Đọc truyện Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi – Chương 14
Lục Tĩnh Sanh đem Diệp Hiểu Quân đưa về studio, đúng lúc hai người đang xuống xe bị Tương Tiểu Phù trông thấy.
“Diệp tiểu thư không cần quá cực nhọc, nếu cảm thấy đau đầu lập tức đi kiểm tra.” Lục Tĩnh Sanh lúc gần đi còn để lại một câu,”Tôi không biết cụ thể cô cùng cái cô bạn gái trước kia có vấn đề gì, chắc rằng một thời gian nàng cũng không dám lại đến tìm cô, cô nên tập trung làm tốt công tác. Tôi không phải người thích xen vào việc người khác, nhưng cô hiện tại chính là một cái bảo bối của công ty, đầu tiên là [Phù Sinh] sau đó phỏng chừng chính là [Vân Đoan] cùng [Hành Hỏa], Cô hiện tại là chủ lực của công ty chúng ta, không thể xảy ra một chút sai xót.”.
Diệp Hiểu Quân cùng Tương Tiểu Phù trao đổi ánh mắt, có lệ nói:”Việc riêng của tôi, tôi sẽ xử lý tốt, sẽ không ảnh hưởng công tác.”.
“Được.”.
Cũng không nói lời từ biệt, Lục Tĩnh Sanh trực tiếp đi qua, gọi điện thoại cho Tiểu Trầm kêu nàng đi nhà khách thu thập hành lý, chuẩn bị về B thành.
Lục Tĩnh Sanh vừa đi Tương Tiểu Phù liền đi lên, đối nàng dựng thẳng cái ngón tay cái:”Có chí khí.”.
“Cái gì?” Diệp Hiểu Quân nhíu mày nói.
“Tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Chị ngủ một nửa nghe trên lầu các em có tiếng động lớn.” Tương Tiểu Phù cười đến đặc biệt ý vị thâm trường, khóe miệng mở ra đặc tà tính, “Nhìn em bình thường nội liễm, thời khắc mấu chốt cũng là không tưởng tượng được rất mãnh liệt a…… Sáng nay, lúc Tiểu Trầm đi tìm Lục tổng không thấy người, sợ tới mức nàng loạn cả lên, như thế nào tìm khắp nơi không thấy Lục tổng, nguyên lai là đi cùng em. Thế nào, liền như vậy vui vẻ? Đất rung núi chuyển a.”.
Diệp Hiểu Quân xem nàng biểu tình kia chỉ biết chắc chắn nàng suy nghĩ tới chuyện gì không tốt đẹp, hoàn toàn không nghĩ để ý, nói:”Còn mấy ngày ở chỗ này ghi hình nữa?”.
Tương Tiểu Phù: “Nhanh thôi, diễn viên toàn bộ đều ở nơi này không cần đi lại, người đủ, hiệu suất cao, chỉ khoảng ba ngày liền xong cảnh ở đây rồi, sau cùng đến Trùng Khánh quay thêm mấy phân cảnh nữa là xong, công ty cũng bắt đầu lên kế hoạch tổ chức họp báo tuyên truyền rồi”.
Cứ nghĩ đến như vậy đề tài trước kia liền qua đi, ai ngờ Tương Tiểu Phù còn có thể tái mã hồi thương truy tới cùng:”Em đánh trống lảng cái gì đề tài, có phải hay không trong lòng thực sự có quỷ? Em được đấy, chân trước vừa cùng Cố Lam chia tay sau lưng liền lao đến núi lớn dựa vào, về sau còn sợ kịch bản không được dựng phim sao? Em nói thật đi a, có phải hay không đã sớm cùng nhau rồi? Khó trách vừa tiếp quản liền đem [Phù Sinh] xác định lên hình, còn vì em đi theo làm tùy tùng đấy……”.
“Tiểu Phù.” Diệp Hiểu Quân thân mình suy sụp, nhớ tới tối hôm qua Cố Lam đến nháo cũng là luôn mồm chỉ trích vì quan hệ của nàng cùng Lục Tĩnh Sanh mà đến. Những người này cũng thật là có ý tứ, chính mình nghĩ xấu còn nghĩ rằng người khác cũng như mình, vui lắm sao? Chịu không nổi, đánh gãy lời nàng:”Tối hôm qua Cố Lam đến đây, có xảy ra xung đột, Lục lão bản giúp em giải vây mà thôi, hoàn toàn không phải giống như chị nghĩ. Em cùng nàng trước kia không quen, trao đổi cũng giới hạn trong kịch bản.” Không biết là lời từ ai đồn ra, “Em cùng nàng cũng hoàn toàn không có khả năng, chúng em không phải cùng một thế giới.”.
Tương Tiểu Phù “A” một tiếng:”Nghiêm túc như vậy, chị chỉ đùa một chút thôi mà.”.
Diệp Hiểu Quân biết nàng không có gì ác ý, nhưng là thực không có gì thiện ý.
Chỉ chớp mắt thời gian quay phim ở Thiệu Huyện chấm dứt, đoàn phim dời tới Trùng Khánh.
Mỗi khi bế quan viết kịch bản hoàn toàn không rõ thời giờ, nhưng một khi bị vây trong công việc, Diệp Hiểu Quân quan niệm rất xem trọng thời gian, bình thường vẫn có thói quen đeo đồng hồ. Chiếc đồng hồ Longines hỏng rồi nên mỗi lần muốn xem thời gian đều phải vất vả đưa điện thoại di động trong túi lấy ra, thực có chút bất tiện. Thiệu Huyện không chỗ nào bán, đến Trùng Khánh, trước tiên Diệp Hiểu Quân đi tìm cửa hàng, tìm được nơi bán độc quyền đồng hồ Longines, nàng không cần cái gì Cartier, chỉ muốn mua một cái giống hệt như cái vẫn dùng trước kia.
“Thật có lỗi, tiểu thư, dòng đồng hồ này đã ngừng sản xuất”. Cô gái tư vấn bán, nhìn đồng hồ hư nhãn hiệu Longines mà Diệp Hiểu Quân đưa ra, trả lời.
“Ngừng sản xuất?” Diệp Hiểu Quân trong lòng dâng lên một cỗ bất an, quay đầu vừa thấy, bên cạnh chính là quầy chuyên kinh doanh Cartier!
Cartier, Cartier…… Quả thực là ma chú.
Không được, tuyệt đối không cần!
“Phiền toái chị.” Diệp Hiểu Quân chỉ vào một cái đồng hồ kiểu dáng nữ khác nói, “Có thể lấy chiếc này cho tôi xem một chút được không?”.
“Không vấn đề”.
Bearxxx nói nàng sẽ đổi thành Cartier, Diệp Hiểu Quân không tin, ở lúc nàng đang hoàn toàn tin tưởng lần không có khả năng xảy ra, nàng tuyệt đối không có lý do đổi đồng hồ, đồng hồ liền rớt hỏng luôn, một cái rớt hỏng này kéo hỏng luôn thế giới quan nàng xây dựng từ nhỏ tới giờ. Mắt thấy tin nhắn nêu lên chuyện tình vừa muốn trở thành sự thật, Diệp Hiểu Quân không thể làm cho nó thực hiện được.
Nàng có loại dự cảm, nếu lần này đồng hồ thật sự như lời Bearxxx đổi thành Cartier, kia nàng thật sự có khả năng cùng Lục Tĩnh Sanh cùng một chỗ.
Đời sống tình cảm của Lục Tĩnh Sanh như thế nào, rốt cuộc nàng là người như nào, Diệp Hiểu Quân không biết, cũng không muốn biết. Nhắc tới chuyện tình cảm chỉ làm nàng cảm thấy vừa mệt vừa buồn nôn. Chia tay cùng Cố Lam, sau đó là một loạt trở mặt làm cho thể xác và tinh thần nàng mỏi mệt, ghê tởm quá nhiều làm nàng dần dần nghĩ sâu rộng hơn. Chuyện tình tối qua, mới đầu nàng cũng là tức giận, ngoài tức giận nghĩ tới Cố Lam kia chỉ còn xem thường cùng chết lặng. Trước đấy còn yêu thương cùng một chỗ, quay đầu liền có thể ngầm đâm chọt đao thương, nàng không hiểu tình cảm yêu thương đến cùng là vì cái gì, có thể làm cho nàng cái gì cũng không thấy, không còn cẩn thận suy nghĩ rõ ràng được gì.
Hiện tại nàng thầm nghĩ làm việc thật tốt, nghĩ muỗn an tĩnh viết ra cái kịch bản thật tốt, theo cao nhân như Trịnh đạo diễn học được càng nhiều thứ, thật tốt phát triển sự nghiệp.
Huống chi, chính là trải qua ngắn ngủn vài lần tiếp xúc nàng cũng đã biết, nàng cùng Lục Tĩnh Sanh sinh hoạt tại hai thế giới bất đồng, không có khả năng cùng một chỗ.
“Tiểu thư, chị có thể đeo một chút thử xem” lời nói của cô gái tư vấn bán hàng đem suy nghĩ Diệp Hiểu Quân kéo trở về, “Da chị trắng, cổ tay nhỏ, rất thích hợp đeo đồng hồ này.”.
Diệp Hiểu Quân đang muốn đeo thử, một cái âm thanh biến giọng nũng nịu thổi qua đến: “Nhĩ Nhĩ, Anh nhìn xem chiếc đồng hồ kia rất đẹp mắt đúng không? Rất thích hợp với em đi?”.
Nhĩ Nhĩ?
Diệp Hiểu Quân có dự cảm xấu, quay đầu liền thấy, vừa vặn cùng Trần Nhĩ mặt đối mặt.
Bên người Trần Nhĩ dán lên một nữ nhân xinh đẹp, cả người nàng như không xương uốn ẹo dựa vào hắn, nhìn chằm chằm đồng hồ trên cổ tay nàng làm nũng.
“Thật trùng hợp, Diệp biên kịch.” Trần Nhĩ mỉm cười cùng nàng chào hỏi, nữ nhân bên cạnh hơi nghiêng đầu, giống như đột nhiên ý thức được đồng hồ trên cổ tay kia đã có chủ nhân.
Trần Nhĩ: “Lần trước cô cùng Tiểu Tương đi thật vội vàng, về sau cũng muốn cùng cô tiếp tục thảo luận một chút kịch bản. Thế nhưng, nghe nói hiện tại cô đang hợp tác cùng lão bản – thiên kim tiểu thư Lục gia, cũng đang quay phim rồi? Rất tốt, chúc mừng chúc mừng.”.
Ánh trăng bên Hồ Nhị Hải lập tức từ trong đầu của nàng hiện lên, nàng chịu đựng cơn buồn nôn, đem đồng hồ bỏ xuống, xoay người bước đi.
“Cái này ai, thật hung dữ.” Nữ nhân không xương lôi kéo cánh tay Trần Nhĩ bĩu môi nhận xét.
Trần Nhĩ không để ý nữ nhân kia, mỉm cười nhìn theo bóng lưng Diệp Hiểu Quân.
Nữ nhân kia thấy hồn hắn bị cái tiểu tiện nhân kia câu đi, lòng không vui, đứng thẳng dậm chân ầm ầm giống như bị pháo nổ: “Anh lại không để ý tới người ta a! Người ta muốn tức giận a!”.
Trần Nhĩ:”Cút.”.
Nữ nhân:”……”.
Chuyện Cố Lam cùng Diệp Hiểu Quân, Trần Nhĩ đã sớm biết, từ trước khi Cố Lam câu kéo người hắn, hắn đã biết trước.
Đừng nhìn Diệp Hiểu Quân ba năm không xuất ra được một cái kịch bản nghiêm túc, gần như muốn bị đánh bật khỏi giới biên kịch, thế nhưng trước đấy ba năm, bắt đầu từ [Phong Thần Chí] nổi tiếng, nàng tại trong giới giải trí này vẫn là người đáng chú ý. Khi đó Trần Nhĩ liền chú ý tới nàng, tìm người cùng nàng nói qua chuyện ký ước hợp tác, giá cả thực mê người.
Khi đó Diệp Hiểu Quân đã ở Bác Triển công tác đã hơn một năm, nói là ký ước kỳ thật là muốn đem nàng dứt đi. Diệp Hiểu Quân nhìn qua ôn nhu im lặng, thực chất bên trong chính là một cái kiên định bướng bỉnh. Nàng nói Bác Triển cho nàng cơ hội làm việc, lại toàn lực đầu tư dựng phim từ kịch bản của nàng, nàng không thể chưa cống hiến được chút gì đã phủi mông rời đi.
Trần Nhĩ biết có những biên kịch khư khư giữ mấy cái cốt khí văn thanh, hắn ghét nhất cùng những người này giao tiếp. Những biên kịch viết tốt lại yêu tiền có cả một đống, Trần Nhĩ cũng lười vì Diệp Hiểu Quân lao lực, thọc gậy bánh xe cũng không giải quyết được chuyện gì.
Quan hệ chính là tài mạch. Trần Nhĩ tuy rằng đùa bỡn rất nhiều tiểu diễn viên, nhưng phương diện quan hệ cùng tài nguyên hắn vẫn là thực chú ý. Đối với hắn mà nói, Diệp Hiểu Quân cho dù ở đáy cốc lặn ngụp một thời gian dài, giá trị của nàng vẫn là cao hơn so với Cố Lam cùng nữ nhân không xương kia. Cho nên năm đó ký ước bất thành, Trần Nhĩ vẫn là sau đó tiếp tục truy tìm tin tức Diệp Hiểu Quân. Biết được nàng cư nhiên cùng một nữ diễn viên sống cùng nhau bên ngoài, Trần Nhĩ còn cùng người tiếc hận về chuyện này.
“Cô nương này xem như hủy.” Trong một bữa tiệc Trần Nhĩ cùng tổ biên kịch và đạo diễn khi đề cập tới nàng liền buột miệng nhắc tới.
Người khác còn cười hắn:”Như thế nào a, người ta tính hướng như nào cũng là tự do của người ta, huynh ăn không được nên thèm mắt?”.
Trần Nhĩ một bên uống rượu, lắc đầu:”Lão đệ, ngươi hay nói giỡn đâu. Đối ta mà nói, họ Diệp này không phải Nữ nhân, mà là Biên kịch. Vòng giao lưu của nàng quyết định tương lai, người thân cận bên cạnh nàng là cái dạng gì thì về sau sẽ bị kéo đến cái tiêu chuẩn đó. Cái kia họ Cố xác thực cũng rất cố gắng, từ lần đầu tiên nhận được vai diễn liền ngắm rồi bám lấy người có thể mang nàng nổi lên, đáng tiếc người như thế nhiều lắm, cũng không có gì tiềm lực, không có người nguyện ý quan tâm nàng, lúc này xem như gặp may được cái hy vọng. Các ngươi cứ chờ xem đi, họ Diệp tuyệt đối sẽ bị nàng hại.”.
Quả nhiên, trải qua một năm Diệp Hiểu Quân cùng Cố Lam một chỗ, trọng tâm sự nghiệp chuyển dời đến cuộc sống sinh hoạt, Cố Lam mặc dù một lòng nghĩ Diệp Hiểu Quân có thể sẽ lại viết ra một kịch bản tốt, đem nàng phất lên, nhưng thi lực điểm lệch lạc, phân tán Diệp Hiểu Quân tinh lực. Khi sự nghiệp nàng bắt đầu trượt dốc, Cố Lam cũng đã rục rịch tìm nhà khác bấu víu, lại sợ Diệp Hiểu Quân đột nhiên Đông Sơn tái khởi, thịt béo đến bên miệng lại bay mất, cũng nhẫn nại bồi ở bên người Diệp Hiểu Quân.
Ba năm đi qua, tính nhẫn nại Cố Lam bị bào mòn, tha một vòng cư nhiên tìm tới Trần Nhĩ.
Trần Nhĩ ai đến cũng không cự tuyệt, chỉ cần bộ dạng đẹp mắt, dáng người không có trở ngại tiểu diễn viên, hắn đều có hứng thú nếm thử. Đồng thời hắn cũng ôm tâm tính xem kịch vui muốn nhìn một chút lúc này vận mệnh Diệp Hiểu Quân sẽ phát sinh thành cái dạng chuyển biến gì.
Kịch bản của Diệp Hiểu Quân vẫn không chiếm được sự coi trọng của Bác Triển, quản lý cấp cao của Bác Triển phân phó Tương Tiểu Phù đem hạng mục của công ty thả ra, tìm xem có hay không công ty khác có thể đầu tư, Tương Tiểu Phù tìm đến Trần Nhĩ bên này.
Trần Nhĩ xem qua kịch bản [Hành Hỏa], kịch bản rất tốt, nhưng có tính phiêu lưu nhất định, tìm nhà đầu tư cũng không phải quá tốt. Trần Nhĩ đã nghĩ kỹ, kịch bản này nếu tìm không được nhà đầu tư, hắn liền chính mình bỏ tiền ra làm, muốn kiếm tiền luôn sẽ có phiêu lưu.
Đoạn thời gian kia Trần Nhĩ quay chụp một lúc hai bộ, bề bộn nhiều việc, Diệp Hiểu Quân cũng không biết vì nguyên nhân gì thảo luận một nửa liền bỏ chạy. Chuyện này Trần Nhĩ còn nhớ rõ, nghĩ đến Đại Lý quay xong cảnh phim trở về liền đi tìm nàng.
Đúng lúc này, Tuấn Thiên cư nhiên thu mua Bác Triển, Lục Tĩnh Sanh tiếp nhận chức CEO Bác Triển, hạng mục đầu tiên quyết định đầu tư chính là kịch bản của Diệp Hiểu Quân.
Lục Tĩnh Sanh xuống tay nhanh chuẩn, ánh mắt sắc bén, làm cho Trần Nhĩ đối với nàng càng thêm nhìn với cặp mắt khác xưa.
Nếu Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân liên thủ, về sau địa vị giang hồ thật sự khó có thể đoán được.
Diệp Hiểu Quân xem như đã biết rõ đoạn quan hệ của Cố Lam cùng Trần Nhĩ này, đem Cố Lam đặt ở bên người tuyệt đối là quả bom hẹn giờ, Trần Nhĩ không chút lưu luyến, trực tiếp đem nàng đá đi.
Lục Tĩnh Sanh bên kia đi không thông, Trần Nhĩ như trước chậm rì rì đang tìm đầu tư cho bộ điện ảnh mới, lúc này đột nhiên có một nhà sản xuất tìm tới hắn, nói có đại tài chủ nguyện ý đầu tư, không chỉ có bộ điện ảnh này, về sau mỗi bộ điện ảnh của hắn đều có thể đầu tư.
Trần Nhĩ cũng không thiếu tiền, nhưng đối vị này đại tài chủ thực cảm thấy hứng thú, hỏi thăm phía dưới, thoáng lắp bắp kinh hãi.
Hắn tự nhiên biết trong giới giải trí vòng luẩn quẩn này có không ít vòng to vòng nhỏ, người bên ngoài muốn nhảy vào, phải có đội ngũ tốt cùng quan hệ cao. Không đứng thành hàng liền khó thành lập quan hệ, không có quan hệ làm cái gì cũng bất thành.
Giới giải trí là cái Kim Tự Tháp thật lớn, có vô số người giãy dụa ở tầng dưới chót, đỉnh nhọn chính là đích đến của vô số người nghĩ trèo lên cao. Trần Nhĩ này vài năm thành tích không tệ, xem như từ tầng dưới chót đi đến tầng trung. Nay tầng thượng có người tung cành oliu, hắn không nắm chắc, nhất định là đầu óc có vấn đề.
“Bất quá, muốn anh giúp cho việc này.” Sản xuất cười nói.
Thế này mới đúng, nếu thiên hạ thực sự có cơm trưa miễn phí, kia mới làm cho hắn lo lắng chỗ tối có cạm bẫy, một bước đi vào dưới chân không phải là khoảng không cũng chính là xiềng xích khóa chân, chờ luân hồi cũng không biết chết như thế nào. Đối phương thẳng thắn rõ ràng nói ra như vậy, cũng làm cho hắn dỡ xuống một chút nghi kỵ.
“Đợi một chút.” Trần Nhĩ bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, nhìn chằm chằm đối phương, “Ngươi, không phải nhà sản xuất của Bác Triển sao?”. . Ngôn Tình Hài
Nam nhân gần bốn mươi tuổi mở miệng cười cười: “Đã sớm không phải”.
…