Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 158: Phiên ngoại: Lục Tĩnh Sanh & Diệp Hiểu Quân


Đọc truyện Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi – Chương 158: Phiên ngoại: Lục Tĩnh Sanh & Diệp Hiểu Quân

Cả thành phố đang chờ đợi gió mùa về.

Rút cuộc cũng có dự báo không khí lạnh tràn về.

Lục Tĩnh Sanh luôn không thèm để ý thời tiết, mặc kệ khí lạnh đổ bộ vẫn muốn có mặt tại đêm dạ tiệc.

Bắt đầu từ đầu năm nay, không biết ai đưa ra cái chủ ý cùi bắp, nói rằng khuấy động bầu không khí gì đó, vô luận là lễ trao giải hay là tiệc tối, đều muốn phô ra giá trị chính mình bất phàm, tiệc nào cũng trải thêm khối thảm đỏ để cho người ta đi.

Lục Tĩnh Sanh từ trên xe bước xuống, dẫm chân lên thảm đỏ đã gặp ngay cơn gió lạnh thổi tới, tiến theo làn váy, quấn khắp người. Váy dài này tuy rằng nhìn đẹp mắt, chi phí thiết kế cùng chế tạo đắt đỏ, nhưng dù có đắt đi nữa nó cũng không chống nổi lạnh. Lục Tĩnh Sanh nổi da gà toàn thân, lạnh đến nỗi hai hàm răng nàng phát run, cố giả bộ trấn định, nắm lấy cái túi nhỏ lấp lánh xuất hiện.

Đám truyền thông chờ sẵn ngoài thảm đỏ nghĩ muốn phỏng vấn nàng, nàng cũng không có phản ứng, sợ mới mở miệng thì chân khí tích tụ tại đan điền cũng từ đó mà tan thành mây khói, nói hai chữ run ba chữ, khi đó hình tượng ma nữ lòng dạ độc ác có khi bay mắt không còn sót lại chút gì đi.

Đúng vậy, Lục Tĩnh Sanh đối lời đồn đãi về mình rất hài lòng, ít nhất có thể làm cho một ít đám côn trùng có hại rối loạn lung tung cách nàng xa một chút.

Đáng tiếc đêm nay ma nữ xác thực quá ma tính, triệt để bị nhiễm lạnh, đêm đó liền phát sốt.

“Nàng không để ý thời tiết, cô như thế nào cũng không để ý? Để cho boss vận có hai khối vải như kia đi ra cửa? tốt rồi, hiện tại nhiễm lạnh mà ngã bệnh, hội nghị ban giám đốc ngày mai cô tới chủ trì sao?”

Sài Trăn không lưu tình chút nào mà chỉ trích Tiểu Quý, thân là trợ lý tư nhân của Lục Tĩnh Sanh đã không làm tốt trọng trách, tiểu Quý tựa như một cái người hoàn toàn vô tội: “Tôi cũng đã nhắc nhở boss hôm nay gió lạnh, nhưng boss nói nàng chống được lạnh a… Ai biết thực tế không chống nổi lạnh…”

“Nếu Nàng có thể xử lý tốt hết thảy sinh hoạt thì còn cần cô làm cái gì? Cô một năm cầm tiền lương tận sáu con số để làm cảnh à?”

Tiểu Quý không phản bác được, hai mắt rưng rưng, cái cằm gác ở trên bàn công tác của Sài Trăn, hai bàn tay nhỏ bé đặt hai bên, lỗ tai đều muốn rủ xuống.

Sài Trăn liếc nhìn nàng một cái, mắt trợn trắng nói: “Được rồi, cô tranh thủ thời gian chuẩn bị thuốc hạ sốt mang cho boss đi. Diệp trưởng phòng đi ra ngoài là thu thập tư liệu cho kịch bản mới, Lục tổng cũng không phải là người vì đêm nay không hạ sốt mà bỏ bê hội nghị ngày mai đâu, cố quá lại cháy hỏng đầu.”

Tiểu Quý “Bá” một chút đứng lên: “Được! Tôi đây liền đi!”

Tiểu Quý tiết kiện tiền nhiều năm như vậy, rút cuộc cắn răng vì chính mình mua chiếc xe đầu tiên. Nàng mang theo thuốc hạ sốt cùng cháo hải sản tươi ngon mua từ cửa hàng hấp tấp tiến về Đường con nai, khi đến nơi, vừa nhìn, ai a? Diệp lão sư ở nhà mà?


Diệp Hiểu Quân cũng là vừa đến nhà, rương hành lý còn dựng ở cửa ra vào, không có thời gian dọn dẹp.

“Chị đã về rồi?” trong tay Diệp Hiểu Quân cầm ly thủy tinh chuyên dụng của Lục Tĩnh Sanh, bên trong còn có nửa chén nước ấm, “Nàng vừa uống thuốc đi ngủ rồi.”

“Diệp lão sư chị tại sao đã trở về rồi? Không phải ở bên ngoài sưu tầm tư liệu sao?”

Diệp Hiểu Quân muốn nói lại thôi. Mặc dù là tiểu Quý, nhưng nàng không nghĩ vạch trần cái tính thích làm nũng cùng bám dính người của Lục Tĩnh Sanh mỗi khi trở bệnh.

Một tháng trước Diệp Hiểu Quân dọn dẹp hành trang đi tới tây bắc thu thập tư liệu sống, còn có một tuần nữa mới kết thúc công việc, vài giờ đồng hồ trước Lục Tĩnh Sanh cùng nàng video call, nàng nói mình bị bệnh, sốt tới 39 độ, cái gì cũng đều khó chịu, xương cốt giống rụng rời, trong đầu như có lão hòa thượng tụng kinh gõ mõ, đánh tới huyệt thái dương của nàng phát đau nhức.

Diệp Hiểu Quân nhìn mặt nàng sốt tới đỏ bừng, trong ánh mắt đều là ánh đỏ, xem ra là thực bị bệnh.

Bất chấp còn chút việc dở dang trong tay, nàng nhanh chóng đặt vé máy bay vội vã quay về B thành. Lưu lại địa chỉ cùng phương thức liên lạc cùng vị đồng hành người bản địa, mời hắn hỗ trợ đi tìm phần tư liệu cuối cùng, trở về gửi lại cho nàng sau, Diệp Hiểu Quân vội vàng bắt chuyến bay gần nhất trở về.

Lục Tĩnh Sanh mơ mơ màng màng nghe thấy có người vào cửa, mặc dù thân người dã dời nóng hầm hập cũng nhanh chóng ngồi dậy, một bên hoài nghi hệ thống bảo an của khu Đường này sao có thể để kẻ trộm lọt tới trong nhà, một bên cầm lấy cái bình hoa từ từ đi xuống lầu dưới. Đi được một đoạn mới nhớ tới đây là bình hoa mà Diệp Hiểu Quân thích nhất, do dự một chút lại đi trở về, thay đổi thành cái bình khác mới tiếp tục đi tìm kẻ trộm.

Thời điểm Diệp Hiểu Quân đem đèn mở liền cùng Lục Tĩnh Sanh đang ôm bình hoa mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

“Chị sao đã trở về rồi?” Vẻ mặt Lục Tĩnh Sanh vui vẻ tưa như hoa nở, buông lỏng cái bình trong tay thiếu chút nữa nện vào chân mình.

“Biết em sinh bệnh chị có thể không trở lại sao? Chẳng qua nhìn em bây giờ lại rất có sức sống nha?”

Lục Tĩnh Sanh đem bình hoa lăn đến một bên, vẻ mặt xụ xuống, lập tức uể oải, rầm rì xuống lầu chui vào trong ngực Diệp Hiểu Quân: “Chỗ nào có tinh thần, chị nhìn em chỗ nào có tinh thần à nha? Em thật là có điểm hối hận đã mua phòng này, chị đi suốt ngày, còn mình em ở nơi này, hết ngắm cây cỏ trong sân lại nhìn lá cây bị gió lạnh thổi, cả một mảnh rộng lớn chẳng một bóng người. Trước kia ở khu Tam hợp ấm áp…”

“Không phải còn có tiểu tráng tráng bên em sao?”

“Con mèo ngu ngốc kia suốt ngày chạy nhảy chẳng thấy bóng dáng, không phải leo cây thì cũng mất hút ngoài hồ nước. Một tuần em nhìn thấy nó một lần đã là tốt lắm rồi, thế nhưng mèo hoang khắp nơi kéo tới đây không ít, mấy cái máy cho ăn tự động chị đặt chỗ ấy được chúng nó tận dụng triệt để, ăn tới trắng trắng mập mập. Lần trước em ngu ngốc đi tới nhà gỗ thăm mèo nhỏ, vừa nhìn thoáng qua, trong đấy chen lấn ba con mèo lông trắng không biết ở đâu ra, đêm hôm khuya khoắt từng đôi mắt sáng quắc trừng em, đều xám ngắt.”


Diệp Hiểu Quân sờ sờ đầu nàng, thật vẫn còn rất nóng, đem nàng dỗ dành quay về trên giường.

Trước khi về tới nhà, Diệp Hiểu Quân đã rẽ tiệm thuốc mua thuốc, trước tiên vì Lục Tĩnh Sanh rót hai chén nước ấm, rồi cho nàng uống thuốc.

“Bây giờ lại vì nhà cửa quá rộng mà sợ hãi? Lúc ấy khi mua, ai nhất quyết lựa chọn khu có diện tích lớn nhất, người khác ngăn cản đều ngăn không được.”

Một chiếc đèn đặt dưới đất ánh sáng vừa vặn, Diệp Hiểu Quân đem mái tóc đen dài kẹp ở sau tai, quần áo màu xám bó sát đem đường cong thân hình so với năm trước đầy đặn hơn nhiều phác hoạ rõ ràng.

Lục Tĩnh Sanh nằm ở chỗ ấy ôm eo của cô. Trên người cô bám chút hơi thở lạ lẫm, còn có chút lạnh lẽo của mùa đông.

Lại là một tháng không thấy, Lục Tĩnh Sanh hận những lúc xa cách như vậy, nhưng rồi cũng có một loại ưa thích.

Mỗi lần gặp lại sau xa cách, Diệp Hiểu Quân có loại cảm giác làm cho nàng đặc biệt động tâm. Đã nhiều năm như vậy, các nàng có sự vội vã riêng phần mình, vẫn là như trước kia bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng có loại tình cảm duy trì quấn lấy các nàng, làm cho mỗi lần gặp lại đều lộ ra sự chưa thỏa mãn, mà càng thêm quý trọng lẫn nhau.

Nhớ lại những sự kiện phiền lòng xảy ra trong vài năm trước, mới thấy rằng cuộc sống yên tĩnh và hạnh phúc lúc này đặc biệt ấp áp và thoải mái.

Bác Triển đã thay thế Hoàn Cầu trở thành đầu rồng trong ngành công nghiệp giải trí, kịch bản mới của Diệp Hiểu Quân cũng đang ấp ủ, sắp hoàn thành.

Từ sau bộ điện ảnh [Thời gian cuối cùng] nhận được sự khen ngợi như nước thủy triều, Diệp Hiểu Quân đã nghỉ ngơi một thời gian rất lâu không viết kịch bản mới, Lục Tĩnh Sanh cũng không vội, thế hệ biên kịch mới của Bác Triển chính là sinh sôi nẩy nở phát triển mạnh mẽ, hầu như đều theo con đường thương mại hóa, giúp cho Bác Triển thu về khoản lợi nhuận phong phú, mà Diệp Hiểu Quân thì sao? Nàng nhất định là có lý tưởng theo đuổi của chính mình, nói nàng là biên kịch, không bằng nói nàng là nghệ thuật gia.

Nhờ có Diệp Hiểu Quân chiếu cố, ngày hôm sau Lục Tĩnh Sanh đã giảm sốt. Trên đường tới công ty, Diệp Hiểu Quân lái xe, Lục Tĩnh Sanh xem kịch bản mới của cô.

Yếu tố thương mại rất rõ nét, nhưng lại rất có phong cách của mình.

Lục Tĩnh Sanh có chút nghi hoặc, nàng cho rằng về sau phong cách phát triển của Diệp Hiểu Quân sẽ thiên về chiều sâu nghệ thuật tựa như [Thời gian cuối cùng] mà tiến bước, dù sao Bác Triển bây giờ cũng đã không cần nàng ấm ức chính mình viết kịch bản thương mại chỉ để kiếm tiền. . Đam Mỹ H Văn

Diệp Hiểu Quân tất nhiên biết rõ Lục Tĩnh Sanh đang nghi hoặc cái gì: “Một biên kịch thành công sẽ không chỉ là thành công riêng về yếu tố thị trường hay chỉ thành công về mặt nghệ thuật, đem hai phương diện liên hệ chặt chẽ cùng một chỗ, danh tiếng cùng phòng bán vé song song thu về, đây mới là thắng lợi lớn nhất.”


Lục Tĩnh Sanh cười: “Xem ra gió to tây bắc thổi tan mây đen trên đầu chị không ít, tìm được đường ngay rồi.”

Diệp Hiểu Quân mắt trợn trắng: “Cũng là nhờ hồng phúc của ai kia. Có một cô bạn gái đam mê làm giàu, không tỏ không được.”

Các nàng đã từng vì lý tưởng và hiện thực mà tranh luận không ngớt, đã từng đi đến ngã rẽ thiếu chút nữa chia lìa nhau.

May mắn thay, các nàng lại cùng nhau đi tới, cùng đem phần giá trị quan khác biệt dung hợp lẫn nhau, nắm tay nhau cùng hướng về tương lai phía trước.

Từ sau khi [Trò chơi tận thế] đánh bật [Hành hỏa] dành lấy danh hiệu quán quân phòng bán vé, Lục Tĩnh Sanh luôn nuôi trong đầu ý niệm cạnh tranh công bằng và thân thiện, đánh bật những tranh cãi trước kia, lần nữa đem điện ảnh của Diệp Hiểu Quân quay về vị trí số một. Cho dù [Trò chơi tận thế] là bộ điện ảnh có sự đóng góp của bạn thân tốt nhất của nàng, nàng cũng không nghĩ sẽ nhận thua như vậy.

Diệp Hiểu Quân lại không phải là vì muốn cùng ai tranh giành, nàng đơn giản chỉ là muốn nhìn xem cực hạn của mình ở đâu.

Lục Tĩnh Sanh đã có được nhiều hạng truyền kỳ trong nghiệp giới, Bác Triển cũng đi tới đỉnh phong. Đứng ở đỉnh cao nhất, nàng cũng bắt đầu cân nhắc đầu tư vào một lĩnh vực khác.

Dự án “Cinemax Bác Triển” đã được đề ra từ cuối năm trước, năm nay bắt đầu được lên kế hoạch triển khai.

Lục Tĩnh Sanh lúc còn rất nhỏ đã được đi tới Hollywood, ở nơi đó nàng được tận mắt chứng kiến cơ sở quay phim và truyền hình tiên tiến bậc nhất và lớn nhất thế giới, mỗi ngày có vô số đoàn phim tới nơi đây quay phim, thực hiện giấc mộng. Năm ấy, Lục Tĩnh Sanh mới gần mười tuổi, liền nói với ba mẹ—— khi con trưởng thành, con muốn thành lập Cinemax của chính mình.

Đổi thành phụ huynh nhà người khác có khả năng cảm thấy nữ nhi nhà mình mơ ước cao xa, nhưng Lục Trường Tuấn cùng Lý Ái Lan dù sao cũng khác biệt.

“Được a, ta đây chờ ngày đó, đừng để cho ta và cha con phải chờ đợi quá lâu.”

Lục Tĩnh Sanh vĩnh viễn nhớ đến ánh mắt rất nghiêm túc khi ấy của mẫu thân.

Cinemax Bác Triển tọa lạc ở vùng ngoại ô B thành cùng H thành, có diện tích 250.000 m2, có cơ sở quay phim cùng truyền hình, có công viên giải trí theo chủ đề và nhiều tiện nghi giải trí khác. Không chỉ có những thiết bị quay phim hiện đại tiên tiến có quy mô phục vụ đoàn phim lớn, mà ngoài ra còn có hệ thống rạp chiếu phim hiện đại có bán vé, phục vụ trình chiếu các bộ phim có kỹ xảo cao, để nó thể hiện được sự sống động vốn có, để người xem có thể lạc vào cảnh giới kỳ lạ và cảm nhận được mị lực điện ảnh muốn tạo nên.

Ý tưởng của Lục Tĩnh Sanh rất hùng vĩ, nàng ngày đêm dần dần xây đắp nên đế chế của mình.

Cái này là lý tưởng của nàng, dựa trên cơ sở vật chất mới có thể biến lý tưởng thành sự thật.

Ý tưởng của Nàng cùng Diệp Hiểu Quân đạt đến độ nhất trí cao chưa từng có.


Nhìn lại trước kia, các nàng rất may mắn gặp được nhau. Cho dù từng có tranh chấp, nhưng đến cuối cùng hai người thẩm thấu giá trị quan của đối phương, cùng nhau hoàn thiện. Các nàng đều từng hoài nghi lẫn nhau, hoài nghi đối phương có phải là lựa chọn tốt nhất hay không, mà bây giờ, các nàng may mắn đã kiên trì, chưa bao giờ từ bỏ.

“Sân chơi của em, càng lúc càng lớn.” Vĩ lam đồ trong tâm tưởng Lục Tĩnh Sanh đang từ từ giãn mở, nảy nở những hình ảnh cẩm tú.

Chẳng qua là… khu nhà nơi Đường Con Nai này thủy chung có chút quá lớn.

“Lại không thể cho em một Bảo bảo.” Một ngày nào đó, Lục Tĩnh Sanh nằm ở trên đùi Diệp Hiểu Quân, ăn miếng anh đào mà Diệp Hiểu Quân đưa tới trong miệng, vuốt ve phần bụng dưới bằng phẳng của Diệp Hiểu Quân, bỗng nhiên toát ra một câu nói như vậy.

“A?” Điều này tất nhiên vượt quá dự kiến của Diệp Hiểu Quân, “Một điểm cũng nhìn không ra em là người sẽ ưa thích tiểu hài tử.”

“Thái độ gì đây… Nhìn em như thế nào mà bảo em không giống người sẽ ưa thích tiểu hài tử? Mặt mũi em đây hiền lành như vậy…”

Diệp Hiểu Quân đem anh đào lại nhét vào trong miệng nàng: “Thế nhưng là chị không thích.”

Lục Tĩnh Sanh trừng to mắt.

“Trẻ nhỏ thường hay khóc rống ồn ào cần dỗ dành, thật nhiều đáng ghét em không cảm thấy sao?”

“Có thể tìm người trông coi! Ai muốn chính mình dẫn theo!”

“Để người khác chăm sóc, không có khả năng từng giây từng phút đều tận lực, vạn nhất nuôi dưỡng ra một nhóc gấu con thì làm sao bây giờ?”

“Vậy tự chúng ta nuôi dạy cũng được a, mệt mỏi thì cũng có chút mệt nhưng nó rồi cũng sẽ lớn lên mà.”

“Lớn lên cũng nhiều phiền não, thời kỳ trưởng thành, rồi dậy thì phản nghịch… Vạn nhất vì gia sản của em mà xuống tay với em thì sao…”

“Bảo bối, chị là muốn bắt đầu viết phim kinh dị sao?” Lục Tĩnh Sanh cảm thán, “Thế mà nói trời sinh một đôi, rồi gì mà giá trị quan tương dung? Kết quả sinh hoạt vẫn khắc khẩu khắp nơi!”

Diệp Hiểu Quân nhỏ giọng nói: “Mấu chốt nhất là chúng ta cũng không sinh được, phí sức lực một hồi biện luận.”

Lục Tĩnh Sanh: “…”

Thế này thì vấn đề tam quan, xem ra vẫn cần tiếp tục mài giũa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.