Cô Dâu 17 Tuổi

Chương 10


Đọc truyện Cô Dâu 17 Tuổi – Chương 10

“Alo, Phương Thần Hi phải không?”

“Ừ.”

“Tôi là Hàn Ức.”

“Hàn Ức. . . . . . Hàn Ức?” Phương Thần Hi đang lật xem tờ báo việc làm vừa xuất bản chợt ngừng ba giây, kêu lên một cái, “Vì sao anh có số điện thoại của tôi?”

“Đây không phải là trọng điểm, bây giờ cô đang ở đâu?”

“Ở nhà a.” Được nghỉ hè rồi lại còn chưa tìm được công việc, không ở nhà cũng không còn nơi đi.

“Vậy thì tốt, trước tiên không nên ra cửa.”

Phương Thần Hi bị loại giọng 007 của anh làm cho không hiểu ra sao, “Vì sao tôi không thể ra cửa?”

“Bởi vì. . . . . .” Hàn Ức giống như đang suy nghĩ tìm từ gì, “Mấy ngày trước không phải cô tắm ở nhà tôi sao? Đúng, chính là ngày đó, bởi vì tôi chat webcam quên không đóng, có người đem hình ảnh chúng ta ghi lại, gửi đến tòa soạn, làm trang bìa của tạp chí Orange mới nhất kỳ này.”


Hình ảnh của chúng ta. . . . . . Chúng ta. . . . . . Chúng ta, “Nhóm người” là số nhiều nha.

Trong lòng cô đột nhiên có loại cảm giác không tốt, “Ý của ngươi là. . . . . “

“Cô là đối tượng trong scandal mới nhất của tôi.”

“Tại sao lại như vậy?” Phương Thần Hi khiển trách, “Anh mà dùng chat webcam thì phải là bạn bè quen thuộc đi, bạn bè quen thuộc sao lại bán đứng anh?”

“Xem như thế đi.” Thanh âm Hàn Ức rất là bất đắc dĩ.

Gần đây anh cùng một bạn học hồi cao trung si mê chơi trò chơi, nói là chơi đương nhiên họp thành đội là tốt nhất, nhưng Computer của bạn học không biết vì sao không thể ở trên trò chơi truyền tin tức cá nhân, để cho tiện trao đổi tình báo, nên mở msn chat webcam, trực tiếp sử dụng tương đối nhanh.

Lâm Huệ Nghi giúp anh đi đón Băng Trà về nhà nên anh nhờ cô ấy mở hộ máy tính trước, đăng nhập liên tuyến, msn nhận tin tức, kiếm một chút bảo thạch bên kia trò chơi trước.

Bởi vì đang mở máy tính, cho nên bị ghi lại.

Buổi tối ngày hai mươi tám đúng là như vậy.

Chơi trò chơi một chút, bạn học nói muốn đi giao hàng, hai người hẹn chút nữa tiếp tục chơi, Computer đang mở, msn cũng đang mở, đúng lúc này Phương Thần Hi lại mang đồ lên thay anh, nên bị ghi lại.

Mặc dù anh vẫn cảm thấy lý do “Máy tính cũ kỹ, ở trên trò chơi không có khả năng truyền tin tức bí mật” rất kỳ quái, nhưng bởi vì đó là Ma Cát, bạn trường cấp 3 của anh, cho nên cũng không có nghi ngờ, chỉ là không nghĩ tới lý do rất kì quái này là vì muốn cậu mở thiết bị nghe nhìn, sau đó tất cả hoang đường chỉ trị giá hai mươi vạn.

“Vừa lúc cô tắm rửa xong, cho nên. . . . . . Cô xem những thứ báo viết có thể sẽ không thoải mái.” Thanh âm Hàn Ức nghe tức giận lại bất đắc dĩ, “Tạp chí tối hôm nay sẽ bày bán, tôi nói trước cho cô biết một tiếng.”

“A. . . . . .” Mặc dù chỉ là đơn âm, nhưng nghe như hồn phách phân ly.

Tại sao có thể như vậy?

Tạp chí Orange nha. . . . . .


Mặc dù nàng rất thích xem, hơn nữa mỗi tuần đều phải xem, nhưng đó là thời điểm coi người khác như giải trí, hiện tại chính cô thành đề tài, cũng chỉ có thể hình dung là thô tục.

Tạp chí Orange có thể đem nam nữ kết giao bình thường miêu tả thành câu chuyện ướt át, sau khi cô tắm ở nhà anh, thay quần áo ở nhà anh, vẫn còn chưa thỏa mãn, ở trên sàn chơi cùng con chó nhỏ, chơi đến sắp không cản nổi tàu điện ngầm mới chịu, căn cứ một phần sự thật chín phần thêm thắt, có thể sẽ bị miêu tả thành Đài Bắc bị mất công viên đi, ha ha ha, ha ha ha.

“Cô xem qua nội dung rồi sao?” Thanh âm không còn hơi sức.

“Vừa mới xem qua.”

“Có phải rất ngạc nhiên hay không?”

“Có một chút, bởi vì hình chụp số hai mươi tám, cho nên bị đặt tên là ‘tiểu thư số hai mươi tám’.” Thanh âm Hàn Ức nghe có chút xin lỗi, “Chỉ là cô yên tâm, bởi vì liên quan tới hình in qua chat webcam, mặt không rõ ràng, cho nên phiền toái chính là một đống ký giả đang đợi ở cửa ra vào cao ốc kim cương, nếu như cô cứ theo lẽ thường mà đến làm việc, có thể sẽ bị nhận ra, mấy ngày này cô vẫn nên ở nhà, chờ truyền thông đi rồi hãy nói, cứ như vậy, tôi cúp điện thoại trước.”

Nhìn điện thoại di động, tâm tình Phương Thần Hi trở nên phức tạp.

Mặc dù mặt của cô có thể không bị đưa ra ánh sáng, nhưng hiện tại cô không thể đi làm kiếm tiền, vừa vặn cô lại mắc kẹt với tiền lương mỗi tháng, hơn nữa với người nghỉ hè còn phải tích trữ học phí học kỳ sau mà nói, không thể ra cửa giống như là sét đánh ngang tai.

Gặp phải hoàn cảnh này, chẳng lẽ là vì liên quan đến việc cô tiết kiệm tiền làm Thái tuế không yên lòng sao?

Trước kia nghỉ đông và nghỉ hè, ban ngày vừa làm vừa học cũng rất dễ dàng bỏ quên, chỉ có lần này là đã đến ngày một tháng bảy rồi, nhưng ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy, gặp mặt nói chuyện ba bốn lần, đối phương không phải ngại cô gầy, chính là ngại cô nhỏ, nếu không chính là ngại cô vừa gầy lại vừa nhỏ.


Đang ở thời điểm nước sôi lửa bỏng như vậy, đột nhiên lại bị một gậy, làm cho cô không khỏi hoài nghi liệu mình có biện pháp nào để trước khi vào học, để dành học phí cùng các loại chi phí thi cử sắp gặp phải không.

Sau đó ngay thời điểm cô đau đầu nhức óc, điện thoại lại vang lên.

“Xin hỏi là tiểu thư Phương Thần Hi sao?”

“Ừ.” Là người nào nha? Thanh âm thật xa lạ.

“Xin chào, trước tiên tôi xin tự giới thiệu ──”

“Tôi sẽ không làm thẻ tín dụng cũng không đủ tiền mặt, không mua nổi bảo hiểm cũng không muốn tiêu phí, đối với hùn vốn khai sáng sự nghiệp cũng không có hứng thú, còn chưa tròn mười tám, trước mắt không suy tính di dân.” Phương Thần Hi nói một hơi, “Anh định nói cái gì với tôi?”

Đối phương giống như không nghĩ tới cô sẽ nói một đống như vậy, sau khi ngừng ba giây, mới lại bắt đầu nói chuyện, “Tôi họ Triệu, gọi là Triệu Minh Uy, là người đại diện của Hàn Ức.”

“Hàn Ức. . . . . . Người đại diện?” Cô đề cao âm lượng, “Làm sao anh cũng có số điện thoại của tôi?”

“Đây không phải là trọng điểm. . . . . .”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.