Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 128


Đọc truyện Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi – Chương 128

Dịch Thu Bạch đưa Lục Tĩnh Sanh đi đến cạnh xe nàng, đem áo nàng cởi ra ôm ở trong tay, đột nhiên cảm giác được một màn này có chút ấm áp, giống như là đang giúp nửa kia của mình cầm áp khoác. Đáng tiếc người trong xe không phải nửa kia của mình, quần áo trong tay cũng không thuộc về nàng.

“Làm phiền cậu rồi.” Lục Tĩnh Sanh rất khách sáo, “Đợi qua khỏi đoạn thời gian này, tôi hẹn cậu ra ngoài, tốt tốt cảm ơn cậu.”

Dịch Thu Bạch cười cười, không coi là chuyện quan trọng: “Được rồi, loại sự tình này chính mình suy nghĩ xử lý, tôi cũng chỉ có thể giúp cậu đến đây. Với tư cách bạn bè cùng nhau lớn lên tôi khuyên cậu một câu, việc trái pháp luật đừng làm, cho dù là có người ra mặt thay cho mình cũng đừng làm, tự mình nhúng chàm chính mình về sau nghĩ muốn tẩy trắng cũng không đơn giản như vậy.”

“Được, tôi tiếp nhận lời khuyên của cậu.”

“Được của cậu, căn bản là không có coi là chuyện quan trọng, Cậu cũng thế mà Ấu Ninh cũng vậy, từ nhỏ đã đặc biệt hung ác, chuyện người khác nghĩ cũng không dám nghĩ cũng chỉ có các cậu dám làm. Nhớ rõ lúc học cấp 3 có bạn học nam thừa dịp lúc học thể dục sờ soạng bờ mông của Ấu Ninh, không có qua mấy ngày liền phát hiện ngón tay của hắn bị người cắt, cảnh sát tới hỏi hắn là ai làm, hắn cũng không dám nói. Các cậu không nói bất quá tôi biết là các cậu làm ra.”

Chuyện Dịch Thu Bạch nói cũng đã có hơn mười năm rồi, Lục Tĩnh Sanh vẫn nhớ rõ. Lúc ấy Đồng Ấu Ninh còn ở bên Quan Nguyên, tuy là người yêu, nhưng cũng là trong nhóm người nổi trội nhất, yêu đương thì yêu đương, nhưng các phương diện khác đều âm thầm phân cao thấp, ai cũng không muốn bại bởi ai. Đồng Ấu Ninh có bao nhiêu bình tĩnh, bị một nam đồng học cực kỳ hèn mọn bỉ ổi, thân hình còn không cao bằng các nàng, ra tay rờ tới mông, chưa khiến cho nàng tức giận ra cái gì tốt xấu. Cắt ngón tay vẫn là Lục Tĩnh Sanh khích lệ nàng, nàng mới cố mà làm, ngay từ đầu là cũng chỉ đem cổ tay nam kia đè dưới búa.

Nhớ tới những sự tình này tựa hồ mới là hôm qua, có chút buồn cười lại có điểm hoài niệm, về phần Dịch Thu Bạch vì cái gì bỗng nhiên đề cập, trong lòng Lục Tĩnh Sanh cũng ít để tâm, giả ngu nói: “Như thế nào, không có rượu và thức ăn cũng muốn ôn chuyện sao?”

Dịch Thu Bạch ha ha hai tiếng: “Tôi chẳng muốn nói. Bất quá, nếu như có ngày nào đó hai chúng ta thực đúng dịp không thể buông tha, cậu nói tôi nên xử lý cậu hay vẫn là không làm gì? Lục đại tiểu thư?”

“Không có một ngày như vậy.” Lục Tĩnh Sanh trả lời có chút cường thế lạnh lùng, Dịch Thu Bạch lệch miệng méo mặt, mở ra năm ngón tay đối với nàng vẫy tay:

“Bye bye.”

Lục Tĩnh Sanh quơ quơ ngón tay, rời đi.

Đã không nhớ được đây là nàng lần thứ mấy đưa mắt nhìn Lục Tĩnh Sanh rời khỏi, tại trong trong trí nhớ của nàng Lục Tĩnh Sanh lưu cho nàng hầu như đều là bóng lưng.

Rời người quay đi cũng thật quyết đoán, người đưa mắt trông theo cũng quá mức đơn phương tình nguyện.

Đã từng mạnh miệng chí khí, người yêu không thương ta, không sao, chỉ cần nàng hạnh phúc là tốt rồi. Nếu một ngày nàng không hạnh phúc, liền cho nàng hạnh phúc. Nhưng bây giờ thì sao, Lục Tĩnh Sanh hạnh phúc sao? Nàng suốt ngày hành tẩu với nguy hiểm kề cạnh, lưỡng lự ở giữa Hắc Bạch, có lẽ một chân nàng đã đạp tại bên trong bùn đen, mỏi mệt ghi rõ trên mặt, người nàng yêu làm được cái gì cho nàng? Có năng lực bảo hộ sự an toàn của nàng sao?

So với đưa mắt nhìn Lục Tĩnh Sanh đi vào khốn cảnh, nàng tình nguyện ở một bên đi theo.

Để tới khi mệt mỏi, trong tay Lục Tĩnh Sanh còn có một thanh đao sắc bén.

——————————

Mỗi đêm Tưởng Bối Nam ngủ lại, Đường Cảnh Lộ đều ngủ không tốt, luôn nằm mơ.


Cái giấc mộng này đã theo suốt nhiều năm, lúc đứt lúc nối, thường cách một đoạn thời gian sẽ không mời mà tới, giúp nàng nhớ lại một ít chuyện rất buồn nôn.

Trong mộng Lục Tĩnh Sanh thấp hơn nàng một ít, tiểu hài tử ngây thơ, gặp mặt mà biểu lộ tràn ngập hoài nghi cùng phỏng đoán, một đôi mắt nhìn chằm chằm, lời nói ra cũng cực kỳ không đáng yêu: “Ba mẹ tôi nói không cần phản ứng người xa lạ.”

Mẹ nói, con nhìn, các con càng lớn càng giống.

Đường Cảnh Lộ nhìn tiểu hài này nhiều thêm vài lần: “Không giống.”

“Như thế nào không giống, con bé là em gái con. Giống, thật sự quá giống…” Thời điểm nói những lời này Mẹ nhìn về một nơi xa xăm, cũng không biết lúc nàng nói câu “Giống” này, là nhớ tới ai.

Đường Cảnh Lộ cho tới bây giờ không muốn biết chuyện mà mẹ nàng đã trải qua, không muốn biết về tình sử của nàng, không muốn biết nàng đã từng yêu nam nhân nào ngoại trừ phụ thân, vì sao lại lừa gạt hắn. Đối với nàng mà nói, Đường Chí Minh mới là phụ thân của nàng, họ Lục là người xa lạ.

Thế nhưng người mẹ này trong lòng ôm thứ tình cảm như nào, lôi kéo Đường Cảnh Lộ cùng Lục Tĩnh Sanh gặp mặt, mang theo Lục Tĩnh Sanh đi chơi, còn mua cho cô ta đồ ăn mà cô ta thích ăn.

Đường Cảnh Lộ đứng ở xa xa nhìn, cảm thấy hai người mới là một đôi mẹ con.

Không hiểu.

Lại càng không hiểu được chính là, họ Lục bị bắt cóc, Mẹ nàng gần như quên mình đi cứu, cứu xong về sau không nói tiếng nào rời khỏi. Lúc nữ nhi ruột thịt của mình bị bắt cóc, nàng lại bất lực.

Trong mộng, có vô số lần nàng trở lại cái phòng nhỏ âm u kia, hai tay bị trói sau lưng, hai chân bị còng cùng một chỗ, bị khóa lại cùng nhau. Ngoài miệng dán băng dính dày, hai ngày không ăn không uống, nàng cảm thấy có lẽ mình sẽ chết ở đây.

Nằm ở trên mặt đất dơ bẩn, trong không khí đều là mùi cá. Trước mắt có thanh đao, phía trên kề cận vẩy cá cùng cả đống nội tạng bừa bãi lộn xộn.

Ý thức của nàng chợt xa chợt gần, chẳng biết lúc nào thì về tới trong ngực Ba.

“Bảo bối.” Lúc Đường Chí Minh đem nàng cứu ra chính mình cũng bị thương, mặc kệ con gái còn rất bẩn, gắt gao ôm nàng hôn trán của nàng.

Đường Cảnh Lộ không quên được thần sắc lo lắng cùng con mắt đỏ lên của ba.

Đó là Ba nàng, Đường Cảnh Lộ tự nói với mình, đây mới là người ba biết chuyện.

Quá độ ỷ lại ba, làm cho nàng càng căm hận người mẹ miệng đầy lời nói dối của mình, nhưng nàng chưa bao giờ vạch trần Chu Nhất Như, nếu như vạch trần, thì với địa vị cùng một đường phấn đấu từ một tiểu thị trưởng nhỏ của ba nàng thì khẳng định hắn sẽ không bỏ qua cho hai mẹ con nàng, những người không chút quan hệ huyết thống nào mà còn nhiều năm lừa gạt hắn, quả nhiên, nhìn xem Giang Bác Văn đối đãi Giang Hạo cùng Ngu Minh Đình như thế nào.

Vì tiền đồ của mình cùng quãng đời thoải mái, sau khi Đường Cảnh Lộ sửa lại tên cũng không có động tác khác, thẳng đến khi Mẹ nàng qua đời.


Chu Nhất Như trước khi lâm chung cho gọi Đường Cảnh Lộ đi vào. Dù sao cũng là mẹ con, Đường Cảnh Lộ nhớ tới nàng trước kia đủ loại dịu dàng, tâm cũng mềm mỏng, nắm tay của nàng tròng mắt rưng rưng.

Làm sao có thể nghĩ đến, di ngôn của Mẹ trước lúc lâm chung lại là: “Con cùng Tĩnh Sanh mặc dù không phải cùng một mẹ, nhưng là cùng chung người ba, nhìn mặt của các con… Bên trong thân thể các con có chung dòng máu. Các con là chị em, về sau phải giúp đở lẫn nhau. Con bé là em gái của con, con phải chăm sóc con bé nhiều chút…”

Nước mắt của Đường Cảnh Lộ vẫn còn đảo quanh trong hốc mắt, mãnh liệt một chút hất tay của nàng ra.

Thẳng đến một khắc cuối cùng, bà nhớ rõ đều là người của Lục gia, đều là Lục Tĩnh Sanh! Đến cùng ai mới là con gái của bà, ai tại vì bà tống chung *(chăm sóc người thân trước lúc lâm chung)

Lục Tĩnh Sanh là ác mộng của nàng, là trở ngại không qua được trong nội tâm của nàng.

“Chăm sóc cô tq? Tất nhiên rồi, con sẽ chăm sóc cô ta thật tốt.”

Lúc tỉnh lại thì Tưởng Bối Nam đang ngồi một mình trên ghế sô pha cạnh cửa sổ, trong không khí tất cả đều là mùi trà an thần khó ngửi của nàng.

“Em thật giống như lại thấy ác mộng, một mực luôn nói mớ.” Tưởng Bối Nam bưng trà đi tới.

“Tôi đã nói gì?” Đường Cảnh Lộ nhìn chằm chằm vào nàng.

Tưởng Bối Nam mấy máy môi ý tứ muốn mở miệng, một giây sau lại nhếch miệng, lộ ra vui vẻ nhàn nhạt: “Nghe không rõ lắm, Chị vốn là như vậy, ngủ đều không quá an tâm.”

Đường Cảnh Lộ đưa tay quét qua, chén trà của Tưởng Bối Nam bị nàng quật ngã ở bên chân, nện ở trên tấm thảm phát ra một tiếng nghe không rõ, không có vỡ, nước trà đọng lại đem thảm lót phòng của nàng thấm một mảng lớn màu nâu chói mắt.

Lúc ánh mắt hai người đụng vào nhau, Tưởng Bối Nam cũng không có bất kỳ tức giận gì, chẳng qua là xoay người đem chén trà nhặt lên, bỏ lên trên bàn.

Thần kinh căng thẳng của Đường Cảnh Lộ từ từ thả lỏng, nói: “Thật có lỗi, tôi xác thực gặp ác mộng.”

“Không có việc gì.” Tưởng Bối Nam cười, “Em vẫn luôn thế rồi, tôi đã quen.”

Tưởng Bối Nam đi xử lý vết bẩn, Đường Cảnh Lộ cầm điện thoại:

“Làm đến đâu rồi?”

Đầu bên kia điện thoại: “Đường tiểu thư thật nóng vội? Chúng tôi cần hệ thống đường điện…”


“Trong hôm nay xử lý cho xong, bằng không thì một phân tiền các người cũng đừng nghĩ nhận được.”

Đầu bên kia không có trả lời, Đường Cảnh Lộ đem điện thoại cúp, đi đến phòng tắm, đem Tưởng Bối Nam ôm vào trong ngực.

“Lại làm nũng.” Tưởng Bối Nam bị nàng ôm, cười, bàn tay câu đến phía sau sờ mặt nàng.

Đường Cảnh Lộ so với nàng ít hơn năm tuổi, ngón tay xen vào trong mái tóc dài của nàng cọ: “Sợ chị bị tôi dọa. Đều là lỗi của tôi… Chị có bị bỏng không? Cho tôi xem một chút.”

Trong gương hai người, ngươi nông ta nông, Đường Cảnh Lộ vòng qua eo Tưởng Bối Nam đem nàng ôm tới bàn rửa tay, cởi bỏ áo ngủ, ném qua một bên.

Nàng dương khởi hạ ba, hai mắt mê ly, tóc dài rủ xuống trên lưng, làn da bị thổi lạnh. Tưởng Bối Nam thở dài, ngón tay mảnh khảnh ôm lấy tóc của Đường Cảnh Lộ. Đường Cảnh Lộ đang quỳ mở to mắt, ánh mắt từ giữa chân của nàng hướng lên.

Đây là một đôi mắt đặc biệt xinh đẹp.

Tưởng Bối Nam cắn môi, đầu ngón tay lượn qua lượn lại, ấn lấy đầu của Đường Cảnh Lộ đem nàng kéo qua, dán càng chặc hơn nữa, càng thoải mái hơn.

Cái tư thế này nàng rất quen thuộc, chỉ có một người làm được tốt nhất, làm cho nàng vui vẻ nhất.

————————

Khi Diệp Hiểu Quân tỉnh lại toàn thân đổ đầy mồ hôi. Bức màn phòng ngủ kéo xuống, rất tối, không biết là ban ngày hay vẫn là đêm tối.

Trong phòng chỉ có một mình cô, bên ngoài có tiếng bước chân người đi lại, còn có mùi thơm của đồ ăn…

Sài Trăn đem đồ ăn làm tốt, do dự có nên đi đánh thức Diệp Hiểu Quân hay không, bỗng nhiên cửa phòng ngủ mở rộng ra, dọa nàng nhảy dựng.

“Tỉnh? Tôi còn định vào gọi chị.” Sài Trăn thấy Diệp Hiểu Quân có chút kỳ quái, mắt đeo bịt, đi chân đất, một thân váy ngủ màu trắng giống như mây mù mờ mờ ảo ảo, biểu cảm sợ hãi, tựa như đang nhìn Sài Trăn, lại không giống như đang nhìn nàng.

“Diệp trưởng phòng.” Sài Trăn thử gọi nàng một tiếng.

“Hôm nay là ngày mấy?” Diệp Hiểu Quân lôi kéo nàng hỏi.

Sài Trăn theo bản năng né về phía sau một chút, trả lời: “Ngày hai mươi, tháng giêng.”

Diệp Hiểu Quân nhẩm lại “Tháng giêng ngày hai mươi”, cầm điện thoại cùng chìa khóa xe đẩy cửa ra liền hướng đi bên ngoài.

“Diệp ——!”

Lúc Sài Trăn đi ra ngoài thì Diệp Hiểu Quân đã tiến vào thang máy.

Đây là thế nào, ngủ vài ngày, vừa tỉnh dậy giày cũng không mặc, áo cũng chưa đổi. Cho dù là không đi giày, tốt xấu cũng phải đổi thân quần áo đi chứ.


Lúc Diệp Hiểu Quân lao ra cửa gác của cư xá, mọi người đi ngang qua khu cư xá đều dùng ánh mắt quái dị nhìn cô.

Cô không cảm thấy lúng túng, cô không có thời gian cảm thấy lúng túng, trái phải nhìn quanh, ánh mắt bỗng nhiên tập trung vào con phố đối diện cư xá, chạy tới.

Đầu phố có một sạp báo chí, bày ở trên vị trí bắt mắt nhất là tạp chí thời thượng, ảnh bìa là hình của Đồng Ấu Ninh.

Vị trí này bình thường đều đặt những tạp chí mới nhất, số hai mươi, tạp chí này vốn là mỗi tháng xuất bản một tập vào một ngày nhất định.

Thông qua sắp xếp những hình ảnh trong trí nhớ, xuất hiện qua một tập tạp chí vốn cô chưa thấy qua, ánh mắt chủ nhân ngồi ở vị trí ghế lái, liếc nhìn nó, đèn xanh bật sáng liền rời đi. Người nọ đi vào Bác Triển, thời điểm ở trong thang máy mắt nhìn điện thoại, tắt máy. Đi vào Bác Triển, tựa hồ nhận thức người Bác Triển, rất nhiều người đều đối với người đó mỉm cười chào hỏi.

Về sau thật nhiều hình ảnh đan xen, rồi bỗng nhiên một đám người di chuyển tới lui, có hình ảnh khói lửa, tầm mắt trở nên mơ hồ, trước mắt có một bóng người quen thuộc sau lưng cắm một cây đao, ngã trong vũng máu, người nọ là Lục Tĩnh Sanh, trên áo khoác màu xanh đậm của nàng tất cả đều là máu.

Diệp Hiểu Quân không biết chủ nhân tầm mắt là ai, cho dù tầm mắt vô cùng không rõ ràng, nhưng cô có thể xác định, đây là manh mối trọng yếu về “Hoả hoạn” mà cô vẫn luôn một mưc tìm kiếm!

Hoả hoạn không chỉ có thiêu hủy Bác Triển, càng là có người thừa dịp hỗn loạn mà tổn thương Lục Tĩnh Sanh!

Trong lòng Diệp Hiểu Quân nóng như lửa đốt, vừa đi trên đường cô vừa gọi điện thoại cho Lục Tĩnh Sanh, không kết nối không gọi được. Cô chẳng quan tâm quá nhiều, lên xe trước đi Bác Triển!

“Mẹ con nói bao nhiêu lần! Đừng tới bệnh viện tìm con! Có việc về nhà nói!”

Hứa Ảnh Thiên bước nhanh trên hành lang bệnh viện, hạ giọng nói chuyện. Mẹ của nàng đi theo sau lưng, nghe nàng nói lời này phẫn nộ không thôi, không để ý chung quanh có bao nhiêu người bệnh cùng đồng sự của Hứa Ảnh Thiên, lớn tiếng nói:

“Cô cũng biết là sự việc khó nghe không dám cho người ta biết sao! Mẹ chính là muốn cho mọi người đều biết rõ! Về nhà nói! Về nhà nói cái gì! Con ngoài mấy lời ngụy biện trốn tránh còn có thể nói cái gì! Thật là lợi hại à! Đều làm đến trên đầu đại minh tinh rồi! Có bản lĩnh đồng tính luyến ái như thế nào không có bản lĩnh đem mình gả đi ra ngoài!”

Phút chốc Toàn bộ hành lang đều an tĩnh, kinh ngạc mà nhìn hai mẹ con nhà này.

Mẹ Hứa một bộ dáng đắc ý nhìn con gái tức giận đến nói không ra lời.

Khuôn mặt Hứa Ảnh Thiên giận tái, bàn tay cầm bệnh án tới phát run.

Thiên ngôn vạn ngữ nói không nên lời, Hứa Ảnh Thiên bỗng nhiên nở nụ cười: “Con chính là đồng tính đấy, có sao nào.”

Mẹ Hứa không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, chỉa về phía nàng gân xanh nổi lên: “Ta như thế nào sinh ra thứ con gái như vậy!”

Hứa Ảnh Thiên xoay người rời đi: “Có bản lĩnh người đem con nhét trở về.”

Lục Tĩnh Sanh ở trong thang máy điện thoại không có sóng, lúc muốn gọi lại cho Diệp Hiểu Quân, phát hiện điện thoại đã tắt nguồn.

“Đã quên nạp điện.” Lục Tĩnh Sanh đưa di động thả lại, dự định tới văn phòng nạp điện sau, tiến vào cửa công ty, nhân viên hướng nàng chào hỏi, nàng từng cái đáp lại.

Đến công ty đem điện thoại cắm sạc, đi phòng vệ sinh rửa tay, mở van, như thế nào không có nước?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.