Đọc truyện Cô Đã Đánh Cấp Trái Tim Tôi – Chương 57
Tại một nhà hàng sang trọng.
“Ô! Chào giám đốc Trần, thất lễ, thật thất lễ khi để cô phải đợi.”
“Chào Hồ tổng. Trước giờ tôi làm ăn đều có quy tắc, giờ giấc là thước đo giá trị của con người mà. Vì thế, tôi thà để mình đợi người khác chứ không để ai phải đợi mình. Nó đã là một thói quen nên ông cũng không cần phải ái ngại.”
Có phải chăng đó là cách chửi khéo bởi sự trễ nãi của ông. Đúng là có khí chất, mà ông thì lại rất có hứng thú với loại phụ nữ này, nhìn cô ta khoảng 23_ 24, mà đã làm giám đốc, cách ăn nói lại vô cùng sắc sảo, đúng là khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Cứ thế họ luyên thuyên công việc….
“Thưa Hồ tổng, đó là những nội dung cũng như lợi ích mà phía ông có được khi hợp tác trong dự án này với phía chúng tôi. Theo ông nó như thế nào?”
“Mỗi công ti đều có những thế mạnh riêng, tôi cũng mới vừa gặp một đối tác lớn, ý tưởng cũng như lợi ích cũng chẳng kém phía cô.”
“Với một người có trình độ và kinh nghiệm như ông, tôi nghĩ chắc ông cũng đủ khả năng phân biệt được cái lợi và cái hại. Chúng tôi làm ăn cố định, làm ăn lớn và rất có uy tín.”
“Bên kia họ cũng không kém cạnh.”
“Nhưng họ chỉ là một bộ phận nhỏ của một tập đoàn lớn, mang tính chất phân tán, rải rác. Ông nghĩ xem, ở đâu sẽ tốt hơn với ông.”
“Tại sao cô lại biết về điều đó?”
“Đối thủ của tôi mà tôi lại không biết thì làm sao mà tôi có thể đứng vững ở cái thế giới này thưa Hồ tổng.”
Quả là lợi hại. Nếu ông không hợp tác với cô ta, đúng là bỏ qua cơ hội, cơ hội làm ăn, và cả cơ hội…tìm hiểu người đẹp.
Sau một hồi phân vân cuối cùng ông ta cũng đồng ý. Thế là một con đường làm ăn mới lại mở với cô. Cô cũng chẳng bất ngờ về điều đó, trước giờ cô đã đặt nặng vào việc gì thì không có hai chữ thất bại.
“Kết quả ra sao?”
“Thưa ông, cô ây tên Trần Lệ Vy, là giám đốc của công ty THÀNH NGUYÊN, và được xem là con dâu tương lai của nhà họ Đỗ mặc dù con trai họ đang sống đời thực vật, cô ta và Minh Vĩ là anh em ruột, đó là kết quả của cuộc điều tra.”
“Được rồi.”
“Vâng! Chào ông.”
“Em gái ruột của Minh Vĩ sao? Vậy cô ấy là con gái thất lạc 18 năm của bà ta sao? Haha…thú vị đây! Cả mẹ và con, đều sẽ là của tôi.”
“Anh à! Hôm nay em đã thuyết phục được một ông chủ tịch để kí dự án lớn của công ti chúng ta, em tin rằng nhờ vào dự án này, công ti chúng ta sẽ có được một bước phát triển mới. Em cũng không biết tại sao ngày nào cũng ngắm nhìn anh mà em lại không thấy chán, 5 năm rồi đấy! Em mệt lắm rồi anh à! Nhưng không phải mệt vì chờ đợi anh, đối với em, thời gian dành cho anh là vô tận, vì thế, anh cứ yên tâm, khi nào anh cảm thấy rất khỏe hãy tỉnh dậy anh nhé! Em chỉ mệt vì cuộc đời này đầy rẫy sự dối gian, mỗi ngày khi bước chân ra khỏi nhà, bước chân ra khỏi anh em phải đối diện với những con người gian xảo ngoài kia, họ thật đáng sợ! Nhưng em sẽ mạnh mẽ, em sẽ thật mạnh mẽ để bảo vệ mình, bảo vệ sự nghiệp của ba mẹ chúng ta.”
Mỗi khi nghe con dâu thủ thỉ với con trai mỗi khi đi làm về, vợ chồng ông đều không cầm được nước mắt, đã 5 năm rồi, có người con gái nào chấp nhận chôn vùi tuổi Xuân đời con gái chỉ vì đợi chờ một cái xác không hồn chứ! Thế nên vợ chồng ông vô cùng cảm kích cô, không ai có thể thay thế vị trí của cô trong lòng của mỗi người trong căn nhà này.
Tâm sự với anh xong, Vy trở lại phòng mình, mỗi lần rời khỏi phòng là mỗi lần cô phải lau nước mắt. Cô chẳng biết mình đã khóc bao nhiêu lần rồi, nhưng cô biết đã rất lâu rồi cô vẫn chưa cười.
`Em à! Xin lỗi em, anh biết em đau khổ lắm, anh nghe, anh hiểu, anh đau lắm chứ! Nhưng anh không còn cách nào khác ngoài việc mỗi ngày đều nằm im để nghe giọng em nói, tay anh ngày nào cũng phải ướt đẫm chỉ bởi những giọt nước mắt của em, anh rất muốn lau nó, anh rất muốn đáp lại nụ hôn của em, nhưng trớ trêu thai thân xác của anh không cho phép, anh xin lỗi, cô gái của anh!”
Những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt của của người con trai ấy…..
“Sao? Ông ta đã kí rồi phải không?”
“……..”
“Gì chứ? Tại sao lại có chuyện đó xảy ra?”
“…….”
“Hừ…đúng là quá đáng mà! Dám cướp mối làm ăn của chúng ta. Được rồi, lần này tôi sẽ đích thân ra mặt, để xem kẻ đó là ai mà gan to đến vậy.”