Đọc truyện Có Chết Tôi Cũng Bắt Em Về Làm Vợ Đấy! – Chương 55
“Em…!”
“Anh…hức…váy nó…em…em xin lỗi!”
Anh nhìn cái váy, rồi nhìn vợ anh. Nhìn cô khóc, nước mắt ướt cả mặt, chắc cô thích nó lắm. Khốn nạn cho cái đứa làm chuyện này.
Anh tức giận kéo tay cô. Vỗ cửa phòng Thảo Ân.
“Mở cửa, nhanh, có nghe không hả?”
……
“Nếu không nhanh là tôi phá cửa đấy.”
……
Cô ta mở cửa, anh xồng xộc đi vào.
“Nói, cái này, là cô, phải không?”
Cô ta ngây thơ, mặt cứ như là chẳng biết, chẳng hiểu, chẳng liên quan.
Thảo Chi nhìn em mình, nhìn đến không rời mắt, từng cử chỉ, từng ánh nhìn. Cô, đang điên!
“Chuyện gì vậy? Anh chị sao thế? Em không hiểu gì hết!”
“Còn chối bỏ nữa hã? Chuyện này không cô thì ai vào đây. Nói, là cô làm váy Thảo Chi thành ra thế này phải không?”
“Anh, anh có không thích thì cũng đừng có mà nghi oan cho em thế chứ.”
“Em, hôm qua khi nhận váy, có mặt cô ta không?”
Cô im lặng, mắt không rời em gái mình.
“Không, không có anh à!”
“Đấy, anh nghe chưa? Đã bảo không liên quan đến em mà.”
“Nếu không cô thì ai vào đây? Chẳng lẽ chuột cắn à?”
“Cái đó thì em không biết.”
Tiếng điện thoại reo. Là thằng Óc, hối anh nhanh nhanh, đến giờ rồi mà sao vẫn chưa thấy mặt?
Cô nói anh đi đi, tí nữa cô đến sau. Anh nhất quyết không đồng ý, bảo cả hai phải đi chung. Cô bảo đến bữa tiệc này vẻ bề ngoài không thể sơ xài, anh bảo cứ chọn một cái váy nào mặc đại, cô không chịu. Cô bảo, anh phải đến đúng giờ, trên thương trường rất chú trọng giờ giấc, không được xem thường, tí nữa cô sẽ đến sau, không lung linh không ăn tiền. Anh cũng gật gù nghe, bảo sẽ gọi thằng Óc qua rước.
Về phòng chỉnh chu cho anh, săn tay áo, bẻ cổ áo, luồng nút, thắt cà vạt chu đáo, tóc phải vuốt keo cẩn thận, chồng cô phải đẹp từng cm í.
“Em mà cứ như thế này, mất chồng như chơi ấy.”
“Xì, như thế thì rảnh nợ í, tôi mong à.”
“Nói hay lắm, tới lúc đó đừng có mà khóc ròng.”
“Không thèm.”
“Nhanh nhé vợ, anh đợi đấy.”
“Oke anh.”
Anh đi rồi, bây giờ, cô phải làm rõ cái chuyện này, tới mức này, không thể nào nhẫn nhịn được, cái lò xo nhấn mãi thì cũng có lúc bật.
Bước qua phòng nó, nó đang chải tóc, nhìn vào kiến thấy cô, nó dửng dưng đến khinh bỉ!
“Sao rồi? Sao chị không đi tiệc tùng gì đấy? Nghe có vẻ long trọng lắm!”
…….
“Chị ăn ở thế nào mà đến cả chuột cũng không ưa? Cắn hư cả cái váy đắt tiền, hahaha…thật mất cười!”
“Ừ thì đúng, con chuột ấy to, to lắm, nó ganh tị với chị, nên lén lúc chị ngủ, vào mà cắn, mà xé.”
Cô ta tức tối đứng dậy. Quăng cái lược sang một bên.
“Sao? Giờ chị qua đây là để hỏi tội tôi đấy à? Ừ, là tôi đấy, rồi sao? Định làm gì tôi? Tôi thách chị đấy.”
“Dư Thảo Ân, trước giờ chị nhường nhịn em nhiều rồi. Cả cái việc cho em làm bé, chị cũng cắn răng mà gật đầu, thử hỏi có con đàn bà nào ngu đến nước làm thế không chứ?”
“Bé? Bé cái đách chó gì chứ? Từ hôm về đến nay, có khi nào gần gũi đâu chứ? Anh ta cứ ru rú bên chị.”
“Em được ở đây, được ngụy trang cái danh phận này để tránh lời gièm pha là đã may mắn lắm rồi! Em còn đòi hỏi gì nữa chứ?”
“Aha, giờ đến đây là để kể lể ơn ích với tôi chứ gì?”
“Em đừng nghĩ ai cũng như mình. Chị chỉ muốn nói, cái gì cũng có giới hạn của nó, em đừng có mà xử sự như vậy.”
“Sao ban nãy không vạch mặt tôi luôn đi? Vời như mình cao thượng lắm, rồi giờ đứng đây khua mồm múa mép với tôi. Tôi đéo sợ.”
“Em ăn nói cho mà đàng hoàng vào đấy.”
“Ừ, tôi là cái thứ học dang dở chỉ mới 12, lại bầu bí, suy cũng thuộc loại kém cỏi ấy. Còn chị, học hành cao rộng quá mà, suy cho cùng cũng thuộc hạng không ba không mẹ, không của cải, sống bám vào gia đình tôi mà còn đứng đây lớn tiếng hả?”
“Chính vì biết ơn ba mẹ nên chị mới nhắm mắt cho em ở đây, chia sẻ chồng, em còn đòi hỏi gì nữa?”
“Thôi, đừng có mà lí luận, giải bày cái kiểu thâm sâu ấy, phát ói quá đi. Nói chung, không máu thịt, quan hệ gì với chị là tôi mừng rồi. Còn cái váy này, tôi làm đó, không chỉ bao nhiêu đâu, sau này còn dài dài, chị liệu mà cẩn thận. Đố chị bứt được cộng lông tôi ấy.”
Phũ phàng, phũ phàng đến tê tái. Mình đối xử với người ta như thế, mình đã từng yêu thương người ta chẳng khác ruột thịt, nhiều lần bỏ qua chuyện xấu, nhưng giờ thì nhận được cái gì? Chỉ là sự khó chịu, ghen ghét, thậm chí là hãm hại đến đau lòng.
Dư Thảo Ân, con người của em thật ích kỉ! Chị đã từng dặn lòng vì em còn bé, chưa đủ chín chắn nên cư xử như thế. Nhưng giờ em đã đủ hiểu biết để phát ngôn ra những câu chữ ghê gớm như thế, khiến người khác phải đau lòng, chứng tỏ, em đã trưởng thành.
“Chị ghét em.”
“Bộ chị tưởng tôi ưa chị lắm sao?”
“Tình thương, là vô hạn, nhưng khi kẻ đó không xứng đáng, thà vứt đi chứ không thể bố thí cho kẻ đó.”
Nói rồi, chị quay lưng đi. Đây, là lần đầu tiên Dư Thảo Chi cư xử như thế với Thảo Ân. Cũng như rằng, đánh dấu cái lúc, xem cô ta, là người dưng.
Chi Chi Hồ.