Đọc truyện Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới) – Chương 33: Một giỏ trứng gà
Bởi vì còn phải trở về sửa soạn hành lý không thể ở lâu, lễ vật cần tặng đã tặng, lời nên nói cũng đã nói, Lý Minh Doãn nói Văn Sơn báo tin này cho Lâm Lan biết, nhanh chóng chuẩn bị trở về phủ.
Lâm Lan không thấy Bảo Trụ, nàng thấp giọng hỏi thím Kim, thím Kim nói: “Tiểu tử thúi này không hiểu chuyện, sáng sớm đã bỏ đi đâu không thấy bóng dáng, cũng không tới tiễn cháu.”
Lâm Lan cười cười, phỏng chừng Bảo Trụ đang trốn một góc nào giận dỗi. Em gái chuẩn bị đi xa, làm ca ca phải dặn dò em gái mấy lời. Lâm Phong kéo Lâm Lan qua một bên, vẻ mặt ngưng trọng: “Em gái, ca ca cảm thấy Lý tú tài là người không tệ, có điều không biết gia đình hắn trong kinh thành như thế nào, em đến kinh thành không thể ngang bướng, nên nhẫn nại chút, phải hiếu kính với cha mẹ chồng, hòa thuận với chị em dâu, có việc gì nhớ báo tin cho ca ca.”
Lâm Lan khẽ gật đầu, nàng nhất định sẽ hảo hảo “hiếu kính” cha mẹ chồng, còn về phần chị em dâu còn phải xem là người thế nào, chị em dâu thế nào mới quyết định được có “hòa thuận” hay không.
“Em gái, chờ chị dâu em sinh xong, ca ca sẽ nghĩ đến chuyện lên kinh thành, một mình em ở kinh thành, ca không yên lòng.” Lâm Phong do dự một lát, hồi lâu như hạ quyết tâm nói.
Ánh mắt Lâm Lan sáng lên, mừng rỡ: “Tốt quá, ca ca một thân võ nghệ cao cường, ở thôn nhỏ này tài năng sẽ bị mai một.”
Điều này không thể trách ca ca được, nàng mơ hồ nhớ về người cha qua lời kể của mẹ trước kia, nói cha đi lính rồi không về, mẹ sợ, sống chết cũng không cho ca ca theo bước cha, chỉ cầu người một nhà ở cùng nhau một chỗ, sống cuộc đời yên ổn, cho nên, mới sớm tìm hôn sự cho ca ca.
Lâm Phong cười chất phác, sờ sờ gáy nói: “Huynh thì có bản lãnh gì chứ?”
“Ca ca đừng tự khinh thường bản thân, nếu ca ca đã có ý đó, muội lên kinh thành sẽ lưu ý giúp ca, để ý cơ hội tốt.”
“Chỉ cần có thể kiếm miếng cơm ăn là được.” Lâm Phong không ôm chí lớn, chỉ cầu ấm no, có thể nuôi sống người nhà là được.
Có điều ước định này, nỗi buồn ly biệt vơi đi không ít, dù sao không lâu sau hai huynh muội có thể gặp lại rồi. Mọi người trong thôn cùng tiễn nàng, xe ngựa đi thật xa, Lâm Lan vẫn còn nghe thấy “Lâm Lan, nhớ bảo trọng…”
Lời vừa nghe được, hốc mắt bất giác ửng đỏ.
“Xem ra, cô rất được hoan nghênh.” Nụ cười của hắn ôn tồn, không hề có ý chế nhạo.
Lâm Lan vốn không phải người âu sầu, nàng cố gắng đặt nỗi buồn sang một bên, lấy lại tinh thần nói: “Được hoan nghênh là anh đấy chứ, tôi chưa thấy trưởng thôn đối xử với ai như anh.”
Lý Minh Doãn cười nhạt: “Đó là bởi vì tôi cho bọn họ một vụ làm ăn hời.”
Lâm Lan biết ý tốt của Lý Minh Doãn, tuy nhiên nàng có chút bận tâm: “Anh làm như thế, có sợ khiến bên Trương gia gây phiền không.”
Theo nàng, Diệp gia cùng Trương gia nhiều năm nay vẫn coi chừng địa bàn làm ăn của nhau, tuy nhiên, nước sông không phạm nước giếng, tơ tằm thôn Giản Tây có tiếng tốt nhất huyện thành Phong An, trước tới nay vẫn là Trương gia thua mua với giá thấp.
Năm trước trưởng thôn cũng nghĩ tới việc đổi người mua nhưng bị Diệp gia cự tuyệt, lần này Lý Minh Doãn lại chủ động nói ra, đại cục thăng bằng bị phá vỡ, sợ rằng có chuyện trong thành Phong An.
Lý Minh Doãn khinh thường nói: “Trương gia có cái gì? Chỉ là vì vài năm gần đây tâm tình ông ngoại không tốt nên không muốn tranh giành với hắn.”
Lâm Lan nghe ra chút thông tin không tầm thường: “Nói như vậy, bây giờ ông ngoại anh muốn chấn hưng hả?”
Lý Minh Doãn cười nhẹ nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu, nếu như năm nay Diệp gia năm nay lại có tên trong danh sách cống nạp, nguyên liệu Diệp gia càng lại càng nhiều.”
“Thì ra là nhất cử lưỡng tiện, lợi mình lợi người.”
Lâm Lan hiểu, Hiệp ước giữa thôn Giản Tây và Diệp gia là quân cờ đầu tiên trong việc phát triển làm ăn. Xe ngựa đi được một đoạn đột nhiên ngừng lại. Lý Minh Doãn nhíu mày hỏi: “Văn Sơn, chuyện gì?”
Ngoài xe ngựa, Văn Sơn trả lời: “Có người cản xe ngựa.”
Lý Minh Doãn vén rèm lên, Lâm Lan cũng ngó nhìn theo, trong lòng không khỏi rùng mình một cái, đứng giữa đừng cản xe ngựa chính là Kim Bảo Trụ. “Cô đi gặp người ta chút đi.”
Lý Minh Doãn nhàn nhạt mở miệng. Lâm Lan xuống xe ngựa, hướng Kim Bảo Trụ đi tới.
Bảo Trụ thấy Lâm Lan xuống xe, hắn đứng nguyên tại chỗ cười ngây ngô, trong mắt hiện lên nỗi cô đơn, cũng chính là tâm tình hắn lúc này. Lâm Lan cố ý tránh ánh mắt Bảo Trụ, nàng cười rạng rỡ: “Anh Bảo Trụ, sao anh lại ở chỗ này?”
“Ta… ta tới đưa tiễn nàng.” Bảo Trụ cười toét miệng, cầm trong tay một cái giỏ đưa tới.
“Ta không có thứ gì tốt, có số trứng gà này nàng mang theo để ăn trên đường.” Lâm Lan nhìn một giỏ trứng gà tràn đầy, hồi trưởng lại trước kia Bảo Trụ cũng thường nhét vào tay nàng túi trứng gà, lòng dâng lên một con sóng nhỏ, có gì đó vô cùng khó chịu nghẹn ở cổ họng.
Nhìn Lâm Lan không nhận, Bảo Trụ lúng túng, nói quanh co giải thích: “Ta biết… nàng không thích ăn trứng vịt, cho nên, ta… ta cố ý nuôi mấy con gà…”
Lâm Lan bước lên phía trước nhận lấy túi trứng gà, cố gắng cười gượng: “Tôi thích trứng gà lắm.”
Bảo Trụ như trút được gánh nặng, gãi gãi đầu cười: “Nàng… nàng thích là tốt rồi.”
“Tiểu thư, cần phải đi… ” Ngân Liễu tuân lệnh thiếu gia tới thúc giục Lâm Lan.
Lâm Lan quay đầu lại đáp: “Biết rồi.”
“Anh Bảo Trụ, tôi phải đi, anh ở lại bảo trọng, cố gắng hiếu thuận với mẹ anh nhé.”
“Biết rồi, nàng cũng bảo trọng, nếu như… nếu như…” Bảo Trụ nhìn xe ngựa, ấp a ấp úng.
“Nếu như cái gì?”
“Không có… Không có gì… Lâm Lan, nàng mau lên xe đi, ta cũng phải về rồi.” Bảo Trụ ngượng ngùng, hắn định nói, nếu Lý tú tài khinh dễ nàng, hắn nhất định sẽ giúp nàng hả giận, nghĩ đi nghĩ lại lại không nói ra, hắn có tư cách gì nói lời này?
“Ừ, tôi đi đây?” Bảo Trụ dùng sức gật đầu, nhìn Lâm Lan lên xe ngựa, đưa mắt nhìn xe ngựa đi xe, nụ cười trên môi Bảo Trụ dần tắt, ánh mắt trở nên kiên định, yên lặng nói:
Lâm Lan, chờ ta dồn đủ tiền, ta nhất định tới kinh thành tìm nàng. Lâm Lan ngồi trong xe ngựa nhìn chăm chăm vào giỏ trứng gà tới ngẩn người, túi trứng gà nặng trịch, là tâm ý nặng trịch của Bảo Trụ, mặc dù nàng không thích Bảo Trụ, nhưng Bảo Trụ đối với nàng thật tốt, nàng ghi tạc trong lòng.
Vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, từng có một nam tử ngây ngốc luôn theo chân nàng, lúc nàng vui vẻ cùng nàng cười, lúc nàng buồn, dỗ dành nàng cười…
Lý Minh Doãn cũng ngó túi trứng gà kia, hắn im lặng không nói một lời. Hai người cứ im lặng như vậy tới khi về cửa Diệp gia. Ngọc Dung đã bắt đầu sửa soạn hành lý, Lâm Lan nhìn trong phòng ngổn ngang hòm xiểng, không khỏi ngạc nhiên, nàng có nhiều đồ như vậy sao?
Ngọc Dung chỉ vào một cái hòm nhỏ đặt phía trong cùng nói: “Nhị phu nhân sai người đưa tới cho tiểu thư bộ đồ mới.”
Lâm Lan mừng rỡ, tung tăng đi tới: “Nhanh thế sao? Ta xem qua một chút.”
Vừa nói vừa vội vã mở nắp hòm ra, đem bộ đồ mới ra ướm lên người, một mặt quay ra hỏi Ngân Liễu và Ngọc Dung: “Thế nào? Được không?”
Ngân Liễu cười nói: “Dĩ nhiên là đẹp, cô nương mặc gì cũng đều dễ nhìn.”
Một câu trả lời khẳng định sự việc không vòng vo. Ngọc Dung kín đáo cười cười, chỉ vào hộp trên bàn nói: “Tiệm thuốc Hồ Ký tặng đồ.”
Phản ứng đầu tiên của Lâm Lan chính là: Có phải sư phụ đưa cho nàng phương thuốc bí truyền nào không.
Trong tiểu thuyết, trên tivi không phải hay diễn như thế sao? Đồ đệ đi xa, sư phụ giao cho một bí tịch kinh hãi thế tục…
Lâm Lan hưng phấn mở hộp kia, vừa mở ra, sắc mặt Lâm Lan đại biến, cuống quýt “A” một tiếng, vội vã đậy nắp lại, quay đầu lại khẩn trương hỏi Ngọc Dung: “Em mở hộp này ra chưa?”
Ngọc Dung lắc đầu. Lâm Lan thầm thở ra, lòng thầm mắng: Sao lại có chủ ý quỷ quái thế này? Lâm Lan vội ôm hộp đi vào trong phòng.
Ngân Liễu cùng Ngọc Dung nhìn bộ dạng lén lút của Lâm Lan, hai người không khỏi nhìn nhau hồi lâu, trong hộp rốt cuộc đựng thứ gì? Hù cô nương đổi sắc mặt nhanh như thế.