Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 154


Đọc truyện Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi – Chương 154

Mùa hè B thành so với trong ấn tượng còn dài dằng dặc hơn nhiều.

Xuất phẩm điện ảnh mới nhất của Bác Triển hầu như oanh tạc toàn bộ kỳ nghỉ hè, đám tiểu thịt tươi diễn vai chính cũng trở thành tiêu điểm chú ý của cả mùa hè này.

Thân là người thắng lợi lớn nhất sau đại màn ảnh, Lục Tĩnh Sanh tổng cảm thấy trong tay có chút tiền nhàn rỗi không dùng sẽ không tự tại, từ sớm trước kia đã đầu tư xây dựng một sân chơi nay đã đến thời điểm khai trương.

Lúc này nàng xem trọng là khu đường con nai.

Lúc trước nàng tới chỗ này kiếm đạo diễn Ngô Chi Mặc, khi đó đã liền thực sự ưa thích sự thanh tịnh ôn hoà nơi đây, dĩ nhiên đối với nàng mà nói, Đường con nai là nơi hội tụ những phú hào đệ nhất B thành thậm chí là cả nước, tất nhiên là vị trí mang tính biểu tượng cao, đây cũng một trong những nguyên nhân hấp dẫn nàng.

Tin tức nàng đến Đường con Nai xem phòng vừa truyền ra, làm cho người ta giật mình không nhỏ.

Không ít người nghi hoặc: Lục Tĩnh Sanh có tiền như vậy?

Khu Đường con Nai mỗi cái biệt thự đều giá tám nghìn vạn, phú hào ở chỗ ấy đều là những người đã trung niên có sự nghiệp thành công, thân sĩ hoặc là nhân vật nổi tiếng. Nếu như Lục Tĩnh Sanh thật sự vào ở, nàng sẽ trở thành doanh nhân trẻ tuổi nhất trong lịch sử định cư tại Đường con Nai.

Chuyện này bị bàn tán một đoạn thời gian, Lục Tĩnh Sanh không có ra mặt đáp lại, chẳng qua là riêng tư hỏi thăm ý tứ của Diệp Hiểu Quân.

“Chuyện này em làm chủ là tốt rồi, dù sao cũng là nhà của em.” Diệp Hiểu Quân nói.

“Thế nào lại là nhà của em? Cái này là nhà của chúng ta, là lễ vật em đưa cho chị.”

Diệp Hiểu Quân ngẩn người.

“Cảm ơn chị đã luôn ở bên cạnh em, làm bạn em, chiếu cố em, hơn nữa, Bác Triển có thể phát triển tốt như bây giờ, không thể bỏ qua công lao của chị. Em đã nghĩ không biết nên dành tặng cái gì cho chị mới tốt hơn, căn hộ này là chị nên được nhận.”

“Không có gì nên nhận được hay nên được báo đáp, chị làm việc không phải là vì có cái gì hồi báo mới làm, chỉ là bởi vì chị hài lòng, chị cảm thấy đáng giá.” Diệp Hiểu Quân trả lời có chút cường ngạnh, Lục Tĩnh Sanh giống như không có phát hiện, dùng thanh âm dỗ dành tiểu hài nói:

“Dạ dạ dạ, đương nhiên, chị hiểu rõ em nhất em đương nhiên biết rõ, thế nhưng là chúng ta ở trong nước không cách nào kết hôn, em nghĩ muốn một loại khế ước, muốn có thứ gì đem chúng ta gắn bó cùng một chỗ. Mua nhẫn, ở phòng tân hôn, sinh hoạt hết thảy bắt đầu lại từ đầu, còn có cái gì so với cái này tốt đẹp hơn sao?”

Đầu lông mày Lục Tĩnh Sanh có một đạo vết sẹo, là lần trước tông xe lưu lại.


Lục Tĩnh Sanh gần đây thật sự là có chút áp đặt, Diệp Hiểu Quân cảm thấy không nên cô phụ tâm ý của nàng, lại cũng không nghĩ qua là sẽ xúc phạm tới nàng.

“Loại sự tình này sao…”

Buổi chiều một ngày nào đó, ánh mặt trời vừa vặn. Ngồi trong cửa tiệm Cà phê se se lạnh làm cho người ta vô cùng dễ chịu, cùng ánh mặt trời bên ngoài dung hợp tại hết thảy, làm cho cà phê trong tay càng mĩ vị.

“Tôi cũng không quá hiểu.” Daniel nghe Diệp Hiểu Quân kể xong, nói, “Tôi không có kinh nghiệm yêu đương gì, cũng không thấy được yêu đương quan trọng như vậy. Tôi chỉ thưởng thức chính mình cũng tự mình hưởng thụ quá trình ưa thích, thực sự đi trải nghiệm chính là người kia mang đến tất cả ngạc nhiên mừng rỡ. Chị muốn nói, không phải cùng người ưa thích phát sinh chút gì đó sao? Tôi chính là không có chờ mong qua. Hiện tại xem ra tôi làm như vậy là rất đúng, ít nhất tôi có thể một mình nhấm nháp vui sướng, các ngươi lại phải chia sẻ phiền phức cùng đau khổ.”

Bởi vì quan hệ công việc, Diệp Hiểu Quân cùng Daniel thường xuyên sẽ nghiêm chỉnh cùng nhau ngồi một chỗ nói chuyện phiếm vào giờ trưa, nội dung câu chuyện bao quát toàn bộ tư duy phân tích của các nàng, tự nhiên cũng sẽ từ mối quan hệ trong kịch bản mà thảo luận đôi chút về cái nhìn đối với cảm tình nhân sinh. Hôm nay đúng là như vậy, hai người trò chuyện một chút liền tiến tới gần chủ đề, Diệp Hiểu Quân dùng “Bằng hữu của tôi” làm chủ ngữ, đưa ra hoang mang của bản thân gần đây.

“Nhưng mà ưa thích một người, nếu như không thể cùng với nàng, không cảm thấy đáng tiếc sao? Loại tâm tình này có bao nhiêu đau khổ?”

“Ân… Nói như thế nào đây.” Daniel ngẫm lại nói, “Thật đúng là có, tôi thích Đồng Ấu Ninh, cũng muốn cùng nàng làm yêu, bất quá vạn nhất phương thức làm yêu của nàng không giống với tưởng tượng hay kỳ vọng của tôi thì sao? Vạn nhất nàng đặc biệt khiêm tốn làm sao bây giờ?”

Nói đến đây hai người đều nở nụ cười.

“Cho nên, có một quan điểm chị có lẽ phải thừa nhận. Chúng ta đều là yêu thích “Nàng” trong lòng chúng ta, có lẽ Nàng kia không giống với nàng bản thể, chúng ta đều yêu thứ ở trong tưởng tượng. Đã như vậy, cứ tiếp tục bảo trì hảo tâm tình a, nếu có tính nhu cầu cũng có thể đưa ra, nhìn đối phương có nguyện ý hay không hỗ trợ lẫn nhau”

Diệp Hiểu Quân cau mày cười: “Hỗ trợ lẫn nhau, cô…”

“Tất cả mọi người đều là người lớn, có chuyện thì nói thẳng nha. Bất quá nữ nhân đối với phương diện này nhu cầu cũng không cao, cho nên tôi có thể bảo trì trạng thái như bây giờ. Hơn nữa, khẳng định không phải tình yêu là quan trọng nhất đối với tính mạng mỗi người.”

Daniel đem lối sống của mình biến thành chủ nghĩa lý tưởng, Diệp Hiểu Quân rất bội phục nàng.

Nàng không có chứng nói dông nói dài, đối với sự nghiệp của mình dốc hết tất cả, liên quan đến chủ đề điện ảnh nàng có thể nói qua ba ngày ba đêm.

Diệp Hiểu Quân biết rõ các nàng là cùng loại người, lúc lần đầu tiên cùng Daniel nói chuyện phiếm các nàng liền thành lập lên thế giới của mình, tạo ra một loại bình trướng ngăn cách các nàng với thế giới bên ngoài, bất luận kẻ nào đều tiến vào không được. Daniel đối với điện ảnh cũng tốt, sinh hoạt cũng tốt, thái độ của nàng cùng ý tưởng thẳng thắn đối với Diệp Hiểu Quân, toàn bộ con người nàng đều có thể khiến cho Diệp Hiểu Quân có linh cảm cùng suy nghĩ.

“Khục, Diệp lão sư gần đây cùng cái vị Đan đạo diễn gì kia thật thân thiết ah.”


Mùa hè B thành nhiều mưa, lão thiên gia một khi không nể mặt trời, mưa trút xuống lớn tới nỗi xối xả, một giờ có thể đem cả tòa thành thị lênh láng.

Lục Tĩnh Sanh dù bận rộn, nhưng luôn lưu ý Diệp Hiểu Quân, để cho tiểu Quý tới đón nàng.

Tiểu Quý nhìn thấy nàng lúc chia tay cùng Daniel bị Daniel dán tới mà ngẩn mặt, trong lòng có chút khó chịu. Ở bên ngoài, Boss còn ít khi cùng Diệp lão sư thể hiện tình cảm đây, ngươi là vị nào.

“Đan đạo diễn?” Diệp Hiểu Quân thật đúng là không hiểu.

“Là người kia đó, người vừa rồi hôn tạm biệt chị ấy.”

Diệp Hiểu Quân sau khi hiểu được không nhịn được cười.

“Diệp lão sư —— em nói nghiêm chỉnh mà.” Tiểu Quý phồng má, “Cái vị đạo diễn kia toàn thân đầy hình xăm, trên mặt đều là vòng, xem kỹ thật dọa người, Diệp lão sư chị không sợ hãi?”

“Tiểu Quý đối với nàng có thành kiến?”

“Em không phải có thành kiến, là cảm thấy… Không đáng tin cậy, rất không đáng tin cậy, cái kia khuyên mũi, khuyên môi đủ cả. Diệp lão sư mới sẽ không thích loại người này, đúng không.” Trên mặt Tiểu Quý hiển hiện vẻ mặt đa mưu túc trí hòa thuận nói lời khuyên bảo, Diệp Hiểu Quân không có biện pháp phản đối nàng.

Daniel thật là một đạo diễn vô cùng thông minh lại có linh khí, nàng tài hoa hơn người, có thể cùng nàng trò chuyện bất luận chủ đề gì đều không cảm thấy buồn tẻ.

Nhưng muốn nói đến “Ưa thích”, Diệp Hiểu Quân đối với nàng hoàn toàn chính xác không có loại tình cảm ưa thích này.

Người nàng ưa thích là Lục Tĩnh Sanh, cho dù là Lục Tĩnh Sanh có làm nhiều hơn nữa sự việc trái ngược giá trị quan của nàng, thì người này thủy chung đều có thể kích phát tình cảm nơi sâu nhất trong nội tâm của nàng, hoặc là nói đấy đơn thuần chính là tình yêu. Một loại kích thích, khát vọng, tham lam yêu.

Chuyện này chính mình cũng rất kỳ quái, đến cùng sẽ thích người có sự tương đồng chính mình hay là một người hoàn toàn khác biệt? Đáp án mỗi người đều không giống nhau. Có ít người sẽ bị người tương tự hấp dẫn, số khác thì ưa thích tìm tòi nghiên cứu người trái ngược so với mình.

Nhiều việc mà Lục Tĩnh Sanh làm, nàng cũng không thừa nhận, nhưng đó là thế giới của Lục Tĩnh Sanh của nàng. Diệp Hiểu Quân không cần sống trong cái thế giới chém giết tài ác của nàng, thương trường buôn bán cùng với tình cảm lưu luyến không quan hệ, cũng cùng tiền tài không quan hệ. Nàng một mực tự nói với mình, chỉ hưởng thụ mặt tốt đẹp của nhau—— Lục Tĩnh Sanh đối đãi bạn gái vừa dịu dàng vừa săn sóc, ngẫu nhiên làm nũng cũng là đáng yêu, một lòng săn sóc, là một người yêu tốt.

Người yêu tối không đến mười giờ liền về nhà rồi, cơ hồ là hội nghị vừa kết thúc là ngựa không dừng vó mà hướng trở về.


“Như thế nào vội vội vàng vàng chạy về như vậy, chị ở nhà cũng sẽ không bỏ đi.” lúc Diệp Hiểu Quân nhìn nàng vào cửa trên chóp mũi còn có chút mồ hôi, đỡ bờ vai của nàng giúp nàng lau đi.

Lục Tĩnh Sanh đem ra một cái thẻ ở trước mắt nàng quơ quơ, ánh vàng rực rỡ trên tấm thẻ viết Đường con Nai (Deer Dome), hơn nữa mặt trên càng có thêm chữ “Ye”. (*Ye: = Diệp)

Lục Tĩnh Sanh nói: “Ngày mai chị đi cùng em xác nhận vân tay, cùng nhận phòng nhé”.

“Em thật sự mua biệt thự ở Đường con Nai (Deer Dome)?”

“Đúng. Không chỉ mua mỗi phòng, em còn hoạch định tốt kế hoạch một tuần trăng mật rồi. Bỏ xuống công việc chỉ cùng với chị, hai người cùng tận hưởng tuần trăng mật chỉ thuộc về tân hôn của chúng ta.”

“Tân hôn?” Diệp Hiểu Quân chưa từng có nghĩ tới chuyện kết hôn, cái gọi là “Tân hôn” đối với nàng mà nói có bao nhiêu lạ lẫm.

“Trên Thái Bình Dương có một hòn đảo nhỏ, chỉ có một khách sạn, mỗi tháng chỉ tiếp đón một đoàn khách. Khách sạn đạt chuẩn 7 sao, có quản gia lo toan mọi việc, còn có đủ các loại phương tiện giải trí, đặc biệt rất khó đặt trước, em phải đặt trước cả nửa năm đấy, rút cuộc cũng hẹn được.” Lục Tĩnh Sanh từ trong điện thoại di động tìm kiếm ảnh chụp khách sạn, một đảo nhỏ nhằm giữa sóng nước rì rào xanh ngát, mặt nước bốn phía gần như trong suốt. Khách sạn chia ra gồm phòng khách trên mặt đất cùng phòng khách đáy biển, dự định tùy ý khách nhân lựa chọn phòng ở theo ý mình.

“Cách đảo không xa có một khu biển có thể lặn xuống ngắm cảnh đáy biển, sâu khoảng 40 thước có thể trông thấy thạch nhũ dài tới 15 thước ở đáy biển, ngắm các loại cá cùng san hô.” Lục Tĩnh Sanh tựa hồ rất hưng phấn, “Lần này em muốn ngắm cá mập.”

“Em như thế nào bỗng nhiên… Muốn đi nghỉ phép?” Chuyện này cho tới bây giờ không có nghe nàng đề cập qua, thậm chí cả chuyện mua biệt thự ở Đường con Nai cũng là mấy ngày trước mới đề cập tới. Lục Tĩnh Sanh tại trước mặt nàng luôn luôn dấu không được chuyện, lúc này lại tỏ ra thần kỳ bình tĩnh.

“Còn không phải là vì muốn cho chị ngạc nhiên sao, bằng không thì em cần gì khư khư ôm bí mật nửa năm?” Lục Tĩnh Sanh chớp mắt, “Chị a, cũng chỉ biết trách em, lại cảm thấy em dùng tiền bậy bạ có phải hay không? Em suốt ngày cố gắng làm việc, làm điện ảnh, không phải là vì hưởng thụ sao? Em dùng tiền của mình đến cùng có chỗ nào không đúng? A? Chỗ nào không đúng?” Nàng vừa nói một bên dán tới gần Diệp Hiểu Quân, đem nàng dồn tới góc tường. Diệp Hiểu Quân vừa cười vừa cầu xin tha thứ:

“Dạ dạ dạ, ngài đều đúng.”

“Không được, thái độ không đứng đắn, trong lòng chị khẳng định vẫn còn nghĩ em là phá gia chi tử.” Lục Tĩnh Sanh không chịu buông tha cô, hai tay chống bên cạnh eo của cô, không cho cô né ra.

Diệp Hiểu Quân rất sợ ngứa, lăn qua lăn lại thế này làm cho khuôn mặt đều ồn ào đỏ lên.

“Tĩnh Sanh, em…”

Bàn tay Lục Tĩnh Sanh vòng phía sau lưng cô đem móc khóa nội y cởi bỏ, kéo quần áo của cô ngược lên trêu chọc, cánh môi tại bờ môi của cô nhẹ nhàng miết: “Chị có biết… Tuần trăng mật đều phải làm những gì không? Hửmh?”

Đồng Ấu Ninh vừa đến nước Mỹ, chênh lệch thời gian còn chưa điều chỉnh liền đi gặp chủ sáng của [Trò chơi Tận thế], tuy có phiên dịch ở bên, nàng cơ bản có thể trao đổi lưu loát không chướng ngại.

Toàn bộ hành trình, Quan Nguyên đều đi theo, bởi vì cùng là người Trung Quốc khó tránh khỏi sẽ bị trêu trọc thành đôi, cũng không ai biết rõ quan hệ giữa hai người từng là như nào.


“Hy vọng cậu có thể nhanh chóng tiến nhập vào công việc.” Quan Nguyên nói, “Sinh hoạt cùng công tác có cái gì khó khăn cũng có thể tìm đoàn đội bên tôi, tuy rằng chính cậu có mang đoàn đội, nhưng tôi cũng an bài cho cậu thêm hai trợ lý người bản địa, tùy lúc cậu cần tới. Tất nhiên, cậu trực tiếp tìm tôi cũng được.” Nàng lắc lắc điện thoại, “Vì nhân vật chính của chúng ta, luôn mở máy 24 giờ.”

Đồng Ấu Ninh cùng Quan Nguyên, sự việc đã xảy ra hơn mười năm, tựa hồ lúc này lại như trở về điểm xuất phát ——cạnh tranh lẫn nhau, nhìn nhau không thuận mắt.

Đồng Ấu Ninh tự nói với mình, nàng tuyệt đối không thể thua ở chỗ này.

Đồng Ấu Ninh đối với nơi ở không có yêu cầu gì, giường ngủ thoải mái là được. Lúc công tác nàng không xem TV cũng không uống rượu, tất cả hoạt động giải trí toàn bộ đình chỉ. Nàng không thể làm cho tinh lực của mình bị phân tán nửa phần.

Trợ lý đi theo nàng cùng đến đây, nhìn nàng nghiêm túc vùi đầu vào công tác, mỗi ngày chỉ ngủ 5 giờ đồng hồ, có vài khi cả đêm không ngủ, một tay cầm kịch bản một tay bày tư liệu phim, con mắt đều bất chấp lục quang. Nàng sợ Đồng Ấu Ninh dùng sức quá, thân thể giày vò quá độ ảnh hưởng xấu, khuyên bảo nàng không cần quá cố, chú ý nghỉ ngơi.

“Đây là vé xem ca nhạc cuối tuần, trong dàn nhạc có người em quen, cùng đi nghe một chút hòa nhạc buông lỏng tâm tình như thế nào?” Trợ lý nói cũng chưa cho nàng cơ hội cự tuyệt, giống như bắt cóc, trực tiếp đem nàng cột lên xe.

Đồng Ấu Ninh đối với hòa nhạc không có hứng thú quá lớn, nếu như đã kiên trì làm cho nàng đi, nàng liền đi ngồi trong chốc lát.

Chẳng qua là… Người quen? Người quen tại dàn nhạc như thế nào làm cho người ta có chút dự cảm không tốt lắm?

“Hi.”

Nên lúc Đồng Ấu Ninh nhìn thấy Trần Lễ hoàn toàn có chút ngoài ý định.

“Tôi biết ngay, chúng ta còn có thể gặp mặt mà.” Nữ nhạc trưởng Trần Lễ hai tay chắp sau lưng, tư thái thẳng tắp ưu nhã cùng một đôi mắt mỉm cười, toàn thân tản ra khí chất nghệ thuật gia. Lúc trước khi Đồng Ấu Ninh phát hành album có hợp tác cùng ban nhạc, khi đó liền cùng Trần Lễ kết giao.

Đồng Ấu Ninh nhìn nàng tựa hồ lại gầy đi một ít, làn da lại có vẻ tốt hơn xưa, giơ tay nhấc chân đều có một phần nho nhã khó có được.

“Cho nên lần này có thể cho tôi số điện thoại của em chứ?” Trần Lễ tựa hồ thật vui vẻ, nàng cùng dàn nhạc của mình vừa mới kết thúc tour diễn Châu Âu tiến vào Châu Mỹ, sự nghiệp đang đứng ở giai đoạn phát triển, có loại dự cảm trong một năm này nàng sẽ thu hoạch không ít.

Nàng liếc nhìn liền nhận ra Đồng Ấu Ninh.

Đồng Ấu Ninh như trước không mặn không nhạt, Trần Lễ cũng không lùi bước.

“Sau khi diễn xuất, cùng uống một ly?” Trần Lễ lần này sẽ không bỏ qua cơ hội tốt, biết rõ áp dụng chiến thuật, “Tất nhiên rồi, nếu như em hài lòng tôi còn có thể vì em giới thiệu thêm một vị bằng hữu, không chỉ có hai chúng ta.” Nói qua bước tới gần hơn, hảo tâm nhắc nhở, “Như vậy chúng ta cũng có thể tránh đi một ít lúng túng.”

Đồng Ấu Ninh đối với bằng hữu của nàng không quá có hứng thú, chẳng qua là vị bằng hữu kia vừa nói ra cũng liền tới đây.

“Tử Tĩnh, tới chỗ này.” Trần Lễ hướng trong đám người vẫy tay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.