Đọc truyện Có Chàng Ngự Sử Thời Trần – Chương 10: Dùng Một Đời Trả Nợ Cho Trẫm.
Chương 8: Dùng một đời trả nợ cho trẫm
Tác giả: Thiên Địa Linh Linh
Ai nhớ tụi mình hông? Đăng liền một lúc 7 chương đầu rồi ngừng hoạt động từ tháng 3 đến giờ 😂
***
Trời đổ mưa nặng hạt. Từng trận gió đông quét qua, mang theo sự buốt giá len lỏi vào vạn vật. Dường như đây là thời điểm lạnh nhất trong năm, ánh nắng trở nên vô cùng yếu ớt, màn đêm cũng kéo xuống nhanh hơn.
Một bóng người thu mình trong nhà lao, mũ Đinh tự và quan bào đều đã bị cấm quân thô bạo tước bỏ. Đôi mắt người nọ tuy vẫn đang mở nhưng đờ đẫn vô hồn. Làn da tím tái vì lạnh, thân thể theo bản năng khẽ run lên, tuy nhiên hắn lại không hề để tâm đến.
Tù nhân mang dáng vẻ nhếch nhác thảm hại này chính là Thuấn Thần. Cấm quân lôi nàng đi trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, cho tới lúc bị ném vào thiên lao, nàng vẫn chưa hoàn hồn.
Khi nãy thánh chỉ đó nói cái gì? Giao Châu bị giết rồi? Một thiếu nữ đang tuổi xuân phơi phới, xinh đẹp dịu dàng, sao có thể nói chết là chết, lại còn là cách chết đau đớn nhục nhã nhất đối với một cô gái? Rốt cuộc kẻ nào đã làm chuyện ấy, hắn coi mạng người là cỏ rác mà chà đạp ư?
Khi ấy Giao Châu đã phải khổ sở thế nào? Thuấn Thần ngây người tự hỏi, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo.
Thánh chỉ còn nói nàng phạm tội thông dâm, sau đó sát hại Giao Châu để bịt đầu mối, chính là vừa cưỡng hiếp vừa giết người…
Ha ha…
Nực cười!
Thuấn Thần vốn là nữ giới, lấy gì để cưỡng hiếp người ta đây? Củ cải chắc?
Nhưng nàng có thể đem chuyện này làm bằng chứng không? Đương nhiên không thể!
Khai như vậy thật chẳng khác nào tự tìm đường chết. Thân nhi nữ lại dám ngang nhiên ra vào chốn quan trường, đó là khi quân(*), có chết cũng không hết tội.
(*) Khi quân: Lừa dối vua.
Nhưng…dù sao như vậy cũng giữ được sự trong sạch. Còn ngồi đây cam chịu, lẽ nào Thuấn Thần lại phải trở thành Thị Kính thứ hai, đến chết mới được giải oan sao?
Thuấn Thần đột ngột rùng mình hít sâu một hơi. Chết thế mợ nào được! Nàng còn có sư thầy, nàng không thể chỉ nghĩ cho bản thân, việc cần làm bây giờ là tỉnh táo tìm cách đối phó.
Có lẽ nên khai ra việc chiều nay mình làm, cho bản thân một bằng chứng ngoại phạm.
Nói đi đốt tiền giấy cho cha mẹ, được không?
… Thôi dẹp, hẳn là sẽ mang thêm tội danh giả thần giả quỷ.
Mấy mươi năm sống ở đời, Thuấn Thần thật không ngờ loại việc vu oan vô căn cứ như trên phim này cũng có thể xảy ra. Mà càng không ngờ hơn, nàng đường đường là một người hiện đại lại rơi vào bẫy, trở thành nạn nhân lúc nào chẳng hay.
Nghĩ đến mới thấy đáng giận, mấy người này kết tội cũng thật quá vội vàng, chưa để Thuấn Thần giải thích câu nào đã tống nàng vào ngục. Chu Bộ mắng nàng tội ác tày trời, ngục tốt khinh thường nàng, các cung nữ nhìn thấy nàng là xầm xì sợ hãi.
Còn Trần Thuyên, chàng trực tiếp phán trảm nàng.
Rốt cuộc điều bấy lâu nay Thuấn Thần bị Trần Thuyên mang ra dọa dẫm cũng trở thành sự thật, quả thực là “Quân vô hí ngôn (*)”. Vốn nghĩ chàng chỉ nói đùa chứ chẳng bao giờ thực hiện, thế mà hiện tại, đầu của nàng sắp lìa khỏi cổ rồi.
(*) Quân vô hí ngôn: Vua thì không nói giỡn.
Lẽ nào chàng đột nhiên thấy nàng ngứa mắt?
Người Thuấn Thần nàng đắc tội nhiều nhất, không phải chính là chàng sao?
Tuy nàng ở trên triều thường can gián Trần Thuyên cái này cái kia, nhưng thực chất cũng chỉ một lòng muốn tốt cho chàng, làm đúng phận sự của mình…
Thuấn Thần nhắm mắt thở ra một hơi, hàng mi run run, không muốn nghĩ tới Trần Thuyên nữa. Ở bên cạnh một thời gian dài, tin tưởng chàng, quan tâm chàng, không ngờ chính chàng lại đưa nàng vào chỗ chết, cho nàng biết thế nào là đâm từ sau lưng.
Ngực không hiểu sao vừa đau vừa nhức…
Sắp tới tháng chăng?
Còn Hôi Tông (*), nó sắp lột da, lại không ai cho ăn, hẳn sẽ vô cùng tức giận.
(*) Hôi Tông: Xám nâu vàng. Hôi: Màu xám; Tông: Màu nâu vàng.
Dù chỉ là một con rắn con sắp chết lạnh được nàng nhặt về, tính tình chẳng tốt đẹp gì cho cam, nhưng ít nhất nó chưa bao giờ cắn chủ. Quả nhiên, động vật vẫn là trung thành nhất.
Thuấn Thần hối hận. Biết vậy, trước đó đã dành thời gian chăm sóc Hôi Tông nhiều hơn.
Cũng may, hoàng cung này vẫn còn nhân đạo, không diệt sạch lũ chuột.
Nhưng Hôi Tông rất kiêu ngạo, sắp lột da lại càng khó chiều, ngày thường chỉ lười nhác nằm ườn sưởi nắng, bản năng săn mồi yếu kém, bây giờ bắt nó ăn mấy con chuột to tướng đầy lông lá thì hơi…
Bị đói chắc nó sẽ cố nuốt thôi nhỉ? Thuấn Thần vẫn nên lo cho mạng nhỏ của mình trước, ngủ để lấy sức tìm cách ra khỏi đây.
Nhưng mà… giường nệm êm ái so với nền đất phủ rơm ẩm ướt quả nhiên một trời một vực. Mùa đông Đại Việt đến thế kỷ hai mươi mốt cũng chẳng thay đổi, tuy không có tuyết nhưng vô cùng buốt giá. Tay chân thiếu đi lò sưởi thật sự là tê tái tới tận cõi lòng. Hơn nữa biết được có người vì mình mà chết, làm sao Thuấn Thần bình thản cho được?
Nàng đang nghĩ xem liệu có nên châm một mồi lửa ở cái phòng giam này, chết trong ấm áp, đồng thời kéo theo vài người đi chung.
Thế giới đáng ghét này, toàn bộ đều bị hủy diệt cùng bản cô nương đi!
… Thôi, nghe mà đau trứng! Kẻ nàng muốn lôi xuống địa ngục cùng chỉ có tên khốn Trần Thuyên kia thôi.
Thuấn Thần lầu bầu mắng chàng thậm tệ, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò, tới tận canh hai (*) mới mơ màng thiếp đi.
(*) Canh hai: từ 23 giờ đến 1 giờ.
Còn Trần Thuyên, chàng cả đêm thức trắng.
***
Trần Thuyên chầm chậm đi vòng quanh cung Quan Triều, mày cau chặt. Phải tự tay viết chiếu xử trảm chính ân nhân của mình, cảm giác vừa giận dữ vừa bất lực này đúng là khiến chàng khó chịu tới cực điểm.
Khi đó chàng còn đang buồn phiền vì chưa quen với sự vắng mặt của Thuấn Thần, lại đột ngột nhận được tin báo có phần hoảng loạn từ cấm quân canh giữ Ngự sử viện, rằng phát hiện thi thể của một người. Mà người này, không ngờ lại là Giao Châu, cung nữ thân cận từ nhỏ của Huyền Trân. Càng không ngờ hơn, thi thể cô ta được phát hiện ở phòng riêng chỗ Thuấn Thần.
Trần Thuyên đương nhiên tin tưởng Thuấn Thần không phải là hung thủ, mặc kệ mọi người xung quanh đàm tiếu cái gì. Nhưng tang chứng vật chứng rõ ràng, dù lòng chàng vạn phần bất đắc dĩ đi chăng nữa cũng chỉ có thể cắn răng hạ bút viết chiếu, trong lòng thầm ghi thù, đồng thời hạ quyết tâm bắt hung thủ cho bằng được. Hơn nữa, làm vậy cũng là để đánh lạc hướng tên sát nhân.
Có điều phải khiến người vô tội chịu khổ một thời gian.
Còn chưa nói, nếu chàng không tìm ra hung thủ trong vòng bảy ngày tới, cái mạng của Thuấn Thần coi như đi đứt.
“Bệ hạ, con rắn Đoàn Trung tán nuôi hình như đói tới phát điên rồi…” Thái giám Phúc Tử rụt rè thưa, giọng càng lúc càng nhỏ.
Không đụng đến thì thôi, chứ vừa đụng đến, sắc mặt của Trần Thuyên từ mây đen vần vũ lập tức chuyển thành bão tố thét gào.
Chàng nhếch mép cười: “Trẫm còn tưởng chuyện gì quan trọng, con rắn ấy hả, quẳng nó về rừng đi. Tha hồ mà kiếm thức ăn, không lo chết đói, có khi sống còn lâu hơn chủ nhân của nó.” Trẫm vất vả thế này, còn muốn trẫm quản mấy việc cỏn con ấy? Hừ! Trẫm thật muốn một gậy đập chết con rắn đáng ghét đó!
“Vâng, bệ hạ.” Phúc Tử khom lưng lùi ra cửa điện.
“Bệ hạ, Hôi Tông nhà thần dạo gần đây đang lột da, tính khí hơi khó chiều, nên thần mới mất ngủ. Tuyệt đối không phải là do đọc sách quá khuya đâu!” Trong đầu Trần Thuyên đột ngột hiện lên hình ảnh vài ngày trước, người nào đó hai mắt thâm quầng phiền não trả lời chàng.
Cho nên, đại não còn chưa kịp cảm thấy khó hiểu, miệng chàng đã hoảng hốt ngăn lại: “Đợi đã!”
Mệnh lệnh bất chợt thốt lên của Trần Thuyên khiến Phúc Tử đang lùi ra giật thót. Đường đường là Tổng quản thái giám, thân tín của Hoàng đế Đại Việt, quyền cao chức trọng, Phúc Tử lại vì câu gọi này mà bước hụt chân một cái, suýt chút nữa ngã sứt đầu mẻ trán.
Trần Thuyên đang vô cùng xấu hổ và hối hận: “…”
Sống lưng cứng đờ vài giây, chàng ho khan hai tiếng phá tan không khí khó xử: “Không có gì đâu, ngươi cứ lui ra đi.”
Cau mày bước thêm vài bước, chàng cắn răng: “Thôi, mang nó đến đây cho trẫm…”
“…Không đúng, sao trẫm phải làm vậy, cứ kệ nó.” Trần Thuyên lẩm bẩm, đi thêm vài bước, rốt cuộc lại lắc đầu thở dài đầy cam chịu: “Thôi, cứ mang nó đến đây, sai người mỗi ngày thả vào đó một con ếch nhỏ.”
“…Nô tài tuân mệnh.”
Phúc Tử có chút hoảng hốt chứng kiến từ đầu tới cuối màn phát bệnh tự kỷ của vị Hoàng đế vẫn luôn quyết đoán nào đó, vội vàng rời đi, lén vuốt mồ hôi lấm tấm trên trán: Quan gia dạo này sao vậy nhỉ? Thay đổi ý định nhanh như lật sách ấy.
Trần Thuyên buồn bực một mình quanh quẩn trong cung Quan Triều, khó hiểu nghĩ thầm: Tại sao một vị Hoàng đế cao cao tại thượng như trẫm lại phải để ý mấy chuyện vụn vặt ngu ngốc này? Thuấn Thần, ngươi cứ đợi đó, lần này trẫm nhất định phải bắt ngươi trả cả gốc lẫn lãi. Chuẩn bị dùng một đời trả nợ cho trẫm đi!
***
Trần Thuyên nửa đêm tới Đình úy viện (*) cùng Đô hộ phủ Sĩ sư (**) khám nghiệm tử thi.
(*) Đình úy viện: Thuộc thời Trần, tra xét hình án tình nghi tội nặng, vốn là Ðăng văn viện.
(**) Đô hộ phủ Sĩ sư: Chịu trách nhiệm về hình sự, đứng đầu Đình úy viện.
Vị Đô hộ phủ này tuổi đã ngoài sáu mươi. Mái tóc bạc trắng như phủ một lớp sương, đâu đó còn điểm vài sợi đen. Trên trán là những nếp nhăn khắc sâu, lúc nào cũng tựa đang suy nghĩ. Tuy cao tuổi nhưng ông còn minh mẫn, đôi mắt vẫn sáng ngời ánh lên vẻ nghiêm nghị.
Giao Châu cả cơ thể chỗ xanh chỗ tím, hạ thân máu tuy không còn chảy nhưng vẫn nhìn ra được sự thê thảm ban đầu. Nàng ta bị bóp cổ tới chết, trên cần cổ trắng bệch hằn lên hai dấu tay đen bầm. Đôi mắt to tròn linh động ngày thường giờ đây trừng lớn, con ngươi hơi lồi ra ngoài, đủ để biết khi ấy Giao Châu đã sợ hãi thế nào.
Trần Thuyên thở dài một tiếng. Huyền Trân hiện giờ vẫn chưa vượt qua được cơn chấn động, chỉ biết ngẩn người rồi lại nằm bẹp trên giường lặng lẽ rơi lệ, ngay cả cơm cũng không buồn ăn.
Hắn sầu não. Dù sao thì cung nữ này đã theo Huyền Trân từ bé. Người đau lòng nhất đương nhiên phải là Huyền Trân.
Nhưng mà, Giao Châu này chết cũng thật đúng lúc. Ngay khi chàng có chuyện muốn hỏi nàng ta! Trần Thuyên nghiến răng, đáy mắt lóe lên tia lạnh lẽo. Đối phương càng che giấu, chàng càng muốn tìm ra sự thật.
“Điều tra thế nào rồi?” Trần Thuyên hỏi Đô hộ phủ.
“Bệ hạ, giường nệm trong phòng Đoàn Trung tán có nhăn nhúm, nhưng đồ đạc xung quanh không bị va chạm hay đổ vỡ. Dựa theo phán đoán sơ bộ, nếu Giao Châu kia không tình nguyện, hung thủ ắt hẳn phải cao lớn vạm vỡ mới có thể khống chế một cung nữ khỏe mạnh dễ dàng như vậy. Hạ thần ngu muội cho rằng hắn là người của Ngự sử viện nên ra vào thoải mái mà không gây chú ý.” Đô hộ phủ cẩn trọng thưa, tuy nhiên trong lời nói đã bộc lộ ý tứ rành mạch, rằng hung thủ chỉ có thể là Thuấn Thần.
Kỳ thực vụ án này tang chứng vật chứng quá rõ ràng. Ông nghĩ thầm: Ngoài Đoàn Nhữ Hài kia thì còn ai có thể ra tay nữa. Dẫu ngoại hình của hắn không phù hợp với suy đoán cho lắm, nhưng đâu thể loại trừ trường hợp Giao Châu tự nguyện? Hơn nữa, cô ta ái mộ hắn đã lâu, chuyện này ai ai cũng biết.
Trần Thuyên trầm ngâm một lúc lâu, những lời kia đương nhiên quan Tự khanh chỉ nói trong đầu, nhưng chàng hiểu ý tứ của ông. Thuấn Thần đâu được coi là vạm vỡ. Nhưng điểm này giờ cũng không thể lấy làm chứng cứ.
Nghĩ đến giả thuyết Giao Châu tình nguyện, Trần Thuyên lại cảm thấy lửa giận cố đè nén mấy ngày nay bùng lên: Cái tên Thuấn Thần này, trẫm đã nhắc nhở mà không nghe. Bây giờ thì hay rồi, cả triều đình đều biết Giao Châu thích ngươi, ngay cả Đình úy viện cũng sắp kết luận người là do ngươi giết, có trăm cái miệng cũng khó giải thích! Để xem trẫm tính sổ với ngươi thế nào.
“Đã điều tra cấm quân canh giữ Ngự sử viện chưa?” Đầu Trần Thuyên chợt lóe lên một tia sáng.
Đô hộ phủ ngẩn ra, hiển nhiên chưa nghĩ tới điều này. Lát sau hoàn hồn, ông mới vội vàng hỏi lại: “Theo ý bệ hạ, hung thủ có thể không phải Đoàn Trung tán, mà là người của cấm quân?”
Trần Thuyên gật đầu: “Đừng bỏ qua bất cứ khả năng nào.”
Khi xảy ra vụ án, các quan viên Ngự sử đài còn đang tụ họp ở phòng ăn, Thuấn Thần lại biến mất mà không chịu giải thích, chính là cơ hội hoàn hảo để tên giết người ra tay. Cấm quân canh giữ rải rác trong Ngự sử viện, vô cùng lỏng lẻo, mỗi nơi một người, chẳng ai có bằng chứng ngoại phạm.
Khả năng hung thủ là cấm quân rất cao. Nhưng con số tình nghi này thật sự quá lớn.
Trần Thuyên tâm trạng chuyển xấu, mạch suy nghĩ rơi vào bế tắc.
Chàng chuyển qua nhìn thi thể của Giao Châu. Hai dấu tay đen tím hằn trên cổ nàng ta ngay lập tức đập vào mắt.
Trần Thuyên ánh nhìn bén nhọn, tiến đến kiểm tra tay Giao Châu, liền phát hiện móng tay nàng ta có nơi gãy. Lòng bàn tay còn dính vệt máu khô.
Trần Thuyên hỏi Đô hộ phủ: “Khi chết tay của Giao Châu có bị trói không?”
“Thưa không, thần đã kiểm tra, cổ tay thi thể có vết bầm do bị người khác bóp chặt, nhưng không có vết thương do dây trói gây ra.” Đô hộ phủ lờ mờ hiểu được phần nào.
Giao Châu không bị trói, hung thủ lại dùng hai tay để bóp cổ nàng ta, vậy nàng ta nhất định sẽ phản kháng theo bản năng, gỡ hai cánh tay đó ra. Vì sức yếu hơn nên trong lúc kháng cự, Giao Châu chỉ có thể cào hắn. Móng tay gãy chứng tỏ lực cào rất mạnh, khi dùng sức bóp cổ người khác hung thủ lại không thể lơi tay, bàn tay hung thủ chắc chắn sẽ không được lành lặn.
Trần Thuyên lông mày giãn ra: “Rất tốt! Ngày mai tới Ngự sử viện điều tra, người nào trên tay có vết xước, lập tức bắt giam!”
“Thần tuân mệnh.” Đô hộ phủ cúi mình.
…Thực ra cũng không loại trừ trường hợp hung thủ có đồng bọn. Nhưng khả năng này rất nhỏ. Cấm vệ quân trong Ngự sử viện vốn ít, lại chia từng người một đi tuần. Nếu thấy hai kẻ đi với nhau, hẳn sẽ bị nghi ngờ.
Còn về phần tại sao hung thủ không trói nàng ta lại để dễ bề hành động, cái này nên trực tiếp hỏi hắn thì hơn.
Trần Thuyên nhắc nhở một câu rồi mới rời khỏi: “Khanh tuổi đã cao, những chuyện còn lại nên giao cho hạ cấp, không cần đích thân làm. Ngày mai nghỉ ngơi đi.”
“Tạ ơn bệ hạ quan tâm.”
Trong lòng viên quan già cảm động không thôi. Thánh thượng lo lắng cho sức khỏe của ông, nhưng còn thánh thượng thì sao? Hôm nay thức trắng đêm, mai lại phải thiết triều sớm, nào được nghỉ ngơi cho đàng hoàng. Có một vị minh quân trách nhiệm lại chính trực như vậy, Đại Việt quả thực vô cùng may mắn.
***
Thuấn Thần ngủ một giấc chẳng ngon lành dễ chịu gì cho cam, tiếng động nhỏ cũng khiến nàng tỉnh giấc.
Vì thế cuộc nói chuyện ì xèo bên ngoài phòng giam bị Thuấn Thần nghe chẳng sót một chữ.
“Biết tin gì không? Quan gia đích thân điều tra vụ án của Đoàn Trung tán đấy.”
“Thật sao? Quan gia đúng là rất xem trọng kẻ này. Đã có manh mối chưa?”
Thuấn Thần thấy nhắc đến mình thì tỉnh cả ngủ, bất giác nhỏm dậy, khẽ khàng bò tới gần chắn song lắng tai nghe. Trái tim trong ngực lại không vâng lời, đập “bình bịch” vang dội như muốn được cả thế giới chú ý.
Thuấn Thần thầm chửi thề, hít sâu, cố bình ổn cảm xúc, lòng cầu nguyện hai ngục tốt kia đừng phát hiện.
“Không biết nữa. Chỉ nghe nói tối qua Quan gia thức trắng đêm cùng Đô hộ phủ đại nhân của Đình úy viện khám nghiệm tử thi.”
“Chán thật, đúng là quá bí mật, chúng ta muốn biết nội tình cũng chẳng có cách nào.”
Thuấn Thần kinh ngạc ngẩn người.
Không kinh ngạc sao được, người hạ lệnh bắt giam nàng xử trảm, giờ đây lại giúp nàng phá án, còn tích cực đến thế…
Thuấn Thần tưởng như cả cơ thể bỗng trở nên ấm áp, mặc cho cái giá lạnh của mùa đông và sự ẩm thấp chốn lao ngục. Đôi mắt nàng hơi đỏ, sống mũi cũng cay cay. Ngoài trời mưa vẫn giăng trắng xóa, gió vẫn thổi cắt da cắt thịt, nhưng trong lòng nàng lại bình yên dễ chịu hơn trước rất nhiều.
Hành động của Trần Thuyên nằm ngoài dự đoán của Thuấn Thần. Nàng đã nghĩ chàng chắc hẳn sẽ lạnh lùng giam nàng ở đây, bảy ngày sau cao ngạo ngồi trên long ỷ, mặt không đổi sắc nhìn đầu nàng rơi xuống.
Nhưng, chàng lại vì nàng mà đích thân tra án, thức trắng một đêm.
Khi ấy Thuấn Thần đang làm gì? Không phải là ngủ mê mệt hay sao? Nhìn xem, một tử tù như nàng còn sống thoải mái hơn cả chàng nữa.
Nên trách nàng vô tâm, hay xót xa chàng sống quá trách nhiệm đây?
Thuấn Thần trước giờ đều cứng cỏi, gồng mình chịu đựng mọi chuyện, khó khăn đến mấy cũng không hề rơi lệ. Thế nhưng hiện tại, chẳng vì thiên ngôn vạn ngữ, chỉ là vài câu nói nhảm của hai ngục tốt, nàng liền rưng rưng cảm động.
Tên Trần Thuyên chết tiệt này, đột nhiên đối tốt với người ta như thế làm gì cơ chứ?
Ngẩng đầu nhìn trời, Thuấn Thần tự cười nhạo bản thân: Gặp chút chuyện nhỏ đã đỏ mắt mà cũng được coi là đại trượng phu ư? May mà nước mắt còn chưa rơi xuống, không thì đúng là quá mất mặt.
Tuy nhiên chuyện này vẫn cần điều tra rõ ràng một chút.
“Đúng đấy, còn nghĩ sẽ có cái để kể cho anh em nghe nữa chứ.” Ngục tốt thứ nhất thở dài.
“Dưới này tẻ nhạt chết đi được…” Ngục tốt thứ hai cũng ngao ngán.
Thuấn Thần ghét bỏ nghĩ: Ngục tốt vốn ai cũng thích hóng hớt thế này sao?
“Nhưng án chưa tra xong, sao lại vô duyên vô cớ bắt Đoàn Trung tán vào thiên lao, còn định tội cho hắn là hung thủ giết người?” Thuấn Thần nhỏ giọng hỏi xen vào.
Ngục tốt vốn thích tám chuyện, vừa nghe thấy liền đắc ý trả lời: “Đương nhiên có bằng chứng rõ ràng, không phải cấm quân phát hiện thi thể của Giao Châu trong phòng Đoàn Trung tán hay sao? Vậy nên họ Đoàn kia chính là nghi phạm số một.”
Ra vậy.
Thuấn Thần nghiến răng, tay run run siết thành nắm đấm.
Trần Thuyên hẳn vô cùng bất đắc dĩ. Đúng là làm khó chàng rồi.
Ngục tốt lúc này mới nhận thấy điểm bất thường, giật mình quay lại. Thuấn Thần đã lùi trở về góc phòng, nhắm mắt bịt tai, vờ như đang ngủ.
“Này, vừa rồi là ai hỏi thế? Hình như không phải giọng ngươi.”
“Không phải ta mà.”
Hai ngục tốt mặt xanh mét nhìn nhau, hồi lâu mới có giọng nói run rẩy hòa lẫn tiếng gió vi vút lùa vào phòng giam: “Lẽ nào là… ma?”
“Kể cho ngươi nghe, nơi nhiều ma quỷ nhất trên thế gian này chính là thiên lao đấy. Những kẻ bị giết oan thường không thể đầu thai được, cứ mãi quanh quẩn ở nơi này.”
Thuấn Thần – người vô cùng sợ ma, còn đang giả vờ ngủ: “…”
Tay chân vừa ấm lên một chút lại trở nên lạnh toát cứng đờ, sau lưng còn rỉ chút mồ hôi.
Thuấn Thần cuối cùng cũng hiểu thế nào gọi là “Gậy ông đập lưng ông”. Vì cái gì mà trí tưởng tượng của mấy ngục tốt còn khủng bố hơn cả nàng chứ? Vẫn phải ở đây thêm mấy ngày, buổi đêm vượt qua sao được?
Thuấn Thần chỉ biết vừa đau khổ khóc thầm vừa cầu nguyện: Hoàng đế bệ hạ à, xin ngài mau mau chóng chóng tìm ra hung thủ, đưa tôi ra khỏi cái nhà ma không thu phí kinh doanh này đi. Đợi vài ngày nữa, chắc chưa chết vì bị đưa ra pháp trường thì tôi đã chết vì vỡ tim rồi…
***
Trưa hôm ấy bãi triều, Trần Thuyên định xa giá tới thiên lao. Nào ngờ chàng mới đi chưa đến nửa đường, lại có thái giám báo cáo đã bắt được người theo lệnh.
Phúc Tử thấy gương mặt của vị đế vương cao quý kia vẽ ra một nụ cười lạnh xa lạ, da gà tự động nổi lên, phất tay ra lệnh chuyển hướng tới Đại lý tự.
Đôi mắt Trần Thuyên lóe lên vẻ âm u: Hung thủ! Trẫm nhất định phải xem xem rốt cuộc ngươi là kẻ nào!
***
Đình úy viện quả nhiên làm việc rất nhanh chóng, chỉ trong vài canh giờ đã bắt được kẻ tình nghi, do chính Đô hộ phủ đại nhân tróc nã.
Mà lần thẩm vấn phạm nhân này lại đặc biệt được Hoàng đế đương triều của Đại Việt, thiên tử tôn kính vạn người ngưỡng mộ đích thân giám sát và hỏi cung.
Trần Thuyên bước lên ghế phủ nhung được Đô hộ phủ chuẩn bị sẵn, phất tay áo ra hiệu đưa phạm nhân vào.
Ba kẻ bị áp giải tới, quỳ dưới đất không dám nhìn thẳng. Họ chỉ nhác thấy người ngồi trên cao kia.
Áo bào trắng thêu hoa văn chìm cao quý mà thanh thoát, theo từng động tác của chàng phóng khoáng bay lượn, đôi hài long phượng đính châu sáng bóng, giống như đang đạp trên áng tường vân. Tóc chàng búi cao, phù dung quan (*) cài ngay ngắn, hai bên má rủ xuống vài sợi tóc mai, nhẹ nhàng lay động theo từng cơn gió. Đôi mắt trong sáng hơi nheo lại, bình tĩnh không gợn sóng, cười mà như không cười, liếc xuống công nha (**) lát gỗ đen bóng.
(*) Phù dung quan: Là một loại trang sức cài đầu của Hoàng đế thời Trần trong các buổi thượng triều thường ngày, có hình như đóa hoa phù dung hay hoa sen. Cố định bằng trâm.
(**) Công nha: Chỉ nơi làm việc của quan lại thời phong kiến.
Trước ánh mắt kính cẩn của mọi người, Trần Thuyên đột ngột đứng dậy. Bước chân chàng nhẹ nhàng mà vững chãi, thong thả đi đến nơi đám cấm quân của Ngự sử viện đang quỳ.
– Hết chương 8 –
MỌI NGƯỜI BÌNH CHỌN (VOTE) VÀ THEO DÕI (FOLLOW) CHO BỌN MÌNH NHA. CHÚC CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ ^^
TianDiLingLing