Đọc truyện Cô Dâu 17 Tuổi – Chương 8
Biểu tình Hàn Ức có chút buồn cười lại có điểm bất đắc dĩ, “Trừ nói là cha tôi đối với con trai tin tưởng mù quáng, tôi thật sự không biết nên giải thích vì sao lại có kế hoạch này.”
Quá mạo hiểm rồi, tiền nhiều hơn cũng không phải dùng loại phương thức này.
“Cậu yên tâm, ít nhất tập phim tài liệu này chúng ta không có bị bại.” Triệu Minh Uy an ủi anh.
“Cậu làm như tôi không biết tình trạng công ty sao?” Hàn Ức tức giận nói, “Một mình chúng ta làm sao làm được một quyển xinh đẹp, chẳng phân biệt được cao thấp với dáng dấp mỹ nhân đàn vi-ô-lông của Lâm Chí Linh thì phim tài liệu làm sao có thể bán chạy.”
“Cho nên cậu yên tâm, nếu chúng ta có thể làm Lâm Chí Linh xinh đẹp tạo thành mỹ nhân đánh đàn, vậy có thể đem cậu tạo thành một Giang Khẩu Dương Giới vừa sáng tác bài hát vừa biết đánh đàn.”
Liên tiếp hai lần yên tâm khiến Hàn Ức một chút cũng không yên tâm, hơn nữa Băng Trà vẫn còn ở bệnh viện đấy.
Có lẽ là biết bọn họ người chó tình thâm, Lâm Huệ Nghi xung phong nhận việc giúp anh đem Băng Trà mang về nhà ── vốn chỉ là chuyện rất bình thường, cũng không ai có thể nghĩ đến, kết quả người chó tình thâm là đưa đến một cuộc bão táp kinh người.
Xách theo một túi đồ lớn được đặt mua qua mạng đưa lên, Phương Thần Hi nhấn chuông cửa nhà Hàn Ức. Trước kia đều là các ngôi sao tự mình đến cửa hàng lấy hàng, nhưng một tháng trước, quản lý để tỏ lòng muốn cho các hộ gia đình dễ dàng hơn, cho nên yêu cầu bọn họ mỗi ngày sau khi tan sở, mang theo hàng hóa mà các ngôi sao đặt ở trên mạng đưa đến tận nơi cho họ.
Bởi vì cửa hàng tiện lợi mở ở cao ốc kim cương chỉ là phương tiện, căn bản không kiếm tiền, tiền lương bọn họ là quản lý phát, cho nên đương nhiên không thể có dị nghị gì.
Chiêm chiếp, chim nhỏ điện tử ra sức kêu.
Một lát sau, cửa mở ra, trong nháy mắt cô nhìn thấy Hàn Ức có điểm chán chường.
Cô đẩy túi về phía trước nói, “Vật của anh.”
“Có thể giúp tôi mang vào hay không?” Anh bày ra đôi tay, phía trên dính đầy bọt màu trắng, tình huống rất rõ ràng là tay không có khả năng tiếp nhận.
Phương Thần Hi gật đầu một cái. Đây là lần đầu tiên cô tiến vào chỗ ở Hàn Ức.
Sàn nhà làm bằng gỗ thô, không gian thiết kế kiểu cởi mở, từ cửa trước có thể thấy phòng ngủ, phòng bếp, thư phòng, phòng nhạc, còn có phòng khách, toàn bộ vừa nhìn là hiểu ngay.
Thiết kế sàn nhà cùng phòng bếp cũng chọn lựa gỗ thô, phòng khách có một sofa cực lớn được phủ vải nhung màu xanh lên trên, có mấy cái ly ở trên cái bàn màu trắng.
Mặt đất chung quanh giường tán loạn một chút tạp chí.
Bày biện quần áo rất giống cửa hàng quần áo, dựa theo màu sắc sắp xếp thứ tự, dễ dàng tìm.
Trong phòng nhạc sáng tác có Computer, bàn phím, đàn ghi-ta, bản nhạc tán loạn, cùng với giá để một số giải thưởng âm nhạc, nơi đó cũng là nơi duy nhất được vây lại, đại khái là cái bàn gỗ dày độ cao đến đầu gối dùng để ngăn cách bên ngoài ── mặc dù nói cô không hiểu lắm loại này một cước liền nhảy qua được vậy cuối cùng ngăn nó làm gì.
“Đặt ở trên ghế sa lon được không?”
“Bên trong một chút, để gian bàn gỗ kia, nhớ đặt ở trong vách ngăn.”
“Được. . . . . .”
“….” Lời còn chưa nói ra miệng, cô cảm thấy dưới chân mình giống như đã dẫm vào thứ gì, phản ứng không kịp nữa, cả người đã tuột xuống.
Mất ổn định trong nháy mắt, Phương Thần Hi trong lòng thầm kêu đau .
Sàn nhà nhà anh là gỗ thô, coi như là cái mông rơi xuống đất trước, nhất định là đau chết người, sớm biết vậy hôm nay cũng không cần đổi lại quần áo thể thao, bởi vì quần vận động ít nhất cũng dày hơn so váy đồng phục một chút. . . . . . Bất đồng với cảm giác chờ đợi đau đớn là cô không có ngã xuống sàn nhà, mà là rơi vào trong một vòm ngực.
Hàn Ức nhanh tay lẹ mắt tiếp nhận được cô.
Cô nhìn người ôm mình, chưa tỉnh hồn, “Cảm ơn, cám ơn.”
Sau đó Phương Thần Hi rất nhanh phát hiện điểm không ổn ── toàn bộ đống bọt màu trắng trên tay anh chạy hết lên đồng phục của cô.
Dường như vẫn chưa có kết thúc, một thứ gì đó dính bọt màu trắng đột nhiên từ phòng tắm vọt ra, một cái nhảy đến bên cạnh người cô, đứng nghiêm, còn vòng vo hai vòng.
Tiếp tục thứ hai lao ra, bộ dáng động tác rất rõ ràng là bắt chước, ở bên người cô đuổi theo nhảy nhót xoay vòng vòng, trừ bọt, nước tí tách toàn bộ rơi ở trên người cô.
Đợi thấy rõ ràng, phát hiện là hai con lạp xưởng.
Bộ dáng chó nhỏ rất hưng phấn.
“Băng Trà, Hồng Trà!” Hàn Ức cất cao giọng, “Ta không phải bảo các ngươi phải chờ ở trong sao? Tại sao có thể tự mình chạy ra ngoài, bọt vẫn còn chưa có xối nước kìa.”
Chó nhỏ vui vẻ ngoắt ngoắt cái đuôi.
Thấy dáng vẻ ngây thơ của động vật nhỏ, Phương Thần Hi quên quần áo mình dính đầy bọt nước, cặp mắt xuất hiện ký hiệu hình trái tim. Thật đáng yêu đó.
Ẩm ướt cũng đáng yêu như thế, chờ thổi khô lông hẳn là càng đáng yêu hơn.
Đang muốn đưa tay sờ sờ, Hàn Ức lại nhanh hơn cô một bước, một tay một con, đem chó nhỏ túm lên đi tới phòng tắm.
Một lúc sau anh lại đi ra ngoài, kéo cô từ sàn nhà đứng dậy, vẻ mặt rất xin lỗi, “Thật ngại, vừa rồi ra ngoài quên đóng cửa phòng tắm.”
Phương Thần Hi trơ mắt nhìn về cửa phòng tắm, “Chó của anh à? Đều là anh tự mình giúp nó tắm?”
“Thời gian cho phép mới có thể, thời điểm bận rộn thì cho cửa hàng động vật tắm.” Hàn Ức chú ý tới quần áo bị dính nước của cô, nhăn mày lại, “Cô đi xối nước một chút đi, bên trong còn có phòng tắm.”
Xối nước, xối nước một chút?
Ba chữ đơn giản làm cho cô đang từ cảng chó nhỏ vui vẻ đáng yêu thanh tỉnh, “Không, không cần, nhà tôi rất gần.”
Nói đùa, ở nhà người khác tắm thật là quỷ dị, mặc dù nói làn da bị dính nước xà phòng làm cho cô không thoải mái, nhưng mà nếu cô phải tắm ở chỗ này thì cô tình nguyện nhịn về nhà, ai, thật là ngứa.
Kỳ quái, tại sao lại ngứa như vậy. . . . . . A, đây không phải là sữa tắm dùng cho người, là sữa tắm cho động vật, lần thứ nhất tắm cho chó nhỏ đáng yêu, lông lại nhiều, cho nên phải tiêu độc sát trùng thôi. . . . . . Trời ạ, không nghĩ còn khá, vừa nghĩ cả người cũng thấy ngứa.
Hàn Ức nhìn vẻ mặt cô đấu tranh bắt đầu lắc lắc người, không nhịn được buồn cười, “Yên tâm, tôi còn chưa đến mức giống cầm thú, đi tắm đi.”
“Nhưng mà ──”
“Không muốn da chịu tội thì tắm nhanh một chút đi.”