Đọc truyện Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi – Chương 26
Diệp Hiểu Quân đều không biết mình như thế nào từ cửa chính văn phòng Lục Tĩnh Sanh đi ra, ý thức bị lúng túng cùng cảm thấy thẹn cắn được thương tích đầy mình.
Có nhắc nhở tai nạn xe cộ trước đó, Diệp Hiểu Quân đương nhiên cho rằng lúc này Bearxxx đột nhiên nhắc nhở cũng nhất định sẽ trở thành sự thật! Vô luận Lục Tĩnh Sanh ngày bình thường như thế nào hung hãn, khí lực có phải hay không hơn hẳn nữ tử bình thường, nhưng Trần Nhĩ dù sao cũng là nam nhân trưởng thành, thậm chí khả năng có chuẩn bị mà đến, Lục Tĩnh Sanh luôn luôn cao ngạo sẽ chịu thua thiệt tỷ lệ quá lớn.
Tâm tưởng Diệp Hiểu Quân cứ như vậy lo sợ, hành động liều lĩnh mà xông vào văn phòng, thấy đến lại là Trần Nhĩ đối Lục Tĩnh Sanh quỳ xuống.
Hắn quỳ xuống…
Thì cứ như vậy không hề nhân tính mà quỳ xuống…
Diệp Hiểu Quân thật sự không cách nào nhìn thẳng một màn kia, thời điểm đi ra thấy giọt máu trên mặt đất, hết sức bắt mắt. Nàng lúc này mới cảm thấy đau nhức, phát hiện bàn tay trầy da rồi.
Vừa rồi trong văn phòng động tĩnh cực lớn khiến cho công nhân viên Bác Triển nhao nhao đứng sừng sững tại hành lang bên kia, cổ duỗi dài hướng tới đây hóng hớt. Diệp Hiểu Quân không chỉ có bàn tay đau, đầu óc cũng đau, dứt khoát một cua quẹo đi vào phòng vệ sinh.
Tương Tiểu Phù thấy Trần Nhĩ đi ra ngoài, cúi đầu từ trong đám người xuyên qua, cái gì cũng không nói đã đi khỏi văn phòng Bác Triển, nàng đã biết rõ có màn hay! Hào hứng bừng bừng theo sát phía sau Diệp Hiểu Quân, ý định đi tới trong phòng vệ sinh phát huy tính bát quái. Chân trước vừa bước vào cửa phòng vệ sinh, cánh tay đã bị níu lại.
“Lục tổng…”
Nhìn lại, người kéo nàng là Lục Tĩnh Sanh.
Lục Tĩnh Sanh nghiêng nghiêng đầu, Tương Tiểu Phù cực kỳ mất hứng, lại không dám cùng lão bản đối nghịch, theo chân nhân viên khác tản ra. Bất quá bởi như vậy Tương Tiểu Phù là triệt để tin tưởng thật sự đã xảy ra chuyện bất thường…
Lục Tĩnh Sanh đi vào phòng vệ sinh, nhìn Diệp Hiểu Quân đang dùng nước rửa trôi lòng bàn tay.
Nàng từ từ dạo bước mà đến, đứng sau lưng Diệp Hiểu Quân.
Ngọn đèn phòng vệ sinh có chút tối, trước gương các nàng một trước một sau đứng vững, không nói lời nào. Diệp Hiểu Quân cúi đầu, dường như hết sức chăm chú mà rửa miệng vết thương, không biết có người đứng ở phía sau.
Lục Tĩnh Sanh từ trong gương nhìn qua nàng, ánh mắt dừng một hồi lâu không động.
Nước chảy rào rào, thời gian như đình chỉ.
Người đứng phía sau rút cuộc có động tĩnh, gộp hai bước đi lên, cầm chặt cổ tay Diệp Hiểu Quân, đem bàn tay bị thương giơ lên, nắm tới, bàn tay đối mặt với nàng.
“Bị thương.” Cánh tay Lục Tĩnh Sanh đứng phía ngoài dán tại cánh tay Diệp Hiểu Quân đứng phía trong, bởi vì ưu thế chiều cao, động tác xem xét miệng vết thương lại rất nhẹ nhàng, thậm chí có loại cảm giác đem người phía trước ôm vào trong lòng.
Diệp Hiểu Quân suy nghĩ rối loạn một chút, rất nhanh trở về trầm thấp: “Không có việc gì.”
Tiệc mừng Thực Sang tròn hai mươi năm ngày ấy, trong xe hai người cũng không có cãi lộn, nhưng mỗi người trong lòng đều rõ ràng đối người kia có rất nhiều ý kiến. Lục Tĩnh Sanh có thể nói ra ý nghĩ của nàng, bởi vì nàng không chỗ nào cố kỵ, Diệp Hiểu Quân cuối cùng lựa chọn trầm mặc.
Về sau, mặc dù ở trong cùng một công ty, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nhưng Lục Tĩnh Sanh vẫn là đem Diệp Hiểu Quân sống sờ sờ coi là không khí, Diệp Hiểu Quân cũng chỉ làm tốt bổn phận công tác, hai người cứ như vậy vô cùng có ăn ý mà trong trầm mặc dắt tay đi vào chiến tranh lạnh.
Hầu như trong lòng Lục Tĩnh Sanh đã xác định chuyện “Nàng chán ghét mình”, giờ phút này ngưng mắt nhìn miệng vết thương lồ lộ trên bàn tay thanh tú khéo léo. Da tay bị cọ phá một mảng lớn, cho dù nhân viên tạp vụ có quét dọn xứng chức, nhưng trên vết thương vẫn là dính chút ít tro cùng bụi bẩn, bị nước rửa trôi đi, máu loãng không ngừng rỉ ra bên ngoài.
Thời điểm Diệp Hiểu Quân xông vào văn phòng tuyệt đối khí thế tràn đầy, cùng nàng bình thường văn văn tĩnh tĩnh hoàn toàn bất đồng, quả nhiên là tư thế muốn cùng Trần Nhĩ dốc sức liều mạng.
Nàng chán ghét mình sao?
Hiện tại lại có chút ít không xác định rồi.
Lục Tĩnh Sanh ngẩng đầu, Diệp Hiểu Quân tóc kẹp mềm mại ở sau tai, vành tai khéo léo, ở dưới ánh đèn đáng yêu tinh xảo, trắng trắng mềm mềm, trên đuôi tai còn có một khối nốt ruồi nhỏ.
Lục Tĩnh Sanh: “Cô cảm thấy Trần Nhĩ sẽ gây bất lợi cho tôi?”
Diệp Hiểu Quân rút bàn tay về, thật sự không biết nên trả lời thế nào vấn đề này.
Chuyện duy nhất hiện tại Nàng muốn làm chính là đem Bearxxx từ laptop kia kéo ra, ra sức đánh chết.
Bearxxx thật sự phạm sai lầm, hay là cố ý? Diệp Hiểu Quân căn bản không thể phân biệt, nó đưa ra hết thảy sự tình vốn là nằm ngoài lẽ thường, từ đầu đến cuối đều không thể áp dụng hình thức phân tích thông thường tới giải thích hành vi cùng lời nói của nó. Có tin hay không lời của nó cũng là quyết định thuộc về Diệp Hiểu Quân.
Thật vất vả rút cuộc bắt đầu tin tưởng nó là đến từ tương lai, nó báo trước có khả năng trở thành sự thật… Hết lần này tới lần khác ở thời điểm này cho Diệp Hiểu Quân hung hăng dính nguyên một cú đấm mạnh.
Về sau có nên hay không tin tưởng lời của nó?
Có lẽ từ khi mới bắt đầu không thể tin tưởng.
Mà bây giờ hai người một chỗ tại phòng vệ sinh lại là vì cái gì? Loại này bầu không khí mập mờ làm cho Diệp Hiểu Quân khổ không thể tả.
Thấy Diệp Hiểu Quân một mực trầm mặc, Lục Tĩnh Sanh cũng không có truy vấn, gọi điện thoại cho tiểu Quý, phân phó nàng chuẩn bị nước sát trùng cùng vải bông băng bó, trong chốc lát đưa đến văn phòng.
“Làm sao vậy?” Tiểu Quý nghe xong khẩn trương lên, “Lão bản! Người bị thương? Bị thương như thế nào đây? Có muốn đi bệnh viện hay không!”
“Đừng nói nhiều, chỉ cần làm theo lời chị phân phó.” Lục Tĩnh Sanh không kiên nhẫn nói.
“Vâng! Ngay lập tức!”
Cúp điện thoại, Lục Tĩnh Sanh nói: “Đến phòng làm việc của tôi, tôi giúp cô xử lý vết thương một chút.”
Diệp Hiểu Quân: “Không cần, điểm vết thương nhỏ này tôi dán băng dán cá nhân là được.”
Lục Tĩnh Sanh đều nở nụ cười: “Tuy rằng tôi và cô còn rất nhiều quan điểm coi như là đối địch, nhưng đôi tay này của cô vẫn là rất quý giá, có thể ghi kịch bản có thể kiếm tiền, tôi phải hảo hảo phụ trách, cũng không thể khiến nó bị thương.”
Vừa nói như vậy Diệp Hiểu Quân thật ra không có cách nào khác từ chối nữa.
Có thể cảm giác được, Lục Tĩnh Sanh rất thông minh, nàng có thể ở trong thời gian ngắn tìm được chính xác chiến thuật đối ứng đối với từng người. Hơn nữa cái chiến thuật này còn đặc biệt ấm áp, nâng cao thiện cảm cũng đạt tới mục đích.
Khoe mã nhận tiện nghi.
Lúc hai người trở lại văn phòng, tiểu Quý đã đem đồ vật tới, rất thức thời mà không có xuất hiện.
Lục Tĩnh Sanh đóng cửa, để cho Diệp Hiểu Quân ngồi ở trên ghế sofa, cầm nước sát trùng, kéo ghế ngồi vào trước mặt nàng, lại một lần cầm qua tay của nàng: “Lúc sát trùng vết thương tuy rằng không tính kích thích, nhưng ít nhiều vẫn là cảm giác được đau đớn, cô chịu đựng một chút.”
Diệp Hiểu Quân: “Một chút chuyện nhỏ mà thôi, tôi tự mình làm được.”
Lục Tĩnh Sanh không để ý nàng, đem ngón tay nàng giãn mở ra, dùng bông thấm nước sát trùng tại miệng vết thương nhẹ nhàng bôi qua. Diệp Hiểu Quân không nói tiếng nào, cũng không có chút phản ứng nào, đợi tới khi bàn tay chậm rãi được bọc kỹ, Lục Tĩnh Sanh nói:
“Cô cảm thấy Trần Nhĩ sẽ gây bất lợi cho tôi, cố ý tới cứu tôi đấy sao?”
Diệp Hiểu Quân: “…” Chủ đề lại tha trở về, cái người này chưa tới Hoàng Hà tâm không chết.
Bất quá chính là bình thường đều là như vậy, bất luận kẻ nào nếu đối với nàng hành động kịch liệt như vậy đương nhiên là khiến cho người ta cảm thấy tò mò a? Thủy chung trầm mặc thật không phải là biện pháp, còn không bằng thừa nhận, qua loa trả lời: “Là tôi suy nghĩ nhiều quá.”
Lục Tĩnh Sanh đối với nàng cười, đem hòm cứu thương ứng phó nhu cầu bức thiết thu thập xong khép lại, hơn nửa ngày bật ra một câu ôn nhu: “Cảm ơn.”
Cái âm thanh nói lời cảm tạ này khiến cho Diệp Hiểu Quân có chút hoảng hốt.
Cô nương này cười rộ lên thật sự nhìn rất đẹp.
Lục Tĩnh Sanh nói nàng thiếu nợ Diệp Hiểu Quân một bữa cơm.
“Giận dỗi lâu như vậy, cô đối với tôi có bao nhiêu ý kiến cũng nên bớt giận a.” Tất nhiên rồi, Lục Tĩnh Sanh là đoán chắc Diệp Hiểu Quân trong lòng vẫn còn đối với nàng có ý kiến, vô luận là loại nào quan tâm, tối thiểu nhất là không thể nhìn nàng bị thương mà không đi tới quan tâm, “Coi như là tam quan không hợp cũng không nên chậm trễ thời gian một bữa cơm, làm không được bằng hữu hai chúng ta như cũ đều có thể trò chuyện công tác, làm đồng sự hợp tác làm ăn.”
Diệp Hiểu Quân biết rõ nàng cố ý dùng cái từ “đồng sự hợp tác làm ăn” này thay thế “Cấp trên – cấp dưới”, “Lão bản cùng nhân viên”, thật là dụng tâm rồi.
Nếu như Lục Tĩnh Sanh không phủ nhận hai người tại trên tam quan sai biệt, trước tiên đánh ra một trương ôn nhu, nàng kia cũng không có gì cố kỵ. Lục Tĩnh Sanh sở dĩ một mực khoan dung lấy nàng, còn không phải là bởi vì ——
“Là muốn nói về [Hành hỏa] sao?”
Lục Tĩnh Sanh cười: “Tôi cũng thích cùng người thông minh nói chuyện phiếm.”
Bầu không khí hai người giống như là đang bàn bạc mua bán, đúng là như thế.
Diệp Hiểu Quân tuy là biên kịch ký hợp đồng cùng Bác Triển, nhưng nàng là người có tài năng, có thiên phú, chỉ cần nghĩ thông suốt một chút, không cần có ý nghĩ cùng thế giới giãy giụa, cùng tiền quá bài xích, đi chỗ nào còn không sợ không có cơm ăn. Lúc trước nàng cùng Bác Triển ký kết là ba năm, lần đầu gia hạn liền tiếp tục ký kết thời hạn năm năm, từ ngày theo [phù sinh] tính ra địa vị sự nghiệp biên kịch điện ảnh của nàng sau hai năm nữa sẽ là thời kì đỉnh cao, cũng chính là thời điểm gia hạn hợp đồng của nàng.
Đương nhiên, sự nghiệp nàng có thể hay không đi đến đỉnh cao, thứ nhất cần xem thực lực bản thân nàng, thứ hai cũng cần dựa vào sự bồi dưỡng của Lục Tĩnh Sanh.
Cho nên nói, quan hệ hai người các nàng là hỗ trợ lẫn nhau, bắt tay nhau dễ kiếm tiền. Nếu như các nàng nói chuyện gì đều tổn thương tình cảm, vậy nói chuyện kiếm tiền là tốt rồi.
Diệp Hiểu Quân cũng hiểu rõ đạo lý này, đặc biệt là cùng người trước chia tay về sau, nàng biết rõ trên thế giới này thứ không đáng tin cậy nhất chính là cảm tình, không thể tin tưởng nhất là nhân tâm. Chỉ có công tác mới có thể cho nàng cảm giác an toàn, đây là tự cho mình cảm giác an toàn.
Diệp Hiểu Quân bị thương, Lục Tĩnh Sanh đề nghị cô đừng lái xe, nàng chở cô đi ăn cơm, buổi tối lại đưa cô về nhà. Ngày mai ở nhà nghỉ ngơi, lúc nào thương thế tốt lên rồi lại đến công ty. Xe của cô để tại công ty, để yên tâm sẽ đem chìa khóa đưa cho nàng, nàng sẽ phân phó tiểu Quý thay cô lái trở về.
Bàn tay Diệp Hiểu Quân cũng là vô cùng đau đớn, tiếp nhận đề nghị của đối phương, ngồi vào trong xe Lục Tĩnh Sanh.
Tiến vào Tam Hoàn đã vào đêm, như trước kẹt tại quốc lộ.
Lục Tĩnh Sanh bị kẹt cũng quen rồi, chỉ cần không ai loạn nàng ấn loa bon chen, chứng tức giận giữa đường của nàng thật ra có thể hơi chút áp chế không phát tác.
Từ Tam Hoàn hỗn loạn mãi cho đến nhà ăn trống trải rộng rãi, Lục Tĩnh Sanh một mực luôn cùng Diệp Hiểu Quân thảo luận sự tình kịch bản [Hành hỏa].
Ý của nàng là kịch bản [Hành hỏa] cô cứ giữ lại nguyên bản phần lớn kết cấu, đặc điểm nhân vật trọng tâm cũng bảo trì không thay đổi, độ tuổi trung niên giữ nguyên, còn có thể mời một ít vị diễn viên thâm niên đến diễn vai khách mời, từ đó có thể kéo phòng bán vé lên. Địa phương cần sửa chữa là tình tiết nhỏ.
“Yên tâm, tôi sẽ không chà đạp Đứa con nhỏ của cô đâu”. Lục Tĩnh Sanh nói, “Giao nó cho tôi đi.”
Cảnh ban đêm trầm lắng, Lục Tĩnh Sanh đem xe dừng ở bên ngoài cư xá Diệp Hiểu Quân ở, hai hàng cây bạch quả lá cây đã bắt đầu ố vàng, theo đèn đường đi lên, lại có chút ít tỏa sáng.
Lục Tĩnh Sanh mặc một kiện áo khoác ngoài lông dê màu xanh xám dệt nổi lá cây song song sắp xếp, phối cùng quần màu xám than đá chín phần nhân văn, phối thêm một đôi giày cao gót da rắn màu đen khảm hoa buộc dây, cái này một thân xinh đẹp không mất đ vẻ nữ tính, cũng hơi có vẻ khí khái hào hùng. Nói như vậy tư phục Lục Tĩnh Sanh đều là phong cách loại này.
“Nếu như tôi đã ký kết cùng Bác Triển, kịch bản của tôi vốn là nhập vào tài sản của công ty.”
Lục Tĩnh Sanh rất thành tâm, Diệp Hiểu Quân cũng không có lập trường nói cái gì nữa.
Lục Tĩnh Sanh cười cười: “Ngủ ngon.”
“… umh.” Vốn hẳn cũng nên nói một tiếng ngủ ngon, chẳng biết tại sao Diệp Hiểu Quân lại không thể nói ra miệng.
“Ngủ ngon” một từ đối với nàng mà nói đều có chút ái muội…
Cáo biệt đối phương, hai người quay đầu rời đi, mỗi người đều có tâm sự.
Diệp Hiểu Quân đưa điện thoại di động lấy ra, nhẫn nhịn hồi lâu rút cuộc có thể ở một mình, gửi tin nhắn cho Bearxxx:
Lục Tĩnh Sanh căn bản không có việc gì, ngươi là cố ý nói dối ta?
Gửi đi rồi bỗng nhiên có cảm giác tự mình rất ngốc, không phải đã quyết định không thể bị Bearxxx nắm mũi dẫn đi, vì cái gì bởi vì một phong bưu kiện của nó liền kích động như thế?
Thang máy mở ra, trước mặt là cửa chính nhà nàng.
Nàng đứng ở tại chỗ, đúng lúc ngọn đèn hành lang dập tắt, quanh thân bị một mảnh tối tăm cắn nuốt.
Cho dù là đã cho vào sổ đen cũng vẫn có thể xuất hiện, tất cả vấn đề không thích hết thảy không trả lời, nó tuyệt đối chiếm cứ vai trò chủ đạo.
Mục đích Bearxxx là cái gì? Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ sẽ là khống chế cuộc sống của nàng, đem nàng từng bước một kéo vào bên trong lời tiên đoán.
Bearxxx đến từ tương lai, những gì hiện tại Diệp Hiểu Quân phát sinh hết thảy chẳng qua là Bearxxx đã đi qua, là đã hoàn thành trước sự thật. Mà hắn báo trước làm cho Diệp Hiểu Quân vốn không nên biết rõ sự kiện tương lai biết tới, trong lúc vô hình nhất cử nhất động của nàng cũng sẽ cùng “Sự thật trước kia” không hợp.
Thông qua cách Bearxxx can thiệp làm cải biến tương lai Diệp Hiểu Quân, có lẽ tại trong thế giới Bearxxx, Trần Nhĩ thật sự đối với Lục Tĩnh Sanh đã tạo thành tổn thương, nhưng ở trong thế giới Diệp Hiểu Quân, Trần Nhĩ đối với Lục Tĩnh Sanh quỳ xuống.
Một điểm nhỏ nào đó thay đổi sinh ra hiệu ứng hồ điệp (*thay đổi hàng loạt khi có một sự kiện nào đó thay đổi), khiến cho báo trước của Bearxxx có sai xót.
Cho nên Bearxxx không phải cố ý chế tạo hiểu lầm? Diệp Hiểu Quân đứng trong phòng khách, chung quanh hết thảy đều yên tĩnh mà phát ra năng lượng quỷ dị.
Bearxxx tự tay chế tạo ra không gian song song khác biệt, lời tiên đoán của nó có lẽ không hề chuẩn xác.
Lục Tĩnh Sanh trên đường về nhà nhận được điện thoại Trần Nhĩ gọi đến.
Không chờ Trần Nhĩ mở miệng, nàng đã nói: “Ông đối với kịch bản [Gió đông ván] khẳng định không cho phép quay, những bộ điện ảnh khác ông muốn quay cái nào tôi cũng chẳng muốn quản.” Lời này ý tứ chính là thả Trần Nhĩ một con ngựa, Trần Nhĩ phụ họa:
“Lục tổng đại nhân rộng lượng.”
Nghĩ đến Trần Nhĩ nhân dạng ngày bình thường, nhìn qua coi như là cái đại nam nhân, không nghĩ tới không có một chút cốt khí, nói quỳ liền quỳ. Lục Tĩnh Sanh gặp qua không ít người cạnh tranh, nàng tôn kính mỗi một vị đối thủ kiên cường cho dù bại bởi tay nàng. Phẩm hạnh Trần Nhĩ này, chỉ có cười lạnh: “Cái này tất nhiên cũng là có điều kiện kèm theo.”
“Điều kiện gì? Lục tổng mời nói.”
“Tôi muốn một vật.”
Trần Nhĩ tâm tư đang chờ nghe nốt thứ đồ vật Lục Tĩnh Sanh muốn, nở nụ cười: “Lục tổng thật sự là tâm tư kín đáo, thứ này tôi thật sự có, ngài có muốn ngày mai tôi tự mình mang đến cho ngài. Chỉ có điểm việc nhỏ ấy cũng làm phiền ngài quan tâm? Ngài nếu hài lòng, tôi lập tức giúp ngài làm.”
“Không cần.” Lục Tĩnh Sanh nghĩ thầm, con chó này cái đuôi thật đúng là vẫy tới vui mừng, “Ông ngày mai đưa cho trợ lý của tôi, tiểu Quý là được.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Lục Tĩnh Sanh đã từ làn đường xuống tới, chạy về phía căn phòng của mình.
Đẩy cửa phòng ra, căn phòng rộng một trăm năm mươi mét vuông được lấp đầy vật phầm xa xỉ tinh xảo trang trí, nhưng chỉ có một mình nàng ở vẫn là cảm giác trống rỗng.
Đeo dép lê, treo quần áo, tháo ra đồ trang sức, Lục Tĩnh Sanh thực đói bụng.
Tủ lạnh như trước theo như tính tình của nàng, chẳng có cái gì có thể ăn được.
Nàng chợt nhớ tới Diệp Hiểu Quân vì nàng làm một tháng bữa trưa kia, dấm đường tiểu hương vị ngọt ngào thoáng cái nhảy vào trong đầu của nàng, làm nàng miệng lưỡi ứa nước miếng.
Bên ngoài xốp giòn bên trong mềm mại, ăn ngon lại không chán, mùi thơm vừng trắng hòa nhập trong thịt, mặc dù biết làm việc nhà, cũng là hiếm có làm được tốt như vậy.
Nếu như mỗi ngày đều được ăn đến đồ ăn nàng làm, thời gian có lẽ qua đi rất tốt a.
Lục Tĩnh Sanh không khỏi nghĩ như vậy.
Miệng vết thương trên lòng bàn tay cùng màu đỏ máu chảy, thêm cả sườn mặt trước sau như một của Diệp Hiểu Quân, cùng nhau không hiểu sao tiến vào trong mộng Lục Tĩnh Sanh.