Có Chàng Ngự Sử Thời Trần

Chương 55: Ngươi Có Muốn Cược Không?


Đọc truyện Có Chàng Ngự Sử Thời Trần – Chương 55: Ngươi Có Muốn Cược Không?

Chương 48: Ngươi có muốn cược không?

Tác giả: Thiên Địa Linh Linh

***

Hai người bị trói vào cột nhà hai mắt vẫn thao láo, chưa hề ngủ chút nào.

Ngay lúc này, cửa phòng bị đạp mở. Trần Lệ tiến vào, trông dáng vẻ rất vội vã. Hắn không thừa thãi, chém đứt dây trói hai người với cột nhà, chĩa mũi kiếm vào cổ họng Thuấn Thần ra lệnh:

“Đứng dậy, lên ngựa.”

“Đoàn Mật viện sứ, Trương Hổ rất ngưỡng mộ ngài.” Trương Hổ vẫn luôn im lặng đột ngột lên tiếng.

Thuấn Thần nghi hoặc tròn mắt, chỉ thấy hắn chầm chậm đứng dậy, nhìn nàng đăm đăm. Trần Lệ sắp hết kiên nhẫn, vừa định mở miệng ra quát, lại thấy trước mắt nhoáng lên. Một bóng đen lao thẳng vào hắn, dạ dày đau nhói, Trần Lệ theo bản năng đâm cây kiếm trong tay về phía trước chống trả. Tiếng quần áo và da thịt bị đâm thủng vang lên, cùng với đó là tiếng Trương Hổ hét lên:

“Chạy!!!”

Bấy giờ Thuấn Thần mới hiểu ra, ánh mắt của Trương Hổ khi nãy là ý gì.

Hắn muốn dùng thân mình ngăn lưỡi kiếm của Trần Lệ, để nàng chạy thoát.

Câu sau mà hắn không nói ra, là Hy vọng kiếp sau, Trương Hổ cũng có thể trở thành người như ngài.

Vậy mà hôm qua còn mắng suy nghĩ hy sinh vì đại cục của nàng là ngu ngốc.

Hắn mới là thứ ngu ngốc!


Tay chân bị trói thế này, có thể chạy được mấy bước? Thân thể bằng xương thịt, có thể cản được mấy nhát kiếm? Nếu hắn khỏe mạnh, chỉ bị trói quặt tay, may ra còn có cơ hội, khi đó nàng nhất định sẽ nghe theo lời hắn bỏ chạy. Nhưng hiện giờ tay chân hắn đều bị trói, trên đùi còn bị tên bắn, dùng hết sức lao đầu húc vào Trần Lệ cũng không khiến hắn bị thương hay ngất xỉu, chỉ chọc cho hắn nổi điên thôi.

Mà Trần Lệ đã nổi điên, nàng bỏ chạy, khả năng Trương Hổ bị lôi ra trút giận rất cao, 100% là chết chắc. Chưa kể, nàng chạy đến chuồng ngựa có khi đã bị lôi về, khi ấy còn hứng chịu cơn thịnh nộ của Trần Lệ, không phải là tự chuốc khổ ư?

Cho nên, trong trường hợp này, Thuấn Thần đã ra một quyết định.

Trần Lệ còn đang sợ con tin của mình chạy trốn, vừa gấp vừa giận muốn hất bị thịt đang đè trên người hắn ra nhưng không được. Tay cầm kiếm cũng nằm dưới thân Trương Hổ, trong mắt Trần Lệ hiện lên tia tàn nhẫn, cây kiếm trong tay xoáy mạnh. Nhất thời máu trên bả vai Trương Hổ túa ra ào ạt, khiến hắn không kìm được tiếng rên, lực ghìm cũng giảm đi nhiều.

Vừa thấy dễ thở, trước mắt Trần Lệ lại tối sầm. Một bóng đen nữa đè ụp lên người hắn. Lần này Trần Lệ phải nôn khan rồi ho khù khụ, vì Thuấn Thần nhảy lên cao lấy đà, hai đầu gối thụi thẳng vào bụng hắn.

Thuấn Thần cố gắng không để mình mất đà ngã sấp xuống, nàng chỉ quỳ trên bụng Trần Lệ, cơ hai bắp chân gồng lên căng cứng, nhanh nhẹn bật dậy lấy đà định nhảy xuống tiếp lần nữa.

Nào ngờ, lần này Trần Lệ phản ứng nhanh hơn nàng. Bàn tay còn lại vẫn đang của hắn rút từ hông ra một con dao găm, kề lên cổ Trương Hổ, lạnh lẽo hăm dọa:

“Ngươi thử nhảy xuống lần nữa xem? Có khi tay ta cầm không vững, con dao này sẽ cắm thẳng vào họng hắn đấy.”

Câu nói này vô cùng có tác dụng, khiến Thuấn Thần lập tức đóng băng.

“Đừng nghe hắn …  A!!” Trương Hổ muốn giục nàng, cây kiếm trong tay Trần Lệ lại xoáy vào bả vai hắn lần nữa, tới mức sắp tạo thành cái lỗ đen sâu hoắm.

Lần này Trương Hổ đau tới không nói nên lời, mồ hôi trên trán túa ra ào ạt. Trần Lệ dễ dàng co chân đạp hắn qua một bên. Mặt vẫn lạnh tanh, hắn chĩa kiếm vào Thuấn Thần:

“Thế nào? Đoàn Mật viện sứ đi cùng ta chứ?”

“Được thôi.” Thuấn Thần âm thầm nghiến răng, kéo sự chú ý của hắn về phía mình, nhấc chân “Đi nào.”

Trần Lệ hừ một tiếng, cũng bước đi. Nếu không phải hắn đang vội, hẳn sẽ hành hạ Trương Hổ tới chết mới hả dạ.


***

Thuấn Thần rất tự giác để Trần Lệ nhấc lên ngựa, quá trình rời đi nhanh gọn lẹ bất ngờ. Tuy vậy, để đề phòng, Trần Lệ vẫn một tay cầm cương, một tay nắm chuôi dao kề sát eo nàng.

Cho tới khi đã đi xa, nhìn mồ hôi lấm tấm bên thái dương hắn, Thuấn Thần bật cười:

“Sao phải vội vàng bỏ chạy thế? Để ta đoán xem nhé?”

“Câm miệng.” Trần Lệ không nhìn nàng.

Nàng cũng không thèm đếm xỉa lời hắn, tiếp tục: “Chắc Chế Chí đã được Huệ Vũ Đại vương đưa tới rồi nhỉ? Phản ứng của loạn dân Chiêm Thành thế nào? Khi phát hiện lời ngươi nói đều là dối trá, lại còn bỏ mặc bọn họ trong biển máu, còn ai muốn theo ngươi tạo phản nữa không? À, ngươi bỏ chạy vội vã như vậy, chắc là vì sáng nay bọn họ đã thoát ra được, hiện giờ quay lại báo thù phải không?”

“Móc mỉa ta cũng không cứu được cái mạng của ngươi đâu.” Chuôi dao trên tay hắn nhấn một cái, da thịt nàng bị cứa rách, máu đỏ tức khắc trào ra.

“Ngươi có muốn cược không?” Thuấn Thần dường như không hề để ý.

“Cược cái gì?”

“Cược xem đầu ai cứng hơn.”

Vừa dứt câu, không để cho hắn kịp phản ứng, Thuấn Thần dùng hết sức mình húc vào Trần Lệ. Cả nàng và Trần Lệ bay xuống khỏi ngựa.

Khi trên không trung, Thuấn Thần còn cười thầm: Hừ, có mấy tên tay chân của ngươi ở đó thì thôi, chứ một mình tên gà bệnh nhà ngươi hả? Cứ chuẩn bị lấy sức ra mà đấu với ông đây đi!

Hai tấm thân đập uỵch xuống mặt đất đầy sỏi đá. May mắn thay, Trần Lệ bị Thuấn Thần đẩy mất đà ngửa về sau, nên hắn chính là tấm đệm, Thuấn Thần thì thoải mái rơi như bị thịt lên người hắn. Cú ngã chấn động tới mức Trần Lệ không kịp kêu lên tiếng nào đã hôn mê bất tỉnh.


Thuấn Thần bò dậy, nhìn vùng bụng đầm đìa máu cười khổ: Tên khốn này cũng nhanh tay thật đấy. Sắp ngã mà vẫn kịp đâm mình một nhát.

Lại nhìn vực sâu thăm thẳm bên cạnh, toát mồ hôi: May mà phanh kịp, lăn thêm một vòng nữa là thịt nát xương tan rồi.

Liếc qua Trần Lệ nằm thẳng cẳng trên đất, nàng lắc đầu lẩm bẩm: “Chậc, định liều một phen lành làm gáo vỡ làm muôi, cứ nghĩ may lắm thì tự khiến mình dập mặt, ai ngờ ông trời giúp mình, mới đẩy một cái Trần Lệ đã lăn ra ngủm củ tỏi thế này rồi.”

Nàng nghĩ, nếu không thể ngăn được ý định dùng nàng uy hiếp Trần Thuyên của Trần Lệ, vậy ít nhất cũng phải khiến mức độ ảnh hưởng hạ xuống. Trần Thuyên sẽ không một thân một mình tới đây. Trần Lệ cũng chẳng bỏ qua chuyện giới tính của nàng. Mà nếu những người đi cùng chàng biết nàng là nữ nhi, vậy thì nàng sẽ trở thành vết mực đen trong cuộc đời chàng.

Cách tốt nhất là khiến tất cả mọi người không nhận ra nàng. Phương pháp đơn giản nhất tạm thời là khiến mặt bị thương, tốt nhất là máu me giàn giụa. Thế thì đừng nói là quan hữu, ngay cả cha mẹ có khi còn không nhận ra ấy chứ. Bọn họ thấy mặt mũi khác biệt, đến giới tính cũng khác biệt, còn ai tin Trần Lệ, rằng nàng chính là Thiên tử chiêu dụ sứ Đoàn Nhữ Hài cơ chứ.

Dùng hai tay bị bẻ quặt sau lưng khó khăn nhặt con dao lên, nàng nhịn đau khom lưng, kiên nhẫn cưa đứt dây thừng.

Cánh tay giống như không phải của nàng nữa, trắng bệch lạnh toát, khớp khuỷu tay đau nhức. Thuấn Thần phải xoa bóp hồi lâu máu mới lưu thông được.

“Đúng là số trời không thể làm trái.”

Tiếng than vang lên bên cạnh khiến Thuấn Thần giật bắn. Nàng tức khắc nhặt con dao lên, nhanh như chớp kề dưới cổ họng Trần Lệ.

Hắn bình tĩnh nằm im trên đất, ngửa đầu nhìn nàng. Đôi mắt rất giống Trần Thuyên, chỉ khác ở màu sắc. Con ngươi Trần Thuyên nâu sáng như hổ phách, trong suốt lấp lánh, còn Trần Lệ lại là màu nâu đen thăm thẳm, không ai có thể biết hắn đang nghĩ gì.

Thực ra suy nghĩ hiện tại của hắn là: Tại sao gã … à không, ả họ Đoàn này cứ nhìn bản hầu từ trên xuống dưới nãy giờ thế nhỉ? Cứ như muốn lột áo quần bản hầu ra không bằng ấy!

“Cởi áo của ngươi ra.”

Bầu không khí lặng thinh.

Trần Lệ tưởng mình gặp phải huyễn thính, vẫn nằm đờ ra bất động.

“Cởi áo của ngươi ra.”


Thuấn Thần không kiên nhẫn nhắc lại.

Trần Lệ đột nhiên nổi giận: “Ngươi đừng có được nước lấn tới!”

Thuấn Thần dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn hắn:

“Tới lúc này mà ngươi còn nói được câu đó hả?” Tên này bị thần kinh à? Mình muốn lấy áo của hắn thay thôi mà cũng không được? Cái áo chẳng đáng để đổi lấy cái mạng hả?

Trần Lệ im bặt rồi tiếp tục: “Tới lúc này mà ngươi còn nghĩ được tới chuyện đó …”

Thuấn Thần chẳng thèm phí lời với hắn nữa, đưa tay kéo vạt áo Trần Lệ: Nực cười, chuyện liên quan tới tính mạng mà không nghĩ sao được???

Trần Lệ hoảng hốt, tóc tai rối loạn, tay giữ khư khư vạt áo, mặt đỏ gay, trông có vẻ tức giận tới mức xì khói. Cơ thể yếu ớt của hắn vì kích động mà run lên, vừa ho khù khụ vừa cố gắng chống cự:

“Không, không …”

Thuấn Thần cũng nổi đóa: “Rốt cuộc ngươi bị sao thế hả? Ta mượn cái áo cũng không được? Ngươi nghĩ mình là khuê nữ đấy hả? Ta là nữ nhi hay ngươi là nữ nhi?”

Nghe xong câu này, Trần Lệ cứng đờ, nằm im mặc cho nàng cởi áo ngoài ra. Thuấn Thần đổi con dao hết từ tay này sang tay kia để mặc vào.

“Thuấn Thần?”

Ngay tại thời khắc này, tiếng gọi dịu dàng quen thuộc mà Thuấn Thần ngày đêm mong nhớ vang lên. Nàng không dám tin, nghĩ rằng mình vì quá mong nhớ chàng nên tưởng tượng ra vậy thôi. Nhưng chớp mắt vài lần, bóng dáng khôi ngô ấy vẫn đứng đó, không hề biến mất.

Tình cảnh hiện tại là thế này: Con tin là Thuấn Thần ngồi đè trên người Trần Lệ, áo xống xốc xếch, tóc tai rối tung, dao trên tay kề bên cổ họng Trần Lệ. Lại nhìn tới kẻ bắt cóc là Trần Lệ, trên người chỉ có chiếc áo trong, đai lưng bị tháo tung, khiến vạt áo lơi lỏng nửa kín nửa hở, lộ ra lồng ngực trắng nhợt gầy yếu đang phập phồng lên xuống.

Trông cứ như nàng là một gã cường hào ác bá ức hiếp trai nhà lành vậy.

Thuấn Thần chết máy, còn không có cả can đảm ngước lên nhìn vẻ mặt Trần Thuyên lần nữa, buột miệng thốt ra câu chửi thề mà đã lâu lắm rồi nàng không dùng: “Đờ mờ!”

– Hết chương 48 –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.