Đọc truyện Cố Chấp Đợi Chờ Chân Tình Nơi Anh – Chương 24: Phiên Ngoại
(1)
Ngày đưa Quan Tuấn Bách về ra mắt gia đình, bố mẹ Mai Ngọc Anh vừa nhìn họ đã nhận ra anh, không phải do hai người từng là bạn thân, mà là do…
“Thằng nhóc này, hồi trước đứng giữa trời nắng chang chang trước nhà mình này mẹ nó.”
“Tôi nhớ mà.”
Hai người vừa cười vừa nói khiến Quan Tuấn Bách ngượng chín mặt.
Còn Mai Ngọc Anh vẫn không hiểu bố mẹ đang nói gì thì em gái cô bên cạnh đã nhanh mồm nhanh miệng nói: “Hồi chị học lớp mười một thi trượt môn gì đó, anh ấy đã đứng trước nhà mình suốt một tiếng.
Mấy bác hàng xóm mới hỏi nhưng anh ấy một mực không nói gì, mãi đến khi bố mẹ đi ra mới biết là bạn của chị.
Chưa kịp mời vào nhà thì anh ấy đã đi mất rồi.”
Cô hết nhìn anh, lại nhìn em gái, thấy anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ cúi gằm mặt xuống, cô phì cười.
(2)
Đám cưới của Mai Ngọc Anh và Quan Tuấn Bách tổ chức ở gần biển, hay nói hơn chỉ là một bữa tiệc mời bạn bè thân quen đến tham dự.
Lâm Hạ My làm phù dâu nên lúc nào cũng thấy đứng kè kè bên cạnh Mai Ngọc Anh.
Đằng này, Phạm Nhật Minh đã bắt được bó hoa do cô dâu ném.
Anh ta tiến đến gần Lâm Hạ My, bày tỏ với cô.
Mọi người xung quanh hô hào náo nhiệt, Lâm Hạ My đành nhận lấy bó hoa trong tay anh ta, sau đó liền tuyên bố dõng dạc: “Tôi sẽ không bao giờ thích anh lần nữa đâu!”
Năm đó, cô ấy và Phạm Nhật Minh từng có một khoảng thời gan yêu đương với nhau.
Nhưng cái tính trăng hoa của anh ta khó bỏ, đã đi vụng trộm sau lưng cô ấy.
“Nhưng anh thích em, anh yêu em, anh thực sự…”
“Thôi đi!” Cô ấy cắt ngang lời anh ta, “Anh yêu tôi? Yêu tôi mà bò lên giường con đàn bà khác à? Tình yêu của anh khiến tôi buồn nôn.”
“Anh…”
“Tôi đã nói rồi, tôi không muốn liên quan gì đến anh hết.”
Phạm Nhật Minh cười nhẹ, như đã biết trước được kết quả, vậy mà anh ta vẫn hy vọng, hy vọng viển vông.
Quan Tuấn Bách không ngờ được là Phạm Nhật Minh lại có một mặt như thế này.
Anh đi qua, vỗ nhẹ vào vai anh ta, đây cũng là kết cục do anh ta tự chuốc lấy, rồi đến bên cô gái của mình.
Anh hôn nhẹ lên trán cô đầy cưng chiều, anh sẽ không để cô phải chịu tủi thân hay ấm ức nào cả.
(3)
Sau khi tiệc kết thúc, Mai Ngọc Anh dìu Quan Tuấn Bách lên phòng khách sạn đã đặt trước.
Tên ma men này, uống cho lắm vô rồi làm khổ cô thế này đây, mới lấy về ngày đầu mà đã thấy hơi lỗ rồi.
Mai Ngọc Anh buông tay, để Quan Tuấn Bách nằm phịch xuống giường, thiếu gia nhà họ Phan kia bị vợ ghét bỏ liền ấm ức.
Anh nắm lấy tay cô, lay lay đầy tủi thân nói: “Em không cần anh nữa sao?”
“…”
Thấy cô không trả lời, Quan Tuấn Bách liền nhảy bổ lên, ôm cô nằm xuống giường, hai tay anh ghì chặt lấy cô như sợ cô chạy mất.
Anh cúi đầu trước ngực cô mà dụi, hít lấy hít để mùi hương của cô, “Em đã trở thành vợ anh rồi! Anh vui quá!”Giọng nói hạnh phúc pha chút phấn khích, thấy anh sắp hôn mình, Mai Ngọc Anh liền đưa tay lên chặn miệng anh.
“Đi tắm với đánh răng đi, mùi ghê quá!” Cô cực kì ghét mùi rượu bia, nếu không phải do hôm nay là ngày cưới, thì còn lâu cô mới để Quan Tuấn Bách uống say như vậy rồi cạ vào người mình như vậy.
“Em chê anh ư?” Anh nũng nịu, bĩu môi ra.
“Đi tắm!”
“Vâng.”
Dù say nhưng Quan Tuấn Bách vẫn nghe lời vợ, người ta có câu “đội vợ lên đầu trường sinh bất tử”, huống hồ anh yêu cô gái của anh chết đi được ý.
Cô chỉ đông, anh sao dám đi đây.
Nhiều năm về sau, khi được phóng viên hỏi về địa vị trong gia đình, “Tổng giám đốc Tuấn Bách, tôi nghe nhiều người đồn, nói là anh sợ vợ.
Có phải hay không vậy?”
Quan Tuấn Bách cười nhẹ, “Không phải tin đồn, là sự thật.
À mà có chút sai, tôi đâu có sợ vợ.” Song nhìn thẳng vào máy quay đầy cưng chiều nói: “Tôi chỉ nghe lời bà xã của tôi thôi mà.”
(4)
Con gái của Quan Tuấn Bách và Mai Ngọc Anh tròn bốn tuổi, hai người liền gửi con cho Huỳnh Diệu Thi trông nom hộ mấy ngày để đi du lịch.
Cô bé cực kì quậy, luôn tò mò về mọi thứ.
Nào là tại sao hoa lại gọi là hoa, tại sao lá lại màu xanh, tại sao lại có ông mặt trời..,
Huỳnh Diệu Thi sắp bể đầu với cô bé, may mà có Quang Nam đang rảnh rỗi đến trông cùng.
Ba người quây quần xem ti vi, cô bé được chú Quang Nam mua cho bim bim với nước trái cây cho thì cười tít mắt lại, bám dính lấy anh luôn.
Trên ti vi trùng hợp đang chiếu cảnh phỏng vấn Quang Nam, anh đã ngoài ba mươi, mà chưa một lần dính tin đồn tình cảm với bất kì ai, chuyện yêu đương với kết hôn của anh là vấn đề khiến fan lo sốt vó.
“Anh có nghĩ định kết hôn không?”
“Tôi đương nhiên là có rồi, nhưng phải chờ người trong lòng tôi xem ý cô ấy thế nào.” Quang Nam cười nhẹ.
Huỳnh Diệu Thi trợn tròn mắt nhìn chăm chú vào ti vi, cô không biết là Quang Nam đang yêu đương đấy.
Hay anh đang nói dối nhỉ? Nhưng ánh mắt kia vô cùng chân thành!
Phóng viên vớ được “miếng mồi ngon” liền hỏi ngay: “Ui cha, vậy anh có thể bật mí cho mọi người biết cô ấy là ai được không?”
“Cô ấy không phải người trong giới, là một trong những người bạn tốt nhất của tôi.
Tôi thích cô ấy, thích tròn chín năm.
Hiện tại, tôi và cô ấy đều đang độc thân, tôi muốn bày tỏ nhưng sợ cô ấy không chấp nhận.”
Bất tri bất giác, Huỳnh Diệu Thi quay sang nhìn Quang Nam bên cạnh, thấy anh cũng đang nhìn mình, cô liền quay đi.
Sao cô có cảm giác người anh nói là cô nhỉ?
Ây cha, cô ảo tưởng quá!
Mà trong nhóm chỉ có cô và anh còn độc thân, Lâm Hạ My thì năm ngoái đã kết hôn rồi.
Một là anh đang nói dối, hai là anh còn một người bạn khác đang độc thân.
Cô đánh bạo hỏi: “Ông còn người bạn tốt nào ngoài tụi tui sao?”
Quang Nam đang cười tươi, nghe cô nói vậy thì nụ cười vụt tắt.
Anh không trả lời cô mà quay ngoắt đi luôn.
Anh quay sang cô bé nhỏ, khẽ chạm nhẹ vào chóp mũi cô bé, nói nhỏ: “Dì Thi của cháu ngốc quá!”
Xem ra con đường của anh vẫn còn dài…
Hoàn..