Đọc truyện Cô Cần Tiền, Còn Tôi Cần Cô. Ok? – Chương 27
Ngồi vào lớp một cách ngoan ngoãn khác thường, cô đưa mắt nhìn đề thi. Quả ko hổ là giáo sư ác quỷ, đề thi cũng rất hiểm………. Mấy từ điển sống của lớp dường như cũng rất thận trọng với bài kiểm tra này, huống hồ là cô. Kẻ mà đến 1 chữ trong bài giảng của GS cũng ko nhớ đc…….. hic………
-…. Này……… – Khều khều tay Triều Mỹ An, giọng cô nhỏ dần- Cho mình xem Câu 1, câu 2……………
-Ừhmmm……… – Triều Mỹ An gật đầu, xé vội một tờ giấy viết viết rồi đưa cho cô……
Vừa lúc ấy, GS đi qua, bà nheo mắt lại,……
………
-Cả lớp có thể về. Riêng em- GS chỉ vào Triều Mỹ An- và em kia…….. – Chỉ vào cô- Ở lại……..
Cô và Triều Mỹ An ngơ ngác, đứng lại:
-Sao ạ? Giáo sư còn gì…….?
-Ngồi xuống. – Giọng lạnh tanh như thường, giáo sư chỉ vào 2 cái ghế trước mặt bà.
Ngoan ngoãn kéo ghế ngồi xuống, hai cô gái đưa mắt nhìn nhau.
Nữ GS nở một nụ cười hiếm hoi với 2 cô gái, nụ cười khiến hai cô gái rùng mình.
Người ko hay cười mà tự dưng cười thì chắc hẳn là điềm ko lành.
-Hai em……… Sắp xếp đi. Thứ 2 tuần sau sẽ cùng tôi xuống thị trấn để khảo sát Cô lắc lắc đầu:
-Thưa GS, em….. em ko có muốn làm ….. mà…… sao phải xuống đó…….???
Bà Giáo sư nhíu mày, hướng mắt nhìn cô:
-Em đang cãi lời tôi? Àh, để tôi nói cho em nhé.
-…..??
– Lúc nãy em và cô gái này…….. hai người làm gì trong giờ kiểm tra của tôi?- Giọng GS dần lên cao vút chói mạnh vào tai.
Cô lo lắng đưa mắt nhìn Triều Mỹ An…….
Giáo sư hỏi lại:
-Sao? Hai em có định đi ko?
– Có ai đi ạ?
– Hai em và 3 em lớp bên cạnh……
Thật khó mà có cách nào từ chối, hai cô gái nhắm-mắt-đưa-chân gật đầu đồng ý với GS.
GS lấy cặp và nói:
-Cảm ơn đã hợp tác!
Cô lẩm bẩm
-Ác ma……… Khốn kiếp……….. Haiz.
Triều Mỹ An trầm tư: “ Đây cũng là một dịp tốt……………”
……………..
Cô về nhà trong tinh thần ko đc vui lắm.
Tuần sau là được nghỉ, vậy mà lại bị lôi đi……. Cái gì nhỉ? Khảo sát thực tế….
Haizzzz……
-Cậu không thích đi sao? – Triều Mỹ An nghiêng nghiêng đầu dò hỏi.
-Thích? thích cái đầu con mèo……… Tự dưng bị lôi đi. Đáng nhẽ được ngủ một trận đã đời thì lại bị lôi đi ko lý do….. haiz. Bực bội ghê.
-……….. – Triều Mỹ An im lặng một chút rồi nói- Thị trấn này không khí rất trong lành……..
Cô quay lại nháy mắt với Triều Mỹ An:
-Thôi thì đàng nào cũng phải đi. Không than vãn hay bàn luận nữa nhá?
-OK.- Gật đầu thỏa mãn, Triều Mỹ An cười rất tươi.
…………..
Thời gian trôi qua rất nhanh, đặc biệt là khi ta ko muốn nó trôi qua.
Thấm thoắt đã đến t2. Chuẩn bị một cách sơ sài quá mức đồ đạc của mình, cô nhăn nhó thay quần áo, lầm bầm:
-Mới 7h sáng đã phải dậy. aaaaaaaaaaa………
Triều Mỹ An đứng đợi cô, vẻ mặt vui thích.
Cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền quay lại hỏi:
– Hôm qua GS Lý có nói gì đó mà lớp kia 3 người, cậu có đoán đc là ai ko?
Chapter 27 (tiếp)
Triều Mỹ An đứng đợi cô, vẻ mặt vui thích.
Cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền quay lại hỏi:
– Hôm qua GS Lý có nói gì đó mà lớp kia 3 người, cậu có đoán đc là ai ko?
Cô lắc đầu đáp:
-Ko nghĩ ra.
Triều Mỹ An cũng ko nói gì vẻ như suy tư.
Cô lần đầu tiên nhìn thấy Triều Mỹ An suy nghĩ về một vấn đề nào khác ngoài anh Prince.
Cô vẫn đang nghĩ tới bữa tối nay. He he. Hổng biết có món gì ta?
Hí ha hí hửng, cô vừa nhảy chân sáo về nhà, vừa hát líu lo…..
***
Bữa cơm tối hôm ấy, cô ko được ăn gì hết và phải ôm bụng đói đi ngủ.
Prince ốm.
Ba đi vắng.
…………….
Sáng hôm sau chỉ mình cô đi vì Triều Mỹ An phải ở nhà chăm sóc Prince.
Cô lắc đầu ngán ngẩm……….
****
Đúng như dự đoán, GS Lý hỏi cô:
-Cô gái còn lại đâu?
-An có việc bận đột xuất, ko đến được.
GS Lý suy nghĩ một chút rồi đáp:
-Thôi được. Em lên xe đi. Cô vào lấy chút đồ.
Trên xe bus đã có 3 người.
Một trong hai người con trai có mái tóc nhuộm màu trắng, khuyên tai màu bạc phản chiếu làm khuôn mặt anh ta sáng lên. Anh ta có đôi mắt đen láy, và điệu bộ rất hờ hững.
Người con trai còn lại đang nhắm mắt, tai nghe nhạc, khuôn mặt phảng phất nét lãng tử…….
Người con gái thì ngồi tầng ghê cuối cùng, cô ấy ko nhìn đi đâu hết mà chiếu ánh mắt thẳng vào cô.
Đông Thy mỉm cười, chào to:
-Chào các bạn,
Chàng trai mắt đen quay lại nhìn cô một lúc rồi quay đi tựa như sự tồn tại của cô chẳng đáng là bao.
Chàng trai kia thì đến một cái quay đầu cũng ko có, lắm lúc cô nghĩ anh ta liệu có bị chập dây thần kinh nào ko nữa………..
-Chào cô. Tôi là Hứa Quy. Còn cô?- Cô gái ngồi ghế cuối thân thiện nói.
-Đông Thy. – Cô lại mỉm cười lần nữa với Hứa Quy.
Lát sau, GS trở về đem theo một tập tài liệu lớn……………..
*******
Hóa ra cô gái tên Hứa Quy đó cũng ko lạnh lùng tí nào. Cô ấy nghịch ngợm và quậy phá ngang ngửa cô…………..
Hứa Quy liếc nhìn chàng trai mắt đen rồi nói với cô:
-Anh ta tên là Trịnh Túc. Tính cách thất thường mưa nắng lắm cơ. Còn anh còn lại, là Điển Hoàng. Ít nói nhưng mà tốt bụng lắm.
Cô nháy mắt:
-Hai người này ngủ cả rồi. Tụi mình kiếm trò chơi đi.
-Hị hị. OK. Có sáng kiến gì ko?
-Có. Có chớ.
…………..
Gió hiu hiu thổi, GS Lý quay xuống nói:
-Đến nơi rồi mấy em. Chúng ta xuống nào.
GS vội vàng ôm tập tài liệu xuống, để mặc 4 đứa học trò loay hoay xếp va ly.
Cô và Hứa Quy lén cười và cẩn thận đi xuống………
Lát sau, Trịnh Túc mơ màng tỉnh dậy, giơ tay xoa mớ tóc rối, anh bước sang định gọi Điển Hoàng dậy cùng đi thì có cái gì trơn nhớt trượt trượt dưới chân, chẳng mấy chốc mà tiếng động ầm ầm vang lên…….
“Rập……. Rầm”
…………
GS Lý nghe tiếng động lớn vội vàng kéo cô với Hứa Quy chạy tới chỗ xe…..
Cô lén thì thầm:
-Sao mà dộng ầm ầm dữ vậy ta?
– Hí hí. Đâu biết đâu. Chỉ có “Tí” dầu ăn thôi mà……….
………..
Lúc 3 người phụ nữ bước đến thì thấy một cảnh tượng khó quên……
Hai người đàn ông đang……. Hôn nhau. Người ngồi trên ghế thì tròn cả mắt ngố như con ếch, người còn lại thì ngã chồng lên người kia…… Và…….
GS Lý lắc đầu quay mặt đi.
Tuy Trịnh Túc và Điển Hoàng ko đẹp được như hotboy này nọ nhưng cũng được coi là đẹp trai………
-Hai em à, có gì lần sau đừng kinh động mọi người như thế nhé.- Nói xong câu ấy, GS bỏ đi, bà có vẻ rất bất ngờ lắm.
Riêng Hứa Quy và cô thì khúc khích cười.
Trịnh Túc nhìn Hứa Quy đe dọa:
-Em được lắm. Anh biết là em đấy nhé. Còn lôi cả người mới vào nữa.
– Anh chưa thấy cô ấy show độ quậy đâu………..
Trịnh Túc nhíu mày, hỏi cô:
-Trên mặt tôi có gì hay sao mà em cứ nhìn tôi vậy?
Cô bụm miệng cười, kéo tay Trịnh Túc đi xuống KTX.
Trên đường ai cũng nhìn anh khiến anh chột dạ.
Cô kéo anh đến một phòng trọ rồi chỉ vào phòng tắm:
-Anh vào đấy coi đi………..
Trịnh Túc nhìn trong gương mà ko nhận ra nữa.
Ai dám lấy bút màu vẽ tùm lum lên mặt anh thế này, thật ko ra sao, định lấy nước rửa thì bên ngoài có tiếng nói:
-Anh ơi, phòng tắm đó ko có nước đâu. Nó vừa hỏng vài h trước anh ạ. Anh đi thêm vài dãy nữa là sẽ có nước đấy.
Liếc cô cái sắc lẻm, Trịnh Túc xăm xăm bước đi.
…………
Lại nói đến Điển Hoàng, anh ngồi đơ như tượng, vẫn chưa hết shock……
Lát sau, anh giữ lấy tay Hứa Quy, lay lay:
-Em nói ko phải sự thật giúp anh. Làm ơn đi em……..
-……. Phì…. Ha ha……
-Em cười cái gì? Nụ hôn đầu đời của anh đó………. Nụ hôn đầu đời của anh trao cho thằng bạn thân…….
Hứa Quy khó khăn lắm mới nhịn cười được:
-Tại anh đó….. Lúc nãy cứ “làm dáng” trước người mới, h thì hay rồi……..
-Hức hức…….. – Điển Hoàng đau khổ.
-Sao anh có vẻ nghiêm trọng vậy chứ?- Hứa Quy hỏi lại.
Điển Hoàng nhăn nhó:
-Bữa nay, tên hotboy trường K cũng đến. Hắn nổi tiếng lạnh lùg, vừa chuyển đến trường K hơn một tháng mà đã nổi như cồn rồi.
– Thì sao?- Hứa Quy hỏi một câu rất dễ khiến ngta nổi điên.
Điển Hoàng đáp:
-Vấn đề là anh đã cược sẽ “cua” được nhỏ người yêu của nó, bây h môi thì sưng vù, mặt mày thế này còn gì để mà “cua” chớ……..
-Hứ.
Cô tình cờ nghe được………..
Không hiểu sao khi nghe đến chữ “nổi tiếng lạnh lùng”, cô bất giác thấy tim mình lỗi nhịp.
Có lẽ cô nghĩ quá nhiều.
Mẫu người lạnh lùng thì ở đâu mà không có chứ……
_____ End chapter 27_____