Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 123


Đọc truyện Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi – Chương 123

Công tác của Đồng Ấu Ninh vốn đã ở vào trạng thái bão hòa, bỗng nhiên một bộ [Xích Thố] chặn ngang tiến đến, chạy công tác cũng rất đau đầu.

“Không sao, cùng lúc quay nhiều bộ cũng không phải là chưa từng làm. Tỷ còn trẻ.” Rất nhiều người rơi vào cảnh nhiều công tác dồn ép liền mệt mỏi, nhưng vừa để xuống đến trước mặt nàng liền trở nên chẳng có vấn đề gì rồi.

Ảnh chụp bị tuôn ra gây nên sóng gió bão táp, lúc này phong ba còn không có thối lui, Đồng Ấu Ninh đã có vài ngày không gặp Hứa Ảnh Thiên rồi. Tính tính toán toán thời gian, tin tức lớn hơn nữa cũng chỉ có khả năng hấp dẫn ánh mắt mọi người không quá ba ngày, lần này nhiều điểm đánh khác biệt nên mới giằng co một tuần, tới giờ đại khái cũng muốn tản.

Nàng nghĩ đến hai ngày nữa chuyện này triệt để lắng xuống, sẽ đi tìm Hứa Ảnh Thiên, đúng lúc này tuôn ra tin tức “Bạn gái tin đồn của Đồng Ấu Ninh ở bệnh viện đánh người”.

Lúc nhìn thấy tin tức này thật choáng váng: “Như thế nào còn động thủ đây? Thật vất vả canh chừng đem sóng đè xuống, lần này đạn đạo bay tới còn cao hơn.”

Trợ lý nhìn hình ảnh bên trong tin tức, Hứa Ảnh Thiên nắm lấy cổ áo của một nam nhân, góc chụp là từ phía sau lưng nam nhân, không có chụp được nét mặt của hắn, nhưng lại rõ ràng khuôn mặt của Hứa Ảnh Thiên, con mắt phản chiếu lục quang bất chấp.

Trợ lý nói: “Thật đáng sợ, bác sĩ Hứa là một cái cô nương chất phác, không đáng cùng đám lão gia động thủ có phải hay không, thật thiệt thòi. Hiện tại các phóng viên tác phong khó coi đến mức nào rồi, không có tin tức cũng muốn chế tạo tin tức, liền vì thu dẫn ánh mắt người đọc mà cầm tiền thưởng, đáng thương.”

Nhưng Đồng Ấu Ninh rõ ràng đây là sự thật.

Tựa như chuyện về tính hướng của Đồng Ấu Ninh bị tuôn ra người khác cảm thấy rất không có khả năng, nhưng mọi người chung quanh nàng cũng biết —— đây là có thật đấy.

Nếu nói đến ai khác đánh người có thể là tin tức giả, nhưng Hứa Ảnh Thiên này bạo tính tình… Chín thành chín giả không được.

Gọi điện thoại cho Hứa Ảnh Thiên không ai tiếp, Đồng Ấu Ninh bay lên xe liền hướng bệnh viện của nàng mà chạy.

Vừa lái xe vừa dùng khăn quàng cổ đem đầu che kín, kính râm, khẩu trang đeo lên đủ, đem xe ngừng ở trong góc B3.

Nàng rất ít khi xuất hiện tại nơi nhiều người như vậy, che phủ quá kín cũng sẽ khiến cho người khác tò mò. May mắn nơi này là bệnh viện, người tới nơi này hoặc nhiều hoặc ít đều có tâm sự của mình, cho dù là trông thấy người kỳ quái cũng không có quá nhiều để tâm lưu ý.

Đi vào đến cửa văn phòng của Hứa Ảnh Thiên nghe thấy tiếng nàng cùng người bệnh nói chuyện, bước chân Đồng Ấu Ninh chậm lại, thở ra…

Người bệnh cầm lấy bệnh án đi ra trông thấy Đồng Ấu Ninh lại càng hoảng sợ, từ bên người nàng lách qua.

Hứa Ảnh Thiên cũng trông thấy nàng, hướng nàng vẫy tay: “Cửa mở rồi, Vào đây.”

Vừa đóng cửa, Đồng Ấu Ninh đem khăn quàng cổ cùng khẩu trang đều bỏ đến trên bàn, hỏi nàng: “Điện thoại như thế nào không tiếp?”

Hứa Ảnh Thiên nói: “Tôi làm việc, để im lặng.”

“Không phải kêu chị mấy ngày nay đừng đi làm đấy sao? Đến bệnh viện không phải tự nguyện làm mục tiêu sống sao?”

Hứa Ảnh Thiên nhìn nàng không nói chuyện, Đồng Ấu Ninh phát hiện chỗ chân mày của nàng sưng đỏ một khối.


“Thời điểm cùng người động thủ bị thương rồi?” Đồng Ấu Ninh hỏi.

Hứa Ảnh Thiên buồn bực mà đáp một tiếng: “Ân.”

“Còn chỗ nào bị thương nữa không?”

“Bàn tay trật khớp một chút.”

“Bàn tay bị thương…” Đồng Ấu Ninh tức khí, nở nụ cười, “Bàn tay cần thiết cho công tác, chị biết không? Thế mà chị còn để nó bị thương. Cái tính tình này của chị có thể hay không sửa đi? Đừng vừa nóng tính liền gặp ai cũng cắn, Chị cũng phải nhìn lại chính mình có bị thua thiệt hay không, có được không?”

“Tôi không có động thủ.”

“Nhưng cuối cùng vẫn triển khai.”

Giọng nói của Hứa Ảnh Thiên vẫn luôn rất bình tĩnh: “Phóng viên kia đuổi theo tôi muốn phỏng vấn, tôi không để ý. Về sau hắn nói về em, rất quá phận, tôi nhịn không được.”

Đồng Ấu Ninh biểu lộ ngưng trệ, ánh mắt từ trên mặt của Hứa Ảnh Thiên dời đi, lại dời về đến. Đưa tay nhẹ nhàng vuốt vuốt chân mày nàng: “Ngốc à. Em không quan tâm người khác nói như thế nào về em, Em quan tâm chính là chị.”

Hứa Ảnh Thiên cầm chặt tay của nàng: “Tôi biết rõ gần đây áp lực của em so với tôi còn lớn hơn nhiều, tôi tận lực không đi phiền em. Bất quá… Em kêu tôi ở nhà đợi không đi làm, tôi làm không được. Tôi không phải người ưa thích chờ đợi, tôi có việc tôi muốn làm, hơn nữa phải làm việc cần làm.”

Đồng Ấu Ninh gật gật đầu: “Thật có lỗi.”

Hứa Ảnh Thiên nhìn nàng cười: “Đừng nói xin lỗi cái gì, nghe không được tự nhiên. Tôi nhìn thấy tuyên truyền điện ảnh mới của em, tôi còn thực chờ mong đấy. Quả nhiên là em, lá gan thực lớn.”

Cửa ra vào có người gõ cửa: “Bác sĩ Hứa có ở đây không?”

Đồng Ấu Ninh nói: “Đêm nay hẹn ước, nhà của em. Chờ chị.”

Hứa Ảnh Thiên cười: “Giống như người làm việc ngầm không bằng”.

Đồng Ấu Ninh: “Cũng không khác lao động ngầm cho lắm, ai bảo chị không may, lựa chọn cùng với em.”

Suốt một buổi chiều khuôn mặt nghiêm chỉnh của Hứa Ảnh Thiên đều mỉm cười, lúc nói chuyện cùng người bệnh cũng xuân quang đầy mặt.

Ngày hai chín tết, B thành từ sáng đến chiều, phố lớn ngõ nhỏ, mọi con phố đều lẻ tẻ vắng bóng người.

Cũng sắp bước sang năm mới rồi, từng nhà bắt đầu đặt mua đồ tết, cửa hàng bán đồ tết đều mở muộn so với bình thường chút ít.


Hai nam nhân ôm một đống lớn đồ vật hướng bãi đỗ xe đi, đặt đồ tết vào sau cốp xe, một người trong đó nói: “Lão Tôn, đêm nay đi nhà tôi uống chén trà đi, lão bà của ông không phải về lại nhà cũ sao, ông về nhà còn phải tự mình làm.”

Lão Tôn ngẫm lại: “Được a. Tiết kiệm được cho con trai thêm cái đại hồng bao, cha nuôi năm nay có tiền. Đừng nói a, tin tức về Đồng Ấu Ninh kia thật đúng là xào đại nhiệt, nàng cũng thực không biết xấu hổ đấy, ngay sườn núi hạ con lừa, tiếp gốc tuyên truyền điện ảnh mới cho chính mình, ai có thể nghĩ đến a.”

“Không có chút đầu óc như thế nào lên làm Hoàn Cầu nhất tỷ đấy. Ai, bất quá tôi nghe nói lần này người ra giá cao mua tin tức cũng thật đúng là nhân viên trong nội bộ của Hoàn Cầu.”

“Tôi đã nói a, tư liệu đen của Đồng Ấu Ninh trước kia có mà có cả bó nhưng không ai dám phát, lúc này làm sao lại có người dám, hóa ra là đấu tranh nội bộ…”

Lão Tôn cười ha ha, bỗng nhiên trông thấy biểu lộ của đối phương đại biến, bản năng cảm thấy không ổn, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, đầu bị bịt kín. Dây siết nằm trên cổ dùng lực khá mạnh, suýt chút nữa trực tiếp đem cổ hắn cắt đứt. Thân thể Lão Tôn bị cỗ lực tác động nghiêng qua bên phải, ngã trên mặt đất, bụng bị người nặng nề đá một cước, đau đến kêu không ra tiếng. Lại một chân đạp tại trên đầu hắn, trực tiếp đưa ý thức của hắn đạp không còn một nửa.

“Lão Tôn ——” một người khác vẫn còn gọi hắn, bỗng nhiên thanh âm đã bị chặt đứt, ngay sau đó là một tiếng hét thảm thiết, đầu gối bị người dùng côn sắt đánh nát, quỳ xuống đất. Một sợi dây thừng từ trước mắt hắn vượt qua, vòng qua chế trụ cổ của hắn, bỗng nhiên một cỗ lực lượng khổng lồ từ phía sau kéo mạnh dây thừng, thân thể bay mạnh về phía sau, ngã trên mặt đất. Dây thừng là từ trong chiếc xe bên kia, một khi cửa mở, người nam nhân kia liền bị đổi chiều kéo ngược trở về, trong ánh mắt là một mảnh máu đỏ tươi, cả khuôn mặt như là lập tức muốn nổ tung.

Lão Tôn mơ mơ màng màng cả người bị dựng lên, cảm giác ngón trỏ bị một vật lạnh như băng cuốn lấy….

“Ngón tay này là dùng để chụp ảnh a?” Có một thanh âm nam nhân vang lên.

“Sao?”

Rặc rặc một tiếng, ngón trỏ bị cắt đứt, rơi trên mặt đất.

“A —— a a ——” lão Tôn không biết gì nữa ngoài kêu thảm thiết, cảm giác vật kia lại quấn chặt ngón giữa của hắn.

“Cái ngón tay này dùng để gõ chữ viết bản thảo a?”

“Cứu mạng —— cứu mạng —— a a a —— ”

Hơn sáu giờ tối, Hứa Ảnh Thiên đúng hẹn đi vào căn hộ của Đồng Ấu Ninh, Đồng Ấu Ninh đã sớm chuẩn bị xong rượu và thức ăn chờ nàng.

Chỉ có hai người bọn họ.

Đêm nay Đồng Ấu Ninh uống đến đặc biệt ra sức, Hứa Ảnh Thiên biết rõ gần đây xảy ra nhiều chuyện, để nàng buông lỏng khiến cho nàng uống. Dù sao có mình ở chỗ này chiếu cố nàng, muốn ói thì đỡ nàng đi, muốn ngủ cho nàng gối đầu.

“Chúng ta cùng một chỗ đã bao lâu?” Đồng Ấu Ninh đột nhiên hỏi.


Hứa Ảnh Thiên cùng nàng ngồi ở trên tấm thảm, thốt ra: “Một năm bảy tháng.”

Đồng Ấu Ninh tựa ở đầu vai nàng: “Chị có cảm thấy chị hiểu rõ em không?”

Hứa Ảnh Thiên: “Coi như cũng được a.”

Đồng Ấu Ninh lắc đầu, con mắt trợn to, không nháy mắt, trong tròng mắt đen phát ra ánh sáng: “Không, chị không hiểu hết được, hoặc là nói em một mực luôn trước mặt chị giả trang làm người tốt.”

Hứa Ảnh Thiên quay đầu nhìn nàng: “A?”

Đồng Ấu Ninh đối với nàng cười: “Em so với chị nghĩ còn đáng sợ hơn nhiều.”

Lúc Dịch Thu Bạch đi vào hiện trường trông thấy hai nam nhân nằm trong vũng máu, cũng không động thủ ngay, đi ra trước kiểm tra hơi thở.

“Đưa đi bệnh viện.”

Người bị khiêng đi, Dịch Thu Bạch phát hiện ở hiện trường có ba ngón tay bị cắt đứt, còn có một đạo vết máu rất dài, như là bị kéo đi.

Có nhân viên cảnh sát đi tới nói với nàng: “Nhân chứng nói là hai nam nhân bị bảy tám người tập kích, động tác đối phương rất nhanh, không đến ba phút đã rời đi. Rất rõ ràng là lão luyện, giày vò thành như vậy cũng không chết.”

Hiện trường đẫm máu này làm cho vài nhân viên cảnh sát mới vào ngành, trong lòng còn sợ hãi, nhưng Dịch Thu Bạch cũng đã quen thuộc.

Thủ pháp này có người ở thời còn học sinh liền dám chơi.

Không hiểu mà rùng mình một cái.

“Còn rất nhiều đáng sợ?” Hứa Ảnh Thiên trở mình tới ôm nàng, “Có thể đem tôi ăn?”

Đồng Ấu Ninh cười cọ cổ nàng: “Chị là bác sĩ, cũng rất có tinh thần trọng nghĩa. Nếu như ngày nào đó em làm ra sự tình mà chị không nhận thức được, chị sẽ nhìn em thế nào?”

Hứa Ảnh Thiên ngừng động tác, nàng biết rõ Đồng Ấu Ninh nói đều là thật sự.

“Việc không nhận thức được? Giết người? Phóng hỏa?”

“Cùng loại.”

Hứa Ảnh Thiên ngẩn người, nói: “Tôi không biết…” Dừng một chút lại hỏi, “Em thực giết người?”

Đồng Ấu Ninh nghiêm mặt cẩn thận mà nhìn nàng, vẻ mặt này tựa hồ đã chấp nhận.

“Giết người chuyện này…” Hứa Ảnh Thiên ngồi trở về, “Dù sao tôi khó mà tiếp thụ. Nhà của em không phải đều là học giả trứ danh, người làm công tác văn hoá sao? Cũng không phải xã hội đen, như thế nào còn giết người đây?”

Đồng Ấu Ninh bỗng nhiên nở nụ cười: “Nói cái gì chị đều tin sao.”

Hứa Ảnh Thiên không có cười: “Tôi thực tin.”


Đồng Ấu Ninh không nói.

Hứa Ảnh Thiên: “Tôi không tiếp thụ được em giết người, nhưng tôi là còn yêu em.”

Đồng Ấu Ninh: “… Tôi không có giết người.”

Chỉ có điều đã làm chút chuyện xấu mà thôi.

30 tết, Lục Tĩnh Sanh quyết định về nhà.

Nàng không phải về nhà ăn cơm tất niên, nàng muốn tốt tốt nhờ Mẹ nàng một chút.

Lục Tĩnh Sanh nói với Diệp Hiểu Quân, “Đem một vài chuyện giải thích rõ ràng, em sẽ trở lại, chờ em cùng nhau ăn cơm tất niên.”

Người nhà của Diệp Hiểu Quân đều không còn, đối với cô mà nói tại nơi nào ăn mừng năm mới đều giống nhau, nhưng Lục Tĩnh Sanh lại không giống thế.

“Thật không ăn tất niên ở nhà sao?” Diệp Hiểu Quân hỏi.

“Không có khẩu vị ở tại nhà đó, em không muốn gặp lại ba em.”

“… Vậy, đi, chị chờ em.”

Lý Ái Lan như là biết rõ Lục Tĩnh Sanh sẽ tìm đến nàng.

“Ba con đi nhà bà nội rồi.”

Lúc Lục Tĩnh Sanh về đến nhà, Lý Ái Lan một mình ngồi trong phòng khách.

“Sao mẹ không cùng về?” Lục Tĩnh Sanh hỏi.

“Mẹ đang đợi con.”

Lục Tĩnh Sanh ngồi vào đối diện nàng: “Con tìm được mộ của Chu Nhất Như rồi.”

Biểu lộ của Lý Ái Lan không kinh ngạc, cũng không hỏi vấn đề về Chu Nhất Như.

“Đường Cảnh Lộ, cô ta là ai? Cô ta thật sự là con gái của ba cùng Chu Nhất Như sao?” Lục Tĩnh Sanh nói, “Mẹ, con biết rõ trong lòng mẹ biết chuyện, sự việc về Đường Cảnh Lộ có khả năng ba không biết, nhưng mẹ biết. Nói cho con biết năm đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Đường Cảnh Lộ vì cái gì hận con như vậy.”

Ánh mắt Lý Ái Lan có chút trầm: “Cho nên, con bé thật là con gái của Chu Nhất Như.”

Lý Ái Lan cầm lấy một điếu thuốc nhen nhóm. Lục Tĩnh Sanh biết bà hút thuốc, nhưng bà chưa từng hút ở trước mặt con gái, không kiêng sợ gì mà hút.

“Không nghĩ tới sau nhiều năm như vậy, cái tên này lại xuất hiện ở trong sinh hoạt của mẹ.” Lý Ái Lan cười lạnh, “Mẹ cho rằng rốt cuộc không cần nhắc tới tiện nhân này.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.