thoại, Tô Lưu Cảnh thấy số hiện lên hồ nghi bắt máy: “Dì Tiền ạ? Em cháu lại cáu kỉnh rồi sao?” Dì Tiền là người phụ nữ ở trên lầu hai, dì ấy là người rất tốt, những lúc đi ra ngoài đi làm thì dì ấy thường giúp cô một tay chăm sóc tiểu Diệc.
Bên đầu bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của dì Tiền: ” Bé Tô à, mau tới đây đi! Em trai cháu bị tai nạn rồi!”
Chân của Tô Lưu Cảnh liền thấy lảo đảo, trong tai nhất thời lại thấy ong ong, điện thoại trên tay nặng nề rơi trên mặt đất.
Dì Tiền lo lắng hỏi: “Bé Tô à, cháu không sao chứ? Cháu gái?” Dì Tiên ở chỗ này cũng được vài chục năm, nên đã nhìn chị em cô lớn lên từng ngày, từ trong nội tâm của bà cũng thấy thương cảm cho hai chị em bọn họ.
Vậy mà bên đầu bên kia lại không thấy đáp lại, chỉ vang lên những tiếng tút tút kéo dài mà thôi.
Nhận được điện thoại, tim của Tô Lưu Cảnh đập liên hồi, chỉ cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, trên người không có một chút tri giác, giống như đã chết đi một nửa vậy.
Đầu óc trở nên trống rỗng, tựa hồ như đang suy nghĩ có phải là cô đang nghe lầm, cả người run rẩy, sau đó sẽ không để ý đến bất kỳ cái gì nữa, cũng không thèm xin phép, bất chấp tất cả mà xông ra ngoài.
Tô Lưu Cảnh không biết mình đến bệnh viện bằng cách nào, hoảng hoảng hốt hốt gạt đám người ra chạy vào, Tô Diệc mới vừa được đưa đến cửa phòng mổ, thiếu niên gầy yếu tái nhợt, im lìm nằm ở trên giường mổ, vết máu đỏ tươi rải rác khắp nơi trên thân hình gầy gò, thật giống như đang bị vẩy mực lên vậy trông vô cùng thê thảm.
Trên mặt Tô Lưu Cảnh cũng không còn tí huyết sắc nào, nhào đến ôm chầm cả người toàn là máu của em trai, thảm thiết gọi: “Tiểu Diệc!” Nước mắt lã chã rơi xuống như mưa.
Cậu bé hít vào thì nhiều mà thở ra thì không bao nhiêu, nỗ lực mở mắt ra, nhìn thấy chị mình, khóe môi còn dính máu mấp máy, từ trong lồng ngực run rẩy lấy ra một đóa hoa đã bị nát: “Chị. . . . . . Không vui, cho. . . . . . Hoa. . . . . . Hoa. . . . . .” Trên bông hoa bách hợp màu trắng bây giờ đã bị nhuộm thành màu đỏ loang lổ, thật giống như đóa hoa đang khóc ra nước mắt bằng máu vậy.
Tô Lưu Cảnh nhìn bông hoa xen lẫn hai màu đỏ trắng, run run nhận lấy, giống như nặng ngàn cân, nỗ lực cười nói: “Chị. . . . . . rất thích, tiểu Diệc thật là ngoan, chị cũng thật vui vẻ. . . . . .” Vừa nói xong, từng giọt từng giọt nước mắt lại thi nhau rơi xuống, giống như giọt mưa vậy, nhỏ xuống lồng ngực đầy máu của em mình, máu và nước mắt trộn lẫn vào nhau.
Mặt cậu bé dính đầy máu, đang tái nhợt nhưng vẫn ngây thơ nở nụ cười, trong giây phút này tựa như là một thiên sứ thuần khiết nhất vậy. Ngay sau đó, liền ngất đi.
Bác sĩ, y tá vội tới kéo Tô Lưu Cảnh ra, rồi nhanh chóng đẩy Tô Diệc vào phòng mổ để bắt đầu tiến hành phẫu thuật.
Tô Lưu Cảnh ra sức giãy giụa, cuối cùng lại xụi lơ ngồi trên mặt đất, thê lương gào thét: “Tiểu Diệc! Bác sĩ, cầu xin các người hãy cứu em trai của cháu! Đều là cháu hại nó! Đều là do cháu. . . . . .”
Lòng bàn tay siết chặt đóa hoa, đó chính là tố cáo đáng sợ nhất, giống như một con dao găm hung hăng chui vào trong lòng của Tô Lưu Cảnh, từng bước xâm nhập, để cho cô phải máu chảy thành sông.
Cậu thiếu niên đơn thuần, thấy chị mình mấy ngày nay không vui nên cố ý đi ra ngoài mua một bông hoa, để cho chị của mình có thể vui vẻ như xưa, nhưng không dự liệu được sẽ xảy ra một bi kịch như vậy. . . . . .