Cổ Đại Thí Hôn

Chương 313: Nổi Giận


Bạn đang đọc Cổ Đại Thí Hôn – Chương 313: Nổi Giận

Lý Minh Doãn lòng như lửa đốt tìm đến rừng đào, lại thấy Cẩm Tú giống như con ruồi đang mò mẫm khắp nơi.
“Cẩm Tú, nhị thiếu phu nhân đâu?” Tảng đá lớn trong lòng Lý Minh Doãn cuối cùng rơi xuống, Cẩm Tú ở nơi này, Lan Nhi khẳng định cũng ở đây.
Không nghĩ tới Cẩm Tú vẻ mặt đưa đám nói: “Nhị thiếu gia, nô tỳ… Nô tỳ mất dấu rồi…”
Lý Minh Doãn nhất thời choáng váng, tâm mới buông lỏng liền thót lên cổ họng, quát lớn: “Cái gì, cái gì mà mất dấu?”
Cẩm Tú một bên lau lệ, sợ hãi nói: “Nô tỳ theo chân nhị thiếu phu nhân tới đây, nhưng nhị thiếu phu nhân tới rừng đào thì không thấy bóng dáng đâu, nô tỳ tìm đã lâu, gọi khản cổ vẫn không thấy nhị thiếu phu nhân đâu.”
Lý Minh Doãn chán nản, tức giận nhìn chằm chằm Cẩm Tú, thật muốn hung hăng chửi mắng một trận, một người lớn lù lù mà cũng có thể mất dấu?
Cẩm Tú thấy ánh mắt hung ác của nhị thiếu gia, hận không thể đem chân tướng nói ra, càng sợ run, ô ô khóc ròng: “Nô tỳ rõ ràng nhìn thấy nhị thiếu phu nhân đi vào rừng đào…”

Cẩm Tú khóc như vậy, lời dạy dỗ của Lý Minh Doãn không thốt ra được, thôi thôi, trước mắt gấp gáp tìm Lan Nhi trước, Lý Minh Doãn cố nén lửa giận muốn phun trào, phẫn nộ nói: “Ngươi còn khóc cái gì, mau đi tìm người… Ngươi hướng đông, ta đi tây, sau nửa canh giờ, về tại chỗ này.”
“Vâng!” Cẩm Tú vội vàng lau nước mắt, vội vội vàng vàng muốn đi tìm nhị thiếu phu nhân, lại bị đụng vào nhị thiếu gia.
Lý Minh Doãn nghiêm mặt dạy dỗ: “Nói ngươi hướng đông, bên kia mới là hướng đông, ngươi làm sao vậy?”
Cẩm Tú liên tục thưa dạ. Cẩm Tú đi vài bước, quay đầu lại nhìn nhị thiếu gia, nhị thiếu gia đã sớm chạy vào cánh rừng, lo lắng la lớn tên nhị thiếu phu nhân. Cẩm Tú cau lỗ mũi, trong lòng tự nhủ: Nhị thiếu phu nhân, người cố ý muốn chỉnh nhị thiếu gia ư! Nhìn nhị thiếu gia xoay như chong chóng, cánh rừng này lớn như vậy, đi vào cũng mất một hai canh giờ mới có thể đi ra, aiz! Đáng thương nhị thiếu gia, ai bảo cậu chọc giận nhị thiếu phu nhân cơ chứ? Nô tỳ đã đáp ứng nhị thiếu phu nhân, không thể làm gì khác hơn là thật xin lỗi cậu.
Lâm Lan khôi phục tâm tình. Thoải mái nhàn nhã trở lại biệt viện.
Đám người Quế tẩu đang đứng ở cửa viện trông ngóng, thấy nhị thiếu phu nhân trở lại, Quế tẩu như trút được gánh nặng, hoan hỉ nói: “Cám ơn trời đất, cuối cùng nhị thiếu phu nhân đã về, người không về, Đông Tử sẽ phải xuống núi tìm trợ thủ đi tìm người.”
Lâm Lan xin lỗi cười cười: “Khiến mọi người lo lắng. Tại ta tham lam ngắm nhìn cảnh sắc trong núi, nhất thời quên giờ giấc.”

Đông Tử đi lên cười hì hì nói: “Nhị thiếu phu nhân có gặp nhị thiếu gia?”
Lâm Lan ra vẻ mặt kỳ quái: “Đông Tử, không phải ngươi đi theo nhị thiếu gia sao? Sao lại hỏi ta?”
“Ách… Nhị thiếu gia trở lại, nghe nói nhị thiếu phu nhân đi ra ngoài, lập tức đi tìm.” Đông Tử nói quanh co.
Lâm Lan nhàn nhạt nói: “Ta không có nhìn thấy chàng, Quế tẩu, ta đói bụng, đã chuẩn bị cơm tối chưa?”
Quế tẩu vỗ gáy: “Ai u… Lão nô lo lắng cho nhị thiếu phu nhân, quên cả làm cơm tối, nhị thiếu phu nhân chờ một chốc, lão nô lập tức đi làm.”
Quế tẩu vội vàng chạy vào phòng bếp.
“Như Ý, đỡ ta trở về phòng, ta mệt mỏi.”
Như Ý lên tiếng tiến lên, giúp nhị thiếu phu nhân đi vào trong, để lại Đông Tử ở đây vò đầu, cái này gọi là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ hắn phải đi tìm nhị thiếu gia? Nhưng nhị thiếu gia không nói đi đâu, hắn biết đi đâu mà tìm? Đông Tử sững sờ, khẽ cắn răng, hướng lối ban nãy nhị thiếu gia đi mà tìm kiếm.
Lâm Lan rửa mặt, Như Ý bưng điểm tâm tới trước cho nàng lót dạ. Lâm Lan uống trà dùng điểm tâm, vừa dùng vừa phân phó: “Em đi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.