Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 144


Đọc truyện Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi – Chương 144

Diệp Hiểu Quân lần thứ hai lọt vào đề cử giải thưởng Kim Đồng, hạng mục biên kịch xuất sắc nhất, gần tới ngày diễn ra buổi lễ long trọng, có một số người nhận định rằng lần này nàng có ưu thế giành chiến thắng. Dù sao [Có chuyện muốn nói cho ngươi] dùng kinh phí nhỏ chiếm được doanh thu lớn, nhất thời cũng tạo ra làn sóng thảo luận lớn, cũng được một số nhà bình luận đánh giá có tính nghệ thuật. Lần trước đó, khi Diệp Hiểu Quân lọt vào danh sách đề cử đã tạo nên tiếng hô rất cao, người mang danh hiệu “Thần thoại Phòng vé ” lần nữa lại tiến bước vào đề cử, nếu vẫn trật, thật sự không thể nào nói nổi.

Bất quá, vấn đề xào nấu vé xem phim của bộ phim này liên tục được đề cập tới ngay trước giờ giải thưởng Kim Đồng diễn ra, ảnh hưởng không nhỏ tới con đường giành được giải thưởng của Diệp Hiểu Quân. Năm nay, số lượng kịch bản ưu tú không ít, được ví như là mùa xuân của các tác phẩm quốc nội, tỷ lệ Diệp Hiểu Quân có thể đạt được giải thưởng là bao nhiêu cũng rất khó đoán biết.

Ngoại giới suy đoán khí thế ngất trời, thế nhưng bản thân Diệp Hiểu Quân thật ra một điểm tâm tư đều không có.

Tác phẩm của nàng chính nàng biết rõ.

Lục Tĩnh Sanh tựa hồ cũng có dự cảm, mặc dù bận rộn, cũng tranh thủ dành nhiều thời gian làm bạn cùng nàng. Công tác bận rộn, thời gian rút ra để nghỉ ngơi không nhiều, địa phương xa xôi không đi được, chọn một thành thị gần bờ biển ở lại, thưởng thức không khí mát mẻ cùng hải sản tươi mới cũng rất mãn nguyện.

Hai người vừa sắp xếp xong xuôi, Đồng Ấu Ninh liền gọi điện thoại đến nói muốn cắm vào một chân. Lục Tĩnh Sanh kinh ngạc: “Cậu a, [Xích Thố] mới quay được một nửa, lại vừa ký xong hợp đồng với tổ kịch mới, cùng lúc quay hai bộ phim, thế nào còn có thời gian tới đây cắm vào một chân?”

“Hai bộ phim mà thôi, thời kỳ đỉnh cao của chị đây là cùng lúc quay bốn bộ còn qua lại giày vò đúng giai đoạn thu âm Album mới kia.” Đồng Ấu Ninh nói, “Hai người ở Q thành phải không, đặt thêm cho tớ một gian phòng.”

Lục Tĩnh Sanh kêu tiểu Quý đặt thêm một gian phòng, tốt nhất là loại biệt thự độc lập cạnh biển, thanh tĩnh một chút, bao nhiêu động tĩnh cũng không có người có thể nghe thấy. Tiểu Quý cùng Sài Trăn tìm đến quản gia tới xem qua căn biệt thự kia, rất gần biển, có bồn tắm lớn trên sân thượng, tại đây có thể phóng tầm mắt hướng tới biển rộng. Là đủ thanh tĩnh đi, chỉ sợ ở chỗ này có giết người cũng không có ai có thể phát hiện.

“Nơi này tốt a.” Sài Trăn nói.

Tiểu Quý với tư cách là chân nhân viên quèn đi theo đại boss không có không biết xấu hổ tự đặt cho mình một phòng quá đắt, boss đã hào phóng, bao hết toàn bộ phí tổn kỳ nghỉ phép, nàng cũng nêu cao tinh thần tránh nhiệm một người quản gia chuyên chạy việc, như vậy thật làm cho người ta yêu thích. Phòng của nàng là “Phòng hướng núi”, cách biển rất xa, nhưng trên núi không khí mới mẻ, mỗi ngày nương theo tiếng côn trùng kêu vang cùng tiếng chim hót mà tỉnh lại cũng thật thoải mái. Nhưng mà so với căn phòng hướng biển này…. Phòng hướng núi của nàng tính cái rắm a! Ghê tởm hơn chính là Sài Trăn quét chính mình đi mà ở tại bên cạnh Lục Tĩnh Sanh, mở cửa đi ra ngoài chính là bãi biển riêng, bờ cát mịn vắng người, cùng khí trời Q Thành tháng 11 còn có ba mươi độ, tắm ánh mặt trời tựa như xuân về hoa nở…

Cả đám đều quá giảo hoạt!

Tiểu Quý nhìn căn phòng hướng biến này cũng không cam lòng đi ra, Sài Trăn đứng ở một bên chê cười nàng: “Như thế nào, không phải nói căn phòng ngắm núi non kia đặc biệt xinh đẹp đặc biệt tươi mát sao? Lúc này mặt mếu là có chuyện gì đó?”

Tiểu Quý xách hành lý xuống núi bay thẳng hướng gian phòng của Sài Trăn mà đi. Cửa phòng Sài Trăn đóng, tiểu Quý đập cửa liên tục, suýt tý nữa bị bảo an khách sạn mời đi ra ngoài.

Diệp Hiểu Quân rất yêu thích bờ biển, cho dù là ngày nghỉ ngắn ngủi, nhàn nhã đắm chìm trong ánh mặt trời, chỉ nhìn sóng biển vỗ về vuốt ve bãi cát, cũng cho nàng rất nhiều linh cảm.

Lục Tĩnh Sanh là hoàn toàn đến đây thả lỏng, nhìn Diệp Hiểu Quân nằm xong xuất ra notebook bắt đầu gõ chữ, liếc ánh mắt nhìn tới nói:

“Em nói… Thân ái, chúng ta đến bờ biển là để thư giãn đấy, như thế nào chị còn làm việc a?”

“Linh cảm cần tích lũy, đây cũng là thói quen của chị…”

“Hiện tại chị là giám đốc kịch bản của Bác Triển, cho dù là về sau chị có không ghi kịch bản nữa cũng không sao mà, để cho người khác ghi chị quản lý là tốt rồi, cần gì chính mình phí công. Hơn nữa, có em ở đây, chị cần gì phải vất vả phấn đấu?”


Diệp Hiểu Quân yên tĩnh tiếp tục gõ hai hàng chữ, rồi buông notebook, nhìn qua đường ven biển một lát, bỗng nhiên nói: “Đồng tiểu thư muốn tới? Em như thế nào sắp xếp cho người ta địa phương xa như vậy?”

Lục Tĩnh Sanh cười nàng quá đơn thuần: “Ai, công tác bên người nhiều như vậy còn có thể tranh thủ nghỉ ngơi, hoàn toàn không phù hợp với bản chất cuồng công việc của nàng, nàng khẳng định không phải đến một mình đâu. Hai ngày trước ảnh chụp nàng hôn môi cùng đạo diễn [Xích Thố] bị phát tán, chuyện này huyên náo rất lớn, bác sĩ Hứa không có khả năng không biết, đoán chừng hai người náo loạn có chút ít mâu thuẫn, lần này nghỉ phép cũng là vì dỗ dành người ta đi.”

“Thì ra là thế…ở nơi yên tĩnh đến vậy cơ mà…”

“Chị đúng rồi đấy.”

Quả nhiên Đồng Ấu Ninh không phải một mình đi đến.

Hứa Ảnh Thiên mới đến bệnh viện vốn không có ngày phép, Đồng Ấu Ninh kêu nàng cùng ra ngoài chơi. Chính nàng còn do do dự dự nên nói như thế nào cùng lãnh đạo, kết quả lãnh đạo thế nhưng chủ động tìm tới nàng thay nàng an bài vài ngày nghỉ phép.

“Người trẻ tuổi a, cần kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, cháu cũng vừa mới thay đổi hoàn cảnh làm việc, áp lực cũng không nhỏ a, đừng quá khẩn trương, đi ra ngoài chơi hai ngày buông lỏng một chút.”

Hứa Ảnh Thiên công tác nhiều năm như vậy cho tới bây giờ chưa từng gặp loại việc như này, nhìn lãnh đạo kinh ngạc tựa như nhìn thấy quỷ.

“Nói đi, có phải là ý tưởng của em hay không?” Trên đường đi, Hứa Ảnh Thiên chất vấn Đồng Ấu Ninh.

“Cho chị nghỉ vài ngày phép còn không tốt, tại B thành uống gió lạnh cùng ăn mầm bệnh vi khuẩn ở bệnh viện có gì tốt? Như thế nào không nhìn ra lòng tốt của người ta đây.”

“Đừng giả bộ nghe không hiểu tôi nói cái gì. Em đi tìm lãnh đạo của tôi?”

“Làm sao có thể, chị thấy em rãnh rỗi như vậy sao?”

“Nhìn qua đúng là không giống, nhưng em cái người nhìn không giống này có thể vô thanh vô thức tự chọc chính mình hai đao đấy.” Hứa Ảnh Thiên kéo quần áo nàng, “Lưu lại sẹo rồi, sẽ ảnh hưởng tới công tác đi?”

Đồng Ấu Ninh cũng không né, tại trong xe mặc cho nàng nhấc lên quần áo, lộ ra bụng dưới.

Rất rõ ràng hai đạo vết thương do dao chém, mỗi chỗ đều từ bốn centimet trở lên.

Đồng Ấu Ninh: “Chị nhìn qua cũng không giống như là lưu manh tùy tiện nhấc lên quần áo người khác.”

Hứa Ảnh Thiên kiên nhẫn tiếp tục chủ đề: “Lúc quay điện ảnh cái vị đạo diễn tên Daniel kia không nói gì? Trước lúc quay phim các người có ký hợp đồng gì không? Như này chưa tính là trái với hợp đồng?”

“Chị có biết thủ pháp gọi là hiệu ứng đặc biệt không? Muốn cắt chỗ này, dãn chỗ kia đều được. Nàng có thể nói cái gì, em có thể đáp ứng diễn bộ phim này nàng nên cười trộm rồi.”


Một nhóm sáu người tại Q thành chơi tới vui vẻ, lặn biển, chơi xe địa hình, xe nước bay jetovator (*Chiếc xe nước bay–Jetovator là sản phẩm mở rộng khả năng của mô-tô nước và tạo ra các thủ thuật tuyệt vời. Xe nước bay có thể tăng tốc tới hơn 40 km/h, nhào lộn, bay lên cao trong không khí đến 8 mét và lặn xuống nước đến 3 mét), BBQ bãi biển… Bất diệc nhạc hồ. Mắt thấy ngày nghỉ gần kết thúc, các nàng cũng đều đã nhuộm được một màu da đen.

Diệp Hiểu Quân đem toàn bộ ảnh chụp mấy ngày nay in ra, ngắm nhìn lần lượt từng cái một.

Thời điểm Lục Tĩnh Sanh nói với nàng đi lặn biển, Diệp Hiểu Quân không muốn đi. Khi còn bé nàng có ngâm qua nước, đặc biệt sợ nước, Lục Tĩnh Sanh khuyên nàng rất lâu nàng mới đáp ứng thách thức một lần.

“Đừng sợ, cũng chỉ lượn lờ gần mặt biển thôi, chúng ta không bơi xuống sâu đâu.” Lục Tĩnh Sanh giúp nàng đeo tai nghe nhạc, “Nhớ kỹ dùng miệng hít thở, nắm tay của em, không thoải mái liền trực tiếp đứng lên.”

Dưới sự dẫn dắt của Lục Tĩnh Sanh, Diệp Hiểu Quân phát hiện lặn biển kỳ thật rất đơn giản, nàng cùng Lục Tĩnh Sanh nắm tay nhau trong nước, đeo kính mắt cùng ống thổi, từng đàn cá đầy màu sắc bơi qua trước mắt các nàng, đưa tay là có thể đụng tới. Bạc hà màu xanh lá nước biển dịu dàng lại sáng ngời, đáy nước là một thế giới khác xinh đẹp.

Vừa mới chơi xe địa hình trên cát, Diệp Hiểu Quân suýt chút nữa làm cho tất cả mọi người bị dọa ngốc, nháy mắt đã không thấy tăm hơi, còn Lục Tĩnh Sanh thì từ từ di chuyển thẳng đường.

Khi chơi jetovator Diệp Hiểu Quân một mực đứng dậy không nổi, không nghĩ qua là liền rớt xuống biển. Với khả năng cân bằng cực kém, tiểu Quý sau khi tiếp mặt biển bằng đầu mấy lần về sau liền liền ngoan ngoãn ngồi ở bãi cát vừa uống đồ uống vừa nhìn mọi người chơi. Lục Tĩnh Sanh cùng Đồng Ấu Ninh bay lên trời lặn xuống biển thân hình tiêu sái, Diệp Hiểu Quân chơi tới mệt mỏi cùng với Hứa Ảnh Thiên ngồi trên du thuyền cùng nhau chụp ảnh cho các nàng. Ngày cuối cùng khi ăn tiệc bbq, Diệp Hiểu Quân đem ảnh chụp phân cho mọi người xem, cùng Sài Trăn cùng nhau tẩm gia vị, nướng đồ.

“Bắt được thật tốt, hắc.” Lục Tĩnh Sanh nhìn mình trong mỗi tấm hình, tấm nào cũng vô cùng xinh đẹp, đặc biệt kiêu ngạo, “Cậu nói xem, Hiểu Quân nhà tớ sao mà làm gì cũng đều làm được tốt như vậy a?”

Đồng Ấu Ninh liếc liếc nàng: “Đây là Ảnh Thiên nhà tớ quay đấy.”

Lục Tĩnh Sanh: “…”

Hứa Ảnh Thiên giẫm lưng nàng: “Ai là Ảnh Thiên của nhà ngươi a.”

Sài Trăn cùng Diệp Hiểu Quân cùng nhau làm đồ ăn, mắt thấy Lục Tĩnh Sanh hướng các nàng đi tới, rất thức thời nói: “Em đi lấy thêm chút gia vị.” Liền rời đi.

Lục Tĩnh Sanh từ phía sau ôm lấy Diệp Hiểu Quân, Diệp Hiểu Quân vừa lật thịt nướng vừa nói: “Em nhìn xem, em vừa tới người ta đã đi.”

Lục Tĩnh Sanh thừa nhận: “Đoán chừng là biết rõ em muốn nói lời buồn nôn, nên rất tự giác rời khỏi.”

Diệp Hiểu Quân hướng miệng nàng đút một mảnh thịt vừa mới nướng tốt: “Muốn nói lời buồn nôn gì?”

Thời điểm Lục Tĩnh Sanh ăn cái gì luôn không nói chuyện, thịt này còn dai nữa, nhấm nuốt cả buổi cũng không thể xuống nuốt.

“Chị tỏ thái độ gì a, là không thích nghe lời buồn nôn từ em sao?” Thật vất vả ăn xong, thấy Diệp Hiểu Quân lại cho nàng một bàn giả bộ, Lục Tĩnh Sanh kháng nghị.


“À không. Chị thích.” Diệp Hiểu Quân nhìn qua nàng, ánh chiều tà chiếu vào trên mặt Lục Tĩnh Sanh, bên tai là thanh âm của sóng biển.

Giờ khắc này thật tốt đẹp.

Đại khái là cảnh vật xung quanh tất cả đều thật đẹp, mấy ngày nghỉ phép nay hai người một tấc cũng không rời, không có công tác cùng xã giao đáng ghét, thiếu đi những người mang âm mưu nhắm tới, các nàng rất vui vẻ, ánh mắt Lục Tĩnh Sanh nhìn qua có chút si mê: “Chị biết không? Có câu nói chị vẫn một mực không có nói cho em biết.”

“Cái gì?”

Gió biển thổi mạnh làm rối mái tóc dài của Lục Tĩnh Sanh, thỉnh thoảng xẹt qua khuôn mặt tinh xảo của nàng.

“Em thích gì? Ưa thích lời nói chị nói cùng em, hay vẫn là con người của chị?” Lục Tĩnh Sanh giữ chặt tay của cô, tựa như có chút làm nũng, “Chị chưa từng có nói thẳng qua.”

“Phải không… Chị chưa từng nói?” Bị nàng nhắc tới, Diệp Hiểu Quân hồi tưởng một chút hoàn toàn chính xác không nhớ ra mình đã từng thổ lộ cùng Lục Tĩnh Sanh. Hai người bọn họ ngay từ khi bắt đầu đã có cả đống lộn xộn. Bây giờ nhìn lại, mỗi một sự kiện dù tốt xấu đều đem các nàng đẩy tới với nhau, vô luận là cố ý hay vô ý —— ngay cả Bearxxx cũng thế.

Lục Tĩnh Sanh điểm cái trán nàng, vạch trần nàng: “Trí nhớ chị tốt như vậy chẳng lẽ không biết mình có từng nói qua lời nói quan trọng như vậy chưa sao? Ít làm người vô tội đi a.”

Nguyên lai thiên phú này cũng có thời điểm bị mắng, Diệp Hiểu Quân cười ra tiếng.

Lục Tĩnh Sanh đem cô ôm lấy, nhẹ nhàng mà vuốt tóc của cô: “Thật tốt… Hy vọng thời gian liền dừng lại tại thời khắc này. Chị xem, nhân sinh thay đổi thất thường, em phí hết bao nhiêu tâm tư mới giữ được chị ở bên người. Mà chị… Thật sự là một kỳ tích, là lễ vật tốt nhất mà ông trời ban cho em, em sẽ luôn chiếu cố tốt chị.”

Lục Tĩnh Sanh ưa thích làm nũng cũng ngẫu nhiên đùa nghịch lưu manh, nhưng nàng thật sự không phải là một người thường nói ra lời tâm tình, đặc biệt là loại tâm tình này.

Một cỗ đau lòng từ trong nội tâm Diệp Hiểu Quân mãnh liệt tuôn ra, cô nhớ tới một ít sự việc chỉ có cô biết rõ, mà hốc mắt nóng lên, phát nhiệt.

Cô hiểu được mối quan hệ giữa người với người mong manh yếu ớt tới đâu, nhân tâm đều dễ dàng chuyển biến, thề non hẹn biển cũng đều chỉ là thoáng qua. Cô từng hoài nghi hết thảy mọi người, không tin tình yêu, tín ngưỡng mà cô vẫn luôn tôn thờ trong lòng cũng đã bị áp tới không còn mảnh giáp. Là Lục Tĩnh Sanh đem nó cải tạo, cho cô hy vọng cho cô ánh sáng.

Cô biết rõ rằng trong nhân sinh này sẽ không có người khác giống cô, trước đó không và về sau cũng sẽ không có ai như Lục Tĩnh Sanh.

Mỗi người đều lưu luyến, cầu nguyện, có thể dừng lại ở thời gian đẹp nhất, thế nhưng cho dù chỉ là vài phút hay vài giây, nó cũng sẽ không bởi vì bất cứ chuyện gì dừng lại.

Tương lai tốt đẹp hoặc tàn khốc, nó đều sẽ tiến đến.

Lễ trao giải Kim Đồng một năm trước kia, cô ngồi đó gượng gạo cười, hình ảnh đó như thể mới ngày hôm qua, giờ này khắc này Diệp Hiểu Quân lại ngồi ở chỗ này, chẳng qua là lần này cô càng thêm ung dung.

Lục Tĩnh Sanh vẫn thế, ngồi ở chỗ ngồi không xa nhìn qua nàng, cổ vũ nàng.

Kết quả được công bố, quả là vậy.

“Thật là, ban giám khảo giải Kim Đồng này quá già rồi, năng lực tiếp nhận những thứ mới mẻ có hạn.” Trên đường về nhà Lục Tĩnh Sanh an ủi nàng, “Hơn nữa doanh thu phòng vé nói rõ hết thảy, kịch bản của chị rất được hoan nghênh, có giá trị thương mại. Cái bộ phim đạt giải thưởng kia, so ra doanh thu phòng vé còn không bằng một phần năm. Hội ban giáo khảo này là ưa thích thứ kịch bản ít người biết hơn, cho nó giành giải thưởng để biểu thị gu thưởng thức của chính mình là khác người là không tầm thường đi, nói rõ rằng giải thưởng này trọng lượng cũng không lớn, kỳ thật đều là cái mánh lới…”


Diệp Hiểu Quân chen vào nói: “Em không cần cố gắng an ủi chị đâu… Chỉ có thất bại mới có thể tiếp tục tiến lên, bị chối bỏ thật ra chính là động lực, rất tốt.”

Lục Tĩnh Sanh: “Em là nói thật, Chị hãy cứ duy trì trạng thái cùng cảm giác hiện giờ, kịch bản tiếp theo doanh thu phòng vé khẳng định còn có thể đạt được con số mới. Đoạt giải gì gì đó chẳng qua là hư danh, cần gì phải để tâm chuyện người khác nhận thức không nhận thức? Có thể kiếm tiền mới là thật có bản lĩnh.”

Bầu trời tối đen từ từ đổ tuyết, tuyết rơi xuống rất nhanh đã bao phủ mặt đường. Lục Tĩnh Sanh mở máy sưởi trong xe, hơi nước bốc lên che kín một lớp mờ ảo trên mặt kính, cần gạt nước phải trái phải liên tục lắc lư, chậm chạp, tựa như mỏi mệt.

——————————————

Đoạn thời gian ngắn trước khi qua năm mới, Lục Tĩnh Sanh bề bộn nhiều việc, Diệp Hiểu Quân dốc lòng ghi kịch bản, nhà làm phim Mã Kiện tìm được nàng, mời một bàn toàn là nhân viên Bác Triển, vẫn cố gắng ngồi cạnh Diệp Hiểu Quân, liên tiếp gắp rau rót rượu cho nàng. Diệp Hiểu Quân tất nhiên phát giác được người này có việc muốn nói, qua ba tuần rượu hắn mới vào chủ đề chính: Hy vọng nàng lập tức ghi một kịch bản nội dung tình yêu huyền huyễn, đối với kịch bản này đã sớm chuẩn bị sẵn đạo diễn cùng diễn viên tốt rồi, hiệu quả đoàn đội, nhân sự đặc biệt có khí thế, còn thiếu cái kịch bản. Chỉ cần kịch bản vừa tới, nhất định là loại doanh thu phòng vé từ một tỷ trở lên.

Mã Kiện nói được đương nhiên, Diệp Hiểu Quân vừa nghe đã thấy đến một cỗ hơi tiền, nhíu mày nói: “Chắp vá tạo ra một bộ điện ảnh không có thành ý, chỉ là vì kiếm tiền.”

Mã Kiện lập tức nói tiếp: “Đúng vậy a, đương nhiên là vì kiếm tiền, loại chuyện kiếm không ra tiền ai làm a? Diệp trưởng phòng, cô cũng là nguyên lão Bác Triển rồi, hiện tại Bác Triển phát triển rất khá, đúng là thời điểm phải phê duyệt kịch bản tương đối nhiều…. Tôi biết rõ chuyện này có chút làm khó cô, dù sao cô cũng là danh hiệu biên kịch xuất sắc nhất giải thưởng Kim Đồng nha…”

Diệp Hiểu Quân sữa lại: “Người được đề cử vào giải thưởng Biên kịch xuất sắc nhất.”

Mã Kiện hắng giọng, nhìn một vòng chung quanh, các công nhân viên đều đang giả vờ nói chuyện phiếm, không dám nhìn tới bọn hắn bên này.

Mã Kiện tiếp tục khích lệ: “Không quan tâm có giành được giải thưởng hay không, đó cũng là chứng minh Diệp trưởng phòng là người có thực lực. Cô xem số người sắp xỉ tuổi cô có mấy người lọt vào đề cử? Đều phải nhịn đến tóc đổi màu mới có động tĩnh, cô cũng đừng nóng vội.”

Diệp Hiểu Quân chống đỡ, nâng khóe miệng: “Tôi không vội.”

“Chúng ta vẫn là nói trở lại chủ đề vừa rồi đi. Kịch bản này… Cô bận rộn không muốn tự mình ghi cũng được, dù sao Bác Triển không thiếu biên kịch, cô phác thảo cái đại cương rồi phân phó cho người dưới ghi là được, viết xong đề tên cô là xong. Bây giờ, danh tiếng của cô đang vang dội, chỉ cần có cái tên của cô người xem cũng sẽ rào rào bỏ tiền đi? Chủ ý này có phải hay không…”

“Không ghi.”

Điệu cười của Mã Kiện còn đang treo móc, bỗng nhiên liền cứng.

Một tiếng này của Diệp Hiểu Quân không lớn, nhưng mọi người trên bàn đều nghe thấy được.

“Không ghi.” Diệp Hiểu Quân lặp lại, đứng lên cầm lấy túi rời đi.

“Diệp trưởng phòng —— Diệp trưởng phòng —— ”

Diệp Hiểu Quân bước đi nhanh trên hành lang, Mã Kiện đuổi theo giữ lại nàng.

“Diệp trưởng phòng cô hãy nghe tôi nói… Cái này! Là tôi nói chuyện không đến nơi đến chốn, trước khi chuẩn bị tôi nên cùng cô thảo luận một chút, nhưng hạng mục mới này vừa định đã dự kiến mùa xuân sang năm phát hành, gấp gáp nên có điểm nóng nảy… Nhưng cũng là hạng mục trọng điểm của Bác Triển năm sau a. Coi như là vì Lục tổng, cô cũng nên suy nghĩ một chút không phải sao?”

Mã Kiện này rõ ràng chính là cần quan hệ của nàng cùng Lục Tĩnh Sanh làm căn cứ.

Diệp Hiểu Quân gỡ tay hắn bỏ ra, không nói gì, bước nhanh rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.