Đọc truyện Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi – Chương 137
Hơi ấm điều hòa xe thổi tới khuôn mặt Hứa Ảnh Thiên, khô nóng.
Cổ họng nàng lăn lăn một vòng, lưỡi đao áp lên động mạch cổ, thân là bác sĩ nàng biết rõ chính mình đang ở trong hiểm cảnh. Một đao kia xuống tới, nàng xác định chắc chẵn mất mạng.
Chẳng qua là nàng có thể cảm nhận được tay người cầm đao này có chút run rẩy.
Từ kính chiếu hậu liếc nhìn kỹ, người cầm đao sắc mặt trắng bệch, bàn tay đụng phải má nàng lạnh như băng, trong không gian yên tĩnh còn có thể nghe được tiếng nàng thở hổn hển, ngửi thấy được một cỗ mùi máu tươi nhàn nhạt.
Người này nhất định là bị thương, mất máu rất nhiều.
“Gọi điện thoại cho Đồng Ấu Ninh.” Giọng nói của Bạch Tô rất bình tĩnh, một chút cũng nghe không xuất ra thương thế của nàng, “Nói cho nàng biết vị trí của cô, làm cho nàng tới đây.”
Hứa Ảnh Thiên cũng biết gần đây Đồng Ấu Ninh làm mấy thứ gì đó nhưng không rõ nội tình, nhớ rằng Đồng Ấu Ninh đã từng nói qua nàng có làm chút sự việc “Làm cho người ta sợ hãi”, lúc này hẳn là kẻ thù tìm tới cửa.
Hứa Ảnh Thiên cười cười: “Cô này, cô là người hâm mộ của Đồng Ấu Ninh sao? Nhìn tin tức cảm thấy tôi thực cùng nàng là một đôi? Đừng nháo lên, lăng xê minh tinh mà thôi, tôi chỉ là bác sĩ của nàng, nàng sẽ không nghe theo tôi…”
Bạch Tô ra một đao cắm vào đùi phải của Hứa Ảnh Thiên trên, Hứa Ảnh Thiên ăn đòn bất ngờ, đau nhức kịch liệt, kêu to một tiếng.
Bạch Tô rút đao, máu rào rào chảy ra bên ngoài, rất nhanh thấm ướt quần Hứa Ảnh Thiên.
“Gọi điện thoại cho nàng.” Bạch Tô lặp lại một lần.
Hứa Ảnh Thiên đã thực hiện nhiều ca giải phẫu, mở ra vô số cơ bắp cùng vùng da, lúc này đây coi như để nàng nếm đến cảm giác đau tới điếng người.
Nàng đem khăn quàng cổ ghế bên kéo tới, dùng sức đem chân cột lại, cầm máu, cắn răng ép chặt miệng vết thương về sau thoát lực cả người tựa vào ghế.
“Cô gái này…” Hứa Ảnh Thiên nói, “Nàng thật sự sẽ không nghe tôi đâu.”
Bỗng nhiên chuông điện thoại của Hứa Ảnh Thiên vang lên, hợp với Bluetooth trong xe, tên Đồng Ấu Ninh trên màn hình lóe lên.
Ánh mắt hai người đều rơi vào trên đó, trong lòng Hứa Ảnh Thiên không ngừng kêu khổ: thái độ nhận sai quá tốt, đã tìm tới.
Bạch Tô nói: “Tiếp.”
Hứa Ảnh Thiên không nhúc nhích, Bạch Tô một lần nữa đem dao dán lên cổ của nàng.
Hứa Ảnh Thiên thở phì phò, bấm lấy vết thương trên đùi, máu trên lưỡi dao tí tách chảy xuống.
Bạch Tô thấy nàng bất động, lực đạo áp đao tăng thêm vài phần, tại nơi mềm yếu nhất trên cổ của Hứa Ảnh Thiên kéo lê một đường, máu rịn ra theo miệng vết thương: “Tiếp.”
Ngực Hứa Ảnh Thiên kịch liệt phập phồng, vết thương trên đùi làm cho thần trí nàng càng mông lung, ngón tay nâng lên còn run nhè nhẹ.
Đầu ngón tay đặt lên mặt màn hình, ấn nhận điện thoại.
“Bảo bối.” thanh âm Đồng Ấu Ninh truyền đến, trầm thấp, êm tai rất dễ chịu, “Sự tình không phải như chị nghĩ, tôi thiếu Thời Tuyết Thụ một cái nhân tình, Thời Tuyết Thụ có chút biến thái, tôi chính là thỏa mãn nàng một chút, trả nhân tình.”
Hứa Ảnh Thiên không nói chuyện.
“Chị giận tôi sao? Đúng, nên sinh khí, nhưng đừng sinh khí quá lâu a, một người giận dỗi quá nhiều không tốt, tôi ở ngay tại phía sau chị, chị chạy chậm một chút, chờ tôi đuổi kịp, rồi để chị tốt tốt mắng đôi câu bớt giận. Đừng không để ý tới tôi là được.”
Hứa Ảnh Thiên nhìn qua ba chữ Đồng Ấu Ninh kia, đột nhiên hô: “Đừng đến! Có —— ”
Điện thoại bị chặt đứt.
Đồng Ấu Ninh sửng sốt, lập tức hiểu có chuyện xảy ra, máu huyết toàn thân đều sôi lên, một cước chân ga giẫm đến tận sâu, xe bay nhanh tiến lên.
Hứa Ảnh Thiên tại trước thời điểm điện thoại bị giãn đoạn đã nhanh tay lặng lẽ ấn mở dây an toàn, thừa dịp điện thoại bị cắt, công phu đẩy dao về phía trước, không gian nhỏ hẹp trong xe bất lợi cho giao đấu, nàng cũng không để ý có bị thương hay không, mở cửa xe chạy ra bên ngoài, lưỡi dao tại trên cổ nàng lưu lại một vết thương thật dài. Bất quá loại tổn thương ở mức độ này sẽ không chảy nhiều máu, tâm lý nàng nắm chắc, cũng không bối rối. Nàng không thể chạy trên mặt đường, đã báo cho Đồng Ấu Ninh biết là gặp nguy hiểm nhưng khẳng định nàng vẫn sẽ đến, chạy trên đường rất dễ đụng phải Đồng Ấu Ninh, còn có thể đem Bạch Tô đưa tới.
Dưới đường là một mảnh bờ ruộng, càng thêm tối đen, Hứa Ảnh Thiên khập khiễng bước đi xuống.
Động tác của Bạch Tô cũng không có nhanh hơn nàng bao nhiêu, nàng chịu đựng trọng thương từ chỗ kia của Thời Tuyết Thụ trốn tới, vốn đã là hơi thở cuối cùng, nhưng mỗi khi tưởng tượng lên hình ảnh nữ nhân kia dùng muôn vàn thủ pháp trêu đùa hí lộng nàng, nàng liền nuốt không trôi cục tức này.
Cho dù chết, cũng phải đem nàng ta theo làm đệm lưng.
Kiếm một bộ quần áo bình thường mặc vào, đổi đi quần áo loang lổ vết máu, trừ đi khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc ra thì bề ngoài cũng không có gây chú ý ánh mắt của người khác.
Bạch Tô đang muốn tìm phương pháp nghe ngóng tung tích nữ nhân kia, bỗng nhiên nhìn thấy áp-phích có hình nàng.
Áp phích quảng cáo mỹ phẩm dưỡng da cao cấp vắt ngang toàn bộ cửa hàng tầng năm, trên màn hình lớn sau lưng còn đang phát MV quảng cáo.
Người kia gương mặt được đặc tả mang theo nụ cười tự tin ưu nhã, góc dưới bên trái có một hàng chữ: Diễn viên, Đồng Ấu Ninh.
Thật sự là trùng hợp a.
Bạch Tô nhìn hình Đồng Ấu Ninh cười lạnh.
Hứa Ảnh Thiên từ từ hoạt động bước chân, trong ruộng đều là bùn nhão, vốn cũng không thích hợp để chạy nhanh, một khi chạy nhanh rất dễ dẫm phải vũng nước phát ra tiếng vang, đem Bạch Tô hấp dẫn đến.
Trước mắt một mảnh đen nhánh, ánh trăng có chiếu cũng đều là vô nghĩa, dù là một chút nàng cũng nhìn không thấy.
Cũng tốt, Bạch Tô cũng nhìn cũng không thấy.
Nàng bám tay vào sườn đất từ từ di chuyển về phía trước, nghe không thấy có tiếng bước chân, nữ nhân điên kia tựa hồ không có ở gần đây?
Tay sờ đến một đồ vật cứng rắn lạnh như băng, cẩn thận từng chút nhặt lên, đẩy đi đất ngoài mặt, tựa hồ là…
Xa xa có chút ánh sáng của ngọn đèn, tựa như thôn trang kia có người.
Chỉ cần đến nơi có nhiều người thì đối phương cũng sẽ phải thu liễm hành động của mình, có lẽ có một đường hy vọng…
“Tìm được cô rồi.”
Ngay gần bên tai có thanh âm nam nhân vang lên, Hứa Ảnh Thiên kinh hãi, nghĩ muốn chạy cũng đã không kịp, bị cánh tay người nam nhân kia chế trụ trên cổ, nòng súng lạnh như băng đem nàng đầu hạ thấp xuống.
“Chị ——! Em đã bắt được nàng!” Lưu Phỉ kêu một tiếng, Bạch Tô từ nơi xa từ từ đi tới.
Hứa Ảnh Thiên quá sơ suất, nàng không nghĩ tới lại có hai người.
Phía sau khúc ngoặt có ánh đèn xe sáng lên, một chiếc xe chạy như bay tiến đến.
Bạch Tô cười: “Con mồi đã đến. Còn rất vội vàng.”
Đồng Ấu Ninh trông thấy xe của Hứa Ảnh Thiên dừng ở bên đường, cửa xe mở rộng, nàng xuống xe hướng bên trong xe nhìn, bên trong không có một người.
Chỗ ngồi kế bên tài xế có vết máu.
Đồng Ấu Ninh vừa đóng cửa xe lại, thì trông thấy Bạch Tô cùng Lưu Phỉ bắt Hứa Ảnh Thiên làm con tin từ dưới cánh đồng đi lên. Đèn xe đánh vào ba người các nàng, Đồng Ấu Ninh liếc thấy chân của Hứa Ảnh Thiên bị thương.
Lưu Phỉ vẫn túm lấy cổ của Hứa Ảnh Thiên, một khẩu súng chỉa về phía huyệt thái dương của nàng.
Bạch Tô nhìn như là u linh đêm tối, trên mặt trồi lên bộ dáng tươi cười: “Lại gặp mặt, Đồng đại minh tinh. Rất có dũng khí, lại dám đến.”
Đồng Ấu Ninh không nói lời nào, đèn xe đem khuôn mặt không chút biểu cảm của nàng chiếu lên có chút dọa người.
Hứa Ảnh Thiên cho tới bây giờ chưa thấy qua Đồng Ấu Ninh như vậy.
“Em tới làm cái gì…” Hứa Ảnh Thiên hối hận vừa phẫn nộ, “Tôi không phải đã kêu em đừng đến!”
Cánh tay Lưu Phỉ càng dùng sức, hít thở không thông làm cho Hứa Ảnh Thiên nói không ra hơi.
“Câm miệng! Bằng không thì bắn một phát hết đường sống!” Lưu Phỉ mắng.
Đồng Ấu Ninh đi lên phía trước: “Các người là đến báo thù, tôi ở nơi đây, các người muốn làm thế nào cũng được, trước tiên đem nàng thả.”
Bạch Tô nghiêm túc nói: “Đứng ở đằng kia, đừng nhúc nhích!”
Nàng tiếp tục đi lên phía trước: “Muốn làm cho tôi bị thương, hoặc là muốn mạng của tôi, mục đích của các người chính là cái này sao?”
Đồng Ấu Ninh từ trong quần áo xuất ra một vật, Lưu Phỉ lập tức đem nòng súng nhắm ngay vào nàng, tập trung nhìn vào, nàng cầm chính là chủy thủ.
Bạch Tô cũng đã chuẩn bị ứng chiến, nữ nhân này rất giảo hoạt, không biết nàng lại có cái chủ ý quỷ quái gì.
Hứa Ảnh Thiên mặt đỏ lên, muôn phần lo lắng, lại bất lực.
Đồng Ấu Ninh nhìn nàng, chủy thủ nhắm ngay bụng của mình, lộ ra bộ dáng tươi cười trước sau như một, nhìn nàng nói: “Bảo bối, nhắm mắt.”
————————————
Cảnh sát truy lùng khắp thành phố suốt 12 giờ đồng hồ, không tìm ra tung tích của Đường Cảnh Lộ.
Đêm đến, Diệp Hiểu Quân có chút bất an.
“Đường Cảnh Lộ sẽ đi đâu đây?”
Nàng rất muốn lại một lần nữa sắp xếp lại những hình ảnh trong đầu, mỗi một lần tập trung tinh thần liền đau đầu, càng tăng thêm trọng thương chưa lành trên cơ thể, Lục Tĩnh Sanh cũng không cho nàng làm tiếp loại sự tình này.
“Chị không cần phải quan tâm tới những thứ này, chị đã rất lợi hại, phần còn lại giao cho cảnh sát là tốt rồi.” Lục Tĩnh Sanh trấn an cô.
Diệp Hiểu Quân khẽ gật đầu, đối với nàng mỉm cười.
“Đêm nay em về nhà một chuyến.” Lục Tĩnh Sanh nói, “Em sẽ kêu tiểu Quý cùng Sài Trăn tới chăm sóc chị.”
Diệp Hiểu Quân nói: “Em trở về đi, chị ở một mình là được, hai người bọn họ cũng không cần đến, bệnh viện luôn không tốt để ở lại, chị có chuyện gì liền rung chuông, sẽ không sao đâu.”
Lục Tĩnh Sanh không quá yên tâm, Đường Cảnh Lộ còn trốn chạy ẩn giấu bên ngoài, giờ không phải là thời điểm phớt lờ. Nàng để lại hộ vệ của mình ở lại bệnh viện chăm sóc Diệp Hiểu Quân, về nhà một chút rồi lại tới.
Nàng tất nhiên không muốn về nhà.
Vừa làm hòa cùng Lý Ái Lan, lại cùng Lục Trường Tuấn triệt để vạch mặt, chưa nói đến chuyện này đối với ba mẹ Lục Tĩnh Sanh vô cùng thất vọng, tức giận lại lúng túng, bầu không khí trầm thấp, ai cũng khó chịu.
Trần thúc lúc trước giúp nàng thu xếp chuyện này, xông vào Hoàn Cầu muốn bắt Đường Cảnh Lộ, chưa bắt được người, cùng bảo an của Hoàn Cầu phát sinh xung đột, đả thương người, Lục Tĩnh Sanh để cho bọn họ đi địa phương khác lánh một thời gian, đợi nàng thông báo thì trở lại. Đêm nay, a di giúp việc trong nhà gọi điện thoại nói Lục Trường Tuấn ngã bệnh, bác sĩ tư nhân đến xem qua, nói hắn cần đi bệnh viện làm CT, hắn không đi, nên kêu Lục Tĩnh Sanh tới khuyên bảo.
Lục Tĩnh Sanh vốn định đặt xuống một câu “Con không quan tâm ông ấy sống chết ra sao”, lời nói đến bên miệng rồi lại không nói ra được.
“Chuyện trong nhà em, chị không nên lắm miệng, bất quá… Có phiền phức khó chịu gì thì mặt đối mặt nói rõ ràng cũng tốt. Nếu như muốn nhao nhao, cũng phải để ông ấy tốt tốt sống sót mới có thể nhao nhao, đúng hay không?”
Góc độ khích lệ của Diệp Hiểu Quân có đủ xảo trá, Lục Tĩnh Sanh ngay từ đầu cũng không đáp ứng, suy nghĩ hơn nửa ngày cuối cùng quyết định trở về nhìn xem.
Chính là, chỉ khi còn sống mới có thể tốt tốt cãi nhau, mới có thể ở trước mắt ông cho ông vẻ mặt —— ngươi đồ cặn bã.
Lái xe về nhà, thời điểm đến cửa nhà nàng cảm thấy có điểm là lạ, đèn cửa chính cũng không có sáng.
Lái xe tiến sân trước, nàng đi đến bên trong liếc mắt nhìn, phòng ngủ lầu hai của Lục Trường Tuấn không có mở đèn, đèn đuốc lầu dưới thì sáng trưng.
Gần đây nhiều chuyện ồn ào, Lục Tĩnh Sanh vẫn luôn cất giấu trong xe thanh đao phòng thân, nàng cầm lấy đao dưới xe đi vào.
Trên đường đi không ai, càng ấn chứng suy đoán trong nội tâm nàng.
Từ cửa chính đi vào cảm giác tràn đầy nguy hiểm. Lục Tĩnh Sanh đứng ở ngoài cửa, nàng hiểu rõ đây là số mệnh của nàng, vô luận Diệp Hiểu Quân che chở nàng như thế nào, có một số việc nàng cuối cùng vẫn phải đối mặt.
Đẩy cửa ra, tất cả mọi người Lục gia đều ở trong phòng khách, bọn hắn vây quanh ghế sô pha ở giữa ai cũng không dám động.
Lục Trường Tuấn ngồi ở trên ghế sofa, Đường Cảnh Lộ đứng ở sau lưng hắn, nắm khẩu súng, họng súng dán tại đầu hắn.
Đường Cảnh Lộ mặc một thân quần áo có chút buồn cười, không quá phù hợp với bộ dạng trước kia của nàng, có chút quê mùa, tóc cũng búi lại, thế nhưng khuôn mặt vẫn làm cho người ta chán ghét như cũ.
“Đợi cô đã lâu rồi.” Đường Cảnh Lộ đối với nàng cười.
Lý Ái Lan ngồi ở một bên, để tay tại trong túi áo, mắt lạnh nhìn Đường Cảnh Lộ.
A di giúp việc co lại trong góc, vụng trộm nhìn hai mắt Lục Tĩnh Sanh, rồi lập tức đem ánh mắt thu hồi lại.
Đầu tóc luôn gọn gàng của Lục Trường Tuấn lúc này có chút loạn, ánh mắt gắt gao dán chặt mặt đất, huyệt thái dương máy động nhảy nhảy.
Cảnh tượng này thật sự muôn phần buồn cười, trong lòng Lục Tĩnh Sanh buồn bực một câu nói, tuy rằng khi nói ra những lời này xác định chắc chẵn chọc giận Đường Cảnh Lộ, nhưng nàng thật sự là nhịn không được:
“Hôm nay là ngày lành tháng tốt gì, ba con đoàn viên sao. Rất tốt.”