Đọc truyện Cô Cảnh Sát Đáng Yêu – Chương 28: Anh là Trung Tá
Editor: Trần Thu Lệ
Rốt cuộc Lộ Phi Nhi cũng nhịn không được, buổi trưa trong phòng làm việc chỉ còn lại cô và Phương Mẫn, Lộ Phi Nhi suy nghĩ một chút, rồi đến bên cạnh Phương Mẫn.
“Chị Phương, đã mấy ngày rồi mà em vẫn không thấy tin tức của Lý Thanh Lưu, chị có biết anh ấy đi đâu không?”
“Ôi chao! Không che giấu nữa hả? Ha ha, chị cũng hiểu rõ, cậu ta có diễn tập, hình như là trở về đơn vị rồi.”
“Cái gì? Mẹ nó…” Tức chết Lộ Phi Nhi rồi, sao tên khốn kiếp kia lại không nói tiếng nào với cô chứ? Cái này thật sự là lừa gạt, một tên lừa gạt.
Nghe tin tức này, tinh thần Lộ Phi Nhi vẫn sa sút mấy ngày, hôm qua vừa mới ăn xong cơm tối, Lộ Phi Nhi nằm trên giường xem ti vi, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, Lộ Phi Nhi nghĩ đến có thể là Lý Thanh Lưu, vội vàng đi tới cửa nhìn qua mắt mèo, thật đúng là Lý Thanh Lưu, anh nhất định biết Lộ Phi Nhi đang nhìn anh, anh vẫn còn cười hì hì chứ!
“Anh tìm ai? Tôi không biết anh, xin mời đi cho.” Lộ Phi Nhi cũng không chờ anh trả lời, trực tiếp đóng luôn lớp cửa phía trong lại, như vậy có thể giảm bớt âm lượng, nhưng tiếng của Lý Thanh Lưu vẫn còn truyền đến, hơn nữa còn cùng với tiếp đập cửa, chỉ có điều Lộ Phi Nhi vẫn ‘bất vi sở động’(không nhúc nhích) như cũ. Chính là không mở cửa. Im lặng một hồi, ngay tại lúc Lộ Phi Nhi cho rằng cuối cùng cũng buông tha, bên cửa sổ lại truyền đến tiếng động, đi qua vừa nhìn, quả nhiên là anh, Lộ Phi Nhi chán nản cúi đầu xuống, lại như vậy. Chỉ có điều cũng may là hôm nay cửa sổ đóng, anh không vào được.
Vừa định nói chuyện với anh, liền nghe thấy dưới lầu có người mở miệng trước.
“Đội trưởng Lý, lại đến à?”
“Đúng vậy! Nhà cậu ở đây sao?” Da mặt Lý Thanh Lưu vô cùng dày, vẫn còn thoải mái trò chuyện với mấy người cảnh sát lần trước nữa chứ!
“Đúng vậy, nhà tôi ở tầng trước, hôm nào cùng Vân Tùng đến nhà tôi uống rượu đi! Đúng lúc nhà tôi có hai chia rượu ngon đấy!”
“Được! Phi Nhi nhà tôi sau này nhờ mọi người quan tâm nhiều hơn nhé!”
Lộ Phi Nhi thật sự nghe không nổi nữa, dưới lầu đã xuất hiện người vây xem, một người là cảnh sát trò chuyện vui vẻ với một người mặc quân trang ngồi trên cửa sổ lầu ba, vô cùng gây họa nha! Lộ Phi Nhi tháo gỡ chốt cửa sổ, kéo Lý Thanh Lưu vào.
“Đi vào.” Lộ Phi Nhi tức giận chờ anh, mấy ngày qua, cô đau lòng, cô lo lắng, cô lo âu, tất cả những cảm xúc này, thậm chí khiến cho trong mắt cô hàm chứa nước mắt.
“Làm sao vậy? Sao lại khóc? Nói anh nghe, là ai bắt nạt em hả?” Vừa rồi Lý Thanh Lưu giống như còn đang cười lấy lòng với Lộ Phi Nhi, hiện tại thấy dáng vẻ của cô, trên mặt lập tức lộ vẻ u ám, dáng vẻ giống như chuẩn bị báo thù cho bà xã vậy.
“Anh không giải thích một chút sao?” Lộ Phi Nhi làm sao có thể không nhìn ra kỹ xảo của anh, lần này chính là muốn đạt được đáp án, cô không muốn cứ sống trong ngờ vực vô căn cứ mãi được, “Nếu như lqd lần này anh không cho em một đáp án vừa lòng, thì chúng ta coi như kết thúc.” Dáng vẻ Lộ Phi Nhi rất kiên quyết, khiến Lý Thanh Lưu nhìn thấy cũng sợ hãi, giằng co như vậy được hai phút, Lý Thanh Lưu ngồi trên giường, kéo Lộ Phi Nhi ngồi xuống đùi mình, lúc đầu Lộ Phi Nhi còn giãy giụa, chỉ có điều từ trước đến giờ cô vẫn không phải là đối thủ của anh.
“Em học ở trường cảnh sát chưa từng nghe qua “Nhà máy thực phẩm’ sao?”
“Nhà máy thực phẩm? Nhà máy thực phẩm là gì? Hình như em đã từng nghe chiến hữu của anh nhắc qua một lần.” Lộ Phi Nhi nghi ngờ, cái đó và chuyện mà bọn họ muốn nói thì có liên quan gì tới nhau chứ?
“‘Nhà máy thực phẩm’ chính là ‘Tổ chức bộ đội đặc chủng chống khủng bố Trung Quốc’, gọi tắt là SPC, bọn anh hay gọi là ‘nhà máy thực phẩm’, vì bọn họ đều là từ bộ đội đặc chủng rút ra, anh là cảnh sát vũ trang, lqd thuộc loại quân nhân tại ngũ, đến cục của các em chỉ là để điều tra tính chất thực tế, cấp trên cho phép anh tham dự phá án, là đặc biệt chú ý.” Lý Thanh Lưu nói tới đây, cười với Lộ Phi Nhi trong ngực, “Em và anh kết hôn, có thể gọi là ‘quân tẩu’, cũng có thể gọi là ‘cảnh tẩu ’. ”
“ Ai nói sẽ gả cho anh hả? Không biết xấu hổ. ” Lộ Phi Nhi trách cứ nói, chỉ có điều Lý Thanh Lưu không để ý một chút nào, bọn họ ở cùng một chỗ cùng thường xuyên cãi nhau, Lý Thanh Lưu nói tiếp.
“ Cảnh sát vũ trang đặc công là chuyên môn đối phó với cướp máy bay, tội phạm bạo lực nghiêm trọng và hoạt động khủng bố. Hiện tại anh được chính thức điều đến đại đội đặc công trong tỉnh, ngày đó bởi vì có chuyện quan trọng cho nên mới không thể nói cho em. E rằng về sau cũng sẽ xuất hiện tình huống như vậy, em phải thích ứng thôi. ” Lý Thanh Lưu nói tới đây, trong lòng vẫn cảm thấy căng thẳng vô cùng, lúc này đột nhiên anh không dám khẳng định, Lộ Phi Nhi có nguyện ý làm quân tẩu hay không, có thể bao dung thật nhiều cho anh hay không.
“ Anh … anh nói bây giờ vẫn còn là bộ đội đặc chủng? ” Rõ ràng Lộ Phi Nhi hơi bị dọa đến, tình huống này cô vẫn chưa nghĩ tới.
“ Đúng vậy, đang thi hành nghĩa vụ quân sự, cấp bậc Trung tá. Nghiêm! ” Lý Thanh Lưu dùng giọng nói to lớn hô một tiếng, giống như phản xạ có điều kiện vậy, Lộ Phi Nhi tái xanh đứng lên, sau đó lại phát hiện không đúng lắm, hung dữ trừng mắt nhìn Lý Thanh Lưu.
“ Không muốn sống nữa hả? ”
“ Bây giờ, anh ra lệnh cho em, mau chóng tốt nghiệp, sau đó gả cho anh! ” Lý Thanh Lưu cũng nghiêm túc đứng lên, nói một tràng.
“ Choáng nha, anh tạo phản hả! Dám ra lệnh cho em … ” Lộ Phi Nhi đá một cước lên ngực Trung tá, ngay sau đó bay nhào qua, vậy là đồng chí nào đó cứ như vậy bị một cô gái mềm mại cưỡi trên người, muốn làm gì thì làm …
Sáng sớm, Lộ Phi Nhi bị chuông báo thức ầm ĩ, cô căn bản vẫn chưa ngủ đủ mà! Mấy ngày nay, cô ngủ vẫn không được tốt, hơn nữa đêm qua lại vận động kịch liệt, cho nên hiện tại cô thật sự mở mắt không ra, Lộ Phi Nhi vươn chân ra đạp người bên cạnh một cái.
“ Đi mua bữa sáng đi! ”
“ Em đi đi! ” Lý Thanh Lưu bụng dạ hẹp hòi đá lại, nhưng lại nghe một tiếng hét thảm thiết, “ A … ” Nghe tiếng kêu của Lộ Phi Nhi, Lý Thanh Lưu ngồi dậy ngay lập tức.
“ Sao vậy? ”
“ Anh xem! ” Lộ Phi Nhi nằm trên giường, nâng bàn chân của mình lên, lúc này Lý Thanh Lưu mới phát hiện trên mắt cá chân Lộ Phi Nhi bị chảy máu, chắc là do móng chân của anh gây ra, vết thương nhỏ xíu không tới một cm, lại khiến Lộ Phi Nhi la như con nít vậy.
“ Ha ha, xin lỗi nhé! ”
“ Hứ … chảy máu rồi … ” Lộ Phi Nhi khóc thét, điệu bộ giống như bị đánh rất dữ vậy, thiếu chút nữa lăn lộn trên giường, Lý Thanh Lưu không biết nên khóc hay nên cười nhìn cô.
“ Được được, em nghỉ ngơi đi. Anh đi mua đồ ăn sáng cho em. ” Lý Thanh Lưu hoàn toàn tỉnh táo, chuẩn bị xuống giường mua đồ ăn.
“ Ừ, được rồi! ” Lộ Phi Nhi giống như chưa từng ăn vạ vậy, nhanh chóng nằm thẳng xuống giường, phủ chăn lên, tiếp tục ngủ. Lý Thanh Lưu ngơ ngác nhìn cô, tiểu yêu tinh này.
Lộ Phi Nhi đi làm với một tinh thần sảng khoái, toàn bộ đều đã giải quyết, nếu đã biết anh đang làm gì, nhất định là xác định anh thật lòng, vậy thì tất cả đã không còn là vấn đề nữa. Anh lại đi, cũng không biết là đi đâu, dù sao thì Lộ Phi Nhi cũng đi ra từ trường cảnh sát, cũng biết những điều không nên hỏi thì đừng hỏi.
Lộ Phi Nhi vừa vào cửa, Thôi Phong liền nhìn thấy hôm nay cô rất khác, “ Hôm nay đúng là xuân phong đắc ý nha! ”
“ Tránh ra! ” Lộ Phi Nhi trực tiếp vòng qua anh, Trì Ba quay đầu nhìn thoáng qua, không nói gì, một lúc lâu sau mới đứng lên.
“ Bên Vân Tùng đã triển khai điều tra, chúng ta lại bắt đầu bận rộn rồi. ”
Ý tứ của Trì Ba chính là mọi người hãy mau làm việc đi! Phương Mẫn nghe Trì Ba nói như vậy cũng chỉ cười cười, không nói gì, Lộ Phi Nhi lựa chọn nghe không hiểu. Buổi chiều còn chưa tới giờ làm việc, Chu Kiến đã vội vã chạy qua.
“ Tìm được một đối tượng tình nghi! ” Chu Kiến bảo mọi người cùng tụ tập đông đủ, anh bắt đầu giải thích tình tiết vụ án, mấy ngày nay bọn họ đã sắp xếp lại những người đã từng thuê căn phòng này hai năm trước, có một người thuê đã để lại ấn tượng sâu sắc với hàng xóm, người này là một nhân viên công vụ nhưng tính tình lại vô cùng không biết kiểm soát, theo miêu tả của hàng xóm, hắn ta thường xuyên mang người người phụ nữ không đứng đắn về nhà, mà nạn nhân Vương San vừa vặn chính là gái mại dâm.
“ Đã bắt hắn ta chưa? ” Trù Ba hỏi.
“ Bắt được rồi, dựa vào tài liệu của sở cảnh sát cung cấp, ông ta tên là Tiêu Phúc Tuyền, đang ở phía Nam thu phế phẩm. Chỉ có điều, ông ta không thừa nhận có quan hệ với nạn nhân, hiện giờ chúng ta cũng không có cách nào. Mục đích của Chu Kiến qua đây là để xin trợ giúp, hiện tại toàn bộ đều phải chú trọng đến chứng cứ mới có thể kết án, nhất là đối với vụ giết người có tính chất ác liệt như thế này, nhất định phải có chứng cứ xác thực mới được. ”
“ Đi thôi, chúng ta lại đến hiện trường vụ án lần nữa. ” Phương Mẫn đứng lên, mọi người cũng cấp tốc mang theo dụng cụ của mình, chuẩn bị xuất phát. Đến hiện trường, mùi vị khác thường đã vơi đi rất nhiều, tuy rằng chỉ còn lại chút ít nhưng vẫn khiến cho Lộ Phi Nhi cảm thấy khó chịu, ký ức lần trước đã khắc sâu rồi.
Trì Ba, Phương Mẫn, Thôi Phong và Lộ Phi Nhi phân công hợp tác, đầu tiên là dời khối xi-măng đi, sau đó lại dùng cái sàng ( là cái để sàng gạo ), chọn ra những gì có giá trị. Sau ba giờ, mới hoàn thành công việc này, nhưng bọn họ chỉ tìm được một cái đầu thuốc lá, Lộ Phi Nhi cẩn thận giữ gìn vật chứng. Dự định lấy về xét nghiệm/
Lộ Phi Nhi đặc biệt hiếu kỳ với đối tượng tình nghi này, Phương Mẫn cũng thế, hai người cùng đi xem, đang định đi vào bên trong.
“ Hai người cùng đi gặp Tiêu Phúc Tuyền hả? ” Bạch Mai cho Lộ Phi Nhi cảm giác không giống người thường, nửa câu sau cũng không thích hợp hình dung một cô gái nữa rồi.
“ Ừ, đúng vậy đấy! ” Phương Mẫn giật nảy mình, Bạch Mai quan sát xung quanh, không có ai, không sợ ảnh hưởng đến hình tượng của bản thân, trưc tiếp kéo thẳng Phương Mẫn và Lộ Phi Nhi chen đến phía sau.
Chu Kiến và Tiễn Minh đang thẩm vấn Tiêu Phúc Tuyền, nhìn dáng vẻ của hắn ta thật sự không nhìn ra hắn ta có vấn đề gì, khi nói có thói quen mang theo mỉm cười, chẳng qua là nếu cẩn thận quan sát ánh mắt của hắn ta, bạn sẽ phát hiện lúc nào hắn ta cũng không dám nhìn vào ánh mắt của người nói, nói trắng ra chính là ánh mắt của kẻ trộm, nếu có đồng chí đội trưởng ở đây, nhất định có thể thấy được người này ‘ có tật giật mình ’.
Kết quả kiểm nghiệm của tàn thuốc vừa có, Phương Mẫn vội vàng giao cho Vân Tùng, đến đây Lộ Phi Nhi cũng yên tâm, chỉ có điều, một lát sau, cô lại ủ rũ.
“ Chỉ có một bằng chứng này căn bản là không đủ để buộc tội. Miệng của tên khốn kia vô cùng chặt, không chịu nói bất cứ điều gì. ” Phương Mẫn nói, làm cho không khí nhẹ nhàng lúc đầu lại trở nên nặng nề, trên đầu thuốc lá có dấu vết của Tiêu Phúc Tuyền, nhưng chỉ có một mình chứng cứ này trong tay thì vẫn chưa đủ.
“ Vụ án này xảy ra lâu như vậy, nếu có dấu vết gì cũng rất khó tìm ra, huống chi cho dù là có đi nữa thì cũng đã sớm bị tên khốn kia xóa bỏ hết rồi. ” Thôi Phong lo lắng nói.
“ Vậy thì phải làm như thế nào đây? ” Phương Mẫn cảm thán nói.