Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 70


Đọc truyện Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi – Chương 70

Nhớ rõ Phong Quân Hân có cùng Lục Tĩnh Sanh đề cập Kiều Thiệu Luân bị người nhà đưa đến chỗ nàng ấy làm tư vấn tâm lý, còn không phải chỉ thuận miệng đề cập qua, bầu không khí cùng giọng nói lúc ấy chăm chú ngưng trọng. Nói tới tình tiết Kiều Thiệu Luân luyến mẫu còn rất nghiêm trọng, thế nhưng nhìn tình cảnh hai người chạm mặt lúc này hình như cũng không muốn nói.

Tính toán thời gian, Đồng Ấu Ninh cùng Kiều Thiệu Luân đã ở bên nhau được gần hai năm, trong thời gian qua cũng có lúc ồn ào đòi tách ra, nhưng kiều thiếu nữ tựa hồ rất có biện pháp, mỗi lần đều có thể đem Đồng Ấu Ninh kéo trở về. Phong Quân Hân có lẽ cùng Lục Tĩnh Sanh ý tưởng nhất trí, nói yêu thương là việc người trong cuộc, người khác không nên nhiều miệng, với tư cách tiền nhiệm lại càng không dễ nói cái gì, chuyện này cũng liền một mực suôn sẻ mà đã tới.

Như vậy tính toán ra, Kiều Thiệu Luân thật đúng là so với nhiều người từng kết giao của Đồng Ấu Ninh xếp hạng vào tốp đầu những người có thời gian dài nhất.

Aki cùng với Phong Quân Hân cùng Đồng Ấu Ninh, Kiều Thiệu Luân bốn người ngồi cùng một chỗ, trò chuyện, vui vẻ hòa thuận, Lục Tĩnh Sanh xem như nhẹ nhàng thở ra, lại đón thêm hai vị bằng hữu nữa, phát hiện Diệp Hiểu Quân còn chưa tới.

Lúc đi ra từ tiệc cuối năm Diệp Hiểu Quân bị một vị đạo diễn lôi kéo nói chuyện công tác, nhất thời không thoát thân được, Lục Tĩnh Sanh chạy đi chủ trì party riêng, liền đem tiểu Quý lưu lại chờ Diệp Hiểu Quân, tự mình tới trước. Gọi điện thoại cho Diệp Hiểu Quân, nàng nói tắc ở nửa đường, còn có ba cây số, sẽ rất nhanh đến.

Diệp Hiểu Quân ngồi ghế cạnh tài xế, sau khi cùng Lục Tĩnh Sanh kết thúc điện thoại, tiểu Quý cười hì hì: “Diệp lão sư, Em phát hiện.”

“Cái gì?”

“Đồng hồ mới nhìn rất đẹp, rất hợp với chị.”

Lúc Lục Tĩnh Sanh đưa tặng đồ vật này, tiểu Quý còn chưa tới, bằng không thì với năng lực bát quái của nàng khẳng định đã sớm nghe ra lai lịch đồng hồ này.

Lúc trước Diệp Hiểu Quân không thích Lục Tĩnh Sanh một thân thương nhân vị tiền, thời điểm Bearxxx báo cho nàng biết nàng sẽ cùng Lục Tĩnh Sanh bên nhau, khối đồng hồ này xuất hiện làm cho nàng cực kỳ khiếp sợ. Lúc ấy nàng một mực không muốn mang, bởi vì một khi đeo lên cái đồng hồ này liền có nghĩa là thỏa hiệp với dự cảm của Bearxxx, nói không chừng liền thật sự cùng với tiểu thư đại gia kia ở cùng một chỗ.

Nhưng trong khoảng thời gian này đã xảy ra nhiều việc như vậy, làm cho nàng cùng Lục Tĩnh Sanh tiến lại càng gần.

Nàng cùng Lục Tĩnh Sanh đều biết rõ tam quan hai người vẫn có rất nhiều chỗ không hợp, mỗi khi đối thoại không hợp mà không nhượng bộ, sẽ chọc giận đối phương từng chút.

Nhưng các nàng nguyện ý đối với đối phương tận lực thu lại, nguyện ý thỏa hiệp.

Khi Diệp Hiểu Quân quyết định đeo lên mặt đồng hồ đeo tay này nàng biết rõ hành động này có ý nghĩa gì, nàng biết rõ chính mình đang làm gì.


Tình yêu khó đoán, nhân tâm khó giải, nàng muốn cùng Lục Tĩnh Sanh cùng nhau tìm kiếm giải đáp.

Trong túi lẳng lặng yên vị một cái lễ hộp, trong hộp là một đôi bông tai bạch kim bằng kim cương. Từ khi nhìn thấy đôi bông tai này, Diệp Hiểu Quân có thể tưởng tượng ra bộ dáng Lục Tĩnh Sanh khi đeo lên nó. Giá cả sáu con số đối với Diệp Hiểu Quân trước kia mà nói có chút khó ra tay, nhưng với thù lao kịch bản [Hành Hỏa] và hoa hồng từ phòng bán vé được chia vừa rồi, đối với nàng chính xác là một khoản rất hời, ý nghĩ đầu tiên là nàng muốn mua chút gì đó cho Lục Tĩnh Sanh.

Báo đáp ơn tri ngộ cũng tốt, đáp lại sự ủng hộ của nàng từ trước tới nay cũng thế, thậm chí chỉ vì muốn lưu lại chút gì đó bên người nàng cũng đều được… Lý do không quan trọng, quan trọng là… Người kia là Lục Tĩnh Sanh.

Ngay lúc gần tới nơi, Diệp Hiểu Quân thu được bưu kiện từ Bearxxx.

Thời điểm chứng kiến cái tên này tâm tình vui vẻ của Diệp Hiểu Quân mãnh liệt chìm xuống. Kinh nghiệm những chuyện đã qua nói cho nàng biết, Bearxxx xuất hiện biểu thị có chuyện xấu phát sinh, mà có câu nói “Vui quá hóa buồn”, [Hành Hỏa] trận này thành công rực rỡ sau khi trải qua nhiều sự kiện phát sinh cũng hợp tình hợp lý.

Diệp Hiểu Quân rất dũng cảm mà trực diện bưu kiện Bearxxx.

Người gửi: Bearxxx – nội dung: Cố Lam bị tổ kịch [Love in Prague] đá đít đúng không? [Hành Hỏa] lấy được quán quân phòng bán vé?

Diệp Hiểu Quân hồi phục: đúng vậy.

Bearxxx rất nhanh lại hồi phục: Xem ra hiệu ứng hồ điệp cũng đến nơi đến chốn, tuy rằng thế giới của tôi và cô xảy ra những sự kiện phức tạp với mức độ khác nhau, nhưng trăm sông đổ về một biển, tựa như sinh hoạt của tôi cải biến cũng đi một vòng tròn về tới quỹ đạo. Chúc mừng cô, nhân sinh của cô lại bước lên chính đạo.

Diệp Hiểu Quân nhìn tin nhắn như có điều suy nghĩ. Cái gọi là “Quỹ đạo” này nhất định là quỹ đạo mà nó đã hiểu rất rõ, mới có thể hạ phán đoán này, tựa như nó đến từ tương lai, đương nhiên hiểu được từng sự kiện đã phát sinh qua trong quỹ đạo. Nhưng nó như thế nào xác định được mình cũng đi trở về quỹ đạo rồi?

Chẳng lẽ…

Suy nghĩ của Diệp Hiểu Quân bị một phong bưu kiện khác của Bearxxx gửi tới cắt ngang.

Bearxxx gửi tới bưu kiện thứ nhất: Nụ hôn đầu tiên của cô cùng Lục Tĩnh Sanh rất nhanh sẽ xảy ra, vui vẻ chứ?

Diệp Hiểu Quân: “…”


Chẳng lẽ lần này nó muốn báo trước là chuyện này?!

Bưu kiện thứ hai gửi tới: Tiệc cuối năm Bác Triển đã xong nhỉ, cô đang trên đường đến điểm hẹn trước?

Diệp Hiểu Quân dựa vào những báo trước của nhân vật thần bí này mà bắt đầu có thể kết luận là nó ưa thích tham gia bát quái sinh hoạt của người khác, thật không nghĩ đến còn báo trước loại sự tình hôn môi này… Vô lực mà hồi phục:

Đúng vậy, tôi đang trên đường đi đến chỗ hẹn.

Bearxxx: Trong đêm nay sẽ có hôn môi.

Diệp Hiểu Quân đưa điện thoại di động cất kỹ, chống cằm nhìn ngoài cửa sổ.

Tiểu Quý phát hiện nàng kỳ quái, hỏi: “Ồ? Diệp lão sư, hơi nóng trong xe cao quá sao? lỗ tai chị đều đỏ.”

Xe đến cổng lớn Lục gia, đêm tối cuối thu, Lục Tĩnh Sanh một mình đứng ở đằng kia chờ nàng.

Thấy Diệp Hiểu Quân xuống xe, đưa khói trong tay dập tắt, nàng đi tới, mang theo hơi thở rét lạnh ban đêm: “Kẹt xe lâu như vậy, đói bụng không? Thấy chị tiệc cuối năm cũng không có ăn chút gì.”

Diệp Hiểu Quân nhìn khuôn mặt quen thuộc, cảm giác lại vô cùng khác biệt, không hiểu thua trận thế, cúi đầu lắc.

“Làm sao vậy, mệt nhọc hay vẫn là đói mệt?”

“Không có, chúng ta vào đi thôi, bằng hữu của cô đều đến đông đủ rồi.” Diệp Hiểu Quân tiến lên, hai người trong tay trống rỗng, nhìn ngón tay đối phương nhỏ nhắn xinh đẹp, có loại cảm giác muốn đụng vào, vừa nảy ý nghĩ nhưng lại chút ít ngượng ngùng, nhưng động tác đã muộn một bước, bị Lục Tĩnh Sanh vượt lên trước.

“Đi thôi. Mặc ít như thế, cũng đừng để đông lạnh mà bị cảm.”


Diệp Hiểu Quân ngẩng đầu nhìn Lục Tĩnh Sanh mang theo nụ cười ấm áp trên mặt, vẻ mặt kia biểu thị tương lai có như thế nào thì vẫn đi đến.

Tiểu Quý đem xe dừng tốt, boss cùng Diệp lão sư đã dắt tay nhau vào nhà.”Có người thương thật tốt! Ai…” Lau đi nước mắt chua xót, bước nhanh ngược vào nhà. Đam Mỹ H Văn

Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân xuyên qua hai hàng cây che kín ánh đèn màu trắng vào nhà, lập tức đã bị đám bạn chí cốt phát hiện hai người thân mật, đưa tới một mảnh hư thanh.

“Phù cái gì phù, rượu không đủ các ngươi uống sao.” Dáng tươi cười Lục Tĩnh Sanh treo ở trên mặt như thế nào cũng không hạ xuống, còn lôi kéo Diệp Hiểu Quân không thả.

“Ai nha, nói là party, kết quả là đến thể hiện tình cảm.” Trong đám người có một thanh âm quen thuộc vang lên, Lục Tĩnh Sanh tập trung nhìn vào, lại là Dịch Thu Bạch.

“Sao Cô lại tới đây.”

Dịch Thu Bạch chịu tổn thương: “Chẳng lẽ tôi không thể đến? Chẳng lẽ tôi cũng không được xem như nhĩ lão hữu sao? Lục Tráng Tráng, tốt xấu tôi cũng theo đuổi cậu nhiều năm như vậy, có niềm vui mới cũng đừng có xua đuổi tình yêu xưa cũ… A a a…”

Đồng Ấu Ninh vẫy vẫy tay, ý là gia hỏa này là nàng đưa tới đấy. Lục Tĩnh Sanh có chút buồn bực, Đồng Ấu Ninh không giống người có thể làm ra loại sự tình này, cho tới nay Lục Tĩnh Sanh đối với Dịch Thu Bạch đều áp dụng chính sách lảng tránh, lần trước vị cảnh quan này giết đến nhà nàng làm rối chuyện, về sau Lục Tĩnh Sanh đem kẻ kia đánh vào sổ đen, lúc nào nhận rõ sai lầm mới lại thả nàng đi ra.

Lục Tĩnh Sanh vô cùng nghiêm túc phủ nhận: “Cậu lúc nào thành người yêu cũ của tôi rồi, tôi cũng không có đồng ý qua.” Lại nhìn tới Đồng Ấu Ninh, phát hiện nàng biểu lộ ý vị thâm trường, mỗi khi nàng có vẻ mặt như thế đều là thời điểm đặc biệt có chủ ý. Chẳng lẽ thả Dịch Thu Bạch tới là có chính sự?

Mặc kệ như thế nào, Lục Tĩnh Sanh lôi kéo Diệp Hiểu Quân không tha, đem theo nàng cùng nhau ngồi xuống.

Vừa mới ngồi xuống liền phát hiện biểu lộ Kiều Thiệu Luân đối diện có chút cứng ngắc, dựa vào ghế sô pha cúi đầu tựa như đang nhìn điện thoại di động của mình, Đồng Ấu Ninh thân thể nghiêng về phía trước, đang cùng Aki đang trò chuyện rất vui vẻ. Phong Quân Hân ngồi ở bên kia Aki, từng ngụm nhấp rượu, mỉm cười nghe các nàng nói chuyện.

Theo lý mà nói Kiều Thiệu Luân là một tiểu cô nương đặc biệt rất hiểu sự việc, lúc cùng Phong Quân Hân chính diện giao phong đều bảo trì lễ phép truyền thống, như thế nào tự mình làm thành như vậy?

Lục Tĩnh Sanh nhiều lần muốn dùng ánh mắt cắt ngang khí thế ngất trời Đồng Ấu Ninh, đều không có hiệu quả chút nào. Đồng Ấu Ninh giống như trúng tà cười không ngừng.

Trước kia cũng không cảm thấy nàng cùng Aki có thể trò chuyện vui vẻ được như vậy.

Dịch Thu Bạch nhìn bàn tay Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân như trước nắm chặt nhau, ừng ực tự mình uống từng ngụm rượu, nói với Lục Tĩnh Sanh: “Tráng Tráng ra đây, tôi có lời nói cùng cậu.”

Lục Tĩnh Sanh: “Có lời gì ở nói ở đây đi.”


Dịch Thu Bạch có chút khó chịu, Đồng Ấu Ninh chen miệng nói: “Tĩnh Sanh, cậu đi đi, nếu nàng muốn làm loạn gì liền gọi, chúng tớ cùng nhau xông đi vào đem nàng diệt.”

Dịch Thu Bạch khó được chăm chú như vậy, nhìn qua hình như thật sự có chuyện quan trọng cần nói. Diệp Hiểu Quân tại bên tai Lục Tĩnh Sanh nói: “Cô đi đi.”

Cũng tốt, nhân cơ hội này đem sự tình cùng nàng làm rõ, có thể tiếp nhận cứ tiếp tục làm bằng hữu, không thể tiếp nhận Lục Tĩnh Sanh cũng không có ý định lại cùng nàng chơi trò chơi nhàm chán mập mờ nữa.

Lục Tĩnh Sanh cùng Dịch Thu Bạch một trước một sau hướng sân thượng đi, Đồng Ấu Ninh ngồi vào bên người Diệp Hiểu Quân, bày ra một bộ đại tỷ tri tâm hỏi: “Thế nào, cô cùng Tĩnh Sanh đã định chuyện này rồi sao?”

Mười một giờ đêm, gió đã ngừng thổi, chỉ còn lạnh.

Từ trong nhà truyền đến tiếng âm nhạc du dương xa xôi, Lục Tĩnh Sanh nhớ rõ bài hát này.

Dịch Thu Bạch đứng ở sân thượng một hồi lâu, nhìn qua ngọn đèn thành thị xa xa, chỉ lấy lưng đối với nàng.

“Cậu thật sự thích nàng sao?” Dịch Thu Bạch lúc hỏi câu này bầu trời bắt đầu đổ xuống từng bông tuyết nhỏ.

Lục Tĩnh Sanh rất kiên định mà “Ân” một tiếng.

Dịch Thu Bạch buồn buồn cười: “Quả nhiên… Cậu không phải không thích nữ nhân, chẳng qua là không thích tôi. Duyên phận giữa người với người thật sự rất kỳ quái, tôi toàn tâm toàn ý thích cậu lâu như vậy, cậu cũng không quay đầu lại nhìn tôi, nhận thức người kia mới bao lâu, có thể xác định rồi.”

Dịch Thu Bạch quay đầu lại, mang theo ý cười: “Còn nhớ rõ lần tỏ tình đầu tiên kia, cũng là mùa đông, chẳng qua là mưa to trút xuống, tôi cứng rắn lôi kéo cậu không cho cậu về nhà, bắt cậu buộc cậu phải nghe cho xong lời của tôi mới được. Kết quả cùng nhau thẫm mưa, cũng cùng nhau sinh bệnh, sau đó cậu cảm nặng mất hai tuần, đem tôi mắng tới thảm… Qua nhiều năm như vậy, cậu chịu được tôi cũng thật vất vả.”

Nàng đến gần Lục Tĩnh Sanh: “Tôi thích cậu, nhưng là mệt mỏi, rời khỏi nơi này. Cậu nhất định phải hạnh phúc, bằng không thì tôi vẫn còn muốn đem cậu cướp về.”

Lục Tĩnh Sanh một mực trầm mặc không đáp lại.

Tựa như quan hệ hai người bọn họ mấy năm nay, vẫn luôn là một đầu nhiệt.

Lại nói tiếp, nghiêm túc thổ lộ tiếng lòng như vậy, cũng là lần đầu tiên. Dịch Thu Bạch bình thường bày trò khôi hài, không cách nào làm cho người khác nhận biết thật giả.

“Cậu biết tôi hiện tại còn rất nhiều hối hận… Nếu như có thể làm lại lần nữa, tôi nhất định sẽ từ khi mới bắt đầu liền chăm chú thực đối đãi, đem cậu lưu lại ở bên cạnh tôi…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.