Cô Dâu 17 Tuổi

Chương 24


Đọc truyện Cô Dâu 17 Tuổi – Chương 24

Đưa đôi tay ra, cô dùng bàn tay bưng lấy mặt của anh, “Em biết rõ hỏi vấn đề này anh có thể sẽ rất phiền lòng, nhưng nếu không hỏi em sẽ không an lòng, đó là, rốt cuộc anh yêu thích em ở điểm nào?”

“Thân thể của em. . . . . .”

“Cái gì??”

“Đùa á.” Kéo tay của cô xuống, đem hai tay của cô ôm trọn trong lòng bàn tay chính mình, “Cái vấn đề này đúng là hỏi đến anh. . . . . . Dĩ nhiên trước kia anh cũng đã hỏi vấn đề tương tự, cái này cũng rất dễ trả lời, giống như là năng lực làm việc mạnh, cá tính hào phóng, hoặc là đơn giản là bởi vì rất xinh đẹp, nhưng mà anh không muốn đem những thứ này hình dung trên người em, đối với anh mà nói, em chính là em.”

Cái gì em chính là em a! Phương Thần Hi nói lảm nhảm trong nội tâm. Câu kia là nhớ lại lúc xem phim truyền hình. . . . . . Chỉ là, cô chợt phát hiện mình rất vô dụng, lại có thể vì cái dạng này mà cảm thấy rất vui vẻ.

“cũng có thể nói giống như là ghép hình mà thôi.”

“Ghép hình?”

“Em xem, bởi vì xem ra bộ dạng ghép từng mảnh hình cũng không sai biệt lắm. Muốn ghép tất cả lại vô cùng tốn thời gian, có lúc cho là một khối như vậy, sau khi làm xong mới phát hiện không phải, hoặc là miễn cưỡng làm xong, nhưng chính là Kaka, vì vậy trước khi tìm ra mảnh ghép chân chính phù hợp, phải thử mấy lần, nhưng khi tìm ra đường cong phù hợp, trong nháy mắt, em sẽ biết rõ chính là khối này. Đối với anh mà nói, em chính là khối ghép kia.”

Anh nhìn cô, “Khi mới bắt đầu anh chỉ cảm thấy thời gian khi ở chung với em trôi qua rất nhanh, hiện tại, gặp lại em liền cao hứng, không thấy em cũng không cao hứng. Tựa như anh mới vừa nói với em, anh biết rõ mình ghép hình đúng rồi.” Cúi đầu, ở bên tai cô mà thổi, “Anh thật vất vả tìm được xương sườn của mình, làm sao có thể để cho em chạy mất đây.”

Trời ạ, người này, anh không đi viết thơ tình thật là đáng tiếc.


Phương Thần Hi cảm thấy thẹn thùng, nhưng lại rất cao hứng.

Anh nói cô là xương sườn của anh. . . . . . Con gái hoạt bát nghe được câu này có thể sẽ cau mày, nhưng hiện tại cô chỉ là cô gái nhỏ có tình yêu cuồng nhiệt mê muội đến bất tỉnh, vì xác định địa vị của mình là xương sườn mà cao hứng.

Cô vui đối với cách nói này, đáp trả bằng nụ cười ngọt ngào, hoàn toàn không nghĩ tới người đàn ông bên cạnh là ngoại lệ, bởi vì đàn ông bình thường chỉ thiếu một cái xương sườn, mà anh, thiếu hai cái.

Hơn nữa sau khi xác định địa vị là xương sườn không tới nửa tháng, cô liền cùng cây xương sườn thứ nhất đối mặt trực tiếp.

Hàn Ức vừa bước vào âm nhạc Tân Thế Kỷ liền cảm thấy không khí có chút khác thường.

Quá. . . . . . Quá phấn khởi rồi.

” Chào buổi sáng, Ức lão đại.” Vừa mới vào cửa chính, Lâm Huệ Nghi liền cười mị mị như vậy với anh.

“Buổi sáng tốt lành, Hoàng tử.” Đây là khi anh đi qua khu làm việc thì Bành Ngọc Phàm đặc biệt từ bên trong xảo trá đẩy cái ghế ra ngoài nói với anh.

“Rốt cuộc hi vọng của chúng ta đã tới.” Ở cửa phòng họp, Lữ Ngạn Đình dùng một giọng nói rất khoa trương.

“Ức, con trai tốt của bố, rốt cuộc con đã tới, mau, mau vào.” Người cuối cùng là cha của anh, Hàn Bá Hoa người phụ trách âm nhạc Tân Thế Kỷ.

Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, khiến cho hắn nghi ngờ bọn họ cùng uống nhầm thuốc.

Anh đưa ánh mắt chuyển qua người Triệu Minh Uy, người cuối cùng cười với anh, “Bởi vì chân dung cầm phổ của cậu ở nhà in hứa hẹn trước sẽ rất sôi động, hơn nữa cũng đã hẹn trước hai quảng cáo vào tháng mười rồi, dưới tình huống ở đầu năm đều là lỗ vốn bi thảm, mọi người cảm thấy cuối năm sẽ có hi vọng.”

Hoá ra là như vậy, khó trách anh cảm thấy có gì đó không đúng ── kỳ quái thì kỳ quái, nhưng chung quy là chuyện tốt.

Rất nhanh, hội nghị bắt đầu.

Album diễn tấu của anh sắp phát hành vào đầu tháng chín, giống như thường ngày, mọi người chủ yếu thảo luận hình thức tuyên truyền, cùng với người đầu tiên quậy sóng

Có lẽ là bị hứa hẹn nhiệt liệt của cầm phổ chân chung ảnh hưởng, tinh thần của mọi người rất phấn chấn, thảo luận cũng hết sức thuận lợi, không tới một giờ, hội nghị liền kết thúc. Theo thường lệ, mọi người sẽ ra ngoài, để cho Hàn Ức suy nghĩ lại một chút chuyện cá nhân.

Đột nhiên, một ly cà phê đặt ở bên cạnh.


Có lẽ là Huệ Nghi hoặc là Ngọc Phàm đi, anh nghĩ, người mà lúc thấy anh đi vào cười đến híp cả mắt.

Không chút nghĩ ngợi, anh liền cầm lên uống…, “Cám ơn.”

“Không cần khách khí.”

Giọng nói này. . . . . . sao quen thuộc vậy?

Anh để ly xuống, “Không phải em đã trở về Anh quốc?” Trong giọng nói có kinh ngạc.

Năm ngoái cũng vào khoảng lúc này, âm nhạc Tân Thế Kỷ có người đánh đàn là Hà Dĩ Thiến, cô đưa ra một album đàn violon đáng mong đợi, một quyển nhạc phổ chân dung, trong vòng ba tháng ngắn ngủn mà biểu diễn tổng cộng 28 buổi diễn tấu toàn châu Á, không tính nhiều loại hoạt động phát ngôn.

Hành trình dày đặc làm sức khỏe của vị mỹ nhân đàn vi-ô-lông này xấu đi, vừa qua khỏi âm lịch, cô đã nói phải về nước Anh nghỉ ngơi một chút.

“Em nghĩ thời gian cũng không còn nhiều lắm nên trở về .” Hà Dĩ Thiến ngồi xuống bên cạnh anh, khẽ mỉm cười, “Nếu không khó giữ được địa vị cũng không biết chừng.”

Khó giữ được địa vị?

Nhớ tới bộ dáng hiếu thắng của cô trong quá khứ, anh thấy có chút kỳ quái, “Anh còn tưởng rằng em cái gì cũng không sợ.”

“Làm sao có thể, không nói ra miệng thôi, bất kể vòng luẩn quẩn nào, địa phương nào, đều là giang sơn rộng lớn có người tài xuất hiện, sơ ý một chút sẽ bị quên.”

Phụ nữ bình thường chỉ sợ mình không trẻ tuổi, mỹ nhân trừ sợ không trẻ tuổi, còn sợ tướng mạo không đẹp.


Khuôn mặt của Hà Dĩ Thiến đừng bảo là làm nhà âm nhạc, coi như là làm minh tinh, cũng tuyệt đối thừa sức, năm nay mới 27 căn bản cô không nghĩ nhiều như vậy. . . . . . Nhưng như đã nói qua, anh là đàn ông, cảm thấy, lo lắng mình không đẹp cũng là điểm đáng yêu của phụ nữ.

“Yên tâm đi, coi như mười năm nữa, em vẫn là sẽ là công chúa đàn vi-ô-lông của châu Á.”

Hà Dĩ Thiến không trả lời, hiển nhiên là anh thuận miệng an ủi, chỉ là tỉ mỉ xem kỹ mặt của anh, “Mới vừa gặp Huệ Nghi ở cửa, cô ấy nói lần chụp hình này phải đi Newyork lấy cảnh, độ giả kiêm công việc, xem ra anh cùng Newyork chụp thật hợp, sau khi trở về toàn bộ đều không giống trước.”

“Cô ấy cùng Minh Uy mới là nghỉ ngơi kiêm công việc, hai người kia hoàn thành xong công việc liền bỏ chạy đến hình dáng cũng không thấy.”

“Vậy còn anh?”

“Tự mình tìm giải trí.”

Giải trí của anh chính là Thần Hi.

Nếu có thể quay ngược thời gian về lúc đó, anh muốn trở về thời gian ở khách sạn, niềm vui thú lớn nhất là buổi tối hai người ở trên một giường lớn, ôm ấp gần gũi, anh yêu chết vẻ mặt đỏ ửng của cô.

“Xem ra giải trí không tồi.”

“Không phải là tốt.” Anh cười một tiếng, “Đó là anh chưa từng có giải trí tốt nhất ở nước ngoài.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.