Đọc truyện Cô Cảnh Sát Đáng Yêu – Chương 45
Chờ Lộ Phi Nhi về đế nhà đã là buổi tối ngày hôm sau, cũng may đã ăn xong ở đơn vị, trở về nhà bắt đầu dọn dẹp phòng bếp. Mấy ngày mới về, nhiều thứ đã bị hỏng, ngay cả nấm mốc cũng xuất hiện. Lộ Phi Nhi lấy những đồ không cần đổ thẳng vào trong bồn cầu, nhưng điều không may đã lqd xảy ra, lqd bồn cầu đã bị nghẹt. Lộ Phi Nhi ấn nút xả nước, nhưng bồn cầu lại đầy ngay, vậy là Lộ Phi Nhi gặp phải vấn đề lớn rồi. Lại nói việc thông bồn cầu là chuyện của đàn ông, về điểm ấy cô rất kiên trì. Nhưng không có Lý Thanh Lưu ở nhà, trong nhà không có đàn ông , cũng chỉ có thể mạnh mẽ thôi. Tìm được dụng cụ, tốn cả nửa ngày sức lực nhưng vẫn không giải quyết được.
“Oẹ……”
Lại ói ra, nhìn tình hình này lại thêm phiền phức rồi. Trong lúc này, Lộ Phi Nhi cảm thấy bản thân cô thật bất lực, cô nghĩ đến Lý Thanh Lưu, rất nhớ anh. Lý Thanh Lưu đã mấy ngày không có tin tức, vì sao bản thân cô lại dễ dàng khoan dung anh như vậy, nên bảo anh chuyển nghề, nếu anh lqd không đồng ý thì ly hôn, mỗi lần bàn bạc, thật sự làm một người cảnh sát hình sự cũng được mà! Dù sao so với mười ngày nửa tháng, thậm chí là thời gian dài hơn nữa vẫn cảm thấy tốt hơn nhiều. Gần đây Lộ Phi Nhi thật sự thấy rất mệt mỏi, cô cảm thấy áp lực rất lớn, vì sao bản thân mình lại muốn kết hôn sớm như vậy, để bây giờ bản thân mình lại rất cô đơn, rất thê thảm…
“Hu hu… Lý Thanh Lưu, anh là tên khốn kiếp, anh cũng không quan tâm anh vẫn còn một người vợ sao! Hu hu…” Lộ Phi Nhi vừa khóc vừa mắng, càng khóc lại càng nhớ anh, càng nhớ lại càng khóc.
Đột nhiên điện thoại vang lên, Lộ Phi Nhi di chuyển nhanh chóng lấy điện thoại ra, oa, thật là anh. Lấy tay áo lau mặt, coi như không có chuyện gì.
“Sao lâu vậy anh mới gọi điện thoại?”
“Anh bận quá, em làm sao vậy? Khóc?” Lý Thanh Lưu thoáng cái đã nghe ra đầu bên kia điện thoại không được bình thường.
“Nói bậy, em là ai chứ? Mũi em hơi bị nghẹt, hình như là bị cảm.” Lộ Phi Nhi nói dối, hết sức tự nhiên, không có tí ti cân nhắc, lời nói đã tuột ra khỏi miệng rồi. Bởi vì ở trong nháy mắt đó, điều Lộ Phi Nghĩ đến chính là không thể làm cho anh phân tâm, đây chính là dao động lòng quân, công việc của anh lqd không được phép bị phân tâm. Như vậy sẽ khiến anh mắc sai lầm, thậm chí có thể còn xảy ra nguy hiểm, dùng lời nói của mẹ Vu Diễm Hoa chính là: “Nhà có vợ tốt, không gặp phải tai họa.” Ý tứ chính là, nếu bà xã hiền lành, thì nhất định ông xã sẽ không gặp chuyện ngoài ý muốn.
Trong điện thoại hơn nữa ngày không có âm thanh, qua một lúc lâu sau, Lý Thanh Lưu mới lên tiếng, “Em đang làm gì vậy?”
“Em đang thông bồn cầu đấy! Lợi hại không?” Lộ Phi Nhi nhìn bồn cầu, lông mày nhíu lại.
“Lợi hại, chỉ có điều em hãy tìm thợ sửa chữa đi!” Lý Thanh Lưu nói
“Nhưng đã khuya rồi mà.” Lộ Phi Nhi không muốn đã trễ thế này rồi mà còn làm phiền người khác.
“Vậy thì ngày mai đi! Chỉ là anh rất tò mò, em đã vứt cái gì vào trong đó vậy hả?” Lý Thanh Lưu hơi tò mò, chất lượng bồn cầu nhà anh rất vốn rất tốt mà, nhưng tại sao lại có thể như vậy?
“Chính là cá kiểng của anh đã chết rồi, nên em đã đổ chúng vào bồn cầu. Sau đó, em lại bỏ thêm một ít đồ ăn thừa thế là bị nghẹt luôn.” Lộ Phi Nhi nói.
“Em nói là cá anh nuôi?” Lý Thanh Lưu kinh ngạc nói, bảo bối của anh nha! Làm sao có thể chết được chứ?
“Đúng vậy! Đã chết rồi.” Lộ Phi Nhi không thích nuôi cá ở trong nhà, bởi vì những lúc trời âm u nó sẽ có mùi.
“Ôi… Vợ phá sản, em nói thật đi, em đã nấu bọn chúng rồi phải không hả?” Lý Thanh Lưu đau lòng, đó là cá cảnh nhiệt đới của anh đấy!
“Tuyệt đối không có, em còn chưa kịp xuống tay mà! Chúng nó đã chết rồi, em không ăn cá chết đâu.” Bọn chúng chết vô cùng, vô cùng bình thản.
“…”
“Này! Lão quỷ? Ông già?” Lộ Phi Nhi nghe thấy đối phương không có động tĩnh gì, chỉ có thể thử kêu.
“Em… Em nói cái gì?” Lý Thanh Lưu thật sự không thể tin được, Anh đào nhỏ của anh lại kêu anh như vậy.
“Lão quỷ, ông già. Làm sao vậy? Không phải anh bảo em hãy kêu giống bố mẹ em sao? Mẹ em kêu bố em như vậy đấy!” Lúc trước Lộ Phi Nhi đã hỏi anh rồi.
“Em làm anh tức chết rồi! Không có lựa chọn khác sao?” Lý Thanh Lưu cắn răng nói.
“Có, bố nó à!”
“Haiz! Anh sẽ suy nghĩ lại, chẳng lẽ không còn lựa chọn nào khác sao?” Lý Thanh Lưu xoắn xuýt.
“Ha ha…” anh tức giận như vậy khiến Lộ Phi Nhi cảm thấy rất vui vẻ. Cuối cùng vẫn không dặn dò một hồi, để cho Lý Thanh Lưu làm việc thật tốt, lo huấn luyện, đã sớm quên mất lời thề son sắt bảo người ta chuyển nghề, nếu không sẽ ly hôn!
Nói không được mấy câu, rồi lại cúp điện thoại, Lộ Phi Nhi cảm thấy trong lòng mình dễ chịu không ít.
“Mẹ nó, tôi không tin tôi sẽ không làm được!” Vén tay áo lên, nhét khăn lông vào miệng, Lộ Phi Nhi lại bắt đầu chiến đấu lqd hăng hái với bồn cầu, đã sớm quên mất ở một khắc trước còn đang than vãn, khóc lóc. Với tinh thần không giải quyết vấn đề cương quyết không được ngủ, bắt đầu chiến đấu hăng hái.
Thật ra cuộc sống chính là như thế, buồn bã qua đi, ngày mai vẫn phải đến, người yêu sâu đậm vẫn cứ yêu, bởi vì yêu, bởi vì yêu người này, chính bản thân mình trải qua những gì, đã từng sống như thế nào, chịu đựng hành hạ, đau đớn như thế nào đều vui vẻ chịu đựng.
Ngày hôm sau, trong cuộc họp thảo luận, mấy kẻ nghiện thuốc lại bắt đầu nuốt mây nhả khói*, Tiễn Minh vô cùng mất hứng, vào lúc này, cô ta có vẻ hơi buồn rầu, Phương Mẫn đến bên cạnh Lộ Phi Nhi nói:
*Nuốt mây nhả khói: hút thuốc
“Em nói xem Tiễn Minh sẽ tìm một người chồng như thế nào hả?”
“Khôn biết, dù sao cũng không thừa nổi.” Lộ Phi Nhi nói chuyện cũng không nể mặt, Phương Mẫn nghe xong che miệng lại cười trộm.
“Được rồi, nghiêm túc một chút, nói chuyện chính sự đi. Các người xem tên nhóc này có nói thật không?” Chu Kiến vô cùng nghiêm túc liếc mắt nhìn các cô một cái.
“Hẳn là không phải, hiện tại chứng cứ đã chứng minh sợi vải trên xe là trên quần áo của cậu ta. Bộ quần áo này, cậu ta đã từng mặc, chúng tôi có người làm chứng.” Trì Ba phân tích nói, Lộ Phi Nhi có phần không nắm chắc, cảm thấy một người trẻ tuổi nhát gan như vậy, sẽ giết người cướp của sao?
“Có thể nào là người khác đã mặc quần áo của cậu ta hay không?” Phương Mẫn cũng nghĩ như vậy hỏi.
“Phụ nữ sao? Tôi làm cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy, trực giác nói cho tôi biết, loại khả năng đó vô cùng nhỏ.” Chu Kiến trực tiếp đả kích cô, mấy người Chu Kiến cũng có chiều hướng nghiêng về một bên, hoàn toàn không tin tưởng tên nhóc kia. Vào lúc này chứng cứ cũng không thể nói chuyện rồi.
Mấy người phụ nữ ngoại trừ Tiễn Minh, đều cảm thấy tên nhóc này không hẳn là tội phạm giết người. Tục ngữ nói không sai, tướng từ tâm sinh*! Nhưng mà cũng không còn cách nào khác. Mấy người Chu Kiến và Vân Tùng dẫn cậu ta đến hiện trường xảy ra vụ án, đứng ngay chỗ chiếc xe tràn đầy vết máu, hoàn toàn thay đổi xe taxi trước mặt, hơn nữa bọn anh đã dò xét dọc theo lqd đường đi hu thủ chạy trốn một hồi, lại vừa mang theo thanh dao dính máu và quần áo thả trước mặt cậu ta. Nghĩ muốn lấy những thứ này để khiến cậu ta thấy áp lực. Thúc giục cậu ta thẳng thắn, nhưng mà lại không như mong muốn, cậu ta vẫn như cũ không chịu nhận tội.
*tướng từ tâm sinh: Dáng vẻ bề ngoài bị ảnh hưởng bởi các yếu tố của trái tim.
Phương Mẫn, Bạch Mai và Lộ Phi Nhi lại càng cảm thấy bọn anh suy đoán chính xác.