Đọc truyện Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi – Chương 54
Từ tửu trang đi ra, Lục Tĩnh Sanh một đường trầm mặc.
Tiểu Quý nói: “Boss, cái người họ Chu này chết rồi, nhiều chuyện phải dừng lại sao.”
“Ân.”
“Em tiếp theo nên tra cái gì đây?”
Bị tiểu Quý hỏi như vậy, Lục Tĩnh Sanh đặc biệt mỏi mệt.
“Em không cần tra xét, tốt tốt đón lễ mừng năm mới. Có chuyện gì chị sẽ lại thông báo cho.”
“Vâng boss!”
Lục Tĩnh Sanh cùng nhân viên công ty đi tới nơi nghỉ mát.
Nghỉ lễ năm mới, các bãi biển lớn ở Đông Nam Á đều có thể nghe thấy tiếng mẹ đẻ, may mà các nàng chọn làng du lịch không quá nhiều người, Toàn thể công nhân viên đa số ở phòng ngoài rải các đá ngầm, chỗ ở của nàng đẩy cửa đi ra bên ngoài chính là bãi biển tư nhân, người tới đây tản bộ tương đối ít, nàng nằm ở trên mặt ghế đón ánh sáng mặt trời nhắm mắt dưỡng thần.
Nghĩ tới lần đầu thoải mái như này là khi nào, có vẻ như là lần ở hồ Nhĩ Hải kia. Cũng là tại đó lần đầu nhìn thấy Diệp Hiểu Quân.
Lại nói tiếp, khi đó Diệp Hiểu Quân khóc đến thực thương tâm…
Nhớ tới việc này Lục Tĩnh Sanh đặc biệt khó chịu, trong lòng cũng mắng nàng ngu ngốc không ít, thời gian nhận thức nhiều hơn từ ngữ mắng chửi cũng văn hoa đổi mới.
Mấy ngày trước nàng thu được bưu kiện từ Diệp Hiểu Quân gửi tới. Nửa đoạn trước đặc biệt nghiêm túc mà báo cáo tiến độ công tác, tình huống tổ kịch, còn kém tiêu đề in đậm thêm dòng chữ “Tổng kết công tác”. Nửa phần sau bắt đầu hỏi thăm tình hình “Tráng Tráng” gần đây thế nào, hai vị Tráng Tráng ở chung có hòa bình hay không, ngôn ngữ đoạn này cũng đặc biệt quan tâm và tràn đầy quan tâm.
Lục Tĩnh Sanh thấy vô cùng hưng phấn, kêu nàng gửi tấm hình qua đây, một giờ sau thu được nàng hồi phục, quả nhiên gửi tới tấm hình.
“Thực nghe lời.” Lục Tĩnh Sanh ấn mở vào vừa nhìn, rõ ràng còn thêm một cái Tương Tiểu Phù. Tương Tiểu Phù một bộ dạng trừng mắt bĩu môi làm cho người ta như quỷ da trắng mắt trợn hầu như chiếm cứ hơn phân nửa khung hình, làm cho chứng sợ hãi của Lục Tĩnh Sanh muốn bạo phát. Diệp Hiểu Quân thì trước sau như một thật ngoan ngoãn mà đứng ở một bên, cười đến quy củ, khẽ nhếch miệng lộ ra một loạt răng trắng bóng, đặc biệt nhìn đẹp mắt.
Tương Tiểu Phù thân là bộ phận nhân lực, mỗi lần đều không trốn khỏi phải đi theo đoàn, lần này không ngoại lệ cùng Diệp Hiểu Quân đồng hành.
Lục Tĩnh Sanh yên lặng tải xuống hình ảnh, đem nửa hình có Tương Tiểu Phù cắt bỏ, vào điện thoại di động.
Sau khi trở về, Lục Tĩnh Sanh về nhà đón năm mới.
Lục Tĩnh Sanh không thích lễ mừng năm mới, hàng năm đầu năm đều phải đi nhà bà nội chúc tết, ôi bà nội.
Họ hàng định cư tại nước ngoài cũng cùng trở về cho bà nội gặp mặt. Gia gia qua đời nhiều năm, những năm gần đây người thường xuyên hướng nãi nãi chỗ ấy chạy qua chính là một nhà Lục Trường Tuấn. Nãi nãi yêu lải nhải, Lục Tĩnh Sanh không thích nghe. Người Lục gia làm việc buôn bán của mình, không có liên quan tới nhau, tâm tư quan tâm nối dõi tông đường của đối phương cũng không ít.
Lục Tĩnh Sanh cũng bị hối thúc chuyện hôn nhân, bà nàng hầu như giống như niệm chú ở bên tai nàng, lễ mừng năm mới họ hàng đầy đủ cũng có thể thêm mắm thêm muối vài câu, ban đầu còn nhiệt tình ứng phó đôi câu, sau đó cũng chỉ có thể cười cho qua.
Nàng có chút kinh ngạc, văn hóa truyền thống của mình ngấm thật sâu, tới người đi xa quê nhà như thế mà vẫn sạch sẽ, lời dạy của tổ tiên bao năm rồi vẫn khắc sâu trong tâm khảm.
Nãi nãi lải nhải như vậy, trong nhà không có mấy người có kiên nhẫn nghe nàng lải nhải, chỉ có Lục Trường Tuấn đặc biệt kiên nhẫn ở một bên giúp nàng đem trái táo gọt vỏ, cắt nhỏ uy nàng ăn một bên gật đầu cùng nàng nói chuyện phiếm. Chuyện này tại Lục gia cũng chỉ có Lục Trường Tuấn có thể làm được. Lục Tĩnh Sanh đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, mẹ Lục hiện tại cũng thật làm cho người ta chịu không được, lời nói càng ngày càng nhiều dài dòng, căn bản không muốn nghe, làm xong chuyện chính là nói sang chuyện khác, nguyên chuyện nàng một mình chuyển ra ngoài sống chứng thực được đặc biệt dứt khoát. Chờ Mẹ nàng đến cấp bậc như nãi nãi này, Lục Tĩnh Sanh không biết mình có thể hay không tiếp nhận được.
Nói như thế nào thì Lục Tĩnh Sanh cũng là bội phục nhất là Ba ba? Có năng lực, tính tình lại tốt, có dã tâm nhưng sẽ không bởi vì dã tâm đem bản thân đặt tới bên bờ vực, thấy đủ lại ấm áp, toàn thân tản ra khí chất xí nghiệp gia thành công nho nhã phong độ. Từ nhỏ nghe Lục Trường Tuấn nói qua nhiều loại đạo lý, Lục lão gia tử luôn có thể nhìn vào sự tình lúc ban đầu phát sinh liền đoán được tương lai phát triển mà có chuẩn bị trước tình huống, cảnh giác, đáng tiếc sự việc Lục Tĩnh Sanh thực sự nghe lọt tai rất ít, nhiều nhất cũng chỉ là lúc sau này tìm lão gia tử tâm sự, bội phục hắn nhìn xa trông rộng.
So với ở nhà nội bên này nói liên miên cằn nhằn nhiều chuyện, nhà ngoại bên kia liền đơn giản hơn nhiều. Lễ tết ngày mùng hai, cả nhà đi về quê ngoại, bà ngoại ông ngoại cho Lục Tĩnh Sanh phong bao “lì xì” thật lớn, Lục Tĩnh Sanh vừa nhìn số lượng, đột nhiên nghĩ còn đánh cái gì điện ảnh a, mỗi ngày ở nhà dỗ dành bà ngoại ông ngoại, nói chút dỗ ngon dỗ ngọt là được, “Lợi nhuận trên đầu tư” nghịch đảo Vũ trụ.
Để nói về cha mẹ hai nhà, kỳ thật mỗi nhà mỗi cảnh vẫn là kém một chút như vậy.
Mẹ Lục đại danh Lý Ái Lan.”Ông ngoại họ Lý, bên trong tên bà ngoại không có lan.” Mỗi lần Lục Tĩnh Sanh đều được giải thích như vậy.
Lý Ái Lan khi còn bé ở tại tứ hợp viện trứ danh của B thành, nhà cấp bốn nơi đây đi ra rất nhiều nhân vật lịch sử phong vân, mẹ đẻ Lý Ái Lan là một trong những nhân vật truyền kỳ đặc sắc nhất.
Mẹ đẻ Lý Ái Lan sống vào những năm 30 tại một đình viện nổi danh ở Thượng Hải, thuộc vào tầng lớp thượng lưu, cuối cùng nàng gả cho Bắc Bình đại luật sư năm đó Lý Nhân Tể, hai người định cư ở trong khu nhà cấp bốn Bắc Bình lão Hồ. Câu chuyện tình yêu của hai người thăng trầm, có thể so với điện ảnh, cuối cùng bà chết thảm nơi đất khách, làm vô số người trẻ đa tình chịu bóp cổ tay.
Sau khi mẹ đẻ qua đời năm năm, Lý Nhân Tể vì nàng đón thêm một vị mẹ kế, vị mẹ kế này là nhà kinh tế học trứ danh, từng là giáo sư trường cao đẳng, sau khi về hưu cũng một mực nổi danh tại giới học thuật, cùng nãi nãi Đồng Ấu Ninh là đồng học, cũng là bằng hữu cũ nhiều năm. Hai nhà Lục Tĩnh Sanh cùng Đồng Ấu Ninh cũng là rất có nguồn gốc, hai người gia thế tương đương, từ nhỏ chơi tại cùng nơi, rồi mới thành bạn tốt.
Lý Ái Lan ở trong nước học xong trung học liền đi du học bên Mỹ học chính trị học, tốt nghiệp tiếp nhận vị trí CEO như mong đợi. Qua vài năm bởi vì chán ghét cảnh sinh hoạt lúc đó dứt khoát tạm rời cương vị công tác từ bỏ chức vị lương cao, về nước tạo dựng sự nghiệp riêng thuộc về mình, thành lập công ty văn hóa và truyền thông – “K Company”, K Company kinh doanh mấy đầu tạp chí thời thượng, sau đó có giao thiệp với điện ảnh và truyền hình, Lý Ái Lan chính là tại “K Company” trên đường đi về hướng đỉnh phong mà quen biết cùng Lục Trường Tuấn.
Khi đó Lục Trường Tuấn chỉ là một nhà làm phim nho nhỏ vất vả dốc sức làm việc, Lý Ái Lan ở giới thượng lưu qua lại chán ngấy, vừa vặn Lục Trường Tuấn tìm đến nàng làm là đơn vị xuất phẩm điện ảnh, nàng nhìn bản kế hoạch hạng mục, cảm thấy chuyện này thú vị, liền đầu tư.
Hai người cùng nhau hợp tác thu lợi nhuận, về sau lại cùng hợp tác mấy lần, thường xuyên qua lại thì hiểu biết lẫn nhau, Lý Ái Lan năm đó đã ba mươi tuổi, cũng nghĩ chính mình nên kết hôn, liền hướng Lục Trường Tuấn đưa ra ý tưởng kết hôn.
Lý Ái Lan không cảm thấy chính mình có cái gì không rụt rè, mặc dù từ xa xưa chuyện cầu hôn đều là nam nhân độc quyền, nhưng nàng cảm thấy chính mình có thể làm chuyện này, liền làm thôi, không có nửa điểm cảm giác quái dị.
Lục Trường Tuấn lại nói phải cân nhắc một phen, Lý Ái Lan nói anh tốt nhất cân nhắc nhanh lên, con người của em tâm tư hay thay đổi, có khả năng ngày mai sẽ cải biến chủ ý.
Không biết Lục Trường Tuấn suy nghĩ cái gì, cuối cùng hắn mua được nhẫn, quỳ một gối xuống trước mặt Lý Ái Lan, vô cùng truyền thống mà cầu hôn.
Hai người cứ như vậy kết hôn.
Lục Tĩnh Sanh tự nhiên cũng biết người nhà mẫu thân có chút ít ý kiến phản đối, dù sao gia đình Lục Trường Tuấn chỉ tính là có chút ít, điện ảnh lại là dựa vào Lý Ái Lan đầu tư, sợ nàng bị lừa.
“Coi như là bị lừa cũng là của việc của bản thân con.” Năm đó Lý Ái Lan cùng người nhà nói như vậy.
“Rất tốt.” Lý Nhân Tể nói, “Về sau tất cả hậu quả do chính con gánh chịu.”
Thời điểm nghe được đoạn chuyện cũ này Lục Tĩnh Sanh là cảm thấy lúc trước mẫu thân vì đoạn hôn nhân này cùng phụ thân mà người cùng trong nhà có tranh chấp, nhưng… với tính tình này của mẫu thân nàng, có ai khuyên can được? Nói thêm, máu mủ tình thâm, Tuấn Thiên phát triển rất tốt, cả nhà hạnh phúc, con gái một cũng coi như không chịu thua kém, bà ngoại ông ngoại cũng không có gì nói không tốt.
Những năm này mẫu thân lui về tuyến hai, lớn tuổi, đều muốn đem tinh lực đặt ở trên gia đình, làm bạn người nhà, suy nghĩ cùng Lục Trường Tuấn đồng nhất.
K Company hiện tại do người khác quản lý, Lý Ái Lan vẫn là chủ tịch, tới khi nào Lục Tĩnh Sanh có hứng thú cũng có thể giao cho nàng tiếp nhận; Lục Trường Tuấn vẫn còn quản lý Tuấn Thiên, sau này Tuấn Thiên cũng là của Lục Tĩnh Sanh.
Con đường đã vì Lục Tĩnh Sanh trải tốt, đi như thế nào, đi được được không, cũng phải xem chính nàng.
Mùng ba tế, Lục Tĩnh Sanh kêu Đồng Ấu Ninh đi trượt tuyết.
Tết năm nay Đồng Ấu Ninh cuối cùng cũng có vài ngày nghỉ, vừa mới đóng máy một bộ phim, công ty cho nàng hai tuần nghỉ phép, quả thực cảm động thiên địa. Nàng cũng không thích ở nhà, gia trưởng yêu thích lải nhải có lẽ là bệnh chung của tất cả gia đình người Hoa.
“Kỳ thật ông bà ngoại cậu rất tốt, kiệm lời, hành động hào phóng, chiếc xe bây giờ của cậu không phải chính là bọn họ mua cho sao?” Đồng Ấu Ninh một thân quần áo trượt tuyết màu đỏ, đem kính bảo vệ mắt mang tốt, hào hứng bừng bừng.
“Cậu tại sao không nhắc tới quà sinh nhật mười tuổi năm đó là bộ văn tự cổ xem như nào cũng không hết, tới năm mười tám tuổi là bộ sách kinh tế học vi mô đi.”
Đồng Ấu Ninh hô một tiếng lao xuống khe trượt, qua mấy vòng không thấy bóng dáng.
Tiểu Quý về nhà đón năm mới, bên người thiếu đi Lục Tĩnh Sanh thật đúng là có điểm không thích ứng.
Trượt hết tuyết khiến hai người đều đói bụng, hẹn nhau đi ăn bữa tối.
“Có hứng thú với Kaiseki không?” (*Kaiseki: phong cách ẩm thực Nhật bản, là bữa ăn nhẹ gồm nhiều món được chuẩn bị công phu, cầu kỳ, trình bày như tác phẩm nghệ thuật và được những người sành ăn trả giá cực cao). Đồng Ấu Ninh nói, “Có đình viện nhỏ rất có ý cảnh, đồ dùng cũng là trực tiếp đem từ Tokyo mang đến đấy, chỉ có điều cậu phải chịu được một người.”
Lục Tĩnh Sanh sớm cũng biết nàng cùng Kiều Thiệu Luân lại làm hòa rồi: “Tớ không cần chịu được nàng, tớ còn rất thích nàng, có phải hay không chịu được liền nhìn chính cậu.”
Đồng Ấu Ninh ghét bỏ nói: “Thật không phải là tỷ muội.”
Hana kaiseki còn khó tìm hơn nhà hàng chay Dưỡng tâm tiểu các kia, nằm tại một gian phòng trong đình viện biệt thự kiểu Nhật, biệt thự này là tài sản thuộc về Kiều gia, còn chưa thấy biển hiệu, đã thấy biển chỉ dẫn cấm trẻ nhỏ đi vào, căn bản là không muốn lộ ra bầu không khí ở nhà ăn.
Đồng Ấu Ninh ngày thường đều chìm trong ánh đèn sân khấu, đi chỗ nào cũng đều thật nhiều người, thời điểm rảnh rỗi đặc biệt sợ náo nhiệt, Kiều Thiệu Luân muốn tìm nơi thanh tĩnh ở bên nàng, liền mở ra Hana nơi này.
Hana không có làm bất luận hoạt động tuyên truyền gì, chỉ thông qua bạn bè Kiều Thiệu Luân truyền miệng, tất nhiên là nàng cũng không quan tâm tiệm này có thể kiếm tiền hay không, chỉ làm nơi cho Đồng Ấu Ninh nghỉ ngơi. Không chỉ có là dụng cụ ăn uống, đồ dùng đem từ Nhật sang mà ngay cả đầu bếp cũng là người bản địa Kyoto.
Hai người ngồi xuống sập, điểm tâm, tám tấc, đồ biển từng món mang lên, lúc chờ thêm đến món chính, thịt bò Kobe đã nóng hổi trên tảng đá xì xì kêu vang, mùi thịt vương đầy trong phòng, một nữ tử vận trang phục vị ki-mô-nô đi tới.
Lục Tĩnh Sanh còn tưởng rằng là tiểu cô nương phục vụ vừa rồi thay đổi trang phục ki-mô-nô, nhìn kỹ vào, lại là Kiều Thiệu Luân.
Kiều Thiệu Luân cuộn lại tóc, cố định tóc bằng ngọc châm, một thân tay áo rộng màu đen dài tới mắt cá chân, trong tay là chiếc quạt in hoa văn anh đào, lông mày chải đậm, một đôi môi như cười lại như hấp háy khẽ mở, đã đoan trang lại có điểm phong lưu, cùng hai lần gặp lúc trước phong cách khác lạ.
Lục Tĩnh Sanh cảm thán, người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, có thật nhiều tâm tư cùng tinh lực liên tục biến đổi.
Lại liếc hảo hữu nhà mình, ánh mắt dừng trên người Kiều Thiệu Luân đang vì bọn nàng thêm trà, biểu cảm trong ánh mắt cực kỳ phong phú.
Trên mặt Kiều Thiệu Luân một vòng đỏ ửng, khẽ cắn bờ môi.
Lục Tĩnh Sanh dạ dày nhỏ, ăn một chút liền no, đứng dậy cáo từ: “Cảm ơn Kiều tiểu thư chiêu đãi, lần sau tôi mời khách.”
Lục Tĩnh Sanh thế nào không biết điều, cũng là ở cùng với Đồng Ấu Ninh quá lâu đi, lúc nào nên đi lúc nào ở lại, đem thời gian không gian lưu cho nàng cùng nàng khác, khả năng nắm bắt của Lục Tĩnh Sanh đã được dày công tôi luyện.
Trước kia không cảm thấy có cái gì không thích hợp, nhưng hôm nay lại đột nhiên cảm thấy trong lòng trống vắng.
Ngồi trở lại trong xe, đem ảnh chụp Diệp Hiểu Quân ở trong điện thoại di động mở ra xem xét, nhìn trong chốc lát, gọi điện thoại cho nàng.
Bên kia đúng là thời gian nghỉ ngơi sau bữa trưa, từ sáng sớm làm liên tục không nghỉ suốt mấy giờ đồng, hồ Diệp Hiểu Quân nghỉ uống chút nước, điện thoại ở trong túi quần chấn động, lấy ra vừa nhìn, chuyển được.
“Lục tiểu thư?”
Nghe thấy thanh âm Diệp Hiểu Quân, nhung nhớ ẩn sâu thật lâu trong lòng như là chui từ dưới đất lên mà ra, đem trái tim nàng căng nứt mở ra một cái miệng.
Lục Tĩnh Sanh không nói lời nào, Diệp Hiểu Quân cũng trầm mặc.
Trọn vẹn một phút đồng hồ đi qua, ai cũng không nói chuyện.
“Cuối tuần tôi… Có một ngày nghĩ.” Thanh âm Diệp Hiểu Quân rất thấp, rất bình tĩnh, giống một chén nước yên tĩnh, không có hương vị nồng đậm gì, lại có thể trực tiếp giải quyết cơn khát bấy lâu, “Có thể một tuần sau, tôi sẽ trở về.”