Đọc truyện Cô Cần Tiền, Còn Tôi Cần Cô. Ok? – Chương 9
Chapter 9
Sáng hôm sau, cô thức dậy trong tình trạng mệt mỏi và nhất là không muốn đi học…
Cô nói với Mỹ An:
-Này! Cậu xin cho tớ nghỉ hôm nay nhé!
Triều Mỹ An lặng lẽ xốc cặp lên vai rồi hỏi:
-Cậu… vì chuyện tối qua à???
-Không. – Cô lắc đầu – Chỉ là mình mệt.
-Ừ. Vậy mình đi trc nhé!!!
Triều Mỹ An vừa định bc ra cửa thì cô gọi với:
-Cậu cho tớ mượn đt đc k??
Triều Mỹ An dịu dàng đưa đt lại đặt lên tay cô:
-Đây!
-Cảm ơn nhé!!!
Cô gái đáng thương Triều Mỹ An vừa bước ra cửa thì cô đã đẩy bật cái chăn và ôm cái Galaxy Y của cô bạn ra nghịch.
Đầu cô chợt loé lên: “ Hí hí! Hay đang lúc mình rảnh bảo hắn cúp tiết đến thi môn lặn với mình nhỉ???”
Nói là làm liền. Cô nhắn tin ngay cho cậu mà không thắc mắc tại sao trong máy TMA lại có số của cậu.
“ An empty street…. An empty house…
A hole inside my heart…..
I’m all alone and the room are getting smaller….”
Cô nhận đc tin nhắn của cậu:
“ Cô làm gì thì mặc cô. Tôi đang rất bận. Đừng có nt cho tôi nữa. “
Vỏn vẹn 3 câu nhưng lại chọc cô đến tức chết.
Cô than thở:
-Biết thế mình đi học cho rồi. Có gì chơi không nhỉ??????????
Cô vào thay quần áo rồi đi ra ngoài, tìm thứ gì đó cho cô có thể chơi đc.
…….
Trong bộ quần áo đơn giản tomboy, cô dễ dàng di chuyển và chạy nhảy trong…… công viên giải trí hơn ….. những cô gái mặc váy.( +_+ )
Cô leo lên chơi trò tàu siêu tốc.
Cô không hề la hét hay đúng hơn là cực cực thích thú với mấy trò này. Cảm giác gió quạt thẳng vào mặt khiến cô thoải mái vô cùng. Nhưng hình như có người không cảm thấy vậy. Đó là anh chàng cạnh cô nè, anh ta cứ la hét nãy giờ làm cô phiền muốn chết.
Đã thế xuống rồi, anh ta còn nôn liên tục, hix. _
Cô hỏi thăm:
-Anh có sao k????
-Tui ko mần răng ngừng đc cô ạ. > -Hả????- Cô hỏi lại. Lòng thầm nghĩ: “ Gì mà nói tiếng địa phương đặc sệt thế kia không biết????????? Anh ta nói gì thế nhỉ??!!”
-Xin lỗi.- Anh ta gần như lúc này mới biết mình bị hố – Tôi xin lỗi cô. >” -Anh là người miền Trung à???
-À… ừmh. – Anh ta gãi đầu trả lời cô. *_*
Cô nhăn mũi nói:
-Phiền anh một chút nhưng…. Anh đang…. cầm tay tôi.
Anh ta giật mình rút tay khỏi tay cô rồi cười trừ.
Cô gật đầu nói:
-Không sao!!
Cô rủa thầm rồi định quay lưng đi thì anh ta lại gọi cô bằng cái giọng yếu ớt nhưng cảm giác rất ấm áp:
-Cô …. Có thể giúp tôi một chút đc không???
Cô quay lại thở hắt một tiếng bực bội định mắng cho anh ta nhưng rôi khi nhìn anh ta với làn da nâu nâu, hàm răng trắng phô ra khi anh ta cười và đôi mắt tinh anh hoà lẫn một chút quen thuộc khó tả mà cô lại gật đầu, và khi gật đầu rồi thì lại tự trách mình.
-Tôi cần đến địa chỉ này …..
Nhìn cái chỉ đó mà cô muốn nổ mắt ra luôn ấy chứ.
Cô (làm bộ) lạnh lùng hỏi:
-Sao… anh có địa chỉ này hả????
-Tôi là ng quen của nhà này. – Anh ta thấy cô ngạc nhiên quá thì hỏi- Cô sao vậy????
Cô mỉm cười nói: ~_~
-Hơ hơ… Tôi là con gái nhà này… Anh không phải tìm cách đó lừa người khác đâu!!!!!!! Hô hô!!
-Tui… à không.. tôi nói thât mà!! – Anh ta cãi lại.
-Vậy tôi trắc nghiệm cho anh vài câu nhé? – Cô ranh mãnh hỏi.
-Đc thôi. – Anh ta gật đầu, cái vẻ chất phác lần nữa hiện rõ ràng trên khuôn mặt anh ta.
-Ba tôi tên gì??
-Nhã Tử Phong Nhân.
-Tôi có anh chị em gì không???
-Có. Là Nhã Tử Hoà Kiên. Và chắc chắn em là Nhã Tử Đông Thy của anh rồi! – Anh ta gật gù nói.
-Sao?? – Cô sửng sốt đến độ toát mồ hôi hột nhưng rồi nghĩ: “ Tên tuổithì tìm hỉu tý là đc, mấy tên lừa đảo tinh ranh lắm mà. Ừ. Đúng rồi!!”
Cô nói tiếp:
-Tên thì nói làm gì, tên người thì tìm hiểu một chút là ra ngay. Anh nên bỏ ý định lừa tôi đi!!!
Anh ta cười hiền từ giọng có chút trách móc:
-Anh là Trần Minh đây mà. Hồi em 7 tuổi, anh có đến chơi mà em quên anh nhanh thế sao??
Cô lắc đầu phủ nhận:
-Tôi không nhớ có quen ai là Trần Minh cả. Nhưng giả dụ anh đang tìm nhà tôi thì tại sao lại đến công viên chơi??
Trần Minh gãi đầu:
-Anh nhớ hồi nhỏ em từng nói: Em rất thích tàu siêu tốc. Sẵn không tìm đc nhà em, anh đến đây biết đâu….
…….
“Một cô bé xinh xắn với hai đuôi tóc ngựa hai bên nói với cậu bé bên cạnh với vẻ vui tươi:
-Anh ơi, em thích mấy trò này lắm. Gió lùa vào tóc cứ như tiên nữ ấy!! Hì hì.
Cậu bé xoa đầu cô bé:
-Ừ. Em thì chỉ thế thôi. Anh thì – Cậu bé chợt rùng mình- Rất sợ trò này.
Cô bé bĩu môi phụng phịu:
-Ứ chịu đâu! Anh cũng phải thích trò này….
-…..
Thấy cậu bé im lặng lâu quá cô bé đánh bạo hỏi:
-Chuyện gì vậy??
-Anh chuẩn bị phải về rồi!!
-Cái gì? Không đâu. Anh phải ở đây với em!!!!
-Có Kiên rồi mà!
-Anh ấy không như anh. Hu hu.
Cậu bé đặt đầu cô bé lên vai:
-Khóc gì hả?? Anh sẽ còn về. Khi ấy còn nhận ra anh không mới là điều quan trọng đó nhé!
-Nhất định sẽ …nhận… ra.”
…….
Cô “A” khẽ một tiếng rồi cười tươi:
-Là anh đấy à? Anh trông đẹp trai ra đấy!!!
-Em thì trông tomboy hơn nhỉ?? – Trần Minh nói với giọng tiếc nuối nhưng mang nhiều tình cảm.
-Hì hì!! – Cô cười trừ.
– Về nhà thôi nè. Anh đau chân quá nè! – Trần Minh nhìn cô nói.
Cô tự nhiên cầm tay anh nhưng thấy cái nhìn anh sững lại, cô ngạc nhiên:
-Sao vậy?
Anh rút tay khỏi tay cô không nói gì.
Cô hơi hụt hẫng vì nghĩ rằng anh Trần Minh ngày nào của cô đã thay đổi.
…..
-Ô! Thằng Trần Minh đến đó à?? – Bố cô chạy vôi ra hỏi thăm tiếp- Mẹ con sống tốt không?
-Dạ. Cũng tàm tạm ạ.
-Vào nhanh đi.
……
Trong phòng….
Từ khoé mắt Trần Minh rơi ra một giọt nc mắt.
Nói chuyện với cô trên đg về nhà, anh biết cô đã quên một chi tiết quan trọng trong cuộc nói chuyện năm ấy hoặc có thể cô muốn quên đi, nghĩ đến đó, anh chợt hơi nhoi nhói trong tim…. 10 năm rồi…
……
“Cậu bé chợt hỏi cô bé:
-Em có thích chơi với anh k?
-ơ.. Hỏi lạ. Thích chứ! – Cô bé mở to nhìn cậu bé – đôi mắt đã ấng ậc nc.
-Sau này, lớn rồi…..
-Lớn rồi thì sao ạ??
-Thì em sẽ … l.. ấy anh chứ???
Cô bé oà khóc rồi gật đầu.”
…..
Anh không thể tin đc mình dám hỏi cô câu ấy và không tin đc là cô đã đồng ý nhưng anh bây giờ mới hiểu, lúc đó cô chỉ là trẻ con thôi, và khi nhận ra điều đó anh muốn xa lánh cô…
….
Cô nhìn xa xăm trên khoảng vườn rộng trc mặt….
Anh vẫn như thế… Thật thà… Chất phác… Và đôi lúc cô còn liên tưởng anh với anh chàng làm ruộng quê mùa…
Nghĩ đến đó cô bật cười không ngừng đc…
Anh như thế nhưng cô k như thế….
Cô chưa bao giờ giết người nhưng chạm vào máu kẻ khác thì nhiều rồi….
Cô không và sẽ không hối hận vì bất kỳ vụ đánh nhau nào cô từng chủ trì vì chúng làm cô cảm thấy mình không vô dụng…..
Anh vẫn là thiên thần với đôi cánh trắng nhưng cô thì đã là thiên thần đen rồi, à, đó là nói cho lịch sự chứ thật ra phải ví cô với Dracula mới đúng.
Cô không mơ tưởng đến anh nữa và cô sẽ quyết tâm không cần anh….
Cô là một cơ thể độc lập, cô không cần dựa vào ai cả….
Hax…
Suy nghĩ môt hồi, cô vươn vai rồi lên đi ngủ.
Tình yêu của cô bây giờ là NGỦ.
Zzzzzzzzzzzzz…….zzzzzzzzz……….
——Hết chapter 9——