Cố Chấp Không Muốn Rời Xa

Chương 10


Đọc truyện Cố Chấp Không Muốn Rời Xa FULL – Chương 10


Tần Thừa sớm đã chuẩn bị chu toàn bữa tiệc tối nay, một bữa tiệc không có ai khác ngoài mấy người bọn họ.
Khung cảnh về đêm của Binjiang (một quận của Hàng Châu) thực sự vô cùng đẹp mắt.

Tân Nguyệt ngồi ở ghế chính trung tâm, những người khác ngồi dọc theo phía tay phải của cô.
Có cô ở đây, Dịch Tuyên chủ động không uống rượu, Tần Thừa cũng không dám rót cho cậu.

Cậu cùng Tân Nguyệt uống chung một ly nước cam, trông thật sự rất ngoan.
Chiêm Thanh Nhuế ngồi bên cạnh, nhìn Dịch Tuyên nhấp từng ngụm nước cam, suýt chút nữa thì rớt cằm ra ngoài.
Cô ta quen biết Dịch Tuyên được một thời gian, nói lâu thì không lâu lắm, mà ngắn cũng chẳng phải ngắn, nhưng khi hai người gặp mặt, cô chưa từng thấy anh uống gì ngoài rượu, nhưng hôm nay sao lại như vậy?
So với cô ta, Tần Thừa và Lê Thiên Hạo lại thật sự rất bình tĩnh.
Trước mặt người ngoài là sói, nhưng trước mặt Tân Nguyệt lại là cún con.

Sự đối ngược này của Dịch Tuyên, họ đã thấy nhiều rồi, nên chẳng một chút ngạc nhiên.
Hôm nay, tất cả mọi người ngồi trong phòng riêng này ai nấy cũng đều xuất thân từ gia đình giàu có và có lý lịch.

Thi đại học đối với họ chỉ là một đoạn phim lướt qua, còn tương lai của bọn họ đã được trải sẵn trên thảm đỏ, chỉ chờ họ từng bước đi lên.
Dù rằng thi xong đại học là họ đã hoàn toàn được tự do, thoát khỏi cánh cổng trường, nhưng ba năm cấp 3 vừa trôi qua đối với họ thực sự cũng rất mệt mỏi, chẳng nhẽ lại không thể mở một bữa tiệc lớn vui vẻ cùng nhau hay sao?
Trong bữa tiệc, Chiêm Thanh Nhuế đã cố gắng nói chuyện với Tân Nguyệt vài lần nhưng đều bị từ chối, cô cố gắng tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa Dịch Tuyên và Tân Nguyệt thông qua Tần Thừa và Lê Thiên Hạo, nhưng cả hai đều đang uống rượu, nói chuyện trên trời dưới đất vui vẻ đến mức không mảy may để ý đến cô.
Chiêm Thanh Nhuế tức giận đến mức chỉ biết ngồi uống rượu một mình.
Ăn gần xong, Dịch Tuyên đột nhiên đứng dậy, đặt giấy ăn lên trên bàn, ” Tôi đi vệ sinh đã”
“Em cũng đi!”
“Em cũng đi, em cũng muốn đi! “
Cậu vừa mới đứng dậy, Chiêm Thanh Nhuế cùng Tần Thừa cũng đứng dậy muốn đi theo.
Dịch Tuyên nhìn Tân Nguyệt, như thể đang đợi cô trả lời.
Tân Nguyệt đang cúi đầu ăn canh, vừa ngước mắt lên đã thấy Tần Thừa thuận tay cầm bật lửa trên bàn đi.

Trong lòng biết bọn họ muốn làm gì, cô tiếp tục uống canh, rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Đi đi.”
Khi cả ba người họ đi khỏi, trong phòng giờ chỉ còn hai người là Lê Thiên Hạo và cô.

Lê Thiên Hạo duy trì bộ mặt lấy lòng gắp thêm thức ăn bỏ vào chén cô, rót thêm nước, chăm chỉ như một chú ong nhỏ.

Tần Thừa và Lê Thiên Hạo học cùng lớp với Dịch Tuyên ba năm, không cần nói Dịch Tuyên cũng hiểu, nhưng từ khi bắt đầu quen Tân Nguyệt, Lê Thiên Hạo đã có cảm giác vừa quý vừa sợ Tân Nguyệt.
Đúng là ngoại hình của Tân Nguyệt không hề đáng sợ mà còn có nét xinh đẹp, dịu dàng, nhưng khi cô lạnh lùng không nói lời nào lại khiến người ta cảm thấy đầy khí thế.

Sau khi làm quen với Dịch Tuyên và nhân tiện tìm hiểu tình hình của Tân Nguyệt trên đường đi thì Lê Thiên Hạo cảm thấy Tân Nguyệt thật sự là không khác một “chị đại” là bao.
Bởi vì Lê Thiên Hạo luôn cư xử rất tốt trước mặt cô, nên Tân Nguyệt cũng đối xử nhẹ nhàng với anh hơn một chút.
“Thiên Hạo, tự cậu ăn đi, đừng lo cho tôi!”
Khi Tân Nguyệt đang nói, trong phòng bỗng vang lên tiếng nhạc “rock and roll”, âm thanh rất lớn, khiến cho cô sửng sốt.
Lê Thiên Hạo đang rót nước trái cây, cúi đầu nhìn xuống vừa hay thấy điện thoại của Chiêm Thanh Nhuế đang đổ chuông.

Anh không chút nghĩ ngợi, trực tiếp nhấn phím tắt, quay lại tiếp tục rót nước cho cô.
“Chị Nguyệt, chị đừng ngừng đũa nha.

Ăn nhiều một chút, trông chị càng ngày càng gầy rồi đó.


“Cảm ơn!” Tân Nguyệt cẩn thận sờ lên khóe miệng.

Nhìn qua điện thoại mà anh vừa ngắt, cô nhàn nhạt hỏi: “Cậu ngắt điện thoại của người ta như thế có được không? Cô ấy sẽ tức giận đấy?”
“Không sao đâu chị, ai bảo cô ấy phiền phức quá chi!”
Tân Nguyệt mỉm cười, “Chị hình như chưa gặp cô ấy bao giờ, cô ấy tên gì vậy?”
“Chiêm Thanh Nhuế, cô ấy là học sinh của trường bên cạnh”.

Lê Thiên Hạo vừa ngồi xuống vừa nói, chân vừa khụy xuống, anh chợt nhớ ra đây là vị trí của ai, liền đổi sang ghế trống bên trái của Tân Nguyệt:” Vốn dĩ em không muốn cho cô ấy đến đây, nhưng lần trước cô ấy yêu cầu em phải qua đêm với Tần Thừa, thế nên lần này Tần Thừa muốn trả ơn cô ấy!”
Giọng điệu khi nói chuyện của Lê Thiên Hạo có chút khinh thường, dường như anh ta đã hoàn toàn quên rằng vừa rồi chính anh ta đã đưa xe đến đón Chiêm Thanh Nhuế.
“Cô ấy vì anh Tuyên mới chơi với chúng em.” Anh nhỏ giọng nói: “Anh Tuyên nói cô ấy mắc bệnh thần kinh.”
Tân Nguyệt muốn bật cười, nhưng kìm xuống được, “Đừng nói linh tinh!”
Dịch Tuyên nhập học sớm, cậu lại nhỏ tuổi hơn bọn họ, nhưng mọi người xung quanh đều gọi cậu là anh trai., đặc biệt là Lê Thanh Hạo.

Anh ta hơn Dịch Tuyên một tuổi, nhưng mở miệng ra là lại gọi anh Tuyên, điều này làm Tân Nguyệt cảm thấy rất buồn cười.
“Thật là! Cô có bệnh công chúa à!”
Nghe thấy tiếng vọng bên ngoài, nghĩ rằng Dịch Tuyên sắp trở lại, Lê Thiên Hạo vội quay lại chỗ của mình ngồi.


Thiên Hạo hiếm khi đề phòng như thế, chỉ là anh ta sợ Dịch Tuyên đẩy cửa vào, thấy anh ta ngồi cùng Tân Nguyệt, chắc chắn sẽ rất tức giận.
Ánh mắt Tân Nguyệt rơi vào chiếc điện thoại xa xỉ của Chiêm Thanh Nhuế, cô trầm ngâm suy nghĩ một hồi.
Chiêm Thanh Nhuế vì Dịch Tuyên mới chơi với bọn họ, như vậy chắc chắn là do khuôn mặt đẹp trai không tì vết của Dịch Tuyên, tưởng chừng có rất nhiều cô nữ sinh muốn chơi với bọn họ, nhưng Chiêm Thanh Nhuế lại là vì Tân Nguyệt.

Người duy nhất cô thấy cho đến nay chơi thân với bọn họ, và đó là hai lần liên tiếp.
Cô đang nghĩ tới Dịch Tuyên thì ba người kia trở lại phòng.
Tần Thừa vừa đẩy cửa vào đã mang theo mùi khói của thuốc lá.
Tân Nguyệt cực kỳ nhạy cảm với mùi khói thuốc lá, cô che miệng mũi lại vì sợ hắt xì.
Sau đó, Dịch Tuyên đi vào.

Cậu ngồi xuống chỗ bên cạnh, mùi hương trên người cậu tỏa ra thật thoải mái.
Tân Nguyệt có chút nghi ngờ mà ngước lên nhìn.
Dịch Tuyên cúi đầu mỉm cười với cô, nhẹ giọng nói: “Em thật sự đi vệ sinh mà, chị vẫn đang ở đây, em làm sao dám hút thuốc!”
Giọng điệu của cậu quá mức tự nhiên, Tân Nguyệt nghe mà không sao tìm ra điều không đúng ở đâu.
Tần Thừa ở một bên náo loạn cuối cùng cũng ăn xong, liên tục đòi đi sang quán khác.
Ở đây, chỉ có Tân Nguyệt và Dịch Tuyên không uống rượu, cô nói muốn đi tiễn bọn họ nhưng Chiêm Thanh Nhuế lại nói: ” Không cần đâu chị, chị về nhà trước đi, cứ để Dịch Tuyên đi xe của em là được.”
Giọng nói của cô ấy thật hoạt bát, sôi nổi, nhưng khi nhìn về Dịch Tuyên thì đôi mắt đầy mê luyến.
” Được rồi…” Tân Nguyệt suy nghĩ một chút, đang định dặn dò Dịch Tuyên ban đêm không nên lái xe quá nhanh, nhưng eo của cô lại bất ngờ bị ôm lấy.
Dịch Tuyên từ phía sau bước tới, ôm lấy cô đẩy cửa đi ra ngoài, đầu không nhìn lại: “Tần Thừa, cậu đưa cô ấy đi đi.”
Tần Thừa lớn tiếng đáp lại từ phía sau: “Okey anh!”
Trong xe, Tân Nguyệt nghiêng mắt nhìn thiếu niên đang co ro trên ghế lái, sốt sắng nói: “Dịch Tuyên, em như vậy sau này làm sao tìm được bạn gái chứ!”
Dịch Tuyên thậm chí còn không nâng mí mắt lên mà nói: “Em có rồi!”
Cậu trả lời quá nhanh, khiến cho Tân Nguyệt giật mình, tay lái cầm không vững, giật mình nghiêng người sang một bên, suýt nữa thì xe của họ đâm vào lan can bảo vệ bên cạnh.
Dịch Tuyên mở mắt ra, thấy Tân Nguyệt đang liếc nhìn về phía gương chiếu hậu, giọng điệu cô bình đạm thản nhiên nói: ” Vừa rồi chị bị ánh đèn làm chói mắt!”
Cậu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu kín.
Một lúc sau, cậu khẽ cong môi cười, lại nhắm mắt một lần nữa, nghiêng đầu sang một bên.
Tân Nguyệt thở dài nhẹ nhõm.
Quán bar D&M.
Đêm đầu tiên sau khi thi đại học xong, trước nửa đêm, quán bar đã đông nghẹt người.

Tân Nguyệt không xuống xe, Dịch Tuyên cũng không xuống xe nên chiếc xe dừng lại ở ven đường.
Xung quanh có rất nhiều xe đi lại, tất cả đều đi đến quán bar.

Có một chiếc xe nghĩ là xe của Tân Nguyệt đậu cản đường đi, ở phía sau bấm còi inh ỏi.
Người phục vụ đỗ xe nhận thấy tình hình ở đây không ổn, liền bước tới muốn thuyết phục xe hai người rời đi, nhưng sau khi đỗ xe và nhìn vào biển số, anh ta quay lại thuyết phục các xe phía sau rời đi.
Một lúc sau, chữ G lớn màu trắng dừng lại sau lưng Tân Nguyệt, Tần Thừa và Lê Thiên Hạo nhảy ra khỏi xe, nhìn vào hàng xe đang xếp hàng dài dằng dặc ở lối vào quán bar, rồi chạy lại chỗ Tân Nguyệt nói: “Chị Nguyệt, bãi đỗ hôm nay chật kín chỗ luôn rồi! Chúng ta chắc sẽ không còn chỗ để xe đâu ha?!”
Tân Nguyệt mỉm cười: ” Sẽ không có chuyện đó đâu.

Chị đã gọi điện cho Triệu Khải, mọi người đi vào bằng cửa lách, anh ấy sẽ đợi ở đó.”
“Thật sao? Chị Nguyệt muôn năm!”
Chiêm Thanh Nhuế lùi lại phía sau, cô có chút không vui.
Tần Thừa và Lê Thiên Hạo cũng có thể được coi là những người máu mặt ở thành phố Z, nhưng bọn họ nói chuyện với Tân Nguyệt lại vô cùng nhẹ nhàng, giống như dáng vẻ của chú cún nhỏ.
Cô lạnh lùng nhìn Tân Nguyệt qua cửa sổ xe, thầm nghĩ, lái xe D&M thì thế nào? Một người phụ nữ ăn mặc đơn giản, vẻ mặt thuần khiết, đi một chiếc xe hơi bình thường, nhưng lại bước chân vào quán bar, tưởng rằng ăn mặc như thế thì có thể giả bộ là thanh cao hay sao?
Cuối cùng, Dịch Tuyên bước ra khỏi xe, ghé mặt vào cửa sổ, nói với Tân Nguyệt: “Về đến nhà nhớ gửi tin nhắn Wechat* cho em nhé.”
(*): Wechat là một trang mạng xã hội tương tự Zalo, Facebook ở Việt Nam.
“Được rồi, chị biết rồi.” Tân Nguyệt gật đầu vẫy tay với cậu, mỉm cười nói: “Em vào chơi đi.”
“Tạm biệt chị Nguyệt!”
“Tạm biệt.”
Bên ngoài cửa sổ xe, bóng dáng của Dịch Tuyên hơi gầy, Tần Thừa và Li Thừa đi bên cạnh anh, tay khoác lên vai nhau, Chiêm Thanh Nhuế chống tay ra phía sau đi theo sau lưng Dịch Tuyên, lâu lâu lại quay nhìn xem xe của Tân Nguyệt có còn ở đó không, họ cùng nhau đi đến cửa lách của quán bar.
Dịch Tuyên có một ngoại hình nổi bật, điều này khiến cậu có sức hút, một lực hấp dẫn mạnh mẽ.

Nhưng cậu lại lạnh lùng, im lặng như một cái tủ lạnh.

Cậu không đến gần người khác, cũng không để người khác đến gần mình.

Tần Thừa và Lê Thiên Hạo là hai người bạn thân duy nhất trong số rất nhiều “người bạn” chơi với cậu cho đến bây giờ.
Nhưng ngay cả với bọn họ, Dịch Tuyên cũng không có những hành động gần gũi hơn như khoác vai nhau hay bá vai bá cổ, Tân Nguyệt dường như chưa bao giờ thấy cậu làm điều đó với bất kỳ ai.
Cậu luôn một mình như vậy, ngay cả khi ở một nơi tấp nập rộn rã, cảm giác cô đơn, vắng vẻ và thê lương tột cùng từ sau lưng cậu vẫn chưa bao giờ biến mất.
Tân Nguyệt nhìn theo bóng cậu khuất dần trong góc quán, nhấn nghe chiếc điện thoại đã đổ chuông từ lâu.
Triệu Khải nói: “Cậu nói đúng, hôm nay La Bưu cũng đã đặt phòng riêng.

Hắn đã tới rồi, một số cổ đông đảm nhận việc xây dựng cũng đã có mặt.”
Tiếng nhạc chói tai trong quán bar truyền vào trong xe, ánh mắt Tân Nguyệt trầm xuống.
“Này, Nguyệt?”
“Triệu Khải.”
“Tôi đây.”

“Nếu là cậu, cậu có muốn lấy lại những thứ nên thuộc về mình không?”
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, rồi mới nói: “Dịch Hồng Đức vẫn chưa ra mặt, tài sản của ai để lại cho ai vẫn chưa có quyết định cuối cùng.

Hơn nữa, Dịch Tuyên còn quá nhỏ.”
Nói xong, Thiệu Khải dừng một chút, anh ta nhanh chóng nói thêm: “Cho dù là đủ trưởng thành, cũng không dễ dàng tiếp quản một cửa hàng lớn như vậy.”
Tân Nguyệt chống khuỷu tay lên cửa kính xe, nhìn chằm chằm về hướng Dịch Tuyên biến mất.
“Triệu Khải, cậu có biết không? Với tính cách của dì Giang Mỹ, nếu biết Dịch Tuyên muốn chiếm đoạt hợp đồng hiện tại, dì ấy nhất định sẽ quay lại giành lấy phần vốn thuộc về Dịch Kỳ, và dì ấy sẽ hoạch định sẵn tương lai tốt nhất cho Dịch Kỳ.
“Nhưng Dịch Tuyên thì khác.”
Triệu Khải nhìn Dịch Tuyên và những người bạn của cậu đang bước vào quán bar với đôi mắt sâu thẳm.
Anh nghe Tân Nguyệt nói: “Cậu ấy chỉ có tôi mà thôi.”
Giọng nói trầm xuống và cuộc gọi bị cắt.
Triệu Khải nở một nụ cười, Tần Thừa và Lê Thiên Hạo thay phiên nhau vỗ vai, chào hỏi anh ta.
“Anh Khải!”
“Lâu rồi không gặp!”
Thái độ của Dịch Tuyên hoàn toàn khác với sự nhiệt tình của bọn họ.
Cậu lạnh lùng đứng nhìn Triệu Khải bỏ điện thoại vào túi, tiến lên chào hỏi: “Dịch Tuyên, lâu rồi không gặp.

Vừa rồi, Nguyệt mới gọi điện bảo em buổi tối nhất định phải đón tiếp mọi người thật tốt.

Chúc mọi người chơi vui vẻ.”
Tân Nguyệt sao?
Dịch Tuyên lạnh lùng cong môi: “Thật sao?”
“Tất nhiên.” Ánh mắt thăm dò của Dịch Tuyên quá mức rõ ràng, thế nhưng Triệu Khải lại trực tiếp bỏ qua ánh mắt đó.

Anh đưa mắt về phía Chiêm Thanh Nhuế ở phía sau và mỉm cười chào cô:”Người mới phải không? Chào cô, tôi là Triệu Khải.”
Chiêm Thanh Nhuế đưa tay ra bắt: “Chiêm Thanh Nhuế.”
Thiệu Khải khẽ gật đầu, sau đó quay lại hỏi Tần Thừa, “Tất cả mọi người đều đã đến đây đông đủ rồi phải không?”
Tần Thừa hưng phấn nói: “Tất cả đều ở đây rồi, đủ hết rồi!”
“Vậy thì chúng ta lên lầu thôi! Tôi đã dành một phòng bao riêng lớn cho các cậu rồi!”
“Ồ, thật quá đã! Đi, đi thôi!”
***
Tác giả có chuyện muốn nói:
– Dịch Tuyên: Bạn gái của tôi là ai, chắc mọi người đều biết rồi đúng không!? Tôi không cần phải nói thêm đâu nhỉ?
– Bạn gái cậu (Nguyệt tỷ) hôm nay thực sự rất mạnh mẽ!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.