Có Chút Ngoài Ý Muốn Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 3: Đừng Sợ Em Không Phải Âm Hồn!


Bạn đang đọc Có Chút Ngoài Ý Muốn Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng – Chương 3: Đừng Sợ Em Không Phải Âm Hồn!


“Sao vậy, mới không gặp nhau mấy năm, chị đã không nhận ra em rồi à? Nhìn chị xem, sắc mặt trắng như vậy, em đáng sợ vậy sao?”
Giang Ý Mạn thản nhiên đi tới, ngón tay rơi trên vai Giang Vũ Phỉ, lúc này Giang Vũ Phỉ không nhịn được nữa, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi mà trước đây chưa từng có.

“Đừng sợ, em không phải âm hồn, chị thật không ngờ rằng em vẫn còn sống đúng không, Giang Vũ Phỉ?”
Giang Ý Mạn vươn cổ nói nhỏ bên tai Giang Vũ Phỉ, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa vô số uy hiếp, khiến cô ta choáng ngợp trong sợ hãi.

“Haha! Haha! Em nói giỡn cái gì vậy, đương nhiên là mọi người rất vui khi em có thể trở về, hoan nghênh em về nhà!” Bàn tay Giang Vũ Phỉ đặt trên lưng Giang Ý Mạn, vỗ nhẹ.

Cô ta thực sự chỉ vỗ lưng Giang Ý Mạn một lần thôi, không dám vỗ nhiều thêm lần nữa, không ai biết trong lòng cô ta sợ hãi đến mức nào, một khi Giang Ý Mạn nói ra mọi chuyện, cô ta sẽ mất tất cả những gì mình đang có.

“Hi vọng chị lúc nào cũng có thể cười thật vui vẻ như vậy” Giang Ý Mạn cười cười, buông Giang Vũ Phỉ ra, đi đến ngồi cạnh Giang Chí Quốc, hai chân thản nhiên vắt chéo, mặt càng cười tươi hơn, làm cho người ta cảm thấy không thể đoán được cô đang nghĩ gì.

Giang Vũ Phỉ sợ hãi đến chết đi sống lại, bây giờ cô không thể nhìn thấu Giang Ý Mạn dù chỉ một chút, dường như cô đã thay đổi rất nhiều.


“Vũ Phỉ, con nói Tập đoàn TM đổi ý và cuộc điện thoại vừa rồi là sao?” Giang Chí Quốc hỏi.

Giang Vũ Phỉ sắc mặt rất khó coi.

“Ba, họ nói rằng họ muốn xem xét lại mối quan hệ hợp tác với chúng ta, hình như họ nghi ngờ các quỹ và dự án của công ty chúng ta có vấn đề, vì vậy nên họ có ý định ngừng lại, không đầu tư nữa.


Giang Chí Quốc nghe xong lời này, sắc mặt liền biến đổi.

“Không phải ta đã bảo con phải chú ý rồi sao? Một khoản đầu tư quan trọng như vậy cũng để mất, con làm sao làm nổi chức phó chủ tịch? Làm sao có thể! “
“Ba, con…”
Giang Vũ Phỉ cũng rất phiền não, rõ ràng trước đây bọn họ đàm phán rất tốt, đối phương vẫn luôn tỏ ý muốn hợp tác, kêu cô ta ra sân bay đón, ai biết được bây giờ lại đột nhiên đổi ý!
“Được rồi, Chí Quốc, đừng trách Tiểu Phỉ nữa, nó cũng không dễ dàng gì, vừa phải chăm sóc con cái vừa phải làm việc ở công ty, nên phạm sai lầm là chuyện bình thường, chúng ta nhất định sẽ tìm được cách giải quyết!”
Mẹ kế vội vàng nói giúp, nếu không với tính khí bộc phát của Giang Chí Quốc, bà ta sợ rằng Giang Vũ Phỉ sẽ bị mắng đến phát khóc mất.

“Ba, hai ngày nữa con sẽ tìm cách để thử gặp tổng giám đốc của bọn họ.

” Giang Vũ Phỉ tức giận, cô ta thế mà lại bị ba mắng ngay trước mặt Giang Ý Mạn.

Nhưng Giang Ý Mạn lại chẳng hề quan tâm, trong đầu cô lúc này chỉ toàn là từ đứa trẻ trong lời mẹ kế nói.

Trước kia, Giang Ý Mạn không muốn sinh con, bởi vì nguồn gốc của nó không rõ ràng, thậm chí không biết ba của nó là ai, nhưng những năm này, cô một mình vất vả, bôn ba ở nước ngoài, sự nghiệp của cô ngày càng thành công nhưng trong lòng lại ngày càng trống rỗng, trái tim cô như đã chết lặng.

Ngoài nghĩ đến việc trả thù, điều mà cô nghĩ đến chính là hai đứa nhỏ, vì chúng nó là cốt nhục của cô nên cô nhất định phải lấy lại.


“Ta nói cho con biết, nếu không nhận được vốn đầu tư của Tập đoàn TM, ta sẽ đổi chức phó giám đốc của con, rồi tìm người khác thế chỗ.

Đến lúc đó con có thể về nhà họ Thẩm chuyên tâm chăm sóc cho bọn trẻ! ”Giang Chí Quốc vẻ mặt ủ rũ nói, giọng điệu đặc biệt nghiêm túc.

“Được rồi, Tiểu Mạn vừa mới trở về, sợ là đã đói bụng, chúng ta ăn cơm trước đi, ở nhà đừng nên nói chuyện công ty.


Cả nhà ngồi quây quần bên bàn ăn, không ai nói chuyện khi đang ăn nên không khí rất yên tĩnh.

Giang Ý Mạn là người đầu tiên ăn xong, cô đứng dậy.

“Ba và mẹ cứ ăn từ từ.

Vũ Phỉ và con đã lâu không gặp nhau.

Chúng con lên lầu nói chuyện phiếm một chút.

” Cô cười nói.


“Đi đi! Để mẹ kêu người hầu chuẩn bị chút hoa quả mang lên cho, hai chị em trò chuyện vui vẻ.

” Mẹ kế cười hiền hậu.

Giang Vũ Phỉ run cả người, cô ta hiểu được ý trong lời nói của Giang Ý Mạn.

“Vũ Phỉ, đi thôi, năm năm không gặp, em có rất nhiều chuyện muốn tâm sự với chị! “
Ý Mạn đỡ Giang Vũ Phỉ lên lầu.

Cánh cửa ngăn cách bị đóng lại, sắc mặt Giang Ý Mạn lập tức thay đổi, tất cả tươi cười đều biến mất trong nháy mắt, ánh mắt sắc lạnh rơi trên người Giang Vũ Phỉ.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.