Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 113


Đọc truyện Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi – Chương 113

Lục Tĩnh Sanh nhìn số tiền chuyển khoản này, có chút không hiểu, muốn cho tiểu Quý điều tra một chút, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, động tác đứng dậy dừng lại, chậm rãi ngồi trở lại.

Là chị sao?

Lục Tĩnh Sanh nhìn màn hình vô thanh, nó sẽ không mở miệng, đáp lại tâm tình.

Mấy tháng này Lục Tĩnh Sanh có thử đi tìm Diệp Hiểu Quân, nhưng không thấy tung tích. Nếu để cho tiểu Quý đi tìm có lẽ có thể tìm tới, nhưng nàng không có làm như vậy.

Từ khi phát sinh sự kiện Hoàn Cầu ác ý thu mua cho đến hôm nay, Lục Tĩnh Sanh đã minh bạch một việc, nàng có một chút không hiểu tại sao có thể thành lập nên một sự việc quỷ dị như vậy. Nàng thử tìm kiếm sách báo cùng Internet để lý giải, hình thành nên khái niệm có chút mông lung trong đầu. Những thứ khái niệm này quá huyền diệu, là lĩnh vực mà nàng từ nhỏ đến lớn đều chưa từng cảm thấy hứng thú cũng chưa từng có chú ý tìm tòi, cho dù là có cũng chỉ dòm qua chút nên trong lúc nhất thời khó có thể tiêu hóa.

Cho nên, đối với trên sự kiện này của Diệp Hiểu Quân thật là nàng quá mức võ đoán.

Hai tay nàng đặt cùng một chỗ, vẫn như trước nắm chặt, nhìn xem hơn một nghìn vạn chuyển khoản này, trong nội tâm vô cùng không phải tư vị.

Trả hết tất cả nợ nần, Bác Triển như trước vẫn đặt tại tầng hai mươi lăm cao ốc Thịnh Phong, chẳng qua là từ ba tầng rút về một tầng.

Lão đại nhân sự đã tạm rời cương vị công tác, chỉ còn một cái tiểu cô nương, kiêm nhiệm khu vực lễ tân cùng nhân sự, hành chính cũng đều một mình nàng gánh lấy. Từng cái ngành trong công ty đều thùng rỗng kêu to, không có ai, tất cả sự việc đều là Lục Tĩnh Sanh tự thân động chân động tay.

May mắn còn có tiểu Quý cùng Sài Trăn hai vị trợ thủ đắc lực này.

Chẳng qua là việc tuyển thêm người thực sự là việc đau đầu nhất. Bây giờ có thể đến Bác Triển đều là người mới tới không thể mới hơn, đã quen dùng Lưu Thanh, một tinh anh trong nghiệp giới, lúc này dù như thế nào Lục Tĩnh Sanh cũng cảm thấy những người mới này đều không được.

“Lục tổng, hiện tại tình huống công ty đặc thù, người mới cũng có người mới tốt, có thể chịu được cực khổ cũng chịu khó làm, dẻo dai, mạnh mẽ. Có nên cho bọn hắn một lần cơ hội hay không?” Sài Trăn rất thiệt tình mà khích lệ Lục Tĩnh Sanh.

Sau khi Lục Tĩnh Sanh suy tư cân nhắc cảm thấy nàng nói có lý, quyết định chắc chắn, chuyện tuyển dụng giao cho Sài Trăn toàn quyền quyết định, từ nhân viên quản lý cấp cao trở lên mới cần thông qua nàng phỏng vấn, những người khác chỉ cần Sài Trăn gật đầu là được.

Rời tay khỏi công tác tuyển dụng, Lục Tĩnh Sanh cho là mình sẽ rất bận rộn, nhưng vừa quay đầu lại phát hiện mình thế nhưng lại không có sự việc có thể làm.

Ngồi ở trong phòng làm việc, nhân sinh lần thứ nhất cảm nhận được cái gì là người đi trà lạnh. Dưới lầu Thịnh Phong xe cộ chạy đông nghẹt tựa hồ cũng không có quan hệ gì với nàng, những người trong xe vì nóng lòng mà một mực nhấn còi, tiếng còi loa giục dã làm cho Lục Tĩnh Sanh cũng khẩn trương.

Tất cả mọi người đang khẩn trương đi lên phía trước, chỉ có nàng, yên tĩnh mà đứng ở tại chỗ, cái gì cũng làm không được.

Thời điểm trước kia ở đỉnh phong những khuôn mặt xa lạ kia liều mạng hướng trước mặt nàng gom góp, hiện tại nàng rơi vào thung lũng không người hỏi thăm.


Cái này rất bình thường, Lục Tĩnh Sanh tự nói với mình, nàng sớm cũng hiểu rõ cái quy luật của thế giới này, nhân tâm thay đổi, nhưng lại có chút phẫn nộ, cực độ không cam lòng.

Lý Ái Lan gọi điện thoại cho nàng kêu nàng đêm nay về nhà ăn cơm. Từ lúc các nàng chiến tranh lạnh đến nay, đây là lần thứ nhất Lý Ái Lan chủ động gọi điện thoại cho nàng.

“Không được lấy cớ công tác bận rộn mà không về nhà.” Lý Ái Lan có một chút thở dài, “Trở về đi, nghỉ ngơi một chút cũng tốt, ta tự mình xuống bếp, làm món ngon mà con thích ăn nhất.”

Lục Tĩnh Sanh thật cũng mỏi mệt, cũng nhớ người nhà. Chẳng qua là đối với Mẹ nàng luôn tâm tư phức tạp không thể không đề phòng.

Về đến nhà, người một nhà quây quần bên nhau cùng ăn cơm, dựa theo lệ cũ, trong nhà, trước bàn ăn không nói chuyện công tác, vui vẻ hòa thuận, Lục Tĩnh Sanh cũng thật hoài nghi có phải gần đây quá nhiều chuyện xảy ra, chính mình quá đa tâm rồi.

Sau khi ăn xong a di dọn dẹp bàn ăn, Lục Trường Tuấn đi trên lầu tìm tài liệu, Lý Ái Lan đem Lục Tĩnh Sanh gọi vào trước mặt, hai mẹ con ngồi đối diện trên ghế sa lon.

“Cơm nước xong xuôi, ta cũng phải cùng con nghiêm túc trò truyện.” Lý Ái Lan nhấp một ngụm trà, nói, “Chuyện Bác Triển lần này con có tra ra đầu mối không, Hoàn Cầu tại sao phải làm như vậy?”

Lục Tĩnh Sanh đem tình trạng kinh tế của Tưởng Tấn nói cho nàng biết, cũng nói ra nghi vấn đối với Tưởng Bối Nam.

“Đúng rồi, còn có một người, gọi là Đường Cảnh Lộ.” Lục Tĩnh Sanh tận lực đem nàng nêu ra cuối cùng, hỏi Lý Ái Lan, “Mẹ, mẹ có nhận thức người này không?”

Lý Ái Lan lắc đầu: “Ta biết Hoàn Cầu có một người như vậy, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy qua.”

“Nàng là người chế tác của Hoàn Cầu, bí mật thân cận cùng Tưởng Bối Nam.” Thấy biểu lộ của mẹ không có thay đổi gì, Lục Tĩnh Sanh lấy điện thoại di động ra, đầu ngón tay tại trên màn hình tìm vài cái, đưa ra trước mặt Lý Ái Lan nói, “Nhìn, mọi người đều nói con cùng nàng giống nhau, người cảm thấy thế nào?”

Lý Ái Lan không có nhận lấy điện thoại, chỉ nhìn lướt qua nói: “Con so với nàng có tinh thần hơn.”

Hai mắt Lục Tĩnh Sanh sáng như tuyết nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mẫu thân, ý đồ bắt từng biến hóa của nàng.

Gừng càng già càng cay, Lý Ái Lan không có biểu lộ.

“Thật sao.” Lục Tĩnh Sanh lấy lại điện thoại, “Con cũng cảm thấy như vậy.”

Lý Ái Lan nói: “Thù hận của con cùng Tưởng gia còn thêm nữa cũng thật vớ vẩn, sự kiện họ Ngu kia vốn là tai họa bất ngờ, trong đó bên con cũng bị ảnh hưởng lưỡng bại câu thương, người ta trông chờ ngư ông đắc lợi. Nếu như có thể cùng Tưởng gia hóa giải thù hận đem tên tiểu nhân này bắt được, mới là kế sách tốt nhất.”


Lục Tĩnh Sanh thừa nhận gật đầu: “Thật là tai họa bất ngờ, không thể hiểu thấu, hơn nữa cắn chết không tha, thậm chí hạ độc thủ hại trợ lý bên người con. Loại thù hận này giống như là con giết cả nhà của hắn không bằng…”

“Con phải cẩn thận.” Lý Ái Lan dặn dò, “Liên quan đến Bác Triển tối đa chỉ có thể là tranh chấp kinh tế, nếu thăng cấp đến thương tổn thân thể, con cũng nên suy nghĩ thật kỹ một chút có nên lui về phía sau một bước hay không. Dù sao chúng ta chẳng qua là thương nhân, không phải dân liều mạng, giống như cách làm vừa rồi của con cũng rất không sáng suốt.”

Lục Tĩnh Sanh nhìn Lý Ái Lan hỏi: “Ý mẹ nói là việc con cứng rắn bảo vệ Bác Triển?”

Lý Ái Lan: “Con vốn có thể toàn thân trở ra, tại sao phải chọi cứng? Bọn hắn muốn Bác Triển thì cho bọn hắn là được, Tưởng Tấn rõ ràng muốn tiền của con, con thế nhưng thật là để hắn toại nguyện? Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, đạo lý này con có lẽ hiểu.”

Lục Tĩnh Sanh cười cười không nói lời nào, uống trà nhuận tiếng.

Lý Ái Lan thấy nàng không nói, trực tiếp vạch trần nàng: “Con là muốn cứ như vậy không muốn trở về Tuấn Thiên? Vì sao?”

Lục Tĩnh Sanh nhìn chén trà.

Lý Ái Lan ngồi thẳng người, nghiêng người qua: “Tráng Tráng, con đã qua cái tuổi hành động theo cảm tính rồi, Con lúc này có lẽ rõ ràng cái gì là trọng yếu nhất. Cứ thế mà ở mãi Bác Triển cũng không phải quá không sáng suốt, họ Diệp cũng biết khi nào thì nên đi, con còn không hiểu?”

Nghe được chữ “Diệp” này, Lục Tĩnh Sanh biểu lộ căng thẳng: “Hoàn Cầu thu mua là sau khi nàng đã rời đi, Mẹ không thể lẫn lộn.”

Lý Ái Lan cười cười: “Tráng Tráng, ta hiểu rất rõ con, ta biết rõ con cùng nàng đã chia tay, nàng đã chuyển khỏi căn hộ của con, cũng mang mèo đi rồi, về sau cũng sẽ không trở về nữa. Con xem, nữ nhân bạc tình, nàng yêu cuối cùng cũng là địa vị của con là tiền của con, tới khi con cái gì cũng không có, nàng liền rời khỏi. Con thế mà vẫn còn nghĩ đến nàng còn giúp nàng nói chuyện, vì bảo vệ đường lui cùng nàng gắng phải bảo vệ Bác Triển. Con quá ngây thơ rồi.”

Lục Tĩnh Sanh đứng lên, cầm áo khoác đi tới cửa, lúc Lục Trường Tuấn xuống lầu vừa hay nhìn thấy nàng phải đi: “Làm sao vậy? Đêm nay không ở lại?”

“Cha.” Lục Tĩnh Sanh nói, “Khả năng con thực không phải là đứa con gái tốt nhất của người.”

Lục Trường Tuấn nhíu mày, Lục Tĩnh Sanh nói: “Ngày khác sẽ trở lại thăm hai người.”

“Lục Tĩnh Sanh!” Lý Ái Lan bỗng nhiên đứng lên, rít gào nói, “Con là nữ nhi của ta! Vô luận như thế nào đều là như vậy! Tại sao phải làm những chuyện này tổn thương ta! Từ nhỏ đến lớn ta đối với con không tốt à!”

Lục Tĩnh Sanh dừng lại bước chân, không có quay đầu lại.


Lục Trường Tuấn bước nhanh đi đến trước mặt Lý Ái Lan: “Làm sao vậy, đây là? Lăn tăn cái gì?”

Lý Ái Lan hất tay của hắn ra: “Ông tránh ra!”

Lục Trường Tuấn không hiểu thấu, Lý Ái Lan hôm nay làm sao vậy, giống như phát điên hết cùng con gái nhao nhao lại đến cùng hắn nhao nhao?

Lục Tĩnh Sanh thở ra một hơi, nhẫn tâm rời đi, đem tiếng khóc của Lý Ái Lan ngăn cách sau cánh cửa.

Đêm nay mẹ rất khác thường, có lẽ có quan hệ đến mấy vấn đề mà nàng tính thăm dò.

Lúc lên xe tuyết bỗng nhiên đổ lớn, từ phương bắc điên cuồng gào thét, nàng đem khăn quàng cổ dính đầy tuyết ném tới ngồi kế bên, một cước đạp chân ga đi ra ngoài, chịu đựng gió tuyết tiến lên.

Ánh đèn xe khó khăn chiếu sáng trong trời tuyết, tầm nhìn trước mắt trở nên chật vật, gió tuyết quá ác liệt, làm cho nàng không thể không giảm tốc độ.

Tiếng khóc của Lý Ái Lan vẫn lượn quanh tại trong lòng nàng, làm nàng từng đợt cay mũi.

Mẹ đối với nàng rất tốt, vẫn luôn rất tốt, từ nhỏ nàng muốn cái gì có cái đó, không chỉ có cho nàng hoàn cảnh phát triển tốt nhất, cũng dạy cho nàng rất nhiều tri thức, chỉ dẫn nàng nhận thức cái thế giới này.

Mấy năm này xa cách tương đối nhiều, trong lúc bất tri bất giác, nàng đã rời nhà càng chạy càng xa.

Mà thời khắc này, trừ đi gió tuyết, tối tăm cùng rét lạnh, nàng còn có cái gì?

Nhưng nàng cũng tự nói với mình, không sai, mình không có làm sai, quyết định lần này nhất định là chính xác. Cho dù là người khác không hiểu, cho dù là toàn bộ thế giới phản đối, nàng cũng muốn kiên trì.

Bất tri bất giác, trên mặt có nước mắt ấm áp chảy qua.

Nàng đem xe dừng ở bên đường, một tay đặt trên tay lái, dựa vào cánh tay im lặng mà thút thít khóc.

Trong ấn tượng, nàng chưa bao giờ khóc như vậy, tựa như một tiểu hài tử bất lực không thể khắc chế không được mà rơi nước mắt.

Thất bại, mất mát, tuyệt vọng, tứ cố vô thân… So với cảnh tượng gió to tuyết lớn ở bên ngoài xe, phong bạo trong lòng nàng còn lớn tới mức có thể đem đất bằng dựng lên, cuồng bạo mà đem nàng quét sạch.

Gió nhỏ dần, từng hạt tuyết yên tĩnh mà bay xuống, đường trên phố thưa thớt xe cộ.

Đèn đường vẫn ở trước mắt.


Không biết đã khóc bao lâu, khóc xong rồi cũng nên về nhà.

Nàng lau mặt, trấn định tâm tình một chút, đạp chân ga, về nhà.

Bác Triển cần nàng, còn có người cần nàng, nàng không thể ngã xuống trước, nàng tự nói với mình, kiên cường lên, ngươi là Lục Tĩnh Sanh.

——————————————————

Diệp Hiểu Quân ngồi trước máy vi tính, dọn dẹp văn kiện vụn vặt, hộp thư lại tiến đến một phong bưu kiện, nàng liếc một cái, đến từ bộ phận nhân sự của Hoàn Cầu ảnh thị.

Phía dưới cũng có mấy thư đến từ bộ phận nhân sự của các công ty ảnh thị, các trang Web tuyển dụng, gần đây số mail liên hệ nàng muốn cùng nàng ký kết rất nhiều —— mọi người đều biết nàng nghỉ việc ở Bác Triển rồi.

Hoàn Cầu ảnh thị nêu ra lương một năm 50 vạn cộng thêm chia hoa hồng phòng bán vé làm điều kiện, công ty cấp nhà cấp xe, ngoài phép năm cố định cho phép nghỉ đông có hưởng lương, chia sẻ cổ tức dựa trên việc đắp nặn thương hiệu cá nhân… Chất đống gần như là đem núi vàng núi bạc bày ra trước mặt nàng rồi.

Tiền đồ tốt, đãi ngộ hoàn toàn khác biệt so với bốn năm trước khi nàng nằm dưới đáy cốc.

Khóe miệng Diệp Hiểu Quân động đậy, đóng bưu kiện, tiếp tục công việc.

Bác Triển tuyển một một vị HR mới, Ngô Hi, 25 tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ chuyên ngành quản lý hành chính, một tiểu cô nương trẻ tuổi đáng yêu, đối với mọi người đều cười hì hì, chính là nhìn qua quá ngây ngô, quá yếu mềm, không quá giống HR ổn trọng.

Lục Tĩnh Sanh từ lần thứ nhất nhìn thấy nàng nhất thời không có bình thường lại, tìm đến Sài Trăn hỏi: “Cô như thế nào tuyển vào một HR như vậy, vừa tốt nghiệp?”

Sài Trăn liếc nàng một cái: “Lục tổng không phải nói cho tôi toàn quyền chịu trách nhiệm sao?”

Lục Tĩnh Sanh bị nàng chặn lại không nói nên lời.

Tiểu Quý ở một bên nén cười đến nghẹn đỏ rần cả mặt —— đến cả Diệp lão sư đều không có biện pháp chặn lại boss, đồ mặt lạnh này thật đúng là có một tay.

Ngô Hi cũng thực có chút bản lĩnh, thực tập tại một công ty Internet rất nổi danh trong nước, nhân viên trong công ty Internet phức tạp, hạng người gì đều có, lão hồ ly cũng có, ăn không ngồi rồi cũng vậy, nàng đi theo thủ trưởng của nàng lăn lộn cùng đám người này hơn nửa năm. Thủ trưởng của nàng là một lão đại HR vô cùng thâm niên, Ngô Hi tại trên người nàng học được rất nhiều việc, thực tập kết thúc, thủ trưởng vì nàng tranh thủ cơ hội để lưu lại công ty, nhưng nàng lại buông bỏ.

“Vì cái gì buông bỏ?” thời điểm phỏng vấn Sài Trăn có hỏi nàng.

Ngô Hi mặt đầy xuân quang, nói: “Tôi xem qua [Phù Sinh] của công ty chúng ta, không gạt chị, tôi xem ba lượt, mỗi lần đều khóc nức nở, tôi đặc biệt ưa thích bộ phim này. Không chỉ có cảm động, đối với nhân sinh của tôi rất quan trọng. Nói thật, trận chiến thu mua cùng phản thu mua của Hoàn Cầu cùng Bác Triển lần này, tôi vẫn luôn chú ý tin tức, tôi không muốn Bác Triển cứ như vậy ngã xuống. Trông thấy thông báo tuyển dụng của Bác Triển, tôi liền nắm lấy, tôi muốn đem thanh xuân của tôi kính dâng cho Bác Triển! Vì công ty tôi thích cống hiên sức lực của mình!”

Sài Trăn đều bị nàng chọc cười, đem nguyên lời của Ngô Hi báo cho Lục Tĩnh Sanh biết, Lục Tĩnh Sanh nghe xong điểm điếu thuốc đứng ở phía trước cửa sổ.

Một vị tiểu thư, vì cảm tình lưu lại tài phú thật đúng là không ít.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.