Bạn đang đọc Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu – Chương 181: Thiếu Gia Thích Thì Tốt Rồi
Editor: Kiều Tiếu
Liễu Huyên Nhu đỏ mặt.
“Cậu đừng nói nữa.”
Đổng Tuyết Nhi nâng nâng cằm.
“Điều này thì có gì mà thẹn thùng, đến giờ này Quyền Tự còn nắm chặt chiếc cà vạt mà cậu tặng, xem ra quà cậu tặng, anh ấy rất thích.”
Liễu Huyên Nhu cũng có chút vui vẻ, cười cười:
“Thiếu gia thích là tốt rồi.”
Lúc Nam Tinh nhìn thấy Quyền Tự, phản ứng đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra.
Hắn vẫn ổn, chẳng qua là gầy đi không ít.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên cạnh.
Ánh mắt của Nam Tinh dừng trên chiếc cà vạt mà Quyền Tự nắm chặt trong tay.
Cô nhìn chằm chằm chiếc cà vạt kia một lúc, sau đó rũ mí mắt, đè thấp vành mũ.
Ngực càng buồn.
Cô thích hắn, nhưng không hào phóng như vậy.
Tuy rằng biết, trước khi thổ lộ với một người thì càng nên nỗ lực thích người ta hơn một chút.
Thân thể của hắn không tốt, cô nên đối xử kiên nhẫn với hắn thêm một chút.
Cứ nghĩ như vậy, nhưng cô lại dùng sức nắm chặt hộp quà trong tay.
Nhưng có phải hắn quá bắt nạt người khác hay không?
Cô duỗi tay, đè vành mũ xuống thấp hơn nữa.
Tóm lại là cô không có biện pháp gì với hắn cả, đánh không lại hắn, cũng không có tiền như hắn, càng không thể uy hiếp nổi hắn.
Tiếng cười nói của Liễu Huyên Nhu và Đổng Tuyết Nhi không ngừng truyền tới lỗ tai cô.
Nam Tinh nhấp môi, duỗi tay, với lấy một ly sâm banh từ trên khay của một nhân viên vừa đi ngang qua, một hơi uống cạn.
Không nhìn Quyền Tự nữa, quay đầu đi sang một góc ở bên cạnh.
Ngực buồn bực không chịu nổi, nếu cứ tiếp tục ở chung một chỗ với bọn họ, cô không biết mình sẽ phải làm gì cả.
Quyền Tự thấy Nam Tinh quay đầu rời đi, sửng sốt một lúc.
Trong mắt hiện lên cảm xúc đen tối, bước chân không ngừng đi về phía phương hướng của Nam Tinh.
Quản gia thấy ánh mắt của thiếu gia nhìn chằm chằm vào Nam Tinh, Nam Tinh ở đâu, ánh mắt của thiếu gia liền ở đó.
Vương quản gia mơ hồ ý thức được, hình như lão gia tử nhận lầm người.
Nam Tinh ngồi vào một góc, lại bưng lên một ly rượu sâm banh nữa, uống hai ngụm.
Dáng ngồi của cô thực đoan chính, vành mũ đè thấp, hiển nhiên không muốn nhìn thấy Quyền Tự hay Liễu Huyên Nhu hoặc bất kỳ chuyện gì có liên quan tới hai người này.
Mới uống được hai ngụm, Quyền Tự đã đi đến đứng trước mặt cô.
Quyền Tự thoáng khom lưng, giọng nói tuy rằng nghẹn ngào, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tâm tình của hắn không tồi.
“Sao Tiểu Hoa nhìn thấy anh lại trốn đi?”
Nam Tinh ngẩn người.
Còn tưởng rằng hắn muốn nói chuyện một lúc với Liễu Huyên Nhu, không nghĩ tới hắn vẫn theo cô tới đây.
Nhớ tới chuyện hắn bị dị ứng với cồn, cô đẩy ly rượu sâm banh trong tay sang một bên, cách xa xa.
Cô chậm rì rì mở miệng.
“Anh bận xong rồi?”
Quyền Tự đợi nửa ngày, cũng không chờ được cảnh tượng cô chủ động ôm chính mình.
Lười phải chờ tiếp, tự mình duỗi tay ôm người vào trong lòng ngực.
Nam Tinh ghé vào trong lòng ngực hắn, rõ ràng cảm nhận được hắn gầy đi rất nhiều.
Yên lặng duỗi tay, ôm lấy hắn.
Thân thể của hắn cứng lại một chút.
Quyền Tự rũ mắt, nhìn cô một cái.
Đã lâu không gặp, hắn cứ có cảm giác đóa hoa đầu gỗ này lãnh đạm với hắn không ít.
Hắn khụ khụ hai tiếng.
“Tiểu Hoa đã lãnh đạm với anh rồi ư?”
Ánh mắt của Nam Tinh đặt lên người của Liễu Huyên Nhu cách đó không xa.
Nếu so sánh cô với Liễu Huyên Nhu, quả thực cô có chút lạnh nhạt.
Cô muốn nói cái gì đó.
“Em, em.”
Nhưng hơn nửa ngày, cũng chưa nói ra được câu gì.
Chỉ có thể trầm mặc.
Cửa tòa nhà, Chu Mạc mặc một bộ tây trang xuất hiện trong yến hội.
Nếu như tập đoàn Chu thị muốn cắm rễ ở đế đô, dù bằng cách nào thì cũng không thể tránh khỏi việc đi tạo dựng mối quan hệ tốt với Quyền gia.
Tiệc sinh nhật của Quyền Tự, hắn phải tới chúc mừng.
Mời vừa đi vào cửa đã nhận thấy xung quanh xôn xao ồn ào.
Theo ánh mắt của mọi người nhìn lại, liền nhìn thấy Quyền Tự và Nam Tinh đang ở trong góc nói gì đó với nhau.
Mơ hồ, còn nghe được tiếng mọi người xung quanh nhỏ giọng nghị luận.
“Đây là có chuyện gì a? Không phải nói người Quyền Tự thích chính là cái cô Liễu Huyên Nhu gì đó sao?”
“Ai mà biết a.”
Chu Mạc nghe xong thì nhíu mày, tầm mắt quét một vòng, rất nhanh đã thấy được Liễu Huyên Nhu.
Chân mày cau chặt của hắn buông lỏng đôi chút, sải bước nhanh đi tới bên cạnh Liễu Huyên Nhu.
Bên phía Quyền Tự đợi nửa ngày, lại thấy Nam Tinh chậm chạp không thèm nói một câu nào.
Thật ra hắn cũng không để ý chút nào.
Dù sao cũng không trông mong gì vào chuyện cô sẽ nói ra điều gì đó dễ nghe.
Cánh môi ngoéo một cái, chậm rãi thổ lộ.
“Nuôi lâu như vậy, cho dù có là đầu gỗ thì cũng nên nở hoa rồi.
Tiểu Hoa so với đầu gỗ, cái nào tốt hơn nhỉ?”
Nam Tinh càng thêm trầm mặc.
So với đầu gỗ, quả thực cô nhàm chán hơn nhiều.
Đầu gỗ sẽ không vì chuyện của Liễu Huyên Nhu mà bực mình, nhưng cô lại có.
Cô rầu rĩ mở miệng:
“Chắc, chắc là đầu gỗ tốt hơn một chút.”
Quyền Tự khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn Nam Tinh.
Sao cứ cảm thấy, đóa kiều hoa nhỏ của hắn có phần héo nhỉ?
Hắn buông người ra, sau đó đưa cà vạt trong tay cho cô.
Nam Tinh cầm lấy chiếc cà vạt kia, nắm chặt, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn.
Quyền Tự nhìn cô.
Hắn không thắt cà vạt này nên làm cho cô tức giận?
Hắn bắt đầu suy đoán phản ứng của Nam Tinh.
Cứ cảm thấy từ ánh mắt đầu tiên Tiểu Hoa nhìn hắn, từ đó liền đối xử với hắn lãnh lãnh đạm đạm.
Cũng không biết nơi nào xảy ra vấn đề.
Hắn mở miệng giải thích.
“Anh không biết thắt cà vạt, Tiểu Hoa có biết không?”
Nói xong, hắn lôi kéo tay cô, đặt lên phần cổ của hắn.
“Tiểu Hoa thắt cho anh đi.”
Hắn chưa từng mặc tây trang, nếu như không phải biết trước hôm nay cô sẽ tặng cà vạt cho hắn, phỏng chừng cả đời này hắn cũng không thể mặc thứ này.
Nam Tinh nắm chặt chiếc cà vạt kia, ánh mắt của cô lại lần nữa nhìn về phía Liễu Huyên Nhu.
Càng nhìn càng cảm thấy bực mình.
Cô rút tay về, nhét cà vạt lại vào tay của Quyền Tự, thậm chí duỗi tay đẩy cả người hắn ra một bên.
Quyền Tự lui về sau một bước, sau đó một tiếng ho khụ vang lên.
Vương quản gia đứng một bên quan sát mà tim gan run lên từng hồi.
Thân thể kia của thiếu gia, có thể chịu được cú đẩy đó sao?
Bình thường người của Quyền gia chiếu cố tận tâm tận lực, ngay cả lúc nói chuyện cũng không dám nói lớn tiếng.
Lần này, Vương lão quản gia thực xác định, cô gái mà thiếu gia thích chính là Nam Tinh.
Hóa ra đúng thật là đã nhận lầm người.
Nam Tinh thấy hắn ho khan, theo bản năng muốn duỗi tay ra đỡ.
Nhưng bàn tay dừng một chút, cuối cùng cũng không có vươn ra.
Ánh mắt của cô dừng trên cà vạt rồi quét lên người Liễu Huyên Nhu ở phía sau.
Cuối cùng, nhìn tới phiền lòng, đè thấp vành mũ xuống, trực tiếp che lại tầm mắt.
Quyền Tự nhìn thấy dáng vẻ bực bội của Nam Tinh, quay đầu nhìn theo ánh mắt của cô.
Chu Mạc đang mặc một bộ tây trang, cả người lạnh nhạt đứng ở bên cạnh Liễu Huyên Nhu.
Ánh mắt của Chu Mạc cũng vừa vặn nhìn về phía này.
Quyền Tự chợt rũ mắt xuống, bỗng nhiên hắn khẽ cười một tiếng.
Là do vị hôn phu trước tới rồi, không được tự nhiên?
Lệ khí trên mặt và dáng vẻ tối tăm không nhịn được mà tăng thêm.
Hắn đi đến trước mặt Nam Tinh, duỗi tay nắm lấy cổ tay cô, sau đó dùng sức, khàn khàn nói.
“Từ lúc Tiểu Hoa tới nơi này đều luôn không quá thích hợp.
Là vì người ở đây đông quá nên Tiểu Hoa thẹn thùng, hay là vốn dĩ Tiểu Hoa đã không muốn ở nơi đông người thừa nhận anh?”
Cổ tay của Nam Tinh bị hắn nắm chặt làm cho đau nhức, cô bị bắt ngẩng đầu nhìn hắn.
Quyền Tự liếc cô, con ngươi màu xám nhạt hiện lên ý cười tựa trào tựa phúng.
“Nam Tinh, em và Chu Mạc đã giải trừ hôn ước, còn lo lắng cái gì?”
Dừng một chút hắn lại nói.
“Chẳng lẽ là tính một chân dẫm hai thuyền, vừa ở bên tôi, vừa nhớ thương vị hôn phu trước của em?”
Hắn còn nhớ rõ, Nam Tinh từng gấp ngôi sao tặng cho tên Chu Mạc đáng ghét đó, nghe nói còn từng tỏ tình.
Hắn không nói ra, không đại biểu rằng cái gì hắn cũng không biết..