Bạn đang đọc Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu – Chương 14: Chẳng Lẽ Hồi Còn Nhỏ Cháu Cũng Bị Bắt Đi Làm Thực Nghiệm
Editor: Kiều Tiếu
Chỉ là chưa thấy Nam Tinh trả lời, nhưng đã thấy Quyền Tự nở nụ cười.
Giọng nói hắn khàn khàn.
“Lần này bọn họ chọn người thực thành công.”
Từ lúc hai người họ gặp gỡ đến bây giờ, luôn thực trùng hợp.
Hắn ở trên ban công, cô từ trên trời giáng xuống ngã lên người hắn.
Hắn bị theo dõi, đuổi gϊếŧ, cô vừa vặn đứng ở ngõ nhỏ kia.
Lúc này đây, cô đúng lúc bị hạ dược, đâm vào trong lòng hắn.
Có lẽ, trong đó có một lần là trùng hợp.
Nhưng mà, nhiều lần trùng hợp như thế?
Con ngươi màu xám nhạt của hắn hiện lên một tầng cảm xúc không rõ, ôm người vào trong lòng ngực.
Hắn không có vận khí tốt như vậy, trong lòng nhớ thương người nào sao có thể đúng lúc xuất hiện trước mặt hắn.
Ông trời đối đãi với hắn, vẫn luôn tàn nhẫn.
Giữa hai tấm rèm rửa có một khe hở chưa được đóng kín, một luồng sáng theo đó chiếu vào.
Trùng hợp chiếu vào cánh tay hắn.
Cổ tay áo được xắn cao, lộ ra những lỗ kim trên mạch máu.
Một mảng xanh tím.
Hắn phảng phất đã quen, tất cả sự chú ý đều dừng trên người người con gái đã lâm vào hôn mê.
Một hồi lâu, rốt cuộc duỗi tay, ôm con người mềm oặt ấy vào trong lòng.
Một giấc ngủ này của Nam Tinh, ngủ thẳng tới buổi sáng ngày hôm sau.
Khi cô tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy có thứ gì đó đè lên người mình, ngột ngạt khó thở.
Vừa mở mắt ra thì thấy mình bị vây kín trong lòng người nào đó.
Người bên cạnh ngủ rất say.
Cánh tay hắn giống như bê tông cốt thép gắt gao giam cầm cô.
Nhưng mà, có chút quỷ dị chính là, ở cửa phòng có một đám người đang đứng.
Động tác những người đó nhất trí nhìn về phía cô và Quyền Tự, không nói một lời, chỉ nhìn như vậy.
Ngoài cửa, Tống Cảnh Hiên mặc một bộ công trang (dịch ra là quần áo lao động, nhưng nghe phèn quá nên mình để nguyên) màu đen đi đôi ủng của quân đội, đôi tay cho vào trong túi quần, không chớp mắt nhìn chằm chằm Nam Tinh.
Nam Tinh lặng im.
Bọn họ đang làm gì?
Thôi, đợi khi nào Quyền Tự tỉnh lại, hết thảy sẽ có đáp án.
Bên cạnh, tựa hồ vì cô động đậy mà Quyền Tự rốt cuộc tỉnh.
Trong mắt còn hàm chứa những tia máu đỏ tươi, nhìn Nam Tinh.
Hắn mở miệng, “Thân thể khôi phục?”
Nam Tinh lên tiếng, “Ừm.”
Nói xong, ngoài cửa vang lên âm thanh của y tá.
“Thiếu gia, ngài nên truyền dịch.”
Dứt lời, Quyền Tự chỉ tùy ý nhìn lướt qua phía cửa, sau đó lên tiếng, “Ừ.”
Hắn buông lỏng kiềm chế với Nam Tinh.
Hai nam y tá chuyên nghiệp đeo khẩu trang, bưng khay đứng ở mép giường.
Nam Tinh cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên người mình, duỗi tay với lấy áo khoác đặt ở mép giường, khoác lên người.
Từ trên giường đi xuống.
Lại một lần, ánh mắt liếc nhìn về vị trí cửa.
Cảm giác khi ngủ mà bị nhiều người nhìn chằm chằm thế này, không tốt chút nào.
Đôi tay Tống Cảnh Hiên cho vào túi quần, trên mặt cười tủm tỉm.
“Tiểu bằng hữu Nam Tinh còn nhớ chú không? Chúng ta đã gặp mặt.”
Nam Tinh: “Ông chú quái gở?”
Tống Cảnh Hiên sửng sốt.
Ngay sau đó hắn vẫy vẫy tay với Nam Tinh.
“Phòng ngủ của Quyền Tự không thích hợp để chờ đợi, cháu có thể ra phòng khách ngồi chờ hắn một lát.”
Nam Tinh gật đầu.
Trước khi rời đi, cô nhìn thoáng qua người nằm trên giường.
Hắn dựa vào đầu giường lẳng lặng nhìn cô, cái gì cũng chưa nói.
Sau khi cô đi khỏi phòng ngủ, cửa phòng thực mau đóng lại.
Mà rời khỏi tầm mắt Quyền Tự, tươi cười trên mặt Tống Cảnh Hiên nháy mắt biến mất.
Hắn lấy điện thoại trong túi ra, ấn một dãy số, rất nhanh, cuộc gọi đã được kết nối.
Tống Cảnh Hiên mở miệng, “Kêu hai người tới, giúp tiểu bằng hữu rút máu kiểm tra.”
Lúc này, đứng ở một bên Bạch Vũ nhìn về phía Nam Tinh, nói, “Nam Tinh tiểu thư, mời sang bên này nghỉ ngơi một lát.”
Nói xong, lấy một cốc nước ấm đặt vào tay Nam Tinh.
Nam Tinh ngồi ở trên sô pha, mở miệng:
“Nếu để kiểm tra cho tôi, không cần phiền toái.
Thuốc kia không có ảnh hưởng gì với tôi cả.”
Tống Cảnh Hiên trên dưới đánh giá Nam Tinh, dừng một chút, sau đó thúc giục người trong điện thoại.
“Tốc độ nhanh lên.”
Điện thoại cắt đứt, hắn ngồi xuống đối diện Nam Tinh.
Tống Cảnh Hiên dựa vào ghế trên, bất cần đời hệt như tên lưu manh, tuy hắn cười nhưng ánh mắt mang theo nghiêm túc và sắc bén.
“Tiểu bằng hữu, ai phái cháu tới?”
Nam Tinh nhìn hắn, ẩn ẩn nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
“Chú cảm thấy tôi đến nơi này là có mục đích.
Là do người sai khiến?”
Tống Cảnh Hiên đỡ trán, tựa hồ cảm thấy có chút khó giải quyết
“Thật là một cô bạn nhỏ thông minh.
Vậy nên, cháu nguyện ý nói không?”
“Không có ai phái tôi tới cả.”
Tống Cảnh Hiên dựa vào ghế trên thở dài.
“Trong lòng ai cũng rõ ràng, hà tất phải thế? Tiểu bằng hữu, chú không muốn thương tổn cháu.
Chỉ muốn hỏi xem bọn họ cho cháu thứ gì? Ví dụ như thuốc để cháu mang bên người, sau đó tiếp cận Quyền Tự?”
Nam Tinh trầm mặc một lát, lần nữa mở miệng:
“Không ai phái tôi tới.
Cũng không ai cho tôi thuốc để mang bên người.”
Ngón tay Tống Cảnh Hiên thong thả gõ vào tay vịn, có lẽ vì cấp thiết nên lộ rõ vẻ nôn nóng, trầm mặc một hồi lâu.
Hắn thấy tuổi Nam Tinh rất nhỏ, lại còn là học sinh, hít sâu một hơi, tự tiếp cho mình thêm sự kiên nhẫn.
“Tiểu bằng hữu, là thế này.
Lúc Quyền Tự ba tuổi đã bị một đám tội phạm điên cuồng bắt cóc.
Bởi vì nhà họ Quyền, đám người xấu này trả thù lên người Quyền Tự, tiêm vào cơ thể hắn một vài loại thuốc, bắt đầu tiến hành một dạng thực nghiệm tàn nhẫn.
Đợi tới khi hắn được cứu ra, đã là hai năm sau.”
Tống Cảnh Hiên kể một hơi, dừng lại, hắn tận lực không kể mấy đoạn máu me để tránh dọa sợ bông hoa nhỏ của Tổ quốc.
“Kể từ đó, thân thể hắn xuất hiện dị thường.
Tốc độ đông máu chậm lại, thường xuyên té xíu, suy yếu bất kham.
Còn có một vài biểu hiện không rõ là tốt hay là xấu.
Khứu giác, thính giác, các khía cạnh khác của thân thể hắn đều đạt chỉ tiêu cao gấp mấy lần người bình thường.
Chú đoán cháu có thể ngửi được, trong phòng này nồng nặc mùi nước sát trùng.”
Không biết Tống Cảnh Hiên nghĩ đến cái gì, líu lưỡi:
“Quyền Tự nói, người sống trên đời ai cũng có một loại mùi hương khiến hắn buồn nôn.
Vì vậy, chỉ cần là chỗ hắn ở, không cho phép bất kỳ ai bước vào.
Thẳng tới mấy năm nay dùng thuốc điều trị mới tốt hơn một chút.
Ít nhất một số người ở cùng với hắn trong thời gian ngắn sẽ chỉ biết hắn có thói ở sạch, không nhìn ra chỗ nào bất thường cả.”
Nói đến đoạn này, ánh mắt Tống Cảnh Hiên lần nữa rơi xuống người Nam Tinh.
“Nhưng dẫu cho thuốc điều trị thay đổi liên tục cũng không thể khiến hắn giống người bình thường.
Không bao giờ có chuyện hắn chịu ôm một người bình thường ngủ ngon lành cả một đêm, sáng hôm sau vẫn bình yên như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Bởi vì trên đời này, không có ai là ngoại lệ.”
Nam Tinh nghe xong, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt.
Tống Cảnh Hiên nhìn Nam Tinh.
“Cho nên, cháu không định cùng chú thẳng thắn sao? Ai phái cháu tới? Cho cháu thuốc gì? Để cháu ăn hay tùy thân mang theo bên người? Hay là bôi trên người?”
Nam Tinh lắc đầu, “Không ai phái tôi tới, tôi cũng không uống thuốc.”
Tống Cảnh Hiên cười cười, không quá tin tưởng lời này, “Chẳng lẽ hồi còn nhỏ cháu cũng bị bắt đi làm thực nghiệm?”
Đang nói đến lời này, kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng ngủ mở ra.
Quyền Tự đứng ở cửa phòng.
Con ngươi màu xám nhạt đảo qua hai người đang ngồi trên sô pha.
Giọng nói hắn khàn khàn.
“Hai người đang làm gì?”