Đọc truyện Có Chết Tôi Cũng Bắt Em Về Làm Vợ Đấy! – Chương 45
Hôm nay thầy Tâm có đến nhà để hỏi thăm tình hình của Thảo Ân, trước là muốn hỏi lí do tại sao đã mấy hôm rồi mà không thấy em đến trường, rồi khuyến khích, động viên em cố gắng hơn, Thảo Ân không có ở nhà, tất nhiên, Thảo Chi phải là người đứng ra tiếp đãi. Mà thầy cũng chỉ hỏi qua loa về chuyện đó, mục đích chính là tìm người muốn gặp.
“Em thật vô tâm, đã 1 tuần rồi mà chẳng thấy em hỏi thăm gì anh cả.”
“Thầy cứ đùa, thì thầy vẫn khỏe mạnh, bình thường đấy thôi.”
“Nhưng lòng anh nó đau em biết không? Từng giờ, từng ngày trôi qua anh đều chờ đợi điện thoại từ em, nhưng tim em thật sắt đá, anh rất muốn hẹn hò với em, nhưng sợ phiền em, cho đến ngày hôm nay, anh đã không thể nào chịu đựng được nữa rồi.”
Nói đoạn, thầy nắm lấy tay cô, cô hoảng sợ rút tay lại.
“À, thầy, thầy ngồi chơi, để tôi xuống bếp pha nước.”
Thầy trầm mặt rồi gật đầu. Làm sao, làm sao đây, cô phải giải thích thế nào để thầy hiểu mà lại không làm tổn thương thầy? Có lẽ, hôm nay cô nên nói rõ.
Đây, chắc hẳn là phòng làm việc của Dư Thế Mạnh, giấy tờ, hợp đồng quan trọng đều được cất giữ ở đây, chỉ một thao tác tinh vi, cánh cửa đã được mở ra một cách hết sức dễ dàng, cô ta vẫn đang dưới bếp.
Ra là vậy, đây là công thức chế biến sản phẩm mới mà Dư Thế Mạnh sẽ chuẩn bị đăng ký để tung ra thị trường, hay, rất hay, nó hoàn toàn mới và đầy sáng tạo, nếu được rải bán ở khắp các tỉnh thành thì chắc chắn đây là sản phẩm đứng ở vị trí thứ nhất, giá cả phải chăng, mẫu mã đẹp mắt, thông tin dinh dưỡng thì rõ ràng.
Đúng là Dư Tổng, đầu óc kinh doanh không hề đơn giản, hèn gì, hèn gì chị ấy mê đắm hắn ta đến vậy, đã ngần ấy thời gian mà chị ấy không thể nào quên được hắn ta. Đúng là tình yêu, ganh ghét, thù hận là điều không thể nào tránh được, đặc biệt là đối với cái thể loại tài hoa như Dư Thế Mạnh. Lần này, chị ắt hẳn phải mãn nguyện lắm đây, vố này chắc phải làm hắn đau điếng đây. Mưu kế của chị đúng là thâm độc mà.
“Ơ, thầy đi đâu đấy?”
“À, anh muốn tìm nhà vệ sinh ấy mà. Mà bây giờ anh có việc bận rồi, anh phải đi ngay.”
“Thầy uống ít nước rồi hẳn về.”
“Không cần đâu, anh đang gấp.”
“Vâng, thầy về.”
Trông thầy có vẻ rất hấp tấp, chắc là bận lắm, vậy là cô không có cơ hội giải thích rồi, đành để dịp sau.
“Chị hai.”
“Ừ, anh Bảo?”
“Dạ, đại ca ở trong phòng, chẳng hiểu có gì thú vị, mà đại ca cứ cầm cái thiệp cưới từ sớm đến giờ, có khi còn cười cười nữa chứ.”
Đúng như nó nói, anh đang cầm và nhìn say đắm thiệp cưới của hai đứa. Chẳng hiểu sao cô thấy nó ngọt ngào sao ấy, anh cũng đang rất hạnh phúc về cuộc hôn nhân này, anh đang rất nghiêm túc. Nhưng còn mình thì sao? Sao lòng mình nó lại phức tạp thế này?
“Anh.”
“Em, đến đây xem này. Từ Khắc Bảo, sẽ kết hôn cùng Dư Thảo Chi, chẳng hiểu sao nhìn tấm thiệp có khắc tên hai đứa lên mà sao anh thấy hạnh phúc lắm, bầu trời này chỉ thu nhỏ lại, chỉ còn hai chúng ta.”
“Anh vui lắm sao?”
“Em hỏi như không hỏi, ước mơ lớn nhất của đời anh là cưới em về làm vợ, rồi sinh cho anh cả một đội bóng tiếu lâm.”
Cô bật cười.
“Anh làm như em là cái máy đẻ không bằng.”
“Em cứ yên tâm, nếu em không đủ khả năng, anh sẽ hỗ trợ hết mình, nhất định, rồi cũng sẽ nặn ra được vài đứa mà.”
“Cái đồ dâm dê nhà anh.”
“Anh chỉ thả dê trên người vợ anh mà thôi.”
“Muốn cưới em không có dễ đâu.”
“Có cho cưới không?”
“Không.”
“Không cho thì tôi bắt, có chết tôi cũng bắt em về làm vợ đấy!”
Thế là con hổ dữ đang tóm lấy con cừu non. Cừu chạy, cừu trốn, nhưng khổ nỗi chân cừu không được dài, sức cừu không được khỏe, chỉ một vài vòng lượn quanh căn phòng, cừu đã yên vị trên giường dưới bàn tay ma mãnh của hỗ dữ.
“Chạy đi, cô có ngon thì chạy đi.”
“Hu hu, tiện nữ xin thua.”
“Hahaha, vô ích, trẫm bây giờ rất muốn nếm thử mùi vị trên cơ thể nàng.”
Nói rồi, không đợi cừu trả lời, bàn tay quỷ quái của hổ mạnh dạn kéo chiếc áo sơ mi của cô xuống, vầng cổ trắng ngần, xương quai xanh quyến rũ lại khiêu khích trái tim hổ. Ban đầu chỉ tính giỡn một tí với cô cho vui, bây giờ nó lại thành ra thế này, có lẽ phải tìm ra một phương pháp hay công thức gì đó để tránh dao động trước nét mê hoặc chết người khi ở cạnh cô. Nếu không, một ngày 24 tiếng, chắc anh đè cô ra, mà cắn, mà nuốt hết cả ngày quá.
Giờ đây họ đang nằm với một tư thế rất ư là người lớn, nàng phía dưới, chàng phía trên.
“Em có một điều kiện, nếu anh đồng ý nó, em mới chịu lấy anh.”
“Oke, một ngày phải hôn em 100 lần, ngày 2 cử, phải tắm giúp em, vì vợ anh rất lười. Hay phải nấu thức ăn cho em, vì em không biết nấu, phải cung cấp tiền cho em đi shopping đầy đủ, hay là….”
“Em muốn Thảo Ân làm vợ bé của anh.”
Anh nhìn em, ánh mắt ngạc nhiên, nó như không tin vào những gì em vừa nói.
“Hahaha…thôi đi cô, đùa gì chả vui.”
“Em nói thật.”
Anh lại im lặng, anh nhìn thẳng vào mắt em như đang tìm kiếm một chút gì gọi là trêu đùa, nhưng xin lỗi anh, đó là sự thật. Anh không đồng ý tiến tới với con bé, anh không chấp nhận cưới nó, anh bắt buộc em phải kết hôn với anh, em đồng ý, nhưng phần em, em cũng có điều kiện. Em cũng đau lắm anh à, nhưng cái thai đang dần lớn, đứa bé, nhất định phải có cha.
Nếu chỉ đơn giản là thuê đại một ai đó làm cha của đứa bé thì không cần phải nói nhiều, đằng này, nó nằng nặc không chịu, em cũng đành bất lực.
Anh đứng dậy, rời khỏi người cô.
“Em điên rồi sao? Em có biết mình đang nói gì không hả?”
“Biết chứ, em biết rất rõ là mình đang nói gì.”
“Coi như anh xin em đấy, nếu em không nghĩ đến anh, em làm ơn nghĩ cho bản thân mình một tí, đừng có lúc nào cũng lo cho con nhóc đó như trẻ lên ba.”
“Làm sao em có thể bỏ mặc em gái mình được chứ?”
“Nhưng nó có phải là em ruột….”
“Dạ…?”