Có Cần Lấy Chồng Không?

Chương 5: Ông bố bà mẹ


Đọc truyện Có Cần Lấy Chồng Không? – Chương 5: Ông bố bà mẹ

Cau
mày! Cau mày! Cau mày!

Đỗ Lôi
Ty cau mày đến độ có thể kẹp chết con muỗi. Mấy phút trước, một cô gái hiện
đại, tự do phải khất phục dưới uy phong và sắc tướng của đại nhân sếp tổng, dễ
dàng chấp nhận yêu cầu vô lý là cử hành hôn lễ. Bây giờ, cô lại càng bực bội
khi lão phu nhân nằm trên giường bệnh được nước lấn tới, đòi gặp cha mẹ cô!

Đỗ Lôi
Ty cảm giác nặng nề rằng, chuyện này sẽ phát triển theo hướng cô không muốn
thấy nhất.

“Mẹ…”
Đỗ Lôi Ty cầm ống nghe, tâm trạng cực
kỳ sa sút.

“Con
gái bất hiếu!” Bà Đỗ vừa mở miệng đã quát, “Cuối cùng mà cũng nhớ đến mẹ mày
rồi à? Nói, bao lâu không gọi điện cho mẹ
rồi? Chơi sung sướng rồi chứ gì? Trong lòng mày rốt cuộc có còn…”

“Mẹ,
con kết hôn rồi.”

Bà Đỗ
nóng nảy cắt ngang. “Cái gì mà kết hôn với chả kết hôn! Mẹ hỏi mày mà… Mày nói
cái gì?! Mày kết hôn rồi?”

(ʘoʘ) ~

Thế là,
bà Đỗ cúp ngay máy, dẫn ông Đỗ ngồi tàu hỏa xuyên đêm đến thành phố A, lúc đó
Đỗ Lôi Ty chỉ suýt tí nữa là mặc váy cưới rồi.

Bố mẹ
cô đã đến, Đỗ Lôi Ty cảm thấy không còn cô độc một mình nữa, tin rằng với tính
khí của mẹ cô, nếu biết con gái mình bị người ta áp bức như thế, nhất định sẽ
biến thân thành Superman, đại chiến ba trăm hiệp với sếp tổng đại nhân.

Ai ngờ
vừa mở cửa, người vào đầu tiên là sếp tổng, phía sau là ông bà Đỗ đang cười nói
tươi rói.


“Bố!
Mẹ! Mọi người…” Đỗ Lôi Ty ấp úng, tại sao anh lại đến cùng bố mẹ cô? Rõ ràng cô
đã nhờ tài xế đón họ mà.

“Đừng
nói nữa.” Bà Đỗ thấy con gái thì tâm trạng rất vui vẻ, “A Tuấn nói với mẹ rồi,
con yên tâm, chỉ cần hai đứa tình nguyện thì bố mẹ đây cũng không phản đối.”

A Tuấn?

Đỗ Lôi
Ty ú ớ, mẹ à, liệu mẹ có thể thân mật hơn tí nữa không?

Sếp
tổng đứng bên cạnh lại mỉm cười, bổ sung: “Cám ơn bố mẹ đã hiểu cho chúng con.”

“Ôi
dào! Ông nó, ông xem con rể chúng ta hiểu biết chưa kìa!” Bà Đỗ nước mắt lưng
tròng.

“Phải
phải!” Ông Đỗ nhìn con rể, cũng gật gù.

Đối
diện với gương mặt tươi cười như hoa nở của hai ông bà, Đỗ Lôi Ty bỗng cảm thấy
cô như đã bỏ lỡ điều gì đó. Cô dời ánh mắt sang sếp tổng bên cạnh, vừa khéo nắm
bắt được vẻ gian xảo thoáng qua trong mắt anh.

Đột
nhiên, Đỗ Lôi Ty thấy thót tim – Toi rồi! Bố mẹ bị chinh phục rồi!

Ông bà
Đỗ đến, rất hài lòng với con rể.

Đặc
biệt là bà Đỗ, không chỉ hài lòng với con rể mà còn cực kỳ hài lòng với trang
trí nội thất trong nhà con rể.

Bà Đỗ:
“Ông nó, ông xem bức tượng này khắc đẹp không! Một con gà con đáng yêu làm
sao!”

Ông Đỗ
giật giật gấu áo bà Đỗ: “Bà nó, đây là chó quan mao.”

Bà Đỗ
nóng nảy huơ tay: “Mặc kệ nó là gà hay chó, đáng yêu là được, ông xem, rất
giống với Ty Ty nhà mình!”

Đỗ Lôi
Ty đứng cạnh suýt nữa ngất!

Mẹ! Rốt
cuộc mẹ có phải là mẹ ruột của con không?

Nhìn
ông bố bà mẹ nhà mình quá hài lòng sếp tổng, Đỗ Lôi Ty không kìm được, liền hỏi
anh: “Anh nói gì với bố mẹ em vậy?” Rõ ràng với cá tính của mẹ, nếu biết con
gái mình bị dằn vặt áp bức thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình, làm sao lại vui
vẻ tươi cười như bây giờ được. Thế nên Đỗ Lôi Ty cảm thấy đại nhân sếp tổng
nhất định đã nói gì đó với họ.

“Nói
chúng ta sắp kết hôn.”

“Sau
đó?”

“Hết
rồi.”

“Hết
rồi?!” Đỗ Lôi Ty kêu lên, chỉ một câu như thế mà bố mẹ cô đã đồng ý bán con?

Quá kỳ cục!

Liêm
Tuấn nheo mắt, bình tĩnh hỏi: “Nếu không thì em nghĩ họ phải ỏi gì?”

“Đương
nhiên là hỏi em có chịu không?” Đỗ Lôi Ty nói xong cũng choáng. Sao trong lòng
nghĩ gì cũng nói ra được nhỉ? Chỉ tại sếp tổng cứ tỏ vẻ vô hại, hại cô không
phòng bị gì cả.

Đang
oán than thì sếp tổng lại nhân cơ hội cô mất cảnh giác, hỏi thêm: “Vậy rốt cuộc
em có chịu không?”

“Đương
nhiên là không…”

“Hử?”
Ánh mắt anh phóng đến.

“…Không
chịu mới lạ đó!” Nói xong, Đỗ Lôi Ty tự khinh bỉ mình mấy trăm lần.

Nghe
câu đó, sắc mặt anh dịu lại, hài lòng gật đầu: “Muộn rồi, về phòng sớm để nghỉ
đi.”

“Ô…” Do
bản thân vô tội lại thỏa hiệp dưới quyền uy của sếp tổng lần nữa, Đỗ Lôi Ty rất
thất vọng với chính mình, gần như gục đầu rũ vai lên lầu.

Lên lầu
rồi, cô đã bị Tổng giám đốc lôi vào phòng ngủ.

Đây đây
đây… là là là… phòng ngủ của… sếp tổng!!!

Đỗ Lôi
Ty mềm nhũn chân, suýt thì ngã, khó khăn lắm mới định thần lại thì nhận ra sếp
tổng đang thong thả cởi quần áo. Đầu tiên là áo vest, sau đó là cravat, rồi sau
đó ngón tay thon dài đặt lên nút áo sơ mi.

Đỗ Lôi
Ty đã đần người như pho tượng.

“Em
đang nhìn gì vậy?” Đại nhân bỗng dừng tay, ánh mắt chiếu đến Đỗ Lôi Ty.

Đỗ Lôi
Ty sực tỉnh, mới dần dần hoạt động đầu óc lại, phát hiện thấy nút áo của sếp
tổng đã cởi một nửa, thấp thoáng lồng ngực săn chắc.

Cảnh

này…

Đỗ Lôi
Ty không nhịn được nuốt nước bọt.

“Tôi
hỏi em đấy.” Sếp tổng bỗng tiến lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng cô.

Đỗ Lôi
Ty không kìm được cúi xuống nhìn, lồng ngực thoáng ẩn hiện ban nãy giờ đây gần
như gần ngay trước mắt cô, không chỉ săn chắc, khỏe mạnh, mà còn có vẻ gợi cảm
khó tả!

Không
hiểu vì sao, trong đầu cô xuất hiện mấy từ – sắc đẹp kích thích!

“Ào”
một tiếng, máu đổ dồn lên.

Đôi môi
mỏng bỗng cong lên, che giấu vẻ vui sướng trong mắt, Liêm Tuấn đưa tay ra, định
nâng cằm cô lên.

Trong
khoảnh khắc tay anh sắp chạm vào cô, Đỗ Lôi Ty bỗng lùi lại một bước, nhìn anh
đầy vẻ kinh hoàng, không đợi anh phản ứng, cô đã quay vụt đi, chạy như bay ra
ngoài.

Cô chạy
một mạch đến phòng ngủ bên cạnh của mình, lúc đó mới hoảng hốt bụm chặt mũi, từ
kẽ ngón tay, một dòng máu tươi trào ra.

Đỗ Lôi
Ty thở phào: cũng may là chạy nhanh, chậm nữa thì chảy ra mất! Cũng may không
phải trước mặt sếp tổng, nếu không thì thực sự là mất mặt quá!

Bên này
Đỗ Lôi Ty thở phào. Nhưng bên kia, cách một bức tường, ánh mắt sửng sốt của
Liêm Tuấn đột ngột lạnh hẳn, lâu sau mới hừ mũi một tiếng.

Đây, đã
là lần thứ hai rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.