Đọc truyện Có Chết Cũng Không Ly Hôn – Chương 37: Em Muốn Thế Nào Cũng Được Ngoại Trừ Ly Hôn
Mục Noãn Tô nghe thấy anh nói như vậy, khẽ giật mình: “Anh có ý gì?”
Hoắc Chi Châu im lặng không nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ khoang xe chỉ có chật hẹp và im lặng.
Sáng hôm nay Hoắc Chi Châu vừa mở hộp mail ra mới phát hiện, anh nhận được một email gửi từ nước Anh.
Email được gửi bởi người quen cũ của anh là Hanson, trong email Hanson nói rằng chuyện lúc trước Hoắc Chi Châu từng dặn dò ông ta đừng nói đó ra ngoài, nhưng bởi vì bản thân mình uống say làm hỏng việc bị người trong cuộc biết rồi.
Ông ta bày tỏ lời xin lỗi sâu sắc với Hoắc Chi Châu, hy vọng vẫn còn có thể cứu vãn.
Thời gian gửi đến là 10 giờ tối theo giờ địa phương, tính đến bây giờ đã cách 4 tiếng.
Hoắc Chi Châu bất chấp vấn đề chênh lệch múi giờ, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại sang bên ấy.
Hiển nhiên Hanson đã ngủ rồi, thật lâu mới bắt máy, giọng nói buồn ngủ: “Zhou, I’m so sorry that…..”
Qua lời nói của Hanson, Hoắc Chi Châu biết được khoảng thời gian ngắn trước Hề Thành Nam hẳn là đã biết chuyện mình làm.
Anh không biết, lúc nào Hề Thành Nam sẽ nói chuyện này cho Mục Noãn Tô.
Giống như bị buộc vào một quả bom đếm ngược, trái tim Hoắc Chi Châu lập tức muốn ngừng đập.
Anh không biết khi nào quả bom này sẽ nổ, chỉ có thể ngồi trong bóng tối lắng nghe thời gian tí tách từng giây trôi qua.
Anh sợ hãi hoang mang cùng rối loạn.
Anh lập tức tìm người điều tra hành tung gần đây của Hề Thành Nam, phát hiện hôm nay anh ta quay về trường cũ tham gia một buổi diễn thuyết.
Lại là quay về trường học cũ….
Vừa mới nghe tin tức đó, trái tim Hoắc Chi Châu lập tức chùng xuống, dự cảm không lành dâng lên trong lòng, tựa như một đám mây đen ùng ùng kéo đến.
Khi biết được hai người đều dùng bữa trong cùng một khách sạn, anh vội vàng lái xe đến đây.
Bên ngoài khách sạn, anh gọi nhiều cuộc điện thoại nhưng cô không bắt máy.
Trong nội tâm Hoắc Chi Châu vô cùng bực bội, lấy hộp thuốc để trong xe đã lâu ra, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay hút vài hơi.
Anh nhận ra rằng bây giờ anh đang đứng trước hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Hề Thành Nam đã biết được chuyện đó, nhưng xem anh ta vẫn chưa nói cho Tô Tô biết.
Nếu như mặc kệ nó, trên đỉnh đầu của anh giống như có một thanh kiếm đang treo lơ lửng, không biết lúc nào sẽ đâm vào thân thể mình.
Có thể là trong buổi họp lớp ngày hôm nay, cũng có thể là một ngày nào đó trong tương lai.
Nếu Hề Thành Nam câm miệng thì sao?
Anh hít một hơi thật sâu nhả ra, làn khói thuốc trước mặt nhanh chóng tan biến.
Không được, anh không thể tìm ra cách.
Lựa chọn cuối cùng, chính là trước khi Hề Thành Nam mở miệng nói với Tô Tô mình phải thẳng thắn.
Thẳng thắn….
Hoắc Chi Châu hít sâu một hơi rồi từ từ nhả ra từng vòng khói.
Lần đầu tiên anh cảm thấy khó xử như vậy.
……..
Mục Noãn Tô lại nhìn người đàn ông ngồi im lặng bên cạnh một cách kỳ quái, rõ ràng anh có điểm không đúng.
“Anh làm sao vậy? Công ty có chuyện à?”
Người vẫn luôn nhíu mày cuối cùng cũng có phản ứng, ngón tay gõ trên tay lái, thở ra một hơi: “Về nhà hãy nói –“
Đúng lúc này, điện thoại của Mục Noãn Tô đột nhiên reo lên.
Chân mày Hoắc Chi Châu nhảy dựng, nhìn Mục Noãn Tô trả lời điện thoại, “Ừ” hai tiếng.
“Vừa rồi em để quên khăn quàng cổ ở chỗ ngồi, hiện giờ Sanh Sanh đã mang đến đây cho em.” Cúp điện thoại, Mục Noãn Tô giải thích.
Hoắc Chi Châu nhẹ vuốt cằm.
Một lúc sau, hai người nhìn thấy bóng dáng của Đường Hiểu Sanh từ trong khách sạn bước ra.
“Em xuống xe đi lấy nó.”Mục Noãn Tô vừa dứt lời, mở cửa xe bước xuống, đi về phía khách sạn.
“Tô Tô, khăn quàng cổ của cậu.” Đường Hiểu Sanh đưa cái khăn quàng cổ được gắp chỉnh tề cho Mục Noãn Tô.
Mục Noãn Tô nhận lấy, nói lời cảm ơn.
Trong lúc nói chuyện, cửa khách sạn mở ra, mấy người đàn ông vừa đi vừa nói chuyện từ bên trong bước ra.
Cô thoáng nhìn qua, chính là mấy người đã quay về trường học tham gia buổi diễn thuyết, Hề Thành Nam đi phía ngoài cùng bên phải, phương hướng đi ra gần cô nhất.
Hiển nhiên Hề Thành Nam nhìn thấy cô cũng ngây người, anh ta lên tiếng chào tạm biệt bạn học, trực tiếp đi về phía Mục Noãn Tô.
Đường Hiểu Sanh cũng chú ý đến, do dự một lúc nói mình quay vào khách sạn trước, để lại không gian cho hai người.
Hề Thành Nam đến gần, khóe môi miễn cưỡng cong lên, chậm rãi lên tiếng, “Tô Tô.”
Mục Noãn Tô mím môi, “Ừ” một tiếng, “Đã lâu không gặp.”
Cô không ngờ đến, vừa rồi trên bàn ăn Hề Thành Nam lại nói thẳng chuyện mình sai cho nên mới bị cô vứt bỏ ra, nhất thời không biết nói cái gì.
“Gần đây em……Có khỏe không?” Hề Thành Nam hỏi, ánh mắt thẳng tắp dừng lại trên mặt cô.
Anh ta sững sờ nhìn người con gái mà mình đã thích suốt 5 năm.
Hôm nay cô mặc quần áo không khác học sinh cấp 3 là bao, giống từ kiểu tóc đến phong cách ăn mặc.
Lúc học cấp 3 cô rất thích mặc phong cách này, lúc nào cũng tỏ ra mình chững chạc hơn đám bạn cùng tuổi, hôm nay cô thực sự đã lớn hơn vài tuổi, nhưng nhìn qua hầu như không thay đổi gì so với lúc học cấp 3.
Nhưng nếu nhìn kỹ một chút, thì lại không giống như vậy.
Khi đó cô thanh xuân xinh đẹp, mang theo chút kiêu căng tùy hứng của thiếu nữ.
Nhưng hôm nay, khéo mắt đuôi mày đều đầy vẻ kiều diễm của phụ nữ, đó là dấu vết do một người đàn ông khác lưu lại.
Cô gái nhỏ của anh ta đã trưởng thành, nhưng người trưởng thành cùng cô không phải là anh ta.
Trái tim Hề Thành Nam bị xé nát thật đau đớn.
“Rất khỏe.”
Anh ta nghe thấy cô thoải mái trả lời, chỉ có thể khẽ gật đầu, “Vậy thì tốt rồi….”
Hai người đứng quay lưng về phía cửa lớn, đều không phát hiện ra có người đang đi về phía này.
“Tôi đi trước –” Mục Noãn Tô vừa muốn lên tiếng chào tạm biệt, bỗng nhiên cổ tay bị người khác kéo đi.
“A!” Cô bị dọa sợ kêu lên một tiếng, mới phát hiện ra không biết Hoắc Chi Châu đã đến từ lúc nào, cô suy đoán có thể vì anh chú ý đến Hề Thành Nam, vì vậy nhíu mày nói: “Anh buông em ra, em tự mình đi.”
“Ồ!” Hoắc Chi Châu cười lạnh một tiếng, không quan tâm cứ lôi kéo cô đi về phía chiếc xe.
Hề Thành Nam nhíu mày, đi theo sau khuyên can, “Anh đang làm cô ấy đau đấy, mau buông ra.”
Làn da của Mục Noãn Tô vốn non mịn, cổ tay bị bóp chặt ửng đỏ lên một vòng, dường như còn có xu hướng mở rộng diện tích.
Hoắc Chi Châu liếc nhìn, hơi buông lỏng tay, nhưng anh vẫn như cũ không buông cô ra.
“Đây là vợ của tôi, không cần anh phải đau lòng.” Anh lạnh lùng nói.
“Anh hãy đối xử tốt với cô ấy, tôi sẽ không có cơ hội cảm thấy đau khổ.” Giọng điệu Hề Thành Nam nhàn nhạt.
“Nhất định rồi, không cần Hề tiên sinh phải nhọc lòng phí tâm.” Anh cúi đầu nói với vợ của mình, “Đi, chúng ta về nhà.”
“Vậy sao?” Hề Thành Nam khẽ nói, “Hoắc tiên sinh rất quan tâm đến người bạn trai cũ như tôi nhỉ.
Vì để tránh cho hai vợ chồng các người cãi nhau, tôi sẽ giải thích rõ ràng.
Hôm nay tôi và Tô Tô…..Chẳng qua là tình cờ gặp nhau, lên tiếng chào hỏi mà thôi.”
“Chào hỏi?” Hoắc Chi Châu cười lạnh lặp lại, vừa rồi ở trong xe anh nhìn thấy ánh mắt Hề Thành Nam luôn đặt trên người Mục Noãn Tô.
Trong nháy mắt trái tim anh như bị bóp chặt, sự ghen ghét cùng sợ hãi dâng lên trong lòng, anh không còn kịp suy nghĩ nữa vội vàng xuống xe.
“Chào hỏi mà lâu như vậy à? Tôi khuyên anh không nên đặt chủ ý lên phụ nữ đã có chồng.”
Hề Thành Nam cười khẽ, “Hoắc tiên sinh lo lắng quá rồi, không giống như một số người, tôi làm người vẫn có điểm mấu chốt….”
Thoáng chốc Mục Noãn Tô cảm thấy cổ tay mình lại bị siết chặt, cô đau đớn kêu lên một tiếng, chỉ nhìn thấy sắc mặt Hoắc Chi Châu rất khó coi, cả người cũng căng thẳng, còn có bờ vai khẽ run lên.
Quả nhiên anh ta đã biết!
Đầu Hoắc Chi Châu ong ong, dây cung trong nội tâm bị kéo căng đến cực hạn, tựa như sẽ đứt ra bất cứ lúc nào.
“Anh buông ra đi!” Hề Thành Nam lo lắng quát to một tiếng, đôi mắt chăm chú nhìn cổ tay của Mục Noãn Tô, “Nếu không tôi không biết mình sẽ nói ra cái gì đâu.”
Gân xanh trên trán Hoắc Chi Châu “Thình thịch” nhảy dựng, đau đến mức khiến anh không kịp suy nghĩ gì cả.
Khóe mắt anh đỏ bừng, ánh mắt sắc bén bắn về phía Hề Thành Nam, giọng điệu cũng vô cùng thô bạo: “Mày thử xem.”
“Đi!” Anh không thể kiềm chế được, buông tay Mục Noãn Tô chuyển thành khoác vai cô, lôi cả người cô đi về phía trước.
Mục Noãn Tô do dự vài giây, vẫn nghe theo ý anh, rời đi với anh.
*
Trên đường về nhà, hai người đều không nói chuyện.
Một đường chạy như bay về nhà, Mục Noãn Tô ngồi trên ghế sô pha, nhìn người đàn ông hơi thở đều toát ra u ám, nhẹ giọng nói, “Nói đi, anh đang giấu em chuyện gì?”
Cô không phải kẻ ngốc, vừa rồi ở cửa khách sạn, lời nói của Hoắc Chi Châu và Hề Thành Nam đã truyền rõ ràng đến tai cô.
Giữa bọn họ nhất định đã có chuyện gì mà mình không biết.
Hoắc Chi Châu đứng trước mặt cô, mím môi không nói.
Nhìn thấy Hoắc Chi Châu không nói lời nào, Mục Noãn Tô dựa theo suy đoán của mình nói: “Anh hỏi em đã gặp ai, là vì biết rõ hôm nay em gặp được Hề Thành Nam? Làm sao anh biết?”
Buổi sáng hôm nay anh còn rất bình thường, biết mình đi họp lớp cũng không nói gì.
Nhưng lúc đến đón mình lại bắt đầu không bình thường, hỏi mình đã gặp ai nói cái gì, kết hợp với phản ứng sau khi gặp được Hề Thành Nam, sự thật dần dần lộ ra.
Hoắc Chi Châu nhíu mày, vô cùng bực bội.
Anh không biết tại sao chuyện lại đi đến bước đường này.
Thú nhận sự thật?
Anh nhìn Mục Noãn Tô, trong đôi mắt trong veo của cô gái nhỏ tràn đầy hoang mang chờ câu trả lời của anh, trên khuôn mặt tinh xảo hiện lên vài phần chắc chắn với suy đoán của chính mình.
“Anh…” Anh mở miệng rồi dừng lại, đầu từng cơn đau nhức.
Lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân mình nhát gan như vậy.
“Nếu như anh thực sự không muốn nói thì thôi.” Mục Noãn Tô đứng dậy, “Vậy em sẽ đi hỏi Hề Thành Nam –“
“Đứng lại!” Hoắc Chi Châu lạnh giọng ngăn cản, một phát bắt lấy cánh tay của cô.
Mục Noãn Tô quay đầu lại đối mặt với anh, khóe mắt anh ửng đỏ, trong đôi mắt hiện lên cảm xúc phức tạp cô không thể hiểu được.
Hoắc Chi Châu đột nhiên tiến lên phía trước, cúi người ôm chặt cô vào lòng.
Cô đã cới áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc váy len màu trắng, cảm xúc mềm mại ấm áp.
Hoắc Chi Châu vùi mặt vào vai cô, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi suýt chút nữa làm ướt sũng cả chiếc váy len của cô.
“Tô Tô….” Anh gọi cô bằng một giọng trầm thấp.
Cả người đều bị hơi thở mát lạnh đầy nam tính của anh bao quanh, Mục Noãn Tô giật mình, cảm thấy một tia khác thường.
“Anh sẽ nói cho em biết, em muốn thế nào cũng được, ngoại trừ ly hôn.” Hoắc Chi Châu thấp giọng nói.
Nếu như nói đây là một quả bom nhất định phải nổ, anh thà lựa chọn mình là người tự làm nổ nó.
…….
Mục Noãn Tô ngồi trên ghế sô pha, nghe Hoắc Chi Châu nói, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch, khắp cả người phát lạnh giống như rơi vào hầm băng.
Thực buồn cười.
Cô rất muốn cười, bờ môi mấp máy, cứng ngắc không cười nổi.
Hoắc Chi Châu nói xong, nhưng suy nghĩ của cô dường như bị cuốn đi một lúc sau vẫn chưa bình tĩnh lại.
Thật lâu sau, Mục Noãn Tô mới sững sờ nhìn anh lên tiếng, “Anh có biết tại sao em lại chia tay với Hề Thành Nam không?”
Hoắc Chi Châu không muốn nghe đến cái tên này, nhưng bây giờ anh không có tư cách nói thêm cái gì, chỉ có thể nhẫn nhịn trả lời: “Bởi vì anh ta ra nước ngoài.”
Khuôn mặt Mục Noãn Tô tái nhợt, chậm rãi lắc đầu, “Đây chỉ là một trong số đó.
Quan trọng nhất chính là anh ta vẫn luôn giấu em chuyện này, đến cuối cùng em mới biết được tin tức anh ta muốn ra nước ngoài…..”
Hoắc Chi Châu giật mình.
Cho nên anh không phải là nguyên nhân sâu xa khiến bọn họ chia tay? Nhưng anh còn chưa kịp vui mừng, thì đã nhanh chóng bị lời nói của Mục Noãn Tô đánh xuống địa ngục.
“Em đã từng nói với anh, em ghét nhất người khác lừa gạt em.”
Cô nói không nhanh không chậm, thần sắc cũng bình tĩnh.
Nhưng Hoắc Chi Châu bỗng nhiên luống cuống.
“Không nói sự thật cũng là một cách lừa dối.
Cho nên chúng ta chia tay đi.”
“Tô Tô…” Trong lòng Hoắc Chi Châu càng ngày càng hoảng sợ, thậm chí còn sinh ra vài phần tuyệt vọng.
Anh thà rằng cô cứ náo loạn với anh, nhưng anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ cô bình tĩnh như vậy.
Mục Noãn Tô không muốn nói nhiều lời, đứng dậy đi về phía cầu thang.
Trái tim Hoắc Chi Châu chợt co rút, vội vàng đuổi theo kéo cô lại.
Có lẽ là quá hoảng loạn, bước chân của anh gấp gáp không ổn định, khi bắt được Mục Noãn Tô một chân lảo đảo, hai người cùng nhau té xuống…..