Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 57


Đọc truyện Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi – Chương 57

Cảnh đêm thành phố tối đó chính xác làm cho người khó quên.

Nhiều năm sau nhớ lại đêm hôm đó, những ngọn đèn phồn hoa mông lung, thậm chí trước sau cũng không rõ ràng, chỉ có hơi thở người bên cạnh, dáng tươi cười, thậm chí là từng sợi tóc tung bay cũng giống như bị trí nhớ định dạng lưu lại, chỉ đợi đọc qua.

Diệp Hiểu Quân không biết, nếu như không có Bearxxx tham gia, nàng cùng Lục Tĩnh Sanh hiện tại sẽ là dạng quan hệ gì. Có lẽ ngay từ đầu nàng sẽ dùng tâm tình vô cùng bình thường đối mặt người này, trừ đi thân phận “Lão bản” ngoài ra không có bất luận chờ mong gì, cũng sẽ không tận lực lảng tránh, quan hệ hai người cũng sẽ bình thản như nước, vô luận là thiện cảm hoặc chán ghét cũng sẽ không nảy sinh, có lẽ quan hệ cứ như vậy nhàn nhạt mà đi qua.

Sự tình phát triển đến như giờ, nói nàng đối với Lục Tĩnh Sanh người này không có một chút cảm giác, tuyệt đối là lừa mình dối người.

Nàng thích Lục Tĩnh Sanh, sẽ bởi vì chia cách ngắn ngủi mà nhung nhớ, bởi vì đối phương như có như không làm nũng mà mềm lòng, vì nhìn thấy nàng, bay qua nửa cái Địa cầu có làm sao.

Tình cảm này trong nội tâm nàng rõ ràng có thể thấy được, tính cách nàng hướng nội khiêm tốn, cũng không phải người hoàn toàn không biết tranh thủ, đặc biệt là trải qua năm trước nhân sinh chuyển biến, nàng trong vô số đêm mất ngủ tự đối thoại —— Mình là người như thế nào, xã hội này như thế, mình nên làm như thế nào, như thế nào một lần nữa định vị bản thân.

Nàng trước sau như một có kiên trì, đồng thời nàng cũng thấy rõ từng quy tắc trò chơi trong chuỗi sinh tồn tự nhiên này.

Nàng có thể đối diện với hảo cảm Lục Tĩnh Sanh, cũng có thể đối phó thái độ hà khắc của Dịch Thu Bạch, đây đối với nàng mà nói cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Cho dù là vậy, trong lòng nàng dù có vui vẻ vẫn như luôn nhớ rõ ràng một điểm trọng yếu —— nàng cùng Lục Tĩnh Sanh không phải người cùng một thế giới.

Địa vị xã hội cùng tài phú đều có thể điều chỉnh, duy chỉ có giá trị quan là thứ cải biến khó khăn nhất. Coi như là nàng có thể vì Lục Tĩnh Sanh ghi vô số bản điện ảnh mục đích chỉ vì lợi nhuận thương mại, cũng sẽ không sửa đổi ước nguyện ban đầu khi viết [Hành hỏa].

Lục Tĩnh Sanh đã từng vì nàng thỏa hiệp, nhưng hai người bọn họ trong lòng đều rõ ràng, loại thỏa hiệp này bất quá là lấy lui làm tiến, mục đích cuối cùng nhất như cũ là thu lại lợi ích lớn hơn nữa.

Lục Tĩnh Sanh từ nhỏ tiếp thu giáo dục làm cho mọi suy nghĩ cùng hành động của nàng đều có trong đó tính toán theo bản năng thương nhân, với tư cách chủ doanh nghiệp trẻ tuổi, nàng có được tố chất cùng lương tâm tốt đẹp cơ bản. Thương nhân cùng văn nhân ở thời đại này xem thường lẫn nhau, thương nhân cảm thấy văn nhân nghèo túng, cổ hủ, chỉ biết thanh cao văn vẻ, văn nhân cảm thấy thương nhân dơ bẩn không có khí tiết.

Cho nên, Lục Tĩnh Sanh mang nàng đến đỉnh núi ngắm cảnh đêm một khắc này, là đơn thuần nuông chiều, nàng vô cùng cảm động.

Coi như là ban đêm gió lạnh lớn hơn nữa, nàng cũng không muốn phụ lòng ngày tốt cảnh đẹp, so với ngày tốt cảnh đẹp thì thứ càng đáng giá quý trọng hơn chính là một phen tâm ý.

Cho dù từ trên núi xuống tới về sau nàng vẫn đau đầu, phát sốt hai ngày, toàn thân mệt mỏi, ở nhà tưới vài vạc nước ấm, bệnh tình vừa có chuyển biến tốt lên liền phải bước lên máy bay quay về tổ kịch.


Ngày nàng bay, Lục Tĩnh Sanh đồng dạng như nàng, đeo khẩu trang thần sắc tiều tụy, một bên ho khan một bên đến đưa đi nàng.

“Thật sự là chưa từng hành động ngu xuẩn như vậy.”

Vì đùa nghịch lãng mạn dẫn đến hai người cùng nhau nhiễm bệnh, loại chuyện này rõ ràng không nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận của Lục Tĩnh Sanh, bản thân nàng cũng cảm giác được, lúc gặp được Diệp Hiểu Quân chỉ số thông minh của nàng đi từ thị trường chứng khoán tăng giá ngã thẳng vào thị trường chứng khoán mất giá, làm chuyện ngu xuẩn chưa từng có trong đời. Những thứ này cũng không phải đáng sợ nhất, càng làm cho nàng không hiểu nổi là cùng Diệp Hiểu Quân cùng nhau phạm chuyện ngu xuẩn, rõ ràng làm cho nàng vui vẻ.

Các nàng hai người ngồi ở quán cà phê bên trong sân bay, Diệp Hiểu Quân giúp nàng lấy ra thuốc cảm, phân ra theo từng loại, dựa theo lời dặn của bác sĩ đem khối lượng theo từng ngày phân ra, đặt vào trong hộp thuốc: “Đây là liều lượng từng ngày, mỗi lần uống một ít là được.” Đem hộp thuốc màu trắng nâng lên, đổ lên tay Lục Tĩnh Sanh.

Lục Tĩnh Sanh hơn phân nửa khuôn mặt bị khẩu trang che khuất, con mắt có chút sưng đỏ đem ánh mắt từ trên hộp thuốc chuyển đi đến trên mặt người đối diện.

“Lần sau gửi ảnh chụp.” Lục Tĩnh Sanh coi như không đếm xỉa tới, “Gửi ảnh một mình chị là tốt rồi.”

[Hành hỏa] ở nước ngoài quay hình đã tiến hành được một nửa, Lục Tĩnh Sanh nên triển khai công tác năm tới, nhưng nàng phát hiện mình hiện tại nhưng lại không có sự việc có thể làm.

Hiện nay tất cả hạng mục Bác Triển chỉ còn [Hành hỏa] còn sống, tất cả tài chính cũng đều đùng để chèo chống nó. Chỉ trả thù lao cho đạo diễn Ngô Chi Mặc thôi cũng đã là giá cao nhất trong nghiệp giới hiện thời, mà hắn một đường dùng diễn viên cũng đều là những người đức cao vọng trọng, một đường đại gia cùng với nhân khí ở vào thời đoạn tiểu thịt tươi bộc phát. Lục Tĩnh Sanh cam lòng dùng tiền, lợi nhuận từ [Phù sinh] cùng [Vân Đoan] cũng giúp nàng có thể chèo chống tài chính bộ [Hành hỏa], nhưng trừ đi phần quay diễn này, Bác Triển cũng không có dư đi làm cái khác.

Từ khi ra ngoài làm việc đến giờ Lục Tĩnh Sanh chưa từng nhàn rỗi như vậy, hết đi rồi về rảnh rỗi đến bị khùng, mỗi ngày đi đánh bóng dội tường, cưỡi ngựa. Đồng Ấu Ninh muốn dẫn nàng theo đi một ít hội họp, nàng từng cái đều từ chối.

“Lục Tĩnh Sanh tớ cho dù có là chán nản, cũng sẽ không đi cầu bất luận kẻ nào.”

Đồng Ấu Ninh: “Tìm ba cậu đi.”

“Ba tớ cũng nằm trong danh sách Bất luận kẻ nào.”

Đồng Ấu Ninh đưa mắt nhìn Lục Tĩnh Sanh thật lâu, nói: “Đồng Ấu Ninh tớ tình cảm thất bại, nhưng ánh mắt kết giao bằng hữu thật ra hạng nhất.”

Đồng Ấu Ninh tự xưng là cảm tình thất bại, Lục Tĩnh Sanh không có ý kiến gì. Ba Lục, má Lục năm đó tự thể nghiệm ủng hộ kết hôn muộn, sau khi kết hôn cảm tình hai người luôn vui vẻ, nhiều năm qua cũng chưa từng gặp gỡ nguy cơ tình cảm, xem như vợ chồng điển hình.


Cảm tình Cha mẹ đối với nàng cũng là có ảnh hưởng. Đối với nàng mà nói nếu là không tìm được mỹ thực hợp khẩu vị, nàng tình nguyện bị đói cũng sẽ không ép buộc bản thân vì nhét đầy cái bao tử mà đi ăn thứ không thích.

Nàng không biết vị bạn thân nàng này dùng thái độ gì đối với tất cả kết giao tiền nhiệm trước đấy, có yêu thích? Tạm chấp nhận? Được thông qua?

Nàng không hiểu suy nghĩ Đồng Ấu Ninh, cũng sẽ không loạn đưa ra bình luận. Mỗi người đều có quyền sinh hoạt theo phương thức mình thích, Đồng Ấu Ninh không có bắt buộc bất luận kẻ nào, người khác cũng không quyền hỏi đến.

Nhưng có lẽ, tại thời điểm nàng thản nhiên tự nhận “Cảm tình” thất bại, trong lòng cũng là có chút giằng co?

Thư gia.

Ngày ấy từ bảo tàng lịch sử điện ảnh trở về, Thư Tử Tĩnh liền tự giam mình ở trong phòng, ngay cả Kỷ Duy gõ cửa đều không phản ứng.

Liên tiếp mấy ngày, nàng chỉ có sáng sớm xuống lầu ăn chút sữa tươi cùng bánh mì, sau khi ăn xong liền trở lại nhốt mình trong phòng, rất giống u linh.

Kỷ Duy biết rõ Thư Tử Tĩnh không vui, nguyên nhân không vui từ cuộc giằng co giữa nàng cùng Đồng Ấu Ninh, trực tiếp dẫn đến đoạn tình cảm mà Thư Tử Tĩnh kia vốn là cẩn thận từng li từng tí lo được lo mất lại một lần bị thương. Nàng thực sự muốn đem vị đệ tử quá mức ngây thơ này từ trong ảo giác mắng cho tỉnh, nhưng lại giáo dục từ bé khiến nàng khó có thể nói ra lời hà khắc mà nói ra cùng cũng chỉ được trận đối thoại cùng Đồng Ấu Ninh kia.

Còn nữa, nàng chẳng qua là giáo viên dạy đàn cho Thư Tử Tĩnh, nhà của nàng cũng không có mướn nàng tới hướng dẫn nhân sinh cho nàng.

Hôm nay sáng sớm, Kỷ Duy uống một ly ca-cao, liền bị thanh âm từ bên trong phòng âm nhạc truyền đến hấp dẫn, nàng bước nhanh xuyên qua cây cối trên con đường nhỏ hướng phòng âm nhạc, xa xa đấy, đứng ở trên đường nhỏ trông phòng âm nhạc bao quanh bằng kính cách biệt, lá cây màu xanh dày đặc như một bức màn nửa che nửa đậy ở giữa, Thư Tử Tĩnh yên tĩnh mà độc khúc [thiên nga].

Âm thanh đàn Cello hùng hậu mà ôn nhu, đoan trang lại nhã nhặn, chẳng qua là một khúc này bị nàng khóa ở trên dây, nhất định mang theo tâm tình ưu thương.

Kỷ Duy đẩy ra phòng âm nhạc, yên tĩnh mà đi vào.

Cửa sổ rộng mở thổi gió vào có chút lạnh cả người, bức màn dày đặc đem ánh sáng trong phòng che đi hơn phân nửa, gió thỉnh thoảng đem phát động, không gian rộng rãi trong phòng lúc sáng lúc tối, cùng hợp âm chảy xuôi ra tiếng đàn kỳ diệu mà hòa làm một thể.


Một trương nhạc phổ bay tới trước người Kỷ Duy, nàng tháo xuống, trên nhạc phổ có một nhóm thanh tú chữ viết tay. Nàng nhận ra chữ viết này, xuất từ tay Thư Tử Tĩnh.

“Thiên nga bơi vào nơi ưu thương tăm tối sâu nhất trong tôi, ngậm lấy một đóa hoa hồng trắng tựa như hỏa diễm.”

Một khúc xong, Thư Tử Tĩnh nghiêng mặt qua nhìn Kỷ Duy, không nói chuyện, lại vòng trở về.

Kỷ Duy đem nhạc phổ thả lại khung nhạc phổ, đi đến bên người Thư Tử Tĩnh: “Ta đối với sự việc ngày đó thực xin lỗi, là ta quá vọng động rồi.”

Kỷ Duy một gối có chút chạm đất, ngưng mắt nhìn Thư Tử Tĩnh: “Ta không nên dùng giá trị cá nhân ta để phán đoán bằng hữu của ngươi, là lỗi của ta.”

“Tiểu Duy lão sư.” Thư Tử Tĩnh kéo nàng, làm cho nàng ngồi vào bên cạnh mình, “Người không cần xin lỗi, người đứng đây, nói những lời vừa rồi, thực ra cũng dễ hiểu, chỉ là muốn để cho con khổ sở, dùng con làm vũ khí, đạt thành phản kích.”

Kỷ Duy dừng ở Thư Tử Tĩnh, da thịt trẻ tuổi mịn màng như ngọc, tóc mái trên trán có chút dài rồi, che tại trên ánh mắt, che giấu không được hào quang trong đó.

“Nàng yêu ghét rõ ràng, nếu không phải thích sẽ nói thẳng, không cho đối phương bất luận cơ hội nào dây dưa. Có lẽ theo người khác nàng không phải người dịu dàng, nhưng kể cả nàng không dịu dàng con đều ưa thích, con chính là yêu mến một người như vậy… Con cũng hiểu rõ nhân sinh trừ đi tình yêu còn có rất nhiều chuyện tốt đẹp đáng giá theo đuổi. Nhưng giai đoạn này, con không cách nào khắc chế bản thân, không cách nào từ một bên tình nguyện giãy giụa. Nếu như có loại thuốc ăn xong có thể làm cho con sáng mai tỉnh lại liền quên nàng, con nhất định uống không chùn bước.”

Kỷ Duy mỉm cười mà vỗ vỗ bờ vai Thư Tử Tĩnh: “Khả năng yêu đương là mỗi người trưởng thành sẽ phải trải qua, muốn thực sự trở thành một người đạt chuẩn đại nhân, nhất định phải vượt qua cực khổ yêu đương mang đến, chống cự hấp dẫn từ chúng. Mà con cái tuổi này, đúng là thời điểm cùng yêu đương kháng chiến.”

“Vượt qua cực khổ, chống cự hấp dẫn…” Thư Tử Tĩnh nhẹ giọng lặp lại lời Kỷ Duy, như là thừa nhận, nhưng Kỷ Duy so với bất cứ người nào trên thế giới đều biết rõ, vị đệ tử này của nàng nhìn như ngây thơ, kỳ thật trong lòng so với ai khác đều thấu triệt.

Nàng hưởng thụ đau khổ Đồng Ấu Ninh mang cho nàng, không muốn chống cự hấp dẫn đặc sắc.

Nàng không sợ tối tăm cũng không sợ ưu thương.

Nàng muốn hoa hồng trắng, cũng muốn hỏa diễm.

—————

Phân cảnh [Hành hỏa] ở nước ngoài quay hình xong, tổ kịch trùng trùng điệp điệp về nước, được ba ngày nghỉ phép, ba ngày sau tổ kịch di chuyển tới phim trường quân đội yên tĩnh.

Lục Tĩnh Sanh nhìn bản kế hoạch nhân lực hạng mục, toàn bộ câu chuyện cùng kịch bản ban đầu nàng xem qua cũng không có thay đổi gì lớn, nhưng bối cảnh hùng vĩ từ từ triển khai. Từ một bộ luân lý gia đình thăng hoa tới nội dung lịch sử hiện đại vì đất nước, thậm chí chạm đến mười năm nội loạn đến nay vẫn là chủ đề mẫn cảm.

Lục Tĩnh Sanh cùng Ngô Chi Mặc thảo luận qua một chút, đề tài này rất khó qua kiểm duyệt, cũng cần phải cân nhắc tránh nặng tìm nhẹ?


Ngô Chi Mặc nói thẳng: Người khác không dám đánh, ta dám. Tìm khắp giới điện ảnh hoa ngữ, dám nói lời nói thật chỉ có ta.

“Con đây biết rõ.” Lục Tĩnh Sanh nói, “Thế nhưng là qua không được kiểm duyệt, hết thảy đều là không tốt?”

Ngô Chi Mặc ha ha cười: “Đây không phải là vừa vặn sao.”

Cúp điện thoại, Lục Tĩnh Sanh hoảng hốt chỉ chốc lát, sau đó cười lạnh, lại cười lạnh.

Qua xét duyệt tự nhiên là một cái cơ hội mang tính chất lăng xê chủ đề, coi như là qua không được tra xét, chẳng qua là nhiều một bước cắt nối biên tập, như cũ vẫn là bộ điện ảnh vô cùng tốt đẹp tái hậu kỳ. Lục Tĩnh Sanh tin tưởng Ngô Chi Mặc tại lúc trước khi trình xét nhất định sẽ cắt bỏ tốt tạo phiên bản trăm phần trăm bình an qua tra xét.

Ngô Chi Mặc hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, Lục Tĩnh Sanh mới vào được mấy năm.

Được như thế nào giảo hoạt, chính là cấp bậc quốc bảo nghệ thuật gia… Lục Tĩnh Sanh rõ ràng mình còn có con đường rất dài phải đi, có rất nhiều thứ phải học.

Ngày Diệp Hiểu Quân về nước, Lục Tĩnh Sanh có chuyện trọng yếu quay về Tuấn Thiên họp, để cho tiểu Quý đi đón nàng.

Họp xong ra ngoài, một bên tại trên hành lang đi nhanh, một bên đánh điện thoại cho tiểu Quý, tiểu Quý nói nàng ở phi trường đợi thật lâu, không thấy người, hỏi thăm phía dưới nguyên lai Diệp lão sư cùng những người khác của tổ kịch từ lối vip rời đi.

Lục Tĩnh Sanh lật ra hộp thư, phát hiện Diệp Hiểu Quân rõ ràng chưa gửi tin cho nàng nói chuyện này, trong nội tâm hiện lên một chút cảm giác đặc biệt khó chịu, bàn tay khẽ run rẩy, điện thoại rớt ra ngoài, rơi xuống đen cả màn hình. Nhặt lên đến vừa nhìn, trên màn hình nứt ra một cái mạng nhện.

Nhưng vẫn còn có thể khởi động máy, gọi điện thoại cho Diệp Hiểu Quân, tắt máy. Lại gọi điện thoại cho Tương Tiểu Phù, Tương Tiểu Phù nói:

“Biên kịch Diệp không đi cùng chuyến bay với tôi, nàng cùng mắt to ngồi chuyến bay muộn nhất.”

“Mắt to?” Lục Tĩnh Sanh chất vấn, “Ai?”

“Chính là nam thứ số hai trong tổ kịch, Trịnh Kiêu. Con mắt tiểu tử kia đặc biệt lớn, nên gọi hắn mắt to.”

Lục Tĩnh Sanh dừng một giây không nói chuyện, Tương Tiểu Phù nhiệt tâm mà tu bổ một câu:

“Hiểu Quân cùng hắn quan hệ không tệ, mọi người đều nói hai người bọn họ nói yêu thương đấy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.