Bạn đang đọc Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu – Chương 177: A Tự Coi Trọng Người Ta
Editor: Kiều Tiếu
Mới đầu lão gia tử còn nghe không hiểu vấn đề.
Cho đến khi Quyền Nhung nói thêm một câu.
“A Tự coi trọng người ta.”
Nghe vậy, lão gia tử sửng sốt.
“A Tự?”
Biểu tình của lão gia tử y hệt như vừa bị sét đánh.
Cầm chặt bức ảnh nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Thật lâu sau, lão gia tử bật cười, ôm chặt bức ảnh, vui vẻ tới mức run rẩy cả người.
“Ha ha ha ha ha.”
Tiếng cười hùng hồn vang ra xa.
Quyền Nhung nhìn lão gia tử, tràng hạt trong tay đã lần được một vòng.
Hiếm có khi nhìn thấy lão gia tử vui vẻ tới mức này.
Hắn nhàn nhạt nói.
“Ông nội cảm thấy cô gái này thế nào?”
Lão gia tử gật đầu,
“Không tồi! Không tồi! Vừa nhìn dáng vẻ của cô gái này là ông đã biết, rất xứng đôi với A Tự nhà chúng ta!”
Quyền Nhung không nói chuyện.
Yêu cầu của lão gia tử đối A Tự chỉ có hai điều.
Không hại người, kèm theo đó là phải sống thật tốt.
Còn những thứ khác, có thể nói là bao dung tới mức vô biên.
Chỉ cần là thứ mà A Tự thích, dù cho đó có là một đứa ngốc, vậy đối với Quyền gia mà nói, đó vẫn là một cô gái không tồi.
Hắn cũng sớm đoán trước được điều này, đạm mạc mở miệng.
“Hôm nay là sinh nhật của A Tự, cô gái này cũng tới.
Đến lúc đó cho ông nội gặp mặt.”
“Tốt tốt tốt.”
Lão gia tử liên tục nói ba từ tốt.
Quyền Nhung thấy lão gia tử vui sướng tới mức quên hết tất cả, hắn dừng một chút, lần nữa lên tiếng.
“Nhưng mà ông nội, cháu có chuyện muốn nói trước với ông.”
Lão gia tử nhìn chằm chằm ảnh chụp, ngó trái ngó phải, chỉ dùng chút khóe mắt liếc về phía Quyền Nhung.
“Chuyện gì?”
Quyền Nhung xoay chuyển hạt châu tử đàn trong tay.
“Lần này A Tự đi khám bệnh, nguyên nhân lớn hơn cả là nhờ có cô gái này.”
Lão gia tử nghe xong, càng thêm vui vẻ ra mặt.
Nhưng ý cười còn chưa hoàn toàn lộ rõ, đã nghe thấy Quyền Nhung nói tiếp một câu.
“Lần trước Quyền Tự hộc máu hôn mê, phải dùng phi cơ trực thăng suốt đêm chở về từ Tế Thành, ông còn nhớ rõ không?”
“Ờ?”
“Chuyện đó cũng có quan hệ với cô gái này.”
Nghe tới đây, nụ cười của lão gia tử cứng lại.
Khuôn mặt của Quyền Nhung vẫn lãnh ngạnh như cũ.
“Nói đến chuyện này, là muốn nhắc nhở ông, đừng vội vui vẻ quá sớm, chờ khi nào ông gặp mặt người ta rồi hãy đưa ra định luận sau.”
Nói xong, hắn vẫy tay với người ở đằng sau.
Trợ lý lập tức đi lên trước, đẩy xe lăn của Quyền Nhung đi ra phía ngoài sảnh cho khách.
Lão gia tử nghi hoặc hỏi.
“Đi đâu đấy?”
“Công ty có việc, cháu đi trước.”
Mới nói được từng ấy chữ, Quyền Nhung đã được đẩy ra khỏi phòng.
Tươi cười trên mặt Quyền lão gia tử dần dần thu lại, trong tay cầm bức ảnh nhìn một hồi lâu.
Ông trầm giọng mở miệng.
“Ông cảm thấy sao?”
Vương quản gia tiến lên một bước, nhìn thoáng qua cô gái nhỏ xinh đẹp trong tấm ảnh chụp, cười cười.
“Không phải ngài thường hay nói, con cháu đều có phúc của con cháu hay sao?”
Vẻ mặt của Quyền lão gia tử tốt lên một chút.
“Đúng, có đạo lý.
Chuyện của A Tự tôi cũng không tiện nhúng tay.”
Dù sao thằng nhóc kia cũng không nghe lời ông.
Tiếp đó, Vương quản gia lại mở miệng.
“Chẳng phải đại thiếu gia đã nói rồi sao, tiệc sinh nhật tối hôm nay, cô gái kia cũng sẽ tới mà? Đến lúc đó cho ngài gặp mặt, là tốt là xấu, ắt đến lúc đó sẽ biết thôi.”
Quyền lão gia tử cũng cảm thấy rất có đạo lý.
“Được rồi.”
Nói rồi đưa ảnh chụp cho lão quản gia.
“Đi photo đóng dấu thành mấy tấm đi.”
“Vâng, lão gia.”
Nói xong, Vương quản gia nhận lấy ảnh chụp, lui ra ngoài.
Giữa trưa hôm nay.
Nam Tinh vừa mới tan học, đeo cặp sách đi ra ngoài.
Đang định gọi điện cho Bạch Vũ hỏi về tình hình của Quyền Tự, thì đột nhiên, cô bị người ta chắn ngang ở cổng.
Tống Cảnh Hiên mở cửa xe jeep, đi đôi quân ủng kết hợp với chiếc quần màu đen, lười biếng dựa vào cạnh xe.
Từ xa đã nhìn thấy Nam Tinh, hắn vội sải bước đi qua.
“Hey, cô bạn nhỏ tan học rồi à?”
Bước chân của Nam Tinh dừng lại, phản ứng đầu tiên chính là:
“Tôi sẽ không vào bộ đội đâu.”
Từ sau khi hắn biết cô chính là King, cứ cách hai ngày ba hôm là có thể nhìn thấy cái bản mặt đáng đánh đòn của hắn.
Ngày nào cũng tính toán, cân nhắc xem nên xúi giục cô thế nào để cô đồng ý vào bộ đội.
Phiền muốn chết.
Tống Cảnh Hiên mở cửa ghế phụ, mở miệng.
“Yên tâm, hôm nay chú đến đây không phải vì việc này.”
Nam Tinh không lên xe ngay, mà chờ đợi hắn nói nốt câu kế tiếp.
Tống Cảnh Hiên thấy ý thức phòng bị của cô rất mạnh, cười cười.
“Hôm nay là sinh nhật của A Tự, cháu không đi? Anh trai hắn kêu chú tới đón cháu đến tham dự tiệc sinh nhật.”
Nam Tinh mở miệng,
“Anh ấy đâu?”
“Bị anh trai đón về nhà cũ rồi.
Chờ khi cháu đến nơi, cháu có thể nhìn thấy hắn.”
Nghe tới đây, lúc này Nam Tinh mới chịu ngồi lên xe.
Vì cuộc hội thoại trước cổng trường của hai người, cộng thêm độ nổi tiếng của Nam Tinh hiện đang rất cao, rất nhanh đã hấp dẫn không ít người liên tục ngoái đầu lại nhìn về phía này.
Lúc Cố Oánh Oánh đi ra từ cổng trường học, bỗng nghe thấy cô bạn đồng hành kinh ngạc mở miệng.
“Ơ? Kia không phải là Nam Tinh sao?”
Cố Oánh Oánh ngẩng đầu nhìn qua, lại chỉ thấy Nam Tinh ngồi vào ghế phụ, rời đi rất nhanh.
Cô ta nhận được người đàn ông kia, cháu trai của Tống thủ trưởng, Tống Cảnh Hiên.
Đợt quân sự vừa rồi, hắn đã từng xuất hiện trước mặt bọn cô.
Không nghĩ tới, Nam Tinh lại quen thân với hắn như vậy.
Bạn đồng hành có vẻ suy tư nhìn về phía Cố Oánh Oánh.
“Oánh Oánh, không phải cậu cùng chung phòng ký túc xá với Nam Tinh sao? Tớ nghe nói hiện giờ cô ấy đã quay về ở ký túc xá a.”
Cố Oánh Oánh miễn cưỡng cười cười.
“A, gần đây tớ không về ký túc.”
Vừa nói dứt câu, một cô bạn đồng hành khác không chút lưu tình chọc thủng lời nói dối của cô ta.
“A! Tôi nhớ là ngày trước Nam Tinh có nói trước màn hình phát sóng trực tiếp rằng cô ấy không thân với cô mà nhỉ? Cô muốn bày đặt tỏ vẻ thân quen với cô ấy, người ta lại nói rằng không quen biết cô.”
Kèm theo đó là tiếng cười nhạo của những cô bạn đi cùng.
Cố Oánh Oánh lập tức nắm chặt nắm tay, nụ cười trên mặt khó có thể duy trì tiếp.
Sợ rằng nếu như cô ta cứ ở đây mãi, cô ta sẽ không nhịn được xông lên xé nát miệng của những người này.
Cô ta cố nén cơn tức giận, mở miệng.
“Tớ còn có cảnh quay bắt buộc phải lộ mặt, đi trước đây.”
Nói xong, không ư hử thêm câu nào nữa, quay đầu đi luôn.
Cô ta đi được một quãng rất xa, nhưng tiếng cười nhạo cùng với tiếng bàn tán mơ hồ ở đằng sau vẫn cứ văng vẳng bên tai.
“Ai nha, tớ chưa từng thấy qua tình cảnh Cố Oánh Oánh nan kham như vậy bao giờ.
Trước kia chẳng phải cô ta thường hay vênh mặt diễu võ dương oai với chúng ta hay sao? Cuối cùng cũng có người trị được cô ta.”
“Ha ha ha ha ha.”
Tiếng cười truyền vào lỗ tai của Cố Oánh Oánh, làm cho cô ta khẽ cắn môi.
Sau lần phát sóng trực tiếp của Nam Tinh, cô ta vẫn luôn không dám ngẩng đầu trong trường học.
Thật vất vả mới đợi được đến mấy ngày nay, tin đồn lắng xuống, ai ngờ mấy con ả đàn bà lắm mồm đó lại bắt đầu.
Cố Oánh Oánh tức giận hừ một tiếng.
Chờ đến ngày cô ta đỏ tía mà xem, những người đó hả, ngay cả tư cách xách giày cho cô cũng không xứng!
Nghĩ như vậy, tâm thái của cô ta hòa hoãn được không ít.
Gần chạng vạng.
Nhà cũ của Quyền gia thay đi dáng vẻ yên tĩnh lúc ban ngày.
Không ít siêu xe hạng sang đi từ trong nội thành đế đô tới đây.
Người đi ngang qua cũng không nhịn được phải tặc lưỡi.
“Có chuyện gì thế này? Sao có lắm siêu xe chạy về phía ngoại thành như vậy? Chẳng lẽ ngày hôm nay có chuyện hệ trọng gì ư?”
“Ai mà biết.”
Lúc Tống Cảnh Hiên chở Nam Tinh tới nơi, xe đỗ bên đường đã xếp thành một hàng dài.
Tống Cảnh Hiên nghiêng đầu, nhìn Nam Tinh.
Nam Tinh không chút để ý xoa xoa ngón tay của mình, chỗ khớp xương gần đầu ngón tay đã phiếm hồng, cô không nói một câu nào cả.
Hắn tò mò mở miệng hỏi.
“Trong suốt quãng đường chú chở cháu tới Quyền gia, cháu cứ ngồi im một chỗ tạch tạch tạch gõ suốt một buổi chiều, đang làm gì thế hử?”
Nam Tinh nhìn về phía Tống Cảnh Hiên,
“Làm quà sinh nhật tặng anh ấy.”
Tống Cảnh Hiên không hiểu nổi mạch não của Nam Tinh.
“Quà sinh nhật là một chuỗi số hiệu thật dài ư?”.