Đọc truyện Có Chồng Là Thần Y – Chương 15: Nói Khoác Mà Không Biết Ngượng
Nghe cuộc gọi xong, Lâm Thanh Di hoàn toàn sững sờ.
Thì ra sau khi bà cụ Trịnh tỉnh dậy, biết được Sở Quốc Thiên đã cứu mình nhưng bà lại mang công lao dành hết cho Lâm Minh Hải.
không những vậy, lần này bà còn dùng bệnh tình của mình để tổ chức một buổi họp báo đặc biệt nhằm gây thanh thế cho Bệnh viện số một Lâm Thị.
Thông báo của bà cụ Trịnh công khai ra ngoài đã có tác dụng quảng cáo vô cùng tốt, vừa họp báo xong không bao lâu, nhà họ Hạ, một trong bốn gia tộc lớn của Hoan Châu đã cử người đến nhờ Lâm Minh Hải chữa bệnh.
Tuy nhiên, Lâm Minh Hải lại gây họa lớn rồi, thay vì cứu chữa cho ông cụ nhà họ Hạ lại khiến bệnh tình của ông cụ trở nên trầm trọng hơn.
Thấy ông cụ có thể chết bất cứ lúc nào, người nhà họ Hạ không ai có thể nhấn nại nổi, con trưởng của nhà họ Hạ là Hạ Văn Tân thậm chỉ còn mang theo mấy chục người tới bao vây biệt thự nhà họ Lâm.
Bản thân nhà họ Hạ là một trong bốn dòng họ lớn của Hoan Châu, con trưởng của nhà họ Hạ cũng là anh lớn quyền lực thế giới ngầm tiếng tăm ở Hoan Châu, có thể nói nhà họ Hạ không chỉ có vị trí trọng yếu trong kinh doanh, thể lực ngầm chỉ có hơn chứ không kém.
Khi bà cụ Trịnh thấy nhà mình bị bao vây, trong lòng nóng như lửa đốt, theo lời đề nghị của những con cháu khác của nhà họ Lâm, bà quyết định để Sở Quốc Thiên gánh tội thay.
Xét cho cùng, Lâm Thanh Di là người không được chào đón nhất, còn Sở Quốc Thiên là phế vật vô dụng mà cả nhà Lâm
Thanh Di cũng không muốn nhìn thấy.
Nhìn Lâm Thanh Di hồn xiêu phách tán, Sở Quốc Thiên nhíu mày.
“Cần tôi làm chuyện gì sao?” “không không cần.” Lâm Thanh Di hoàn hồn, nhanh chóng đáp.
Cô ấy cũng không có ý định để Sở Quốc Thiên quay lại để gánh vác, dù sao tất cả chuyện này đều là do Lâm Minh Hải gây ra, không liên quan gì đến Sở Quốc Thiên hết.
“Thật sự không có việc gì chứ?” Sở Quốc Thiên vẻ mặt không tin hỏi.
“Không có gì đầu.” Lâm Thanh Di lắc đầu, sau đó khôi phục vẻ mặt lạnh lùng nói tiếp: “Anh ở nhà chăm sóc Bảo Nhi thật tốt, tôi sẽ trở về nhà họ Lâm một chuyến.
Lâm Thanh Di vừa bước nhanh về phía cửa vừa nói…!
Nhìn thấy bóng lưng của Lâm Thanh Di rời đi, Sở Quốc Thiên nheo mắt lại, sau đó nhìn Bảo Nhi vẫn đang ngấu nghiến như hổ đói, anh ấy cưng chiều cười nói: “Bảo Nhi, con ăn chậm lại đi, coi chừng nghẹn đó.
”
Biệt thự nhà họ Lâm,
Khi Lâm Thanh Di đến nơi, phát hiện lúc này căn biệt thự đã bị bao vây bởi một đám người đàn ông mặc vest đen.
Trái tim cô chợt chùng xuống, cô định bước vào, nhưng đã bị chặn lại.
“Nhà họ Hạ đang làm việc, người không có phận sự mời ra ngoài.” Người cầm đầu sắc mặt không đổi lên tiếng.
Lâm Thanh Di trong lòng run lên, theo bản năng có chút sợ hãi, nhưng sau khi nghĩ lại, cô ấy vẫn kiên trì nói: “Tôi là người nhà họ Lâm, tôi tên là Lâm Thanh Di
Nghe xong, người đàn ông to lớn kia nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Di, sau đó nói: “Chờ chút.” Hai phút sau, một thiếu nữ với thân hình nóng bỏng, khuôn mặt khả ái bước đến dưới sự dẫn đường của người đàn ông kia.
Người phụ nữ tên là Hạ Vân Tuyết, là công chúa nhỏ của nhà họ Hạ, cô ta đến gần Lâm Thanh Di, lạnh lùng hỏi: “Lâm Thanh Di, cô đến đây làm gì vậy? “Nhà họ Lâm xảy ra chuyện, theo lý thì tôi cũng nên cùng đến để giải quyết.” Lâm Thanh Di mím môi nghiêm túc đáp.
“Hứ, cô nghĩ cô là ai cơ chứ?
Hạ Vân Tuyết cười một tiếng, sau đó ánh mắt ngưng tụ “Lâm Thanh Dị, nhà họ Hạ chúng tôi cũng không phải là người không nói đạo lý.
Nếu chồng cô Sở Quốc Thiên đã rước lấy họa, đúng ra thì anh ta phải tự mình đến, sao lại để cho cô đến thế này?”
Nghe vậy, Lâm Thanh Di lo lắng giải thích: “Không phải chuyện này không liên quan gì đến Sở Quốc Thiên, tôi có thể đi vào và nói rõ cho các người biết
Cô ấy không biết bà nội đã nói gì với người nhà họ Hạ, nhưng người nhà họ Hạ bây giờ đã xác định rõ ràng là họa do Sở Quốc Thiên gây ra, tuy rằng không thích Sở Quốc Thiên nhưng cô cũng sẽ không làm hại anh ấy.
“Không có gì phải giải thích, có phải Sở Quốc Thiên gây ra hay không, anh ta chính là người chúng ta muốn nhìn thấy bây giờ.
Ai biết được, khi nghe lời này Hạ Vân Tuyết không kiên nhẫn xua tay.
“Me oi!”
Ngay khi Lâm Thanh Di định nói gì đó thì đột nhiên, giọng nói của Bảo Nhi truyền đến tại cô.
Lâm Thanh Di quay đầu lại, nhìn thấy Sở Quốc Thiên đang bế Bảo Nhi đứng cách đó không xa, không đợi cô ấy lên tiếng, Sở Quốc Thiên đã bất đắc dĩ bước tới: “Em đó, thật là ngốc nghếch mà ”
Vừa rồi, sau khi Lâm Thanh Di rời đi, Sở Quốc Thiên đã liên lạc với Trương Hùng, sau khi Trương Hùng điều tra, Sở Quốc Thiên nhanh chóng biết được chuyện gì đã xảy ra với nhà họ Lâm rồi.
Sở Quốc Thiên không ngờ rằng Lâm Thanh Di lại một mình đối mặt với người nhà họ Hạ mà không nói cho anh ấy biết, nghĩ đến người phụ nữ mặt lạnh mà tâm nóng này, Sở Quốc Thiên vừa cảm động vừa áy náy.
Nếu điều gì đó xảy ra với cô ấy, anh thực sự không thể tha thứ cho bản thân.
“Không phải tôi đã bảo anh ở nhà chăm sóc tốt cho Bảo Nhi sao? Anh đến đây làm gì cơ chứ?” Cảm nhận được ánh mất quan tâm của Sở Quốc Thiên, Lâm Thanh Di có chút hoảng loạn vô cớ, vừa nói vừa ôm Bảo Nhi vào lòng.
“Người mà nhà họ Hạ muốn là tôi, thì em đến đây thì có ích lợi gì?” Sở Quốc Thiên bất lực đáp, sau đó nhẹ giọng nói: “Em mang Bảo Nhi về nhà trước, chuyện bên này cứ để tôi xử lý.
Vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Quốc Thiên khiến Lâm Thanh Di cảm thấy an tâm một cách khó hiểu, nhưng ngay sau đó, cô ấy đã nghĩ ra điều gì đó liền kéo Sở Quốc Thiên sang một bên nói: “Anh đừng gây thêm phiền phức, nhà họ Hạ không phải là một dòng họ bình thường, hôm nay đến đây là vì..
Chẳng qua là cô ấy bị Sở Quốc Thiên cắt ngang bằng một nụ cười trước khi nói xong: “Đừng lo lắng, tôi có thể giải quyết tốt, em hãy cứ tin tưởng tôi.”
Lâm Thanh Di nghe xong liền sửng sốt, còn muốn nói gì đó, nhưng phát hiện Sở Quốc Thiên đã tiến về phía Hạ Vân Tuyết, nhẹ giọng nói: “Cô Hạ, tôi chính là Sở Quốc Thiên
Hạ Vân Tuyết thật ra đã đoán được thân phận của anh ấy khi Sở Quốc Thiên đến, nhưng cô ta không ngờ Sở Quốc Thiên lại quá thong dong như vậy, nhưng ngay lập tức, sắc mặt cô ta trở nên lạnh lùng, dứt khoát ra lệnh: “Bắt lấy cho tôi!” “Đừng bắt bố cháu
Nhìn thấy một đám người áo đen đang muốn bắt Sở Quốc Thiên, Bảo Nhi vội hét lên rồi bắt đầu gào khóc.
Lâm Thanh Di vừa trấn an Bảo Nhi vừa nhìn Hạ Vân Tuyết nói: “Cô Hạ, Sở Quốc Thiên đã đến rồi, cô còn sợ anh ấy chạy trốn sao?”
Hạ Vân Tuyết cười nhạo một tiếng nói: “Làm hại ông nội tôi, anh chết chắc
Sở Quốc Thiên liếc nhìn vệ sĩ đang mờ mịt vây quanh mình, quay sang Hạ Văn Tuyết nói: “Cô xác định là muốn bọn họ ra tay với tôi sao?”
Hạ Vân Tuyết bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Sở Quốc Thiên, chỉ cảm thấy như bị dã thủ nhìn chăm châm, trong lòng cô ta nhất thời sợ hãi vô cùng.
Cái này, cái khí thế này…!“Hạ Vân Tuyết, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, nếu cô lại làm con gái tôi sợ hãi lần nữa, tôi hứa với ông trời sẽ không cứu ông nội cô đâu!” Sở Quốc Thiên nói xong liền thu hồi khí thế, nhưng ở trong đôi mắt của anh vẫn có ý cảnh cáo vô cùng mạnh mẽ
Nhìn Sở Quốc Thiên lấy lại vẻ mặt vô hại, lại nhẹ giọng đỗ dành Bảo Nhi, Hạ Vân Tuyết chỉ cảm thấy mình vừa trải qua một giấc mơ.
Nhưng ngay lập tức, cô ta nhận ra được trọng điểm trong lời nói của Sở Quốc Thiên, vội vàng nhìn anh ấy hỏi: “Anh có thể cứu được ông nội tôi sao?” “Còn tùy thuộc vào tâm trạng của tôi.” Sở Quốc Thiên nói mà không nhìn lại.
Hạ Vân Tuyết nghẹn một họng, vừa định nói gì đó, đột nhiên, một giọng nói xa lạ vang lên: “Ha ha, một tên phế vật vô dụng còn dám nói có thể cứu được ông cụ Hạ, ai cho anh dũng khí đó vậy?”.