Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 28


Đọc truyện Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi – Chương 28

Trần Nhĩ cùng Ngu Minh Đình đều không chịu nói ra người ở phía sau màn làm chủ là ai, chuyện này cũng thực mơ hồ. Xem ra địa vị kẻ chủ mưu nói không chừng vượt qua tưởng tượng của nàng.

Lục Tĩnh Sanh tất nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, cho dù người đứng đằng sau màn điều khiển có là Nhị Lang Thần nàng cũng không có gì sợ hãi, vẫn thu thập tất cả chứng cứ Ngu Minh Đình liên quan đến ma túy, ý muốn đem nàng ném vào bên trong cục cảnh sát.

“Trần Nhĩ như nào rồi?” Đồng Ấu Ninh đang tham gia tuần diễn thời trang tại Italy, vẫn còn quan tâm chuyện Lục Tĩnh Sanh bên này, gọi tới hỏi thăm nàng, “Cậu không có ý định đem hắn xé sạch đi à?”

Lục Tĩnh Sanh: “Muốn thu thập Trần Nhĩ thì dễ dàng, bất quá bây giờ tớ còn cần để cho hắn giúp tớ xử lý chút ít sự việc. Hắn là người gió thổi chiều nào liền lay động chiều đó, giống như trống lúc lắc, khẳng định cần đề phòng hắn, nhưng hắn cũng coi như là một cái binh khí trong tay đi.”

Đồng Ấu Ninh một bên hướng trên mặt, tu bổ phấn trang điểm vừa nói: “Cũng phải, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Ai, lần trước gặp mặt, nhìn làn da cậu cứ như đã trải qua vài lần mưa gió vài lần xuân thu đi. Chú ý nghỉ ngơi một chút, bằng không lại khiến cho vị cô nương biên kịch dọa chạy mất đó.”

“Ai?” Lục Tĩnh Sanh lau một cái khuôn mặt do bận rộn không có thời gian chăm sóc, không biết là phải trách điện thoại âm lượng quá mức rõ ràng hay là phải bực mình cô bạn thân đáng ghét này điểm chú ý quá mức sắc bén, lời oán trách còn chưa có thốt ra được đã bị đối phương đánh ra một cái “cô nương Biên kịch” dọa cho.

“Ai kia hả, tớ làm sao biết tên gọi là gì, liền là cậu luôn mang theo bên người đấy thôi, biên kịch trong công ty của cậu còn gì, bí ẩn làm người ta phát bực, mấy bàn tay đánh mà không xuất ra cái rắm của vị kia.”

“Diệp Hiểu Quân?” Lục Tĩnh Sanh mí mắt nhảy lên, “Như thế nào a, có một Tử Tĩnh muội muội truy theo sau lưng cậu vì cậu hái trăng hái sao, cậu đã cảm thấy toàn bộ thế giới đều là đồng tính luyến rồi? Tớ làm sao lại đem nàng dọa chạy, tớ làm cái gì nàng phải chạy? Cho dù là nàng chạy cũng không liên quan tới tớ a, chân tay là của nàng ta, tớ còn có thể đem nàng trói lại hay sao!”

“…” Đồng Ấu Ninh động tác dặm phấn đều dừng lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, “Cậu xong rồi.”

Lục Tĩnh Sanh: “…”

“Tớ chính là thấy các người thường cùng một chỗ, thuận miệng một câu mà cậu có thể giải thích một đống lớn, cậu có biết cậu thế này gọi là gì không? Có tật giật mình.” Đồng Ấu Ninh hai mắt tỏa ánh sáng, bày ra một bộ tinh thần sục sôi, bắt đầu bộ dáng bát quái, “Đến đến đến, nói một chút, các người đến mức nào rồi?”

Lục Tĩnh Sanh trực tiếp kết thúc trò chuyện.

Đừng nói chuyện nực cười có được không? Ta không là đồng tính luyến, coi như là đồng tính luyến cũng khẳng định phải tìm một người có mỹ mạo, giá trị bộ mặt cao, chỉ số thông minh siêu lớn, giá trị con người qua trăm triệu, trù nghệ tuyệt hảo.

Diệp đại biên kịch cái kia một đường khuôn mặt như ai thiếu nợ nàng mấy trăm vạn, chỉ số thông minh thế nào mà bị tiền nhiệm hung ác đưa vào bẫy, giá trị con người thuộc loại vừa mới thoát khỏi nghèo khó, trù nghệ… Trù nghệ giống như miễn cưỡng vượt qua kiểm tra, nhưng là tuyệt đối không có khả năng cùng nàng biến thành đối tượng đồng tính luyến ái, tuyệt đối…

Điện thoại bỗng nhiên vang lên, Lục Tĩnh Sanh đình chỉ nội tâm suy nghĩ linh tinh, đảo mắt vừa nhìn, hít sâu một hơi.

Diệp Hiểu Quân điện thoại.

Diệp đại biên kịch khó được cho nàng gọi điện thoại, hết lần này tới lần khác còn chọn thời cơ quỷ dị, Lục Tĩnh Sanh “Sách” một tiếng, trong lòng không hiểu một phen rụt rè, mặc kệ điện thoại kia vang lên một lát mới chậm rì rì mà đứng lên tiếp: “Này, biên kịch Diệp?”

Diệp Hiểu Quân: “Lục lão bản, gần đây cô có phải đang xử lý việc Ngu Minh Đình hay không?”


“Ưm, phải.”

Diệp Hiểu Quân cầm điện thoại trong tay, tại lầu hai nhà nàng đi tới đi lui, trên màn hình máy tính hiển thị chính là vài đoạn hội thoại thật dài trong email.

Bearxxx: Trần Nhĩ không đả thương Lục Tĩnh Sanh?

Diệp Hiểu Quân: Không có.

Bearxxx: Chuyện này nhìn qua có chút kỳ quái, cô nói cho tôi biết, đây là lần thứ mấy Lục Tĩnh Sanh bị thương?

Diệp Hiểu Quân: Ít nhất tôi chưa từng gặp qua nàng bị thương.

Bearxxx: Lần thứ nhất là nàng đi Thực Sang ảnh nghiệp tìm Ngu Minh Đình xảy ra tai nạn xe đó?

Diệp Hiểu Quân: Cũng không có bị thương.

Bearxxx: Là bởi vì cô khuyên bảo cho nên mới không đi, thế cho nên tránh được tai nạn xe cộ?

Diệp Hiểu Quân: Có lẽ là vậy.

Bearxxx: Xem ra sự tình có chút phiền phức, như vậy cô nói cho tôi biết, cô cùng với Lục Tĩnh Sanh giờ ra sao?

Diệp Hiểu Quân: Cũng không có gì.

Bearxxx: Chỗ cô bây giờ là ngày tháng năm nào?

Diệp Hiểu Quân: Ngày 5 tháng 10 năm 2015.

Bearxxxx: Quả là thế, chuỗi thời gian bởi vì sự xuất hiện của tôi bị rối loạn rồi. Tại thế giới của tôi mùa hạ năm 2015, cô cùng Lục Tĩnh Sanh liền ở cùng một chỗ, chính là nàng đi Thực Sang ảnh nghiệp tìm Ngu Minh Đình mà tai nạn xe ngoài ý muốn xảy ra, về sau cô cẩn thận chiếu cố nàng, hai người nảy sinh tình cảm, tiến tới xác định quan hệ yêu đương. Trong thời gian nằm viện, Lục Tĩnh Sanh thu thập chứng cứ Ngu Minh Đình liên quan đến thuốc đen, đem nàng đưa vào ngục giam. Làm nàng về sau ra tù, Trần Nhĩ kia cầu xin Lục Tĩnh Sanh tha không được, cầm đao hướng tới, cuối cùng bị cô kịp thời chạy tới – ngăn cản. Bởi vì cô cứu viện kịp thời, Lục Tĩnh Sanh chẳng qua là chịu chút ít vết thương nhẹ, nếu không hậu quả thực tưởng không chịu nổi.

Diệp Hiểu Quân: Chuyện Ngươi nói hết thảy nhìn qua thật sự quá huyền ảo… Như lời ngươi nói, nơi này tôi sống về sau hết thảy trải qua sẽ khác với nơi ngươi từng sống?

Bearxxx: Rất có thể, bất quá những thứ này từ khi vừa mới bắt đầu tôi cũng đã lường tới.

Diệp Hiểu Quân: Ngươi đều đã nghĩ tới sắp tới hết thảy đều sẽ bị ngươi cải biến? Ngươi quả nhiên là mang theo mục đích hành động, mục đích của ngươi là gì?


Bearxxx: Mục đích của tôi bây giờ còn không thể nói cho cô biết. Tôi sẽ biến mất một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này có lẽ còn có thể phát sinh rất nhiều sự việc, nếu như tôi không có đoán sai, Lục Tĩnh Sanh cuối cùng sẽ gặp một kiếp, cô phải tự mình hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Diệp Hiểu Quân từ đầu đến cuối không thích phương thức nói chuyện của Bearxxx, thói quen đặc biệt từ trước đến nay, trong lời nói luôn luôn có chút ít yếu tố mệnh lệnh.

Lần này nó xuất hiện đến nay rất trôi trảy, đối thoại rất thông suốt nhưng thật ra xác nhận được những phỏng đoán trước đó của Diệp Hiểu Quân.

Báo trước của Bearxxx mất đi hiệu lực.

Tại thế giới của nó ở, nàng đã cùng với Lục Tĩnh Sanh một chỗ rồi? Lại còn là mùa hạ năm nay liền ở cùng một chỗ, bởi vì nàng nên trong thế giới hiện tại không thể phát sinh tai nạn xe cộ… Có lẽ từ khi Bearxxx xuất hiện chính là khởi điểm, cuộc sống của nàng đã bị cải biến.

Cho nên, chuyện Bearxxx luôn miệng nói nàng cùng Lục Tĩnh Sanh sẽ ở cùng nhau, có phải hay không cũng sẽ bị cải biến?

Nghĩ tới đây Diệp Hiểu Quân nhìn chằm chằm vào màn ảnh máy tính trầm tĩnh hồi lâu, cuối cùng, bấm điện thoại Lục Tĩnh Sanh.

“Lục lão bản…” Diệp Hiểu Quân ngồi xếp bằng ở trên giường, cửa sổ thủy tinh trên đầu lộ ra vô số ánh sao lấp lánh rơi vào gian phòng của nàng. Nàng không phải là lần đầu tiên có cảm giác tính mạng của mình cùng cái người cũng không tính là quen thuộc này liên quan. Nàng không thưởng thức giá trị nhân quan của nàng, lại không thể phủ nhận mà để trong lòng chuyện của nàng, “Chuyện cùng Ngu Minh Đình, Cô phải cẩn thận.”

Lời này của Diệp Hiểu Quân lập tức làm cho tâm tính cảnh giác Lục Tĩnh Sanh bay lên cảm giác cùng lúc tránh đi tai nạn xe cộ lúc trước như nhau.

“Diệp biên kịch, cô có phải hay không lại đã biết mấy thứ gì đó? Là tới nhắc nhở tôi sao?”

Diệp Hiểu Quân tâm tình rất mâu thuẫn, nàng không biết nên hay không nên lôi kéo Lục Tĩnh Sanh cùng nhau chia sẻ về chuyện tình Bearxxx bí ẩn, thứ làm cho nàng hết sức đau đầu. Nàng đã bị kéo vào một vòng xoáy tối tăm, phía trước có bao nhiêu nguy hiểm còn không biết, coi như là đem Lục Tĩnh Sanh kéo vào cũng chỉ là thêm nhiều người phiền não… Hay là thôi đi.

“Tôi chỉ là có chút bất an.” Thanh âm Diệp Hiểu Quân rất chậm, trong đêm dài vắng người, giống một suối nước chảy vào trong tai Lục Tĩnh Sanh, “Đại khái gần đây đã xảy ra hơi nhiều chuyện.”

Tâm tình nóng nảy vừa rồi của Lục Tĩnh Sanh đều bị thanh âm tràn ngập lo lắng của Diệp Hiểu Quân san bằng, lại có chút ít rung động: “Sự việc Trần Nhĩ lần trước khiến cô sợ hãi. Vết thương trên tay cô như thế nào rồi?”

“Không có gì đáng ngại, đã lành tương đối rồi.”

“Ân. Việc Ngu Minh Đình cô không cần để ý, tôi sẽ cẩn thận xử lý tốt.”

Lần đối thoại này liền như là một đôi người yêu trò chuyện trước khi ngủ, tràn đầy ấm áp.

Diệp Hiểu Quân đã có chút nhớ không rõ, lần cuối cùng người khác trò chuyện đêm khuya là từ lúc nào rồi.


Thời gian không hổ là liều thuốc tốt nhất, có thể đem sự tình nàng cho rằng khó vượt qua phanh thây xé xác, cũng có thể đem tất cả vết thương cũ lành miệng.

Đồng thời nó lại am hiểu chế tạo thứ độc dược tên là “Thói quen”, làm cho người ta không phân biệt rõ rút cuộc là thật sự ưa thích hay vẫn là chậm chạp cho phép thói quen sinh hoạt dần dần đi vào, thói quen có người kia bên cạnh.

Nếu hỏi Diệp Hiểu Quân, nếu như từ nay về sau thật sự sẽ không còn được gặp lại Lục Tĩnh Sanh, hoặc là không còn cùng nàng có bất kỳ liên quan gì nữa, có mất mát không?

Đáp án dĩ nhiên là: Sẽ.

“Diệp biên kịch?” Lục Tĩnh Sanh cho rằng nàng đã cúp, cả buổi không có động tĩnh.

“Ngủ ngon.” Đem ân cần thăm hỏi lúc trước không thể nói ra khỏi miệng bổ sung.

Sau khi cúp điện thoại, Lục Tĩnh Sanh đi tắm rửa. Ngâm mình trong bồn tắm, như thế nào hồi tưởng đều cảm thấy Diệp Hiểu Quân có chuyện muốn nói lại thôi.

Nàng đến cùng muốn nói cái gì? Nàng có chuyện chưa nói hết đã không phải là lần đầu tiên.

Cả trời thần tình cổ cổ quái quái, có phải hay không nữ văn nghệ trẻ tuổi đều có cái tật xấu này a? Trước khi ngủ còn nhôi lên một lòng đánh điện thoại đến truyền đạt, ừ ừ ha ha cả buổi thế mà cái gì cũng không nói, quả thực là lưu lại một câu “Tôi có việc muốn nói cho cô” về sau nghênh ngang rời đi… Huyệt thái dương Lục Tĩnh Sanh thình thịch mà đau, mới vừa rồi còn lưu lại một chút vui vẻ, hiện tại biến mất vô tung vô ảnh.

Tại sao phải là vì cái người Diệp Hiểu Quân kia mà phiền não?

Lục Tĩnh Sanh nói thầm: Giá trị mỹ quan tốt, chỉ số thông minh siêu cao, giá trị con người qua trăm triệu, trù nghệ tuyệt hảo… thốt ra bốn tiêu chí ấp ủ bấy lâu từ trong bồn tắm đứng dậy, nhanh chóng tắm qua vòi sen sau đó rất nhanh tự mình hối thúc chính mình đi ngủ.

————-

Ngu Minh Đình gọi điện thoại cho nhi tử Khương Hạo, Khương Hạo hỏi nàng như thế nào vẫn chưa về nhà, nàng nói nàng phải công tác, tạm thời không thể quay về, dặn dò hắn nghe lời Ba ba. Khương Hạo “Vâng” một tiếng, rồi đem điện thoại cúp.

“Điện thoại của ai?” Khương Bác Văn cầm trong tay tờ báo đi đến nhà ăn.

Khương Hạo từ trên ghế salon nhảy xuống: “Là mẹ, nàng nói công tác bận rộn, không trở lại.”

“Mẹ con?” Khương Bác Văn kinh ngạc nói, suy nghĩ một lát lại hỏi, “Chỉ nói những thứ này?”

“Vâng ạ.” Khương Hạo đi tới đem tờ báo trong tay Ba ba lấy đi, “Ba ba, Ba ba, Ba đã đáp ứng con, Chủ nhật dẫn con đi ra biển câu cá đấy.”

“Được, được, đi.”

“Ba ba thật tốt. Đúng rồi ba, lần trước con nói với ba về ảo ảnh Ninja vui vẻ, ba còn không có mua cho con đấy. Đó là bản số lượng có hạn, bán xong rồi sẽ không có á!”

Khương Bác Văn xoa xoa đầu nhi tử: “Ba ba gần đây không phải bận rộn sao? Cho con tiền chính con mua a?”


Khương Hạo đang chờ những lời này của ba hắn, tại trên mặt Khương Bác Văn hung hăng “Ba” một cái, bị kích động mà chạy đến giá áo lật áo Khương Bác Văn từ trong túi áo móc ra ví tiền, đưa cho hắn.

“Muốn bao nhiêu, chính con lấy đi.”

Khương Hạo nhìn cũng không nhìn, rút một xấp tiền mặt, toàn bộ cầm lấy: “Ba ba con yêu ba!”

Khương Bác Văn cười cười, tiếp tục xem báo. Nhi tử rời đi, hắn cũng xem báo không vào, cầm điện thoại tiếp tục gọi điện thoại cho Ngu Minh Đình.

Không cách nào chuyển được.

Khương Bác Văn buồn bực, thê tử về nước cũng không trở về nhà, đến cùng muốn làm gì?

Khách sạn năm sao Đông Nhị Hoàn,

Ngu Minh Đình nằm trên giường mềm mại, toàn thân như nhũn ra, thời điểm Trần Nhĩ đến nàng hầu như không có khí lực đi ra mở cửa.

“Ban ngày ban mặt, cô trượt cái gì băng, còn ở lại chỗ này tự trượt băng…” Trần Nhĩ lôi kéo nàng đem bước chân bất ổn của nàng thu xếp đến trên ghế sofa, sửa sang lại một chút âu phục nói, “Tôi nói cô nha thế mà còn rất nhàn nhã, cô không biết họ Lục đang thu thập chứng cứ cô liên quan đến thuốc đen, muốn đem cô nhốt vào bên trong cục cảnh sát cùng tiểu tình nhân của cô làm bạn sao?”

Ngu Minh Đình cười, không nói chuyện.

“Cô cũng không sốt ruột, muốn là tiến vào sao, liền một cỗ lịch sử đen tối kia của cô một khi tra ra, Cô còn có cơ hội đi ra sao? Chồng cô thì dễ rồi, quay đầu lại tái giá một người tuổi trẻ xinh đẹp, chỉ có con trai của cô làm sao bây giờ? Tuổi còn nhỏ phải đi theo mẹ kế? Có thể có ngày tốt lành sao?”

Ngu Minh Đình xiêu xiêu vẹo vẹo mà ngã vào trên ghế sofa, tóc xả tại trên mắt cũng không còn khí lực đẩy đi.

“Anh… Có biện pháp không?”

Trần Nhĩ hai tay chống nạnh, bỗng nhiên cười quỷ dị, ngồi vào trước mặt nàng, kiên định một chữ: “Có.”

Ngu Minh Đình đôi mắt đục ngầu trồi lên vẻ mong đợi.

“Cô có biết hiện tại ai ở trước mặt Lục Tĩnh Sanh nói chuyện có tác dụng nhất không? Cô có biết Lục Tĩnh Sanh hiện tại rất bưng lấy người nào không?”

Ngu Minh Đình lắc đầu.

“Là một cái biên kịch họ Diệp, nữ.” Trần Nhĩ nói, “Cô nghĩ muốn lấy một con đường sống, trở về đoàn tụ cùng con trai của cô, cô chỉ có thể từ chỗ họ Diệp mà ra tay.”

“Họ… Diệp đấy…”

“Đúng.” Trần Nhĩ hừ hừ cười cười, “Đừng nói ca không có kéo cô một chút, ca nói cho cô, họ Diệp kia là đồng tính luyến ái. Ca biết rõ, cô đối phó tiểu cô nương cực kỳ có một tay, dọn dẹp họ Diệp còn không phải sự việc trong chớp mắt? Chỉ cần đem nàng đoạt tới tay, Lục Tĩnh Sanh xác định vững chắc sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô.”

Mắt Ngu Minh Đình nheo lại, khóe miệng câu dẫn ra mỉm cười, ngủ thật say…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.