Đọc truyện Cố Chấp Không Muốn Rời Xa FULL – Chương 17
Thành phố Z nằm gần biển, vào mùa hạ ban ngày oi ả, ban đêm có gió thổi mơn man làm xua đi cảm giác nóng bức.
Trên xe Thiệu Khải không mở điều hòa, Tân Nguyệt mở cửa sổ ra, gió đêm ùa vào còn thoải mái hơn điều hòa.
Từ khi ra khỏi nhà cô vẫn không nói gì.
Thiệu Khải lái xe, thỉnh thoảng liếc mắt qua nhìn cô.
Lúc đến cột đèn giao thông, xe ngừng gió cũng ngừng.
Lúc này Thiệu Khải cất giọng hỏi: “Có phải anh không nên lên lầu tìm em không?”
“Hử?” Vừa rồi Tân Nguyệt đang suy nghĩ chuyện khác, anh bất chợt lên tiếng nên cô không nghe rõ anh nói gì, “Anh nói gì vậy?”
Thiệu Khải quay đầu, giọng nói dịu dàng đầy ý hối lỗi: “Làm em khó xử rồi.”
Tân Nguyệt cười nhẹ: “Em không khó xử, không sao đâu.”
Thiệu Khải nhìn sâu vào cô, đắn đo một hồi anh vẫn nói: “Tiểu Nguyệt, anh biết em muốn che chở cho Dịch Tuyên, nhưng nếu cậu ta làm tổn thương em, em nhất định phải nói ra.”
Tân Nguyệt gật đầu: “Em biết rồi.”
Cô trả lời quá nhanh, trong lòng Thiệu Khải biết cô không hiểu ý anh thật sự muốn nói.
Đèn giao thông đã sớm chuyển sang màu xanh, hàng xe phía sau không ngừng bóp kèn thúc giục.
Thiệu Khải nhìn sườn mặt Tân Nguyệt, không nói thêm gì nữa.
Chiếc Mercedes màu đen tăng tốc chạy nhanh, gió lại phiêu đãng tràn vào thổi tan không khí ngượng nghịu giữa hai người.
Cảnh đêm không ngừng lướt qua, Tân Nguyệt ngồi trên ghế phụ không cảm giác chút xóc nảy nào.
Cô chợt phát hiện, hình như trước nay Thiệu Khải đều lái xe thế này, tuy tốc độ rất nhanh nhưng vững vàng, rất giống con người anh.
Thiệu Khải không giống Dịch Tuyên.
Từ khi bọn họ quen nhau, anh luôn thận trọng khiêm tốn.
Dù theo Lưu Thế Quang lăn lộn bên ngoài đã nhiều năm, nhưng Tân Nguyệt chưa bao giờ thấy anh bị nhiễm tạp chất như người khác.
Thiệu Khải lớn hơn cô bảy tuổi, năm 17 tuổi anh được đề bạt đến bên người Tân Đạt.
Tính đến nay cô đã quen anh mười hai năm, anh đã 29 tuổi rồi.
Mười hai năm, thứ thời gian để lại trên người anh chính là sự trầm ổn.
So với lúc mới gặp, Thiệu Khải đã thu liễm sự xuất sắc của mình hơn, lý trí và sự bình tĩnh của anh cũng đạt tới cảnh giới cao nhất.
Tân Nguyệt khâm phục anh, tin tưởng anh.
Đối với cô, Thiệu Khải như một người anh trai của mình.
Vậy nên anh quan tâm cô, cô hiểu.
Chỉ là có vài chuyện, dù là Thiệu Khải cũng không thể biết hết toàn bộ.
Câu lạc bộ Tiêu Vân.
Thiệu Khải xuống xe giúp Tân Nguyệt mở cửa.
Nhân viên thay anh đỗ xe nên Thiệu Khải cùng Tân Nguyệt tiến thẳng vào câu lạc bộ.
“Một lát nữa…” Thiệu Khải cúi đầu định nhắc nhở cô vài chuyện, không ngờ Tân Nguyệt chợt níu lấy tay anh.
“Anh đang yêu hả?” Cô hỏi.
Cánh tay Tân Nguyệt tinh tế, làn da trắng nõn đặt trên áo sơ mi màu đen của anh.
Hai màu đen trắng đối lập rõ rệt làm Thiệu Khải hơi thất thần.
“Sao tự nhiên hỏi tới chuyện này?”
“Ban nãy lúc trên xe em chợt nghĩ, hình như em chưa bao giờ thấy cô gái nào bên cạnh anh.” Tân Nguyệt nói.
Nói xong bỗng nhiên che miệng lại, nghiêng đầu tới gần anh thầm hỏi: “Không phải anh cong chứ?”
Thiệu Khải theo quán tính định phản bác, nhưng lúc nhìn xuống lại thấy mặt Tân Nguyệt dán lên cạnh khuỷu tay anh, đôi mắt ngập nước chớp chớp mang theo nét tinh nghịch.
Anh sực nhớ đến năm cô học cấp ba.
Khi đó chỉ có hai người bọn họ, anh đưa cô đi học, nghe cô phàn nàn những chuyện không vui trong trường, cô còn nói bờ vai của anh rất an toàn, dễ dựa.
Thiệu Khải ngây ngẩn không nói tiếp, Tân Nguyệt cho rằng anh đang ngượng ngùng thừa nhận.
Cô vỗ vỗ cánh tay, an ủi anh: “Dù anh là cong thật cũng không sao.
Bây giờ xã hội rất thoáng, hôm nào anh dắt chị dâu về đi.
Đến khi hai người kết hôn em sẽ tặng anh một phần quà lớn.”
Kết hôn.
“Anh không nghĩ đến chuyện kết hôn.”
“Tại sao?”
“Bởi vì người anh thích, cô ấy không muốn kết hôn với anh.”
Tân Nguyệt ngẩn ra, cô ngừng lại.
Thiệu Khải cũng dừng bước chân, anh xoay người vuốt tóc lại cho Tân Nguyệt.
Nở nụ cười hờ hững nói: “Được rồi, giờ không phải là lúc nói mấy chuyện này.
Chuyện riêng tư để sau này hẵng bàn.”
“Thiệu Khải…”
“Tiểu Nguyệt.” Thiểu Khải đẩy tay cô ra, lùi về sau một bước đứng bên cạnh cô, mỉm cười: “Lát nữa đừng quá khẩn trương.
Anh Quang cũng ở đây, bọn anh sẽ giúp em.”
Tân Nguyệt nhìn anh, sau một lúc lâu mới trịnh trọng gật đầu: “Vâng.”
Câu lạc bộ Tiêu Vân do ba Tần Thừa mở, là câu lạc bộ cao cấp ở thành phố Z.
Bên trong hết sức sang trọng xa hoa, kinh doanh giải trí và nghỉ dưỡng, không có thứ gì ở đây không thể thỏa mãn.
Đặc biệt là sân gôn rộng lớn phía sau câu lạc bộ, đó là nơi yêu thích nhất của những nhân vật nổi tiếng các tỉnh thành lân cận.
Ở đây thi hành chính sách hội viên, phí gia nhập là một con số khổng lồ.
Chọn đây làm nơi gặp mặt, Chiêm Chí Đạt muốn biểu thị điều gì, Tân Nguyệt hiểu.
Cô đến trễ.
Lúc Tân Nguyệt đến Chiêm Chí Đạt đang được mấy cô hầu rượu xoa bóp.
Lưu Thế Quang và một người đàn ông đầu trọc bụng bia ngồi trên sô pha chơi bài.
Trên bàn cà phê lộn xộn.
Tân Nguyệt đẩy cửa đi vào, Lưu Thế Quang vừa thấy người vào cửa là ai liền quăng bài bước tới đứng bên cạnh cô, “Đại tiểu thư.”
Tiếng anh ta vừa dứt, lực chú ý của mọi người trong phòng liền tụ lại đây.
Người đầu trọc đánh bài cùng hắn lúc nãy cách Tân Nguyệt gần nhất.
Hắn vẫy tay với Tân Nguyệt, thái độ xem như khá dễ gần: “Chào ~”
Tân Nguyệt hơi gật đầu xem như chào hỏi.
Chiêm Chí Đạt bên kia đang chơi tới khúc gay cấn, thấy Tân Nguyệt vào phòng ông cũng không đứng dậy, chỉ hất cằm ý bảo Tân Nguyệt ngồi sang một bên, “Hử, Nguyệt Nguyệt đến rồi à? Cô nhóc, cháu ngồi trước đi, bác chơi xong ván này rồi tới ngay.”
“Hừ!” Lưu Thế Quang bất mãn thái độ của ông ta, kéo tay áo hòng đi lên lại bị Thiệu Khải ngăn lại.
“Anh Quang, anh ở đây với tiểu thư, tôi đi lấy nước cho cô ấy.”
Ánh mắt Thiệu Khải, Lưu Thế Quang hiểu, anh ta gật đầu: “Được, cậu đi đi.
Tôi ở lại đây.”
Tân Nguyệt và Thiệu Khải liếc nhau, Thiệu Khải gật đầu với cô sau đó lui ra ngoài.
Lưu Thế Quang kêu Tân Nguyệt ngồi một mình trên ghế sô pha còn mình thì đứng bên cạnh, vừa cung kính vừa cảnh giác.
Lúc này tên đầu trọc từ ghế sô pha khác nhích lại gần vươn tay với Tân Nguyên: “Chào, tôi tên là Nguyên Khang.
Cô gọi đầu trọc là được rồi.”
Tay Nguyên Khang mập mạp, ngón tay lại ngắn, đột nhiên đưa ra trông có chút buồn cười.
“Tôi là Tân Nguyệt.” Tân Nguyệt nhìn tay hắn.
Cô nở nụ cười nhẹ nhàng, lịch sự mà xa cách.
Bàn tay giơ ra giữa không trung của Nguyên Khang bị Lưu Thế Quang hất đi.
Anh ta cố ý ngồi xuống đẩy hắn qua một bên, chặn hết ánh mắt của hắn về phía Tân Nguyệt, “Cảnh cáo cậu, đừng làm phiền đại tiểu thư nhà tôi.
Qua kia chơi bài của cậu đi.”
“Một mình tôi chơi cái rắm!” Xem ra tính tình tên Nguyên Khang này không tệ.
Lưu Thế Quang đẩy hắn qua một bên cũng không để bụng, thậm chí còn nắm lấy bờ vai anh, “Này này, kêu tiểu thư nhà cậu tự ngồi đó đi, còn cậu chơi với tôi!”
Lưu Thế Quang nghiêng người liếc hắn một cái: “Cút đi.”
“Hung dữ quá.” Nguyên Khanh bĩu môi ngồi sang một bên.
Qua mười lăm phút, ván bài của Chiêm Chí Đạt vẫn không kết thúc.
Thiệu Khải đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm một ly nước trái cây.
“Đại tiểu thư.” Anh đưa ly nước cho Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt nhận lấy, ngước mặt lên thấy anh gật đầu với mình, sau đó cô cúi đầu uống nước.
Lúc này Nguyên Khang có điện thoại, thời gian trò chuyện chỉ được vài giây.
Tiếp theo hắn liền dập máy, đứng dậy nói với Chiêm Chí Đạt: “Xin lỗi Chiêm đổng.
Em đây còn vài việc vặt, đi trước đây.”
Chiêm Chí Đạt vừa nghe Nguyên Khang phải đi liền mặc kệ ván mạt chược, cuống quít đứng dậy đuổi theo.
“Này, cậu Nguyên, cậu Nguyên, sao mới đó mà đã đi rồi? Chuyện của chúng ta còn chưa bắt đầu nữa mà, Hạ tổng đâu? Hạ tổng cũng chưa tới, bây giờ cậu đi là đi đâu?”
Nguyên Khang không phải kẻ dơ bẩn, giao tình giữa hắn và Chiêm Chí Đạt không sâu, cũng không cần phải quanh co lòng vòng, dứt khoát nói thẳng: “Hạ tổng không thể tới, tôi cũng phải đi, có duyên lần sau gặp lại.
À, đừng ở lại lâu.
Gặp lại sau.”
“Không đúng, cậu Nguyên…”
Nguyên Khang triệt để chặn miệng Chiêm Chí Đạt, nhưng thái độ đối với Lưu Thế Quang thoải mái hơn, vẫy tay nói: “Anh Quang, lần sau tôi tới tìm anh đánh bài nha.”
Lúc ra cửa hắn phải đi qua Tân Nguyệt, tay lại vẫy thêm một cái: “Tạm biệt đại tiểu thư.”
Tân Nguyệt mỉm cười: “Gặp lại sau.”
Nguyên Khang đi rồi, Lưu Thế Quang ho một tiếng, ba mỹ nữ phục vụ bàn mạt chược bên kia cũng thức thời rời khỏi.
Trong phòng chỉ còn bốn người.
Sau lần trước bị Dịch Tuyên đe dọa ở quán bar, Chiêm Chí Đạt luôn tìm mọi cách hạ bệ Dịch Tuyên.
Bên ngoài ông ta từ chức ở Thừa Kiến nhưng lại mang đi ba cổ đông và mấy khách hàng lớn.
Thừa Kiến khó khăn lắm mới khôi phục lại nguyên khí, bây giờ vì Chiêm Chí Đạt mà công ty sắp đối mặt với vấn đề đứt vòng vốn.
Không chỉ thế, Chiêm Chí Đạt biết Dịch Tuyên có một hậu thuẫn là La Bưu liền tìm lí do kéo La Bưu vào đồn cảnh sát.
Tuy La Bưu thân ở trong ngục, nhưng bên ngoài không phải không có sắp xếp gì.
Hắn nhớ lần đó Lưu Thế Quang ra mặt giúp Dịch Tuyên nên đã nhờ người tìm Lưu Thế Quang giúp đỡ.
Lưu Thế Quang lại nói việc này cho Tân Nguyệt.
Năm đó Dịch Hồng Đức cùng Tân Đạt tiến vào ngành giải trí.
Trọng tâm của Dịch Hồng Đức đặt ở cửa hàng mặt tiền, của Tân Đạt lại là xưởng sản xuất thiết bị.
Ông ấy không chỉ đầu tư vào cửa hàng mà còn kinh doanh thiết bị, từ các thiết bị dùng cho sân khấu, dàn nhạc KTV, cho đến những vật dụng nhỏ như cốc lắc xúc xắc và xúc xắc.
Cái gì ông ấy cũng làm, chuyện làm ăn trải rộng khắp cả nước.
Khi đó Tân Đạt xảy ra chuyện, Lưu Thế Quang giải nghệ là vì Dịch Hồng Đức sắp xếp hắn lùi về sau để bảo vệ mấy nhà máy nhỏ và sản nghiệp.
Lưu Thế Quang từng nói với Tân Nguyệt, Dịch Hồng Đức là ân nhân của ông ấy và Tân Đạt.
Cho nên lúc Chiêm Chí Đạt tìm hắn, kêu hắn bảo kê cho ông ta, Lưu Thế Quang không chút suy nghĩ mà đồng ý.
Có điều sau khi Thiệu Khải liên hệ với hắn xong, quan hệ của bọn họ liền thay đổi.
Lưu Thế Quang rót một ly rượu cho Chiêm Chí Đạt: “Chiêm đổng, còn đánh bài hả? Hay để bọn tôi bồi ông đánh thêm hai ván?”
Chiêm Chí Đạt liếc hắn một cái rồi đến chỗ khác ngồi xuống.
Nhìn Tân Nguyệt dù bận vẫn ung dung và hai tên tay sai bên cạnh cô, Chiêm Chí Đạt hừ mạnh một tiếng.
“Thật không ngờ, cô còn trẻ đã làm việc chu toàn như vậy.
Người kia ở thành phố B là do cô nghĩ cách điều đi?”
Tân Nguyệt buông ly nước trái cây xuống, mỉm cười: “Bác Chiêm nghĩ nhiều rồi.
Theo như lời bác, tôi còn trẻ, làm gì có năng lực cao siêu như vậy.
Người kia có tới hay không đều là lựa chọn của người đó, tôi không có năng lực xoay chuyển.”
“Cái rắm!” Chiêm Chí Đạt rống một tiếng.
Ông ta làm dữ lên, nhưng Lưu Thế Quang còn hung hơn ông ta.
Hắn đập một ly thủy tinh, trừng mắt nói với Chiêm Chí Đạt: “Mẹ nó, ông đánh rắm cho lão tử nghe thử đi?!”
Lưu Thế Quang là dạng người gì, trước đây đã làm chuyện gì, ở đây không ai rõ hơn Chiêm Chí Đạt.
Thấy hắn trừng mắt, khí thế Chiêm Chí Đạy lập tức yếu đi phân nửa.
Ông ta hừ lạnh một tiếng, tiếp tục chĩa mũi dùi về phía Tân Nguyệt: “Tân Nguyệt, tôi nói cho cháu biết, đừng tưởng có hai người họ giúp cháu thì cháu có thể diễu võ giương oai ở đây.
Cháu đừng quên, năm đó lúc cha cháu xảy ra chuyện tôi đã bỏ công giúp đỡ thế nào.
Cháu là con gái ông ấy, sao bây giờ lại liên hợp với người ngoài để đối phó tôi.
Cháu không cảm thấy cháu vong ân phụ nghĩa à?”
“Tôi không quên.” Khoảnh khắc Chiêm Chí Đạt nhắc tới ba, Tân Nguyệt đã tắt đi ý cười.
Khuôn mặt hờ hững vươn chút ý lạnh, “Ai đã ra lực giúp đỡ chuyện năm xưa, mỗi giây mỗi phút tôi đều giữ trong lòng.
Cho nên hôm nay tôi tới đây để giúp Dịch Tuyên trở về hoàn chỉnh Thừa Kiến.
Cậu ấy là con trai chú Dịch, cháu không thể để Thừa Kiến sụp đổ trước mặt cậu ấy.”
“Cháu nghĩ cháu là ai?” Chiêm Chí Đạt cười, “Nguyệt Nguyệt à, nói đến đây tôi phải hỏi cháu vài câu mới được.
Cháu lấy tư cách gì để ngồi đây? Chẳng lẽ cháu cho rằng nuôi tên con hoang kia mấy năm thì cháu trở thành người của Dịch gia? Ha, còn giúp cậu ta “trở về Thừa Kiến”? Tôi không đem thằng con hoang đó đuổi ra khỏi ban quản trị Thừa Kiến là nhân từ lắm rồi.
Cháu tưởng Dịch gia sẽ thừa tên tên con hoang như Dịch Tuyên à?”
Trong giọng nói của Chiêm Chí Đạt không hề che giấu sự khinh thường với Dịch Tuyên và sự châm chọc với Tân Nguyệt.
Lưu Thế Quang siết chặt nắm tay, chỉ cần ông ta nói thêm một câu nữa, hắn sẽ xông lên đánh ông ta cho ra bã.
Nhưng Tân Nguyệt vẫn không đổi sắc mặt.
Cô hơi nghiêng mặt, Thiệu Khải hiểu ý tiến lên đặt hai tờ giấy mỏng trước mặt Chiêm Chí Đạt.
“Chiêm tổng, mời bác xem thử.”
Chiêm Chí Đạt nhìn ba chữ “Giấy ủy thác” trên mặt giấy, hừ lạnh một tiếng, “Cháu có ý gì?”
“Đây là một bản xét nghiệm ADN, bản còn lại là giấy ủy thác.
Bản xét nghiệm ADN chứng minh quan hệ cha con của Dịch Tuyên và chú Dịch.
Cho dù Dịch gia có thừa nhận Dịch Tuyên hay không, pháp luật nhất định sẽ thừa nhận.
Còn giấy ủy thác do đích thân Dịch Kiến Chương lão tiên sinh ký.
Dịch Kiến Chương, cái tên này hẳn không xa lạ với bác.
Ông ấy là cha chú Dịch, ông của Dịch Tuyên, đồng thời là pháp nhân của tập đoàn Thừa Kiến và là cổ đông lớn nhất ngoài chú Dịch.” Tân Nguyệt nở nụ cười thản nhiên, ngữ điệu từ tốn: “Ông Dịch ủy thác cho tôi toàn quyền thực hiện mọi quyền lợi ông ấy có được tại tập đoàn Thừa Khiến.”
“Ông ta chưa chết?!” Chiêm Chí Đạt sợ hãi trừng to hai mắt.
Ông ta không tin nổi nhìn Tân Nguyệt, đôi đồng tử co lại: “Ông ta đang trong tay cô?!”
“Nhờ phúc của bác, trước mắt tình trạng thân thể của ông Dịch vẫn tốt đẹp.” Tân Nguyệt hơi gật đầu, điều chỉnh lại dáng ngồi một chút, độ cung của bả vai cũng càng thả lỏng.
Cô bình đạm nhìn Chiêm Chí Đạt: “Hiện tại, tôi có tư cách để nói chuyện Thừa Khiến với bác chưa?”
*
Lúc Tân Nguyệt về nhà đồng hồ đã qua nửa đêm.
Xe Thiệu Khải chỉ đưa cô về dưới lầu.
Trước khi xuống xe, Thiệu Khải hỏi cô: “Em không mang chìa khóa thật à, nhỡ Dịch Tuyên ngủ rồi thì làm sao? Hay là anh…” Ở đây chờ em, nếu em không thể vào nhà thì xuống đây tìm anh.
Tân Nguyệt cười đáp: “Không sao đâu, cậu ấy sẽ chờ mà.”
Giọng điệu thản nhiên chắc chắn của cô làm Thiệu Khải không thể nói tiếp.
Anh thất thần một lát, lúc lấy lại tinh thần, Tân Nguyệt đã xuống xe.
Cô đứng trên bậc thang vẫy tay với anh: “Anh về đi, trên đường cẩn thận.”
“Ừ.” Thiệu Khải gật đầu.
Thiệu Khải khởi động xe, Tân Nguyệt vẫn đứng trên bậc thang.
Lúc sắp ra khỏi tiểu khu, Thiệu Khải nhìn cô trong kính chiếu hậu vẫy tay.
Tân Nguyệt không hề nhìn thấy nụ cười trong gương của Thiệu Khải đau đớn thế nào.
Trong thang máy Tân Nguyệt phân vân nên nhắn Wechat cho Dịch Tuyên trước hay là trực tiếp gõ cửa.
Giờ đã nửa đêm, gõ cửa hình như có hơi ồn.
“Đinh ——”
Thang máy tới.
Tân Nguyệt lấy điện thoại ra, cửa thang máy vẫn chưa kịp đóng lại, bên tay trái bỗng truyền đến một tiếng “Cạch” nhỏ.
Đó là nhà cô.
Tầm Nguyệt ngước mặt lên khỏi điện thoại, vừa ngẩng lên đã ngây ngẩn cả người.
“Dịch Tuyên?”
Cửa bị đẩy ra một khe nhỏ, Dịch Tuyên đứng sau cửa chỉ lộ ra một con mắt.
Thần sắc tăm tối sau khi thấy Tân Nguyệt sáng lên không ít.
Nghe cô kêu tên cậu, cậu lại đẩy cửa ra một ít, ngữ điệu ra lệnh nghe là biết đang không vui: “Còn thất thần, không vào trong nhanh lên.”
“À, à.”
Tân Nguyệt đi vào, Dịch Tuyên lùi về sau một chút thuận tiện cho cô thay giày.
“Em mở cửa cho chị hả? Nhưng chị chưa gửi tin nhắn đi nữa mà.” Tân Nguyệt thay dép lê xong xoay người đóng cửa lại, sau đó giơ điện thoại lên cho hắn xem.
Dịch Tuyên nhìn dòng chữ “Giúp chị mở cửa” trong khung chat, mím môi không lên tiếng.
Thấy cậu không vui như vậy Tân Nguyệt sực nghĩ ra gì đó, kinh ngạc hỏi: “Em cứ chờ ở đây từ lúc đó tới giờ?”
Dịch Tuyên không nhẹ không nặng hừ một tiếng, túm cổ tay lôi cô tới phòng khách.
“8 giờ 40 chị ra ngoài, nói sẽ về nhanh thôi.
Chị xem bây giờ là mấy giờ?” Cậu kéo cô tới đồng hồ điện tử treo trên tường, chỉ vào mặt trên biểu thị “00:35” nói: “Chị đi ra ngoài tới bốn tiếng.”
Giọng cậu có hơi lớn, ngữ điệu cũng thẳng thừng chỉ trích.
Nhưng Tân Nguyệt không hề tức giận.
“Có phải em luôn canh cửa chờ chị không?”
“Hức! Em mới không thèm.”
“Vậy sao mở cửa đúng lúc thế?”
“Trùng hợp thôi.”
“Trùng hợp à.” Giọng Tân Nguyệt nghe có chút mất mát, “Chị còn tưởng em canh ở cửa nghe tiếng thang máy chứ, hóa ra là không phải à.”
“…!Chị thất vọng lắm hả?”
“Không có.” Tân Nguyệt rũ mắt, độ cung của chân mày hạ xuống, rõ ràng là đang thất vọng.
“Em đang đợi chị.”
“Chị biết mà.” Tân Nguyệt gật đầu, “Em chịu khổ rồi.”
“Em nói em chờ chị từ lúc 10 giờ tối.
Em mở cửa tổng cộng bảy lần, chỉ cần nghe tiếng thang máy em sẽ mở cửa xem có phải chị đã về hay không.” Dịch Tuyên lí nhí: “Bốn tiếng lâu lắm luôn.”
Tân Nguyệt chợt ngẩn ra.
“Em biết lẽ ra em không nên giận dỗi chị, nhưng em thật sự không thích Thiệu Khải thân cận với chị.
Em sợ anh ta sẽ cướp chị mất.” Cậu cúi người ôm lấy cô.
“Lần sau, chị có thể đưa em đi cùng không?” Giọng Dịch Tuyên rất nhỏ, sự van nài trong giọng nói làm Tân Nguyệt không tự giác mà nghẹn cổ họng.
“Dịch Tuyên à…”
Hai người họ đều là động vật máu lạnh.
Hàng năm trên người đều khoác lên trạng thái nhiệt độ thấp, nhưng mỗi giây da thịt bọn họ chạm vào nhau lại cực kỳ thoải mái.
Một chút ấm một chút lạnh, đó chính là nhiệt độ chỉ tồn tại giữa hai người họ.
Một sự dịu dàng mà không ai có thể hiểu được.
Tân Nguyệt bị cậu ôm mãi đến khi nhiệt độ trong phòng khách giảm xuống cực thấp, cô rùng mình một cái mới tỉnh ra.
Cô đẩy nhẹ Dịch Tuyên ra, cúi đầu đi sượt qua cậu: “Chị đi tắm trước.”
Nhìn cô trốn vào phòng, khóe môi Dịch Tuyên khẽ nhếch.
Dường như từ khi thi đại học đến nay Tân Nguyệt không hề kháng cự mỗi khi cậu chạm vào.
Tuy vẫn chưa thể cùng cô thân mật như trước nhưng mỗi cái ôm của cậu đều thành công.
Điều này chứng minh rằng cuối cùng cô đã bắt đầu chịu nhìn thẳng vào trái tim mình.
Chỉ cần thêm chút thời gian, kiên nhẫn chờ đợi, cô chắc chắn, chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyệt rơi vào vòng tay cậu.
Nhận ra chuyện này, Dịch Tuyên cảm thấy tối hôm nay cũng không phải quá tệ.
Tân Nguyệt cầm quần áo đi tắm rửa.
Mới đi đến cửa phòng tắm, còn chưa kịp đẩy cửa bước chân của cô đã ngừng lại.
Cùi đầu nhìn nước rỉ ra từ cửa phòng tắm, Tân Nguyệt xụ mặt kêu lên: “Dịch Tuyên.”
Dịch Tuyên từ phòng bếp đi tới, cậu tự giác cầm bao tay cao su và cờ lê, lầm bầm: “Nước bị rỉ, em không sửa được, chị lại về trễ như vậy.”
“Em chưa gọi cho bên bất động sản hả?”
“Đã gọi rồi, bọn họ nói tối rồi không ai chịu sửa.”
“……”
Dịch Tuyên quá rõ điểm yếu của Tân Nguyệt, chỉ cần hắn giả bộ đáng thương, Tân Nguyệt sẽ không thể tức giận với cậu.
Bây giờ cũng vậy ——
Cậu tủi thân, cực kỳ đáng thương cầm bao tay, như thể đang cầu xin tha thứ.
Tân Nguyệt nhìn bộ dạng của cậu, ngoại trừ thở dài thì chỉ có thể thở dài.
Trong phòng tắm.
Dịch Tuyên đứng bên cạnh bật đèn pin chiếu sáng, Tân Nguyệt mang bao tay vào kiểm tra.
Cũng may chỉ là đường ống nối bồn rửa tay đến chỗ thoát nước bị hở, vòi nước lại không khóa.
Ống thoát nước của phòng tắm hơi bị tắc, nước rút đi chậm nên mới bị tràn lên.
Cô khóa nước, ngồi xổm trên đất nắm chặt ống nước rồi dọn sạch mấy tạp vật trong ống thoát nước.
Tuy đây chỉ là phòng tắm, nhưng mùi từ ống thoát nước bị tắc thật sự hơi khó ngửi.
Thế mà Tân Nguyệt không hề nhăn mặt lần nào.
Dịch Tuyên theo sát sau lưng cô, cô nhích tới đâu cậu liền bước tới đó.
Hai mươi phút sau, nước trong phòng tắm dần rút xuống, Tân Nguyệt mở vòi nước xem thử, nước không bị rỉ nữa.
Cô rửa sạch tay, xoay người nhét cây lau nhà vào tay Dịch Tuyên, “Lau sàn đi.”
Dịch Tuyên cụp mắt, mưu đồ ra vẻ đáng yêu trốn tránh: “Em không biết lau.”
“Đừng có giở trò.” Tân Nguyệt giơ tay che mặt hắn, “Chị phải bắt em trả giá.”
“Tại sao chứ?” Dịch Tuyên bất bình.
“Trong lòng em tự hiểu.”
Tân Nguyệt không nói nhiều với hắn nữa, cầm áo tắm vào phòng tắm.
Trước khi khóa cửa còn nói: “Trước khi chị tắm xong phải lau dọn sạch sẽ, lau không sạch thì mai nghỉ ăn cơm.”
“Chị muốn em đói chết hả!” Dịch Tuyên kháng nghị.
Nhưng đáp lại cậu chính là tiếng nước “Rào rào”.
Trong phòng tắm, Tân Nguyệt mở vòi sen, ngoài cửa không còn tiếng động nữa.
Cô cởi quần áo, sương mù dần bao phủ không gian.
Cô giơ tay lau đi hơi nước trên gương, không nhịn được mà bật cười.
Vòi nước không liên quan gì cũng mở ra, đến cái ống nước bị hở cũng trông giả tạo như vậy…
Chắc là muốn phạt cô tội về nhà trễ nên cố tình làm nhà ngập chứ gì.
Đúng là chỉ có cậu.
Ngoài cửa phòng tắm, Dịch Tuyên nhìn cây lau nhà trong tay, ý cười dần lui xuống, khói mù thay thế len lỏi trên khóe mắt.
Cậu lấy điện thoại ra gọi cho La Bưu, rất nhanh đã có người bắt máy.
La Bưu nói với cậu: “Tôi đã hỏi rồi, hôm nay người kia ở thành phố B thật sự tới đây, nhưng không biết Thiệu Khải nói gì mà hắn ta đi luôn, đến xe cũng chưa bước xuống.
Tôi đoán chắc giống suy nghĩ của cậu đến tám chín phần, cô ấy muốn giúp cậu đối phó lão Chiêm.”
“Tốt, nếu chị ấy muốn giúp tôi thì anh tiếp tục theo dõi.”
“Được.”
La Bưu đang định dập máy thì bỗng nhiên bị gọi lại.
“Thiệu Khải, điều tra anh ta một chút.”
“Cậu muốn điều tra anh ta? Nhưng không phải hiện tại anh ta đang…”
“Tôi không nói hiện tại.”
La Bưu dừng lại, “Cậu chủ, tôi từng quen Thiệu Khải một thời gian.
Nếu cậu muốn biết cái gì, tôi cũng có thể nói ra một hai.
Hay là…”
“La Bưu.”
Giọng nói Dịch Tuyên thông qua sóng điện càng thêm phần lạnh lẽo quỷ dị.
Cậu kêu tên La Bưu như vậy, khắp người La Bưu liền nổi da gà.
Anh ta nhanh chóng ngậm miệng, “Tôi biết rồi, tôi sẽ đi tra ngay.”
“Đặc biệt là mối quan hệ của anh ta và Tân Nguyệt trước khi tôi đến.
Tất cả đều phải báo cho tôi biết.”
“Vâng, vâng.”
Kết thúc cuộc gọi.
Nghĩ đến cảnh tượng cậu thấy trước cửa câu lạc bộ Tiêu Vân, cây lau nhà bằng nhựa “Rắc” một tiếng gãy trong tay Dịch Tuyên.
Thiệu Khải.
Anh được lắm.
***
Đào: Ghen rồi ghen rồi! Hóng cảnh đánh ghen:)))).