Bạn đang đọc Cổ Đại Thí Hôn – Chương 257
“Đại cô có chuyện gì cứ nói đi!” Phùng Thục Mẫn nhấp một hớp trà, mỉm cười cất lời.
Lâm Đại Phương ngượng ngùng cười nói: “Cũng không phải là cái gì đại sự, mấy ngày qua, ta đi lòng vòng trong phủ, phát hiện hạ nhân trong phủ rất chểnh mảng…” Lâm Đại Phương làm vẻ mặt tha thiết nói: “Đệ muội à, không phải là ta nói em, đương gia chủ mẫu phải có phần kiên quyết, mạnh mẽ, làm cho hạ nhân sợ em, những hạ nhân này giỏi nhất là nhìn sắc mặt người khác, đệ muội không có hôn phu ở bên cạnh, bản thân lại tốt tình, bọn hạ nhân có thể không lười biếng dùng mánh lới qua mặt sao?”
Phùng Thục Mẫn ra vẻ kinh ngạc: “Có sao? Vì sao ta không có cảm thấy?”
Lâm Đại Phương nói: “Làm trò trước mặt em đương nhiên chúng nó không dám, nhưng em không thể lúc nào cũng nhìn chúng nó chằm chằm!”
Phùng Thục Mẫn đã hiểu rõ, đại cô đây là muốn giúp nàng quản gia!
“Ta muốn nói là, gia nghiệp lớn như thế này, nếu không có được một người tin cậy giúp đỡ, thật đúng là không dễ dàng.” Lâm Đại Phương vừa nói vừa quan sát thần sắc đệ muội, hi vọng đệ muội có thể hiểu ý, nhưng đệ muội chỉ lo nhàn nhã dùng trà, tựa hồ không có hiểu được ý trong lời nói của bà ta.
Lâm Đại Phương không thể làm gì khác hơn là mặt dày nói thẳng: “Mọi người nói tiểu thư xuất thân quan gia khinh thường nông dân, nhưng đệ muội đối với chúng ta lại rất tốt, ta thật sự vô cùng cảm kích! Cũng không biết nên nói cái gì cho phải, ta cùng chồng bàn bạc với nhau, cảm thấy nên thay đệ muội làm chút gì, như vậy thì mới có thể cảm thấy an lòng! Ta có thể thay đệ muội quản gia, chia sẻ vất vả với đệ muội, nhìn đệ muội lao tâm lao lực khiến đại cô ta đau lòng!”
Phùng Thục Mẫn cười lạnh trong lòng, có người dám nói quản gia nhà nàng không được sao, những cái khác nàng không dám khoe khoang, nhưng quản gia này nàng một tay bồi dưỡng, trong phủ hạ nhân ai mà không quy củ làm việc, đàng hoàng làm người, tới miệng đại cô này, đã thành lười biếng rồi, thành loại nô tài xảo quyệt sau lưng chủ mẫu, còn nàng vì không có phu quân bên cạnh, thành chủ mẫu mềm yếu vô năng. Đại cô này há mồm, nàng thật sự không dám lấy lòng, muốn giẫm lên người khác để nâng mình lên ư, muốn đổi liền đổi sao, hơn nữa, đại cô này tâm địa bất chính, chồng bà ta thì mặt mũi gian manh, nếu để bọn họ quản sự, sợ là trộm của cải nhà nàng đi mất cả.
Phùng Thục Mẫn thảnh thơi gạt nắp trà, chậm rãi nói: “Đại cô thật là có ý tốt, ta lĩnh tâm, ta mời mọi người tới làm khách, sao có thể để mọi người vất vả, nếu lão gia biết, sợ là sẽ trách ta không biết lễ nghi, không hiểu quy củ.”
Lâm Đại Phương nói: “Cũng là người trong nhà, người trong nhà không giúp người trong nhà thì còn ra làm sao? Rồi lại nói chúng ta là nông dân, cả đời lao động, một ngày không làm việc, cả người nhàn rỗi tới khó chịu.”
Phùng Thục Mẫn cười khẽ ngắt lời bà ta: “Đại cô đừng làm khó dễ ta, mọi người cứ an tâm ở nơi này một thời gian, đợi khí trời mát mẻ, ta sẽ để quản gia đưa mọi người trở về.”
Hả! Lâm Đại Phương ngây ngốc, không nghĩ tới đệ muội sẽ nói ra lời này, mùa thu sẽ để bọn họ trở về, vậy kinh thành này? Lần này tới, bà ta không có ý định trở về.
Lâm Đại Phương vẫn tươi cười nói: “Đệ muội à, không dối gạt em, lần này tới ta đã bán đất đai ở quê rồi, không có ý định trở về nữa, em nói xem, tỷ đệ chúng ta tách ra nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có thể đoàn tụ, Lâm gia chúng ta chỉ còn lại hai tỷ đệ, ta không bao giờ muốn xa em mình nữa.”
Trong lòng Phùng Thục Mẫn không khỏi trầm xuống, người này… không sợ có bản lãnh, chỉ sợ không biết xấu hổ, bà ta muốn đánh cuộc để ở lại chỗ này, nếu nàng không đồng ý, thành ra là người chia rẽ tỷ đệ bọn họ, làm một cô em dâu không biết nhân tình thế sự, thật đúng là mời thần dễ đưa thần khó!
Phùng Thục Mẫn nhẹ chau lại chân mày: “Là như vậy sao…”
“Không phải sao? Mọi người ở quê biết đệ muội cố ý phái người tới đón chúng ta đến kinh thành hưởng phúc để hâm mộ không thôi, ai cũng khen đệ muội là một người em dâu hiểu biết!” Lâm Đại Phương cười híp mắt nhìn đệ muội, lời này nói ra xem cô làm sao đuổi người?
Phùng Thục Mẫn nhìn Lâm Đại Phương đắc ý, cười nhẹ một tiếng: “Ra là như vậy, thế thì không tiện trở về, đại cô cứ an tâm ở lại đi! Nếu sợ rảnh rỗi, hậu viện có một mảnh đất trống, ta vốn định trồng vài cây ăn quả, rau cỏ… đại cô và dượng nói vậy cũng là hảo thủ làm ruộng, mảnh đất kia giao cho hai người liệu lý là tốt rồi.”
Các ngươi muốn ăn vạ ở chỗ này, vậy thì làm việc đi, nàng không làm được ác nhân, tự có người biết làm, lão gia nếu biết ngày đó là đại cô lừa mình, với tính tình của lão gia, các ngươi còn thể đòi được tiện nghi nữa không? Các ngươi không phải là sợ rảnh rỗi sao? Đừng có nghĩ tới chức quản sự, chuyện bên trong phủ, không thể giao cho các ngươi, còn việc đồng áng, vẫn có thể giao cho các ngươi một chút.
Phùng Thục Mẫn cười khẽ nhìn Lâm Đại Phương, cái này, bà còn có lời gì nói?
Lâm Đại Phương nghe vậy, mặt đen đi, bà ta mất nhiều miệng lưỡi như vậy, vòng vo nãy giờ, cuối cùng rơi vào tay là khổ sai trồng rau ư? Đây không phải là tự bê đá đập chân mình sao? Đệ muội này không phải người dễ đối phó! Nhìn hòa hòa khí khí, nói chuyện thì giọt nước cũng không lọt.
“Đại cô còn có chuyện gì sao?” Phùng Thục Mẫn cười hỏi.
Lâm Đại Phương ngượng ngùng mà cười: “Không có… Không có.”
“Vậy đại cô về sớm một chút nghỉ ngơi đi! Ta còn muốn xem sổ sách, Vương mama, đưa tiễn đại cô.” Phùng Thục Mẫn không chút lựa chọn hạ lệnh trục khách.
Lâm Đại Phương cực kỳ hứng thú tới, lại là buồn bực đi ra cửa, không phải là Vương mama đi theo phía sau, bà ta nhất định phải nói thầm mấy câu, giỏi lắm, lão đầu tử trở về bà ta nhất định phải làm một trận.
Lâm Lan tối nay mất ngủ. Bên cạnh nàng là một tiểu quỷ dính chặt, đôi tay mập mạp ôm lấy cổ nàng, bắp chân mập mạp đặt lên bụng nàng, khuôn mặt nhỏ bé cọ ở cổ của nàng, mặc dù tiểu quỷ thơm ngát, nhưng là Lâm Lan có thói quen không ngủ được khi có nghe được dù chỉ là cử động nhỏ, đừng xem thằng bé này tay ngắn chân nhỏ, đè lâu như vậy, cảm giác được sức nặng không hề ít, lúc đầu , Lâm Lan còn nhẹ nhẹ rời tay thằng bé đi, tay mới vừa để xuống, nó lại vụt để lên, chân để trên bụng nàng còn cọ mấy cái, tay ôm chặt hơn, thật giống như mình là gối ôm lớn của nó. Lâm Lan hai mắt nhìn trời, bi ai nghĩ, nàng làm sao lại quỷ thần xui khiến , đáp ứng để cho tiểu quỷ leo lên giường nàng thế này? Nếu là ngày nào cũng vậy, nàng có còn ngủ được nữa không?
Lâm Lan nhịn hồi lâu, thật sự nhẫn không được nữa, cả người mỏi nhừ rồi, không thể làm gì khác hơn là lần nữa thử đem tiểu quỷ rời đi, nhưng vừa mới động, tiểu quỷ liền tỉnh, mơ mơ màng màng nói: “Tỷ tỷ… ta muốn đi tè…”
Lâm Lan thở dài một hơi, gọi Ngân Liễu thắp đèn.
Ngân Liễu lấy ra cái bô, Sơn Nhi lắc đầu: “Ta không dùng cái này, ta muốn đi phòng tắm.”
Được rồi! Đi phòng tắm thì đi phòng tắm, Ngân Liễu ôm Sơn Nhi đi, Lâm Lan nghe thấy Sơn Nhi nói: “Ngươi xoay người sang chỗ khác, không cho nhìn lén…”
Ngân Liễu cười nói: “Lúc cậu tắm, nô tỳ đã thấy cả rồi.”
Sơn Nhi nói: “Không giống nhau, mau xoay qua chỗ khác.”
Ngân Liễu cười nói: “Vâng vâng vâng, nô tỳ đi ra ngoài.”
“Không được, ngươi không thể đi ra ngoài, ta một mình… sợ.”
“Hây da! Sơn Nhi thiếu gia, nô tỳ còn tưởng rằng cậu có lá gan lớn, nghe chuyện xưa thì toàn chọn chuyện ma quỷ.”
“Đừng nhắc tới chữ quỷ… ta… ta sợ…”
Lâm Lan phì cười, tiểu quỷ này, thật nhiều chuyện.
Không bao lâu, Ngân Liễu ôm Sơn Nhi trở lại, Sơn Nhi chui tọt vào ngực Lâm Lan: “Tỷ tỷ, phòng tắm nhà tỷ tối quá…”
Lâm Lan cười nói: “Sáng mai bảo Ngân Liễu để thêm đèn dầu bên trong, được rồi, mau ngủ đi!”
Lâm Lan cho là đã an ổn, nhưng là Sơn Nhi một đêm còn làm rộn ba bốn lần nữa, thằng nhỏ này có phải thận không tốt không, hay là bàng quang vô lực?
Sáng hôm sau, hai mắt Lâm Lan thâm quầng, tinh thần uể oải, nhìn Sơn Nhi vẫn ngủ ngon lành trên giường, thật hận không nhéo thằng bé được mấy cái.
Ngân Liễu cũng ngáp chảy nước mắt: “Nhị thiếu phu nhân, người nghỉ thêm một lát nữa đi!”
Lâm Lan buồn bực nói: “Việc còn nhiều, làm sao thời giờ ngủ, mau giúp ta chải đầu, chuẩn bị cho tốt, ta phải đi Hồi Xuân Đường một chuyến.”
Ăn sáng xong, Lâm Lan dặn Sơn Nhi những phần bài vở phải học hôm nay, xong xuôi để Như Ý ngó chừng cu cậu, buổi tối trở về sẽ kiểm tra.
Chưa kịp ra khỏi cửa, Vân Anh tới báo, người phủ Tướng quân tới.
Lâm Lan nhìn nha đầu thanh thanh tú tú trước mắt, ước chừng mười sáu tuổi, cười khẽ hỏi: “Là chủ mẫu nhà ngươi sai ngươi tới sao?”
Thu Hà nói: “Hồi thiếu phu nhân, hôm qua phu nhân đi vội vàng, không phân phó nô tỳ tới đây, hôm qua lúc nô tỳ sắp xếp quần áo tiểu thiếu gia, phát hiện tiểu thiếu gia quên đem theo vài món đồ, nô tỳ sợ tiểu thiếu gia nhớ nhung, vội vàng đưa đồ qua cho tiểu thiếu gia.”
Lâm Lan mỉm cười, lòng dạ biết rõ, đích thị là Phùng Thục Mẫn lo lắng nhi tử, sai một người đến đây.
“Ngươi thật có lòng, mang tới đồ gì vậy?” Lâm Lan không nói ra suy nghĩ của mình.
Thu Hà trả lời: “Có sách tiểu thiếu gia thường ngày đọc, còn có xiêm y tiểu thiếu gia thích nhất, còn có cái này, tiểu thiếu gia lúc ngủ thích gối lên nó, nếu không ngủ không yên.” Thu Hà lấy ra một thanh kiếm gỗ nhỏ.
Lâm Lan ngạc nhiên, mê thích cái này sao?”
Thu Hà giải thích: “Thanh kiếm gỗ này là lão gia làm cho tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia yêu thích nhất.”
Lâm Lan nhìn thanh kiếm gỗ này, những kí ức ngắn chưa từng có trong đầu bỗng nhiên xuất hiện, hình như, lúc nàng còn nhỏ, lão gia hỏa kia cũng làm cho nàng một thanh, nàng còn nhớ rõ, lúc ấy lão gia hỏa kia truyền cho đại ca một thanh gia bảo đao, nàng không ngừng hâm mộ, thì thào nói mình cũng muốn, lão gia hỏa kia liền làm kiếm gỗ ứng phó nàng, Lúc ấy mẹ còn oán trách, nào có khuê nữ nào chơi kiếm gỗ, lão gia hỏa kia nói, làm sao là khuê nữ thì không thể múa đao chơi kiếm? Khuê nữ Lâm gia ta tương lai nói không chừng là một nữ trung hào kiệt…
Hào kiệt cái rắm, bởi vì ông không chịu trách nhiệm, khuê nữ ông yêu thương đã chết tám trăm năm trước rồi. Lâm Lan tức giận nghĩ, để cho Như Ý nhận đồ vật lại.
Thu Hà ấp úng nói: “Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ, nô tỳ có thể ở lại hầu hạ tiểu thiếu gia không ạ?”
Lâm Lan biết, đây cũng là Phùng Thục Mẫn an bài, nữ nhân chết bầm này, nếu đem Sơn Nhi bỏ lại, còn lo lắng này kia, sợ nàng ăn hiếp Sơn Nhi sao? Cô không yên lòng như vậy thì dẫn người về đi! Tôi cho cô như ý.
Lâm Lan mỉm cười nói: “Ngươi cứ về đi! Người hầu chỗ ta là đủ rồi.”