Đọc truyện Cô Dâu 17 Tuổi – Chương 12
Đầu Phương Thần Hi cảm thấy một phen choáng váng. Ngày kia phát tiền lương thu nhập thêm, hiện tại toàn thân cao thấp cô chỉ còn lại 600 đồng, ở đâu ra hai mươi vạn?
Cô ruột lại không thể trông cậy vào được rồi.
Ban đầu muốn họ làm việc nhà thay thế phí dưỡng dục, nên không thể nào vô duyên vô cớ mượn cô ruột hai mươi vạn, mà bạn bè họ cũng không phải là người có tiền.
Nhưng mà không cầm tiền nộp, Vãn Tĩnh cũng sẽ bị giam giữ ở cục cảnh sát, coi như may mắn có thể thay đổi bằng phạt tiền, hiện nay họ cũng không còn tiền để nộp phạt.
Rống, vì sao đầu heo Vãn Tĩnh phải trộm chiếc nhẫn quý giá màu xanh đó. Đáng giận, cái đồ hơn bảy trăm vạn lại có thể tham hai mươi vạn này! Người nào á…, cho cô mượn hai mươi vạn, cô nguyện ý tạm nghỉ học kiếm tiền để trả lãi hắn. . . . . . A, có hai mươi vạn. . . . . .
Buổi chiều, giữa sân bay cũng đã bắt đầu tụ tập giới truyền thông nghe tiếng mà đến ── cũng trong lúc đó, tất cả ký giả giải trí ở đây đều nhận được tin nhắn thông báo, tài tử Piano sẽ lên máy bay lúc chín giờ hôm nay để đến Newyork tránh sóng gió của scandal bùng nổ.
Nếu Hàn Ức muốn tránh sóng gió, thân là người truyền thông, dĩ nhiên không thể đơn giản bỏ qua cho hắn như vậy, sau khi nhận được tin tức, gần như là đầu tiên, mọi người đến nơi, không cần nói là ký giả tòa soạn báo cùng với phóng viên kênh giải trí của đài truyền hình, ngay cả ký giả hiếm thấy của Tam Đài cũng xuất hiện, xe xếp ngay ngắn theo vị trí quy định, đủ thấy scandal này rất được theo dõi.
Trong đại sảnh, các ký giả mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám hướng, chỉ sợ sơ ý một chút liền bỏ lỡ cơ hội tốt mà hối hận cả đời.
Bỗng nhiên, một thanh âm truyền đến, “A, Hàn Ức tới rồi.”
Theo phương hướng ngón tay, tất cả mọi người thấy rõ Hàn ức cùng một cô gái cùng nhau đi vào.
Nam vai chính đeo mắt kính nhỏ che một chút, cô gái thì đeo khẩu trang thật to, chỉ lộ ra ánh mắt của một đôi mắt tròn tròn. Cặp mắt kia đối với truyền thông mà nói mặc dù xa lạ, nhưng chỉ qua thân hình mảnh mai, và mái tóc ngắn qua tai một chút để phán đoán đó là số hai mươi tám.
Đồng hành còn có một nam một nữ thoạt nhìn là nhân viên làm việc, tuổi cũng chừng 25, 26.
Tựa như châu chấu thấy cây ngô, tất cả mọi người di động hướng về phía cánh cửa anh đang tiến vào.
Vừa mới bắt đầu đều là hỏi một chút album mới lúc nào thì phát hành, quay video âm nhạc có thuận lợi hay không rồi các vấn đề linh tinh, sau đó có một nhà ký giả không có tính nhẫn nại, hỏi ra “Xin hỏi vị tiểu thư này chính là số hai mươi tám trên tạp chí?” Quả bom này làm cho trong nháy mắt, đoàn người vốn đang hỗn loạn vô cùng chợt yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đang đợi câu trả lời của anh.
Hàn Ức lấy mắt kính xuống, mỉm cười, “Đúng vậy.”
“Vị tiểu thư nào là thứ nhất đây?”
“Là vị này.” Anh nghiêng người giới thiệu một trong hai nhân viên làm việc đồng thời tiến vào đại sảnh, “Cô ấy tên Lâm Huệ Nghi, là nhân viên của âm nhạc Tân Thế Kỷ, cũng là bạn gái người đại diện của tôi, hai người dự định sang năm kết hôn, xin mọi người đừng trêu chọc cô ấy.”
Mọi người chăm chú nhìn. Không sai, nhân viên làm việc đó tên là Lâm Huệ Nghi, là người phụ nữ thứ nhất tiến vào nhà Hàn Ức trước.
Chỉ là nhân viên ra vào chỗ ở của ngôi sao hình như vẫn là không bình thường.
“Có thể xin hỏi một chút tại sao cô ấy lại ra vào chỗ ở của anh?”
“Con chó tôi nuôi phải nằm viện, vì tôi không có thời gian, cho nên nhờ cô ấy nhận chó xuất viện giúp tôi.” Hàn Ức không nhanh không chậm trả lời, “Tôi nghĩ trong hình có thể thấy cô ấy mang theo một cái rổ, con chó nằm ngủ ở bên trong, năm ngoái tạp chí động vật tới nhà của tôi chụp ảnh thì cái rổ này cũng từng lên hình, ảnh chụp cũng có xuất bản, nếu có hứng thú các vị có thể mua.”
Ký giả giải trí cũng biết anh có nuôi chó, cũng biết trong đó có một con vô cùng bám người, nếu bởi vì như vậy mà nhân viên làm việc giúp một tay, nhận con chó về nhà, thật ra thì cũng cũng được coi là không quá gượng ép.
“Như vậy tiểu thư số hai mươi tám . . . . . .”
“Là của trợ lý của tôi.” Hàn Ức thoáng đẩy cô gái về phía trước, vừa vặn góc độ lộ ra mỉm cười, “Bởi vì bộ phận truyền thông thích xem sách tranh duyên cớ chuyện xưa, năm nay ngay cả chính tôi cũng không biết chuyện nhiều hơn một chút, nhân cơ hội này, tôi muốn nói cho mọi người, tôi nhất định đơn thuần lui tới, trợ lý nhỏ này chỉ là thay tôi cầm quần áo tới đây, tắm ở chỗ tôi là bởi vì ngày đó bên ngoài trời mưa, cô ấy không mang ô, tôi cảm thấy để cho cô ây ướt trở về thì không tốt lắm, cho nên để cô ấy gội đầu một chút, thuận tiện thay quần áo sạch.”
Anh dừng một chút, còn nói: “Tôi nghĩ trong tấm ảnh cũng có thể thấy là sau khi thay quần áo, cô ấy mặc quần áo thể thao, đó là quần áo mà em gái tôi năm ngoái tới Đài Loan đã mặc, đã từng có nhà truyền thông chụp ảnh em ấy mặc quần áo vận động đó ra vào cao ốc kim cương, cho đó là bạn gái ở chung với tôi, còn làm một bài báo, mọi người có hứng thú, có thể đối chiếu với quần áo trong hình một chút, tôi nghĩ đáp án cũng rất rõ ràng, nếu như giữa chúng tôi thật sự có quan hệ thân mật, trong phòng sẽ có bao nhiêu quần áo của cô ấy, không cần mặc quần áo thể thao của em gái tôi.”
Nói mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp, Hàn ức ở trong nội tâm bội phục mình khí định thần nhàn.
Thật ra thì người ra vào lúc ấy chính là bạn gái nửa ở chung với anh, chỉ là không có chụp được mặt, đúng lúc Ức Mai trở về Đài Loan nên ở lại giúp đỡ.
Không chỉ lần đó, hiện tại cũng vậy.
Chỉ có thể nói anh rất được quý nhân phù trợ, nếu không vì sao trong hai vali quần áo lớn, anh lại vừa vặn chọn trúng một bộ quần áo thể thao đã từng lên mặt báo.
“Có thể xin hỏi một chút vị tiểu thư này tại sao mang khẩu trang không?”
“Bởi vì cô ấy chỉ là một người bình thường, người bình thường đột nhiên biến thành nhân vật trang bìa của tạp chí thì tôi nghĩ nội tâm cô ấy ít nhiều sẽ có chút lo lắng.” Hàn Ức vẻ mặt ngay thẳng, “Trợ lý nhỏ của tôi không tới mười một giờ đêm cũng đã rời đi, công ty đã phó thác cùng quản lý muốn bản gốc băng ghi hình, muộn một chút sẽ gửi cho các vị truyền thông, cô ấy gần đây cũng bị lôi cuốn vào chụp hình. Tôi cũng không biết sẽ bị chụp, cho nên cũng không có làm giả ngay từ đầu. Vì cho tới nay trợ lý này đã thay tôi xử lý rất nhiều chuyện nhỏ vụn vặt, nên tôi cảm thấy không cần thiết bởi vì một hai tấm ảnh không thật mà xa thải cô ấy, để cho mình lâm vào tình cảnh bất tiện.”
Cuối cùng, anh hướng về phía ống kính cười một tiếng, “Tôi rất vô tư thẳng thắn, không muốn mưa bay gió loạn.”
Sau khi máy bay đã ổn định độ cao, chuyện đầu tiên Phương Thần Hi làm là kéo cái khẩu trang lớn che kín nửa gương mặt của cô xuống, miệng to hô hấp.
Vốn cho là có thể một đường vượt qua kiểm tra, không nghĩ tới Hàn Ức lại có thể dừng lại tiếp nhận phỏng vấn, cô liền bị mắc kẹt ở giữa anh cùng Triệu Minh Uy, hai bên đều vượt qua một trăm tám mươi người, làm cho cô nhất thời có một loại cảm giác thống khổ ở trong khe hẹp cầu mong sinh tồn, sau đó bởi vì dọc theo đường đi còn có rất nhiều người nhận ra Hàn Ức, cô không thể ló mặt, cứ như vậy che lại ngũ quan lên máy bay, cả đường buồn bực.
Nghĩ đến mình gần như là bán mình cho âm nhạc Tân Thế Kỷ, cảm giác thật tế nhị.
Người tên Triệu Minh Uy cũng coi như là người tốt, không tới một giờ sau khi nhận được điện thoại liền chạy tới cục cảnh sát, lập tức dùng chi phiếu bảo lãnh Vãn Tĩnh ra.
Dĩ nhiên Vãn Tĩnh sau khi biết chuyện vẫn cảm thấy mình hại cô, nhất là sau khi biết cô phải cùng xuất ngoại, cả người càng thêm kinh hãi.
Ngược lại với không yên tâm của Vãn Tĩnh, cô rất yên tâm, nguyên nhân là cô hoàn toàn hiểu Hàn Ức rất trọng sĩ diện, cỡ nào cũng không thể dễ dàng tha thứ scandal cùng gièm pha gây nguy hiểm cho hình tượng hoàng tử u buồn của mình.
Bởi vì anh ta rất chú trọng hình tượng, cho nên cô tuyệt đối an toàn.
Ừ!
Chỉ là lúc ấy Phương Thần Hi không nghĩ tới, mọi việc đều có thể xảy ra ngoài ý muốn.
Mà ngoài ý muốn lớn nhất của cô mùa hè năm mười bảy tuổi không phải là việc trở thành sinh viên làm việc part-time ở âm nhạc Tân Thế Kỷ cao quý nhất trong lịch sử, cũng không phải là vì bảo lãnh Phương Vãn Tĩnh mà vào cục cảnh sát, mà là ── cô yêu.
Cô yêu một tên cuồng tự luyến, quỷ bẩn thỉu, còn nữa, là tên đại sắc lang mỗi đêm ba lượt! (>_