Cô Công Quả Thụ

Chương 10


Đọc truyện Cô Công Quả Thụ – Chương 10

“Kim Jaejoong? Đã chết chưa? Chưa chết thì nói chuyện cho hyung ah!” Kim Hee Chul một bên đặt miếng dưa leo lên mặt, một bên gọi điện thoại cho Kim Jaejoong.

“Hyung, em rất ổn, không sao cả!” Thanh âm Kim Jaejoong có chút nghẹn ngào.

“Vậy sao, không có việc gì hyung cúp đây!”

“Dạ, vâng!” Nói xong, Kim Jaejoong liền cúp điện thoại.

Hai phút sau, Kim Jaejoong một lần nữa nhận được điện thoại, người gọi vẫn là Kim Hee Chul.

“Tên ngốc kia. Em dám cúp điện thoại trước hyung à, em có phải định chết nhưng không nói với hyung sao, hyung có phải hyung của em không? Em có còn coi hyung là hyung của mình không?” Không đợi Kim Jaejoong mở miệng, Kim Hee Chul liền hung hăng mắng cậu.

“Hyung, em thật sự không có việc gì, hyung cứ tiếp tục đắp mặt nạ dưa leo đi a!” Kim Jaejoong nói xong một câu lại cúp điện thoại.

Mà đầu bên kia điện thoại, Kim Hee Chul bị Kim Jaejoong chọc tức thiếu chút nữa thở không thông, còn bị sặc dưa leo.

“Được lắm Kim Jaejoong, ông mày không quản mày nữa, nếu không ông đây không phải tên Kim Hee Chul!” Đây là sau khi Kim Hee Chul ho khan xong, nghiến răng nghiến lợi nói vào điện thoại.

Ngày hôm sau, Kim Jaejoong còn đang trong giấc mộng đã bị điện thoại đánh thức. Tối hôm qua ngủ quên lúc nào, cậu không biết, chỉ biết là sáng hôm sau, mắt cậu đã đau nhức vô cùng!!

“Kim Jaejoong, cậu không muốn đi làm nữa à? Cậu có biết cậu đang cầm báo cáo của công ty quý vừa rồi không, hiện tại toàn bộ công ty đang đợi cậu đến họp đấy! Tôi cho cậu 20 phút, nếu cậu không tới thì nghỉ việc cho tôi ngay lập tức!”

Theo thanh âm cao chót vót của Yunho, đầu Kim Jaejoong dần dần thanh tỉnh.


Đúng rồi, báo cáo quý, Jung Yunho trước đây có bảo cậu làm. Cũng may Kim Jaejoong đã làm xong từ trước. Cậu cầm báo cáo, sau đó nhanh chóng chạy xuống dưới tầng gọi taxi, chạy thẳng đến công ty!

Kim Jaejoong chạy như điên đến công ty, thu hút tỷ lệ người nhìn siêu cao!

Về phần nguyên nhân: Nếu bạn mặc áo ngủ đi dép lê, hơn nữa trên áo ngủ còn là hoạt hình đáng yêu đang được ưa chuộng, một mạch chạy như điên, liệu có thể nào không thu hút sự chú ý? —— Trên cơ bản là rất khó!

Lúc Kim Jaejoong đến thang máy, toàn bộ mọi người trong thang máy bắt đầu xì xào bàn tán, có người còn rất cay nghiệt, trực tiếp che miệng cười.

Kim Jaejoong lúc này mới chú ý tới quần áo của mình, sau đó có chút xấu hổ. Lúc cậu chạy đến đây vội quá, quên mất mình vẫn đang mặc đồ ngủ.

Kim Jaejoong cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ mình còn có thể trở lại công ty, mà Jung Yunho tựa hồ cũng không vì chuyện hôm qua mà giận cậu. Nếu có thể nhanh chóng đến công ty một chút có lẽ sẽ không bị mất việc.

Đây là nguyên nhân Kim Jaejoong vội vàng chạy đến công ty, ngày hôm qua mình thật sự tùy hứng rồi, sao lại làm như vậy, mắng cấp trên? Điên rồi! Lúc trước, dù nghĩ Kim Jaejoong cũng không dám nghĩ tới việc này.

Park Yoochun hôm nay tới công ty Jung Yunho, vốn là định tìm Jung Yunho bàn bạc chuyện kế hoạch hợp tác đã nói tại nhà hàng hôm trước.

Nhưng Park Yoochun chưa từng nghĩ tới sẽ gặp được một việc bất ngờ như vậy. Một mỹ nhân mặc áo ngủ hoạt hình đáng yêu vậy mà lại ngã vào lòng mình. Khiến cho Park Yoochun có một ngày tâm tình rất tốt.

Công ty Jung Yunho có người đáng yêu quá!

Đây là suy nghĩ của Park Yoochun khi nhìn Kim Jaejoong lảo đảo chạy tới văn phòng Jung Yunho!

Mỹ nhân này có lẽ sẽ rất thú vị ah!

Lúc Kim Jaejoong xông vào văn phòng Jung Yunho, trong mắt anh tràn ngập kinh ngạc, sau đó lông mày nhíu chặt lại, khiến cho Kim Jaejoong trong lúc Jung Yunho đang xem tài liệu chỉ dám cúi đầu, căn bản không có dũng khí ngẩng đầu nhìn anh.

“Kim Jaejoong?” Nghe được Jung Yunho gọi tên mình, Kim Jaejoong nhắm chặt mắt lại, níu lấy góc áo, như đang chờ đợi hình phạt của quan tòa.

Biểu hiện của Kim Jaejoong như vậy, trong lúc nhất thời khiến cho Jung Yunho có chút dở khóc dở cười, nhưng phần lớn là buồn cười.

“Cậu nhìn xem cậu mặc cái gì, còn nữa sáng nay cậu tới muộn một giờ, phải trừ tiền lương đấy.” Jung Yunho cố kìm nén buồn cười nói.

Kỳ thật anh rất tức giận đấy. Anh cũng định để cho Kim Jaejoong nghỉ việc hôm nay rồi, nhưng đột nhiên lại nhớ đến báo cáo của công ty quý vừa rồi còn ở chỗ cậu, Jung Yunho cũng không còn cách nào, chỉ có thể gọi điện thoại cho cậu.

Mà chính anh cũng thật không ngờ, gặp lại Kim Jaejoong trong cảnh như vậy.

“Còn có, ngày hôm qua, cậu nói từ chức…”


“Cái kia có thể không tính không? Ngày hôm qua tôi vì nhất thời tức giận nên mới nói như vậy!” Không đợi Jung Yunho nói xong, Kim Jaejoong đã cắt lời anh, cậu hiện tại rất cần việc, cho nên…

“Muốn tiếp tục làm việc?”

“Đúng vậy!”

“Được rồi hôm qua coi như cậu không ổn định, cũng phải trừ tiền lương đấy! Không có chuyện gì thì đi thay quần áo tiếp tục làm việc a.”

“Được, tôi đã biết.”

Kim Jaejoong đi khỏi văn phòng Jung Yunho, lập tức bị một đám người bao vây hỏi.

“Sao vậy, Kim Jaejoong? Là bị mắng hay trực tiếp đuổi việc?”

“Khẳng định là bị đuổi việc a, chỉ có ba chữ để nói với cậu thôi, chết chắc rồi!’

“Được rồi, Jaejoong, sếp cũng không cố ý mà!”

“Kỳ thật, Jung tổng chỉ là bảo tôi đi thay quần áo rồi làm việc thôi!” Một câu của Kim Jaejoong lập tức làm mọi người ở đây hóa đá.

Đây là ai a? Jung Yunho sao! CEO mặt đen máu lạnh mới nhậm chức của công ty bọn họ sao!

Vậy mà sẽ nhẹ nhàng buông tha cho Kim Jaejoong như vậy?

Đầu năm nay, việc lạ hàng năm đều có nhưng năm nay đặc biệt nhiều ah!

Về sau, Kim Jaejoong khôi phục bình tĩnh.


Kỳ thật, Jung Yunho rất tán thưởng năng lực làm việc của Kim Jaejoong, với điều kiện là cậu làm khi thanh tỉnh, ví dụ như lúc ban đầu Jung Yunho mới dùng cậu.

Như bản báo cáo hôm nay vậy, Jaejoong kỳ thật làm vô cùng tốt, bỏ rất nhiều tâm huyết đấy.

Cũng may có bản báo cáo xuất sắc của Kim Jaejoong mới khiến cho kết quả làm việc một quý đầu của Jung Yunho được trình bày rõ ràng, cũng càng khẳng định thêm khả năng làm việc xuất sắc của Jung Yunho.

“Junsu ah, là hyung! Jaejoong. Em bây giờ có rảnh không? Có thể giúp anh một việc không?”

“Hyung, bây giờ em đang đi học ah!” Junsu có hơi bất mãn, bởi Kim Jaejoong vì chai sữa tắm Nhật Bản của Kim Hee Chul mà bán đứng cậu.

“Ngoan, đến đây đi, hyung giúp em đền thứ kia cho Kim Hee Chul!” Kim Jaejoong sao không biết tâm tư Junsu.

“Kỳ thật, giờ học này cũng không quan trọng, hyung có khó khăn cứ nói đi. Junsu dù lên núi hay xuống biển cũng không chối từ!”

“Rất đơn giản, em mang một bộ quần áo nghiêm túc một chút đến công ty hyung ah! Đúng, bây giờ, ngay lập tức!”

Ai nói Kim Junsu ngốc? Thời điểm mấu chốt, cậu cũng đáng sợ giống Kim Jaejoong mà!

Đắc tội ai cũng đừng đắc tội Junsu, tên ngốc nhà họ Kim này còn hung dữ hơn tất cả mọi người đấy, nhà họ Kim quả nhiên cũng không phải đèn đã cạn dầu.

Đây là tổng kết của Kim Jaejoong với việc này! Cũng là một khởi đầu mới của Kim Junsu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.