Đọc truyện Có Cần Lấy Chồng Không? – Chương 39: Về nhà mẹ
Mở
cửa, phát hiện con gái đang đứng đó, bà Đỗ từ nhà bếp chạy ra, còn mặc cả tạp
dề giật bắn mình: “Ty Ty, sao con không tiếng nào đã về nhà thế này?”
Đỗ
Lôi Ty không biết phải giải thích với mẹ thế nào, không thể nói mẹ biết rằng
mình bỏ nhà để về với mẹ chứ? Cô nghĩ ngợi rồi nói: “Con nghĩ đã lâu không về
nhà rồi nên về thăm mọi người”
Cái
cớ này có vẻ miễn cưỡng, bà Đỗ nhanh chóng nhìn ra sự thật.
Con
gái sắc mặt tái nhợt, thần sắc tiều tụy, mi mắt có vẻ sưng, lúc nói chuyện cũng
có dáng vẻ tâm sự trùng trùng. Với kinh nghiệm bao năm làm vợ của bà thì khỏi
cần nói, nhất định là đã cãi nhau với chồng rồi!
Hễ
nghĩ đến cô con gái đầu óc thiếu thông minh, làm việc lúc nào cũng ngây ngây
ngô ngô, mà lại có dũng khí lớn đến để cãi nhau với chồng, còn rất phóng khoáng
bỏ về nhà mẹ, trong lòng bà Đỗ lại có một sự hưng phấn kỳ lạ. Quả nhiên là con
gái Đỗ yêu dấu của bà, rất ngang ngược!
Vốn
trước khi đến, Đỗ Lôi Ty còn lo lắng mình lần này về bị bà mẹ bám lấy hỏi vặn,
ai ngờ mẹ thấy cô về không những không lo lắng mà còn nở một nụ cười kỳ dị,
không hiểu vì sao, cô bỗng có cảm giác không lành.
“Mẹ,
mùi gì thế này?” Đỗ Lôi Ty bỗng ngửi thấy một mùi kỳ quặc.
“Á!
Cá của tôi!”
Bà
Đỗ đang cười quái dị hoàn hồn, kêu to một tiếng rồi hùng hục lao vào nhà bếp,
để lại Đỗ Lôi Ty đứng ở cửa, hoàn toàn bó tay.
Quả
nhiên là bà mẹ nhà mình, quá chậm chạp!
Đỗ
Lôi Ty bất lực lắc đầu, cởi giày vào nhà.
Do
tối qua ngủ không ngon lại ngồi tàu hỏa cả buổi sáng, bây giờ cô chẳng còn hút
sức lực nào, vào nhà rồi ngồi phịch xuống ghế sofa, hoàn toàn không nghĩ đến bộ
sofa bằng gỗ ở nhà mẹ khác hẳn về bản chất với bộ ghế sofa bằng da thật ở nhà
mình.
“Binh”
một tiếng, mông nở hoa.
“Ui
da!” Cô khẽ kêu lên, sờ mông, hít hà vì đau.
Cơn
đau này lại khiến cô có tinh thần hơn, không còn buồn ngủ nữa mà mệt mỏi cũng
giảm, ngồi trên sofa bắt đầu nhìn vật dụng trong nhà và thẫn thờ.
Trong
nhà quả nhiên vẫn như xưa, ngay cả vị trí bình hoa cũng không thay đổi, toát ra
một cảm giác thân thiết khó tả.
Đỗ
Lôi Ty nhìn quanh, bỗng nhớ hình như cô đã ba tháng hơn chưa về nhà mẹ, một là
gần đây xảy ra khá nhiều chuyện, cô không có sức đâu để về nữa. Hai là sức
chiếm hữu của sếp tổng quá mạnh, ngay cả về nhà mẹ cũng cố chấp đòi đi chung,
sau khi bị vây quanh bàn tán mấy lần, cô sợ quá rồi, cố gắng không về nhiều để
tránh thị phi.
Nhớ
đến chuyện đó, cô tự nhiên lại nhớ đến Liêm Tuấn, trong lòng khó tránh khỏi cảm
giác lạc lỏng.
Tối
qua cô nằm trên giường suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định về nhà mẹ.
Cô
hiểu, mẫu thuẫn lần này không chỉ vì chuyện đại hội nhân viên ở công ty, vấn đề
lớn hơn chính ở bản thân họ. Cô và anh trước khi quen nhau hoàn toàn là người ở
hai thế giới, cuộc sống, công việc, lĩnh vực giao tiếp, thậm chí là nhân sinh
quan đều khác nhau rất xa. Trước kia cô luôn cho rằng hai người ở cạnh nhau lâu
thì sẽ từ từ quen với đối phương, cho đến hôm qua cô mới nhận ra, hóa ra thời
gian ở bên nhau càng dài chỉ càng khiến mâu thuẫn bộc lộ thêm.
Hôm
nhân của họ đến quá đột ngột, nó thực là từ đầu chí cuối cô chưa từng thấu hiểu
suy nghĩ thật sự của người đàn ông ấy, cách nhìn nhận của anh về gia đình, về
tình yêu, quá khứ của anh, hiện tại của anh, tương lai của anh, ngoài những
điều anh chịu nói cô nghe thì những chuyện còn lại, cô hoàn toàn không biết.
Anh
mãi mãi như một vị thần trên cao, kiểm soát mọi thứ xung quanh, nhưng chưa bao
giờ dừng lại suy nghĩ đến cảm nhận của cô. Người đàn ông này không hiểu điều mà
một người phụ nữ cần không phải là người đàn ông đi trước mặt cô ấy, mà là một
người bạn đời chịu dừng lại đợi cô, cùng cô sánh vai đi hết quãng đường còn
lại.
Có
lẽ trong mắt Liêm Tuấn, cô không đủ thông minh, thậm chí hơi ngốc ngếch, nhưng
trên sân khấu tình yêu, sự nhạy cảm của phụ nữ luôn vượt xa đàn ông, trực giác
có lẽ quá nhạy nhưng lại rất chân thực.
Suy
nghĩ suốt một đêmĐỗ Lôi Ty quyết định họ đều phải bình tĩnh lại, suy nghĩ về
giá trị đích thực của cuộc hôn nhân này, cô là một người phụ nữ không thông
minh, nhưng với tình cảm, cô tuyệt đối không lằng nhằng.
Thế
là cô đã dậy rất sớm, để lại một mảnh giấy rồi bỏ đi, chữ trên giấy là những
điều cô đã ấp ủ rất lâu mới viết ra:
Em về nhà mẹ nghỉ ngơi vài ngày, suy nghĩ kỹ xong sẽ
trở về, không cần tìm em. Đỗ Đỗ.
Đỗ
Lôi Ty suy nghĩ nhiều như thế nhưng lại không nghĩ đến điểm này: Chỉ một người
thì mãi mãi cũng không giải quyết được mâu thuẫn của hai người, nếu anh không
nói ra suy nghĩ của mình thì mâu thuẫn làm sao giải quyết đây?
Thế
nên cô ở nhà mẹ ba ngày, ngoài việc khiến bản thân giống một oán phụ ra thì
chẳng thể nghĩ ra cách giải quyết nào khác.
Cuối
cùng ngay cả ông Đỗ vốn không hay quản chuyện con gái cũng không nhịn nổi.
“Vợ
à, con gái chúng ta cứ thế này thì không đúng lắm đâu.”
Đỗ
Thiên Hương đang bận xem phim Hongkong sốt ruột lườm ông chồng một cái: “Có gì
mà không đúng, em thấy đúng quá đi chứ.”
“Không
phải, nó đã về nhà ba ngày rồi mà con rể còn chưa đến tìm, hai đứa nó… liệu
có xảy ra chuyện gì to tát không?”
Đỗ
Thiên Hương mắt không rời khỏi màn hình tivi, nói vu vơ một câu: “Có gì mà to
tát?”
Ông
Đỗ suy nghĩ: “Chẳng hạn…”
“Chồng
à, anh nghĩ đang đóng phim à? Thế gian này làm gì có kẻ thứ ba nhiều thế?” Đỗ
Thiên Hương cười.
Ông
Đỗ ú ớ: “Vợ ơi, em gặp được một ông chồng tốt không có nghĩa là con gái em cũng
gặp được chồng tốt chứ? Em thấy con rể chúng ta, có tiền, có thế, có tướng mạo
nên ngoại tình cũng là bình thường.”
“Cũng
đúng.” Đỗ Thiên Hương gật gù: “Anh không tiền không thế không tướng mạo, thực
sự không mấy khi ngoại tình được.”
“…”
Khóe môi ông Đỗ giật giật.
“Được
rồi! Em đùa với anh thôi!” Đỗ Thiên Hương thôi cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc,
“Ty Ty là con gái em, nó là người thế nào, em rõ nhất, nó tuyệt đối sẽ không để
bản thân ấm ức mà đón nhận một người đàn ông không yêu nó. Thế nên nếu A Tuấn
đúng là loại người đó thì chia tay thôi, không có gì phải tiếc. Nếu con rể
không phải như thế thì cho dù Ty Ty nhất thời mông lung, tin rằng với cá tính
của A Tuấn cũng sẽ không dễ dàng buông tay.”
“Nói
thì nói thế nhưng anh sợ con gái cứ khổ sở thế này sẽ suy sụp mất…”
“Thế
thì anh càng phải yên tâm, anh thấy lúc con gái anh đi học môn số học không đủ
điểm, lần nào chẳng nhốt mình trong phòng cả ba ngày? Tính khí nó ấy à, cũng
chỉ có thể duy trì ba ngày thôi!”
Ông
Đỗ như vỡ lẽ: “Vợ à, anh phát hiện ra em nói rất có lý!”
“Còn
phải hỏi! Đỗ Thiên Hương em là ai? Nếu em sinh ra sớm vài trăm năm thì vị trí
Chủ soái của Mộc Quế Anh đã do em
Phụt!
Ông Đỗ phun ra.
Vợ
à, vợ đâu phải Mộc Quế Anh, rõ ràng là Võ Tắc Thiên! >_
Đỗ
Thiên Hương quả thực rất hiểu con gái bà, quả nhiên tối đó, Đỗ Lôi Ty nằm trên
chiếc giường nhỏ của cô, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Mẹ
ơi! Mình đang băn khoăn cái quái gì?
Dựa
vào đâu mà sếp tổng có thể bình thản, ba ngày không thèm gọi điện thoại, mà cô
lại oán trời trách đất như một con rùa rụt cổ thế này, ngược đãi tâm hồn thể
xác bản thân ư?
Cóc
có chân không dễ tìm, còn đàn ông hai chân khó tìm hay sao? Phụ nữ hà cớ gì
phải khổ sở ngược đãi bản thân?
Đúng!
Đi ăn cơm!
Thế
là con rùa Đỗ Lôi Ty lắc người biến thân thành Nhân Giả Thần Quy, lại nhảy nhót
tung tăng đến nỗi có thể đi đánh quái vật.
Sau
khi Đỗ Lôi Ty nghĩ thông suốt rồi, đầu không đau nữa, cơ không nhức nữa, ăn một
hơi hết hai bát cơm. Bà Đỗ thấy cực kỳ an ủi vì điều đó. Con trai con gái tốt
không bằng nuôi dưỡng con tốt!
Như
thế mấy ngày sau, Liêm Tuấn không đến tìm, thậm chí điện thoại cũng không gọi,
trong lòng Đỗ Lôi Ty khó tránh khỏi buồn bực.
Hôm
ấy ăn tối xong, cô cầm di động mà
Tuy
trên giấy cô viết rõ ra là sếp tổng đừng đến tìm cô, nhưng anh cũng đâu cần
nghe lời như thế? Dù sao cô cũng là phụ nữ, không thể để cô quay lại tìm anh
chứ? Cùng quá là không biết xấu hổ rồi!
Lẽ
nào… Trong đầu Đỗ Lôi Ty bỗng nhớ đến lúc chiến tranh lạnh, Liêm Tuấn và cô thư
ký xinh đẹp của anh nói cười đi qua quầy tiếp tân, tinh thần bỗng trở nên cảnh
giác.
Chẳng
lẽ không có cờ đỏ là cô cắm trong nhà, bên cạnh sếp tổng đã có cờ phướn màu sắc
bay bay, vui không biết mệt là gì?
Đúng
lúc cô đang suy nghĩ linh tinh thì di động trong tay reo vang.
Đỗ
Lôi Ty sững người, cả màn hình di động cũng không thèm nhìn mà nghe máy ngay.
“Alo?”
“Alo…”
Tiếc là giọng của một người phụ nữ, khàn khàn còn mang âm mũi khá nặng.
Không
lẽ “cờ màu” đã tìm đến “cờ đỏ” cô rồi? Đỗ Lôi Ty thấy hơi căng thẳng, cảnh giác
hỏi: “Cô là ai?”
“Là
em đây! Alice” Giọng bên kia đứt quảng như khóc đã rất lâu, lạc cả giọng đi,
nhưng Đỗ Lôi Ty đã nghe được, hóa ra là Thôi Vũ Chi.
“Chị
có rảnh không? Ra ngoài với em…” Thôi Vũ Chi nói.
Đỗ
Lôi Ty sững người, ấp úng nói: “C
“Em
đang ở “Tiếng Vọng” đường số Năm đợi chị, chị đến nhanh nhé! Hu hu hu…”
Đỗ
Lôi Ty nổi cả da gà da vịt với tiếng khóc của cô ta: “Em đợi đó, chị đến ngay!”
Vừa nói vừa khoác bừa một chiếc áo ngoài rồi định đi ra.
“Ty
Ty, muộn thế còn đi đâu?” Bà Đỗ hỏi.
“Bạn
con gọi con đến quán bar.” Đỗ Lôi Ty trả lời.
“Buổi
tối đi bar không an toàn đâu!”
“Không
sao, bạn con đợi con đến cứu mạng, con đi đây!” Cô nói xong đã mang giày vào,
lao ra khỏi cửa.
“Haizzz,
đợi đã! Bar nào?” Bà Đỗ kêu lên.
Từ
xa vẳng lại, “Tiếng vọng.”
“Tiếng
Vọng” trên đường số Năm được xem là pub khá nổi tiếng ở thành phố A, Đỗ Lôi Ty
tuy chưa đi nhưng cũng không tốn công nhiều lắm để tìm thấy.
Cô
hiếm khi đến những nơi giải trí thế này, lúc một mình vào trong còn hơi căng
thẳng, nhưng sự căng thẳng của cô đã biến mất khi nhìn thấy Thôi Vũ Chi đang
khóc như mưa trong một góc khuất.
“Vũ
Chi, em sao vậy?” Côi tiến đến.
“Alice,
Nhị sư huynh không cần em nữa rồi!” Nói xong, òa một tiếng, lại khóc.
Nhị
sư huynh? Đỗ Lôi Ty nghĩ mãi mới nhớ ra, chẳng lẽ là người bạn trên mạng trông
có vẻ rất “thú đội lốt người” khi cô cùng Thôi Vũ Chi đi gặp mặt hay sao?
“Rốt
cuộc là chuyện gì? Em đừng khóc, từ từ nói.” Cô an ủi.
Thôi
Vũ Chi sụt sịt, mới thổn thức kể hết mọi chuyện. Thì ra Nhị sư huynh kia tên
thật là Liễu Thiên Dương, cha anh ta là Cục trưởng XX, tính ra cũng là có danh
có thế. Vốn dĩ hai người họ sau khi gặp nhau đều có ấn tượng tốt về nhau, Thôi
Vũ Chi cũng cảm thấy người đàn ông ấy trưởng thành vững vàng, có thể tin cậy
được, nên mới quen một tháng mà họ đã phát triển đến mức gặp cha mẹ đôi bên,
tương lai có thể nói là rất xán lạn.
Hai
hôm trước hai người chính thức sống chung, Thôi Vũ Chi vốn tính cách ham chơi,
về sau phát hiện Liễu Thiên Dương không mấy thích cô ham chơi như thế nên cũng
bớt đi nhiều. Nhưng không thể vì thế mà đoạn tuyệt quan hệ với bạn
bè trước kia, nên tối hôm trước, cô ta nhận được điện thoại của mấy người bạn
cũ, liền đến quán bar chơi thâu đêm. Chính vì chuyện này mà sau khi trở về,
Liễu Thiên Dương đã nổi giận, hai người cãi nhau, Thôi Vũ Chi bỏ chạy ra ngoài.
Ra
ngoài rồi, cô nàng không dám đi tìm bạn, sợ bọn họ biết sẽ mất mặt, nghĩ đi
nghĩ lại rồi nghĩ đến Đỗ Lôi Ty.
Cô
Thôi Vũ Chi này trước mặt cô thật không biết khách sáo, Đỗ Lôi Ty bó tay, nói:
“Vậy em định làm gì?”
Thôi
Vũ Chi kể xong, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn, chùi nước mắt rồi nói: “Em không
biết, dù sao em sẽ không vì anh ấy mà từ bỏ cuộc sống của mình, nếu anh ấy thật
sự không chấp nhận em như vậy, em cũng không cách nào… Chia tay thì chia tay!”
Giọng cô nàng nghe rất kiên định, nhưng đôi môi cắn chặt lại tiết lộ vẻ không
nỡ.
Trong
khoảnh khắc, Đỗ Lôi Ty bỗng nghĩ đến bản thân.
Mấy
hôm nay cô không dám đối mặt với một vấn đề, nếu sếp tổng không chịu thay đổi
vì cô, thế thì cô phải làm sao? Cam chịu, hay là ly hôn?
Ly
hôn, sao nghĩ đến từ này, tim cô bỗng đau nhói.
Đúng
lúc đó, Thôi Vũ Chi bỗng đập mạnh bàn: “Thôi Vũ Chi này sống đã hai mươi mấy
năm, không ngờ lại vì một tên đàn ông mà ra nông nổi này, sống lãng phí quá
rồi!”
Đỗ
Lôi Ty tưởng câu sau của cô ta sẽ nói “chết cho xong”, vội vàng định an ủi, ngờ
đâu cô ta lại đổi sang hướng khác, cương nghị nói: “Em quyết định rồi, anh ta
không cho em chơi thì em cứ chơi, không cho em đi đêm thì em cứ đi đêm cho mà
xem! Người em lấy là chồng chứ không phải bố em, dựa vào đâu phải nghe lời chứ?
Alice, chúng ta hôm nay hãy không say không về, cho mấy tên đàn ông thối ấy
phải thấy, không có bọn họ, chúng ta có thể sống càng vui vẻ hơn! Phục vụ đâu,
mở cho tôi một két bia, hai chai rượu vang, một chai…”
“Đủ
rồi đủ rồi!” Đỗ Lôi Ty vội cắt ngang.
Thôi
Vũ Chi này đúng là điên thật, một cô gái ở bar uống nhiều rượu như thế, lỡ say
rồi thì có ma mới biết sẽ xảy ra chuyện gì? Đỗ Lôi Ty tuy xốc nổi nhưng về mặt
ý thức an toàn thì vẫn có sự cảnh giác nhạy cảm của phóng viên. Bị đàn ông bỏ
rơi đã đủ đen đủi rồi, còn vung tiền mình ra mua say, lỡ uống say gặp phải
người xấu thì mất tim mất tiền lại mất thân, lỗ quá!
Tuy
Đỗ Lôi Ty ngăn cản thế nào nhưng Thôi Vũ Chi vẫn chọn khá nhiều rượu, uống một
lúc sau, mặt bắt
“Sao
chị không uống? Uống đi!” Cô ta hét lên.
“Chị
đang uống đây…”
“Chị
lừa phỉnh ai thế? Một ly bia bỏ thêm năm viên đá, cả nửa tiếng còn chưa uống
xong, chị tưởng em say không biết gì à?”
Đỗ
Lôi Ty ú ớ, không ngờ sức quan sát của Thôi Vũ Chi còn nhanh nhạy hơn cả một
phóng viên là cô, ngay cả cô bỏ bao nhiêu viên đá vào cũng đếm kỹ như vậy, rất
tốt rất mạnh mẽ!
“Thực
ra… chị không biết uống rượu mấy!” Cô giải thích.
“Không
biết uống mới phải uống! Nào cạn ly!”
“Cạn…
cạn ly…” Đỗ Lôi Ty mặt mũi sầu thảm, uống cạn một hơi ly bia uống nửa tiếng
chưa xong. Quả nhiên nó đã biến thành nước lọc rồi. >_
“Đi!
Chúng ta đi nhảy!” Thôi Vũ Chi bỗng đứng dậy.
“Chị
không biết…”
Âm
thanh trong pub quá ồn ào, Đỗ Lôi Ty chưa kịp từ chối đã bị Thôi Vũ Chi kéo vào
sàn nhảy. Quả nhiên phụ nữ uống rượu sức cũng thật lớn, Đỗ Lôi Ty bị kéo phắt
vào đám người đang nhảy múa uốn éo, không tìm đâu ra đông tây nam bắc nữa. Chỉ
thấy một đám nam nữ đang điên cuồng vặn vẹo cơ thể trong tiết tấu nhanh của âm
nhạc, dưới ánh đèn lấp lóe, trông giống những người mắc bệnh phong đòn gánh
Đỗ
Lôi Ty khóc ròng, khỉ thật! Nào giống nhảy, rõ ràng là lên đồng thì có!
Thôi
Vũ Chi hẳn nhiên là khách quen ở đây, nhanh chóng hòa vào điệu nhảy, mượn rượu
để giải tỏa cơ bắp, dáng nhảy nhẹ nhõm thanh thoát, so với đám đông điên cuồng
kia thì đẹp hơn gấp mấy lần. Cô nhảy rất sung sướng, cởi luôn áo khoác ngoài,
lộ ra áo hai dây hoa văn bên trong, lại thêm chiếc quần jeans ôm, dưới ánh đèn
mờ ảo trở nên quyến rũ vô cùng.
Vốn
dĩ người đẹp luôn thu hút mọi người, huống hồ là một người đẹp ăn mặc gợi cảm,
dáng nhảy bốc lửa. Rất nhanh, bao nhiêu ánh mắt trong pub đều tập trung ở cô
nàng, có người thậm chí còn huýt sáo.
Có
phải là quá lộ liễu không? Đỗ Lôi Ty muốn kéo cô nàng lại nhưng Thôi Vũ Chi đã
nhảy lên sân khấu tròn có cột thép ở giữa sàn nhảy, bắt đầu điệu múa cột. Đột
nhiên cả pub như sôi động hẳn, rất nhiều tiếng hoan hô cổ vũ vang lên không
ngớt.
Đỗ
Lôi Ty thật không biết phải làm sao với cô ta, muốn bỏ đi nhưng lại sợ Thôi Vũ
Chi uống rượu sẽ gặp nguy hiểm, đành nhìn cô ta mà cuống quýt cả lên. Lúc này,
Thôi Vũ Chi đang nhảy trên sán bỗng nhảy xuống, uốn éo tiến về phía Đỗ Lôi Ty.
Đỗ
Lôi Ty choáng váng, muốn bỏ trốn nhưng sau lưng toàn những người đang quan sát.
Cô bó tay, đành trợn mắt nhìn Thôi Vũ Chi đến trước mặt cô, nhiệt tình kéo tay
cô, hét: “Alice, chúng ta cùng nhảy!”
Không
cho cô từ chối, Thôi Vũ Chi đã kéo cô lên giữa sàn nhảy.
Trời
cao ơi, đất dày ơi, con không muốn nhảy, con thà bị mắc bệnh phong đòn gánh!
Đỗ
Lôi Ty chưa bao giờ lúng túng thế này, thật sự còn ngại gấp vạn lần so với lúc
bị sếp tổng gbục diễn giảng hôm nọ, dưới sự chú ý của cả pub, cô đành vặn vẹo
một chút theo tiếng nhạc, vốn tưởng sẽ bị mọi người phản đối, ai ngờ mọi người
lại nể mặt cô, dần dần hưởng ứng cả.
Thôi,
cứ làm tới vậy! Cùng lắm thì sau này đi đâu mang khẩu trang, để tránh bị người
ta nhận ra.
Cô
hạ quyết tâm, bắt đầu nhảy theo tiếng nhạc.
Thực
ra Đỗ Lôi Ty cũng không phải là không biết nhảy, lúc học đại học, cô từng đại
diện lớp tham gia cuộc thi nhảy, tuy lần đó thi cả lớp hai mươi nữ sinh, mười
chín cô đều tham gia, duy nhất một cô vì ngã gãy chân mà bỏ cuộc. Nhưng dù sao
bài nhảy của họ cũng được giải thưởng, tuy chỉ là giải khuyến khích. >_
Đỗ
Lôi Ty nhảy cũng khá đẹp, lại có thêm Thôi Vũ Chi trợ giúp, cảm giác cơ thể bắt
đầu mềm mại, uyển chuyển hơn. Cô không còn dè dặt như trước, uốn éo theo điệu
nhạc một cách vô thức, trong lòng tự dưng cũng có cảm giác khoan khoái lạ
thường.
Đùng,
sự buồn bực mấy hôm nay trong tích tắc đã được giải phóng, cô bỗng hiểu ra tại
sao có bao nhiêu người mê mẩn quán bar, vì trong sàn nhảy, thân phận, địa vị,
danh lợi đều không tồn tại, cái cần nhớ chỉ có âm nhạc, điệu nhảy, và bản thân.
Sau
một điệu nhạc nhanh, DJ phía trên đổi đĩa, âm nhạc trở nên êm dịu hẳn.
Trong
sàn nhảy mọi người vốn đang nhảy múa điên cuồng bỗng như hẹn trước, thoắt nhiên
hai người thành một tổ, ôm lấy nhau, chậm rãi lắc lư theo điệu nhạc.
Đỗ
Lôi Ty nhất thời không phản ứng kịp, Thôi Vũ Chi đã áp sát, hai quả bóng trước
ngực ép vào cô, Đỗ Lôi Ty suýt nữa thì sặc m
Thần
thánh ơi, cùng là phụ nữ, sao khác biệt lớn đến thế?
Cô
đang đau buồn thì bỗng một anh đẹp trai lạ mặt tiến đến, đá lông nheo với Thôi
Vũ Chi, cô nàng hiểu ý, lập tức bỏ rơi Đỗ Lôi Ty mà chạy theo anh đẹp trai, bỏ
lại mình cô còn đang cảm khái vạn phần, chìm đắm trong sự mềm mại lúc nãy.
Là
phụ nữ, thật tốt, thật tốt!
“Thưa
cô, nhảy một điệu chứ?” Một bàn tay bỗng chìa ra trước mặt cô.
Đỗ
Lôi Ty ngẩn ra, phát hiện đối phương lại là một anh chàng đẹp trai.
Không
ngờ đấy không ngờ trước khi hết hôn chẳng ai cần cô, kết hôn rồi lại đào hoa
như thế, trước có Tiêu Doãn tỏ tình, sau có trai đẹp làm quen, hoa đào đã sắp
bằng tốc độ hoa rơi trên trời rồi! (Ví dụ kiểu gì thế? -_- |||)
Cô
đưa tay ra với vẻ cảm kích vạn phần, còn chưa kịp đặt tay lên tay anh đẹp trai
thì bị một bàn tay khác đột nhiên nắm lấy, kéo lại.
Đỗ
Lôi Ty kêu khẽ một tiếng, rơi ngay vào vòng tay mạnh mẽ, đột nhiên một mùi vị
vô cùng quen thuộc bao trùm toàn thân cô như một tấm lưới, cô bỗng thấy nghẹt
thở.
Anh!
Là anh!
Đỗ
Lôi Ty không dám ngẩng lên, muốn chống cự nhưng không hề có sức, đành nhắm mắt
lại, cúi đầu giả chết.
Anh
cũng không vội, cứ ôm cô như thế, chậm rãi lắc lư theo tiếng nhạêm dịu, hai
người trông chẳng khác mấy với những cặp đôi khác trong sàn nhảy.
Đỗ
Lôi Ty vùi đầu vào lòng Liêm Tuấn không dám ngước lên, mặt đã đỏ bừng bừng. Cảm
giác này như thể bị bắt gian tại giường rồi chờ đợi bị xử trảm vậy, mỗi một
phút một giây đều dài dằng dặc, thực sự khó chịu đựng.
Một
lúc sau, giọng nói trầm trầm trên đỉnh đầu cô vang lên: “Không ngờ em còn biết
khiêu vũ, thật khiến anh mở rộng tầm mắt.”
Đỗ
Lôi Ty bỗng muốn khoét một cái lỗ, chui xuống cho rồi.
“Lần
sau vào dạ tiệc năm mới của Liêm Thị, chắc phải gọi em lên múa cột mới được.”
Khóc,
người múa cột rõ rành ràng là Thôi Vũ Chi, liên quan gì đến cô!
“Không
có gì muốn nói à?”
Không
muốn nói, em chỉ muốn tìm tảng đậu phụ đập đầu chết!
Anh
nói xong mấy câu đó, cuối cùng không nói gì nữa, một lát sau, âm nhạc dịu dàng
lại chuyển sang tiết tấu nhanh trong sàn nhảy, rất nhiều người bị phong đòn
gánh lại lên cơn.
“Muốn
nhảy nữa à?” Liêm Tuấn hỏi.
Đỗ
Lôi Ty cúi đầu, ra sức lắc lia lịa.
Nhảy
với người khác thì đòi tiền, nhảy với sếp tổng thì đòi mạng
“Không
nhảy thật à?”
“Không
nhảy nữa…” Lại cúi đầu.
“Vậy
thì về thôi.”
“Vâng…”
“Khoan
đã!” Anh bỗng gọi cô, tay chỉ một hướng: “Đưa con yêu tinh rắn kia theo.”
Yêu
rắn? Đỗ Lôi Ty nhìn theo tay anh chỉ, thấy Thôi Vũ Chi đang uốn éo hệt một con
rắn trong đám người, cảm thán: Ví dụ của sếp tổng quả nhiên rất hình tượng rất
sát thực tế!
Lúc
kéo Thôi Vũ Chi đang điên cuồng ra khỏi cửa pub thì đã là tờ mờ sáng.
“Hai
người kéo tôi ra làm gì? Tôi chưa nhảy xong mà!” Thôi Vũ Chi càu nhàu.
“Muộn
quá rồi, em nên về nhà đi!”
Đỗ
Lôi Ty tìm lời khuyên giải nhưng Thôi Vũ Chi nào có nghe, vẫn làu bàu mãi: “Tôi
muốn nhảy, tôi muốn nhảy!” Suýt nữa thì nhảy điệu thoát y ngay trước cửa pub.
“Á!”
Cô ta bỗng hự lên một tiếng rồi đổ ập lên Đỗ Lôi Ty, lại nhìn Liêm Tuấn, anh
bình thản rút tay lại, nói gọn: “Đánh ngất cô ta là cách tốt nhất!”
Khóe
môi Đỗ Lôi Ty giật giật, sếp tổng à, anh ra tay đúng là nhanh gọn lẹ, thật là
ngón đòn cần thiết khi giết người diệt khẩu!
Do
Thôi Vũ Chi ngất rồi, Đỗ Lôi Ty đành giở điện thoại cô ta ra để tìm người đến
đón, ai ngờ vừa lấy di động ra đã thấy mấy chục cuộc cọi nhỡ, toàn là một người
– Nhị sư huynh.
Một
lúc sau di động lại reo vang, vẫn là Nhị sư huynh, Đỗ Lôi Ty bấm nút nghe, bên
kia vẳng đến giọng nói cuống quýt của Nhị sư huynh: “Em đang ở đâu? Sao không
nghe điện thoại? Có chuyện gì chúng ta có thể nói chuyện, em đừng dọa anh được
không? Vũ Chi!”
Một
loạt câu hỏi tới tấp, Đỗ Lôi Ty không có cơ hội chen vào, khó khăn lắm Nhị sư
huynh mới dừng lại, cô yếu ớt nói: “Tôi là bạn của Vũ Chi.”
Người
bên kia như sững ra rồi nói: “Vũ Chi đâu? Cô ấy không chịu nghe điện thoại của
tôi sao?”
Đỗ
Lôi Ty nhìn Thôi Vũ Chi đang mê man, không thể nói cho anh ta biết rằng bạn gái
anh bị chồng tôi đánh ngất xỉu chứ? Đành nói dối: “Cô ấy… uống say rồi…”
“Cô
ấy lại uống say?” Nhị sư huynh như đang chất vấn.
Lần
này Đỗ Lôi Ty hơi cáu: “Này! Anh kiểu gì thế hả? Cô ấy uống say còn không phải
vì anh hay sao? Nếu anh không mắng cô ấy thì cô ấy có bỏ nhà đi không? Đàn ông
các anh sao tính khí đều thế hết vậy, anh định cưới cô ấy về làm vợ hay định
nhận cô ấy làm con gái thế hả?”
Nói
một tràng xong, bên kia im lặng, một lúc lâu sau giọng Nhị sư huynh dịu đi
trông thấy: “Tôi biết rồi, bây giờ cô ấy đang ở đâu? Tôi đi đón!”
Quả
nhiên người hiền bị bắt nạt, thái độ cứng một tí thì đãi ng cũng khác, Đỗ Lôi
Ty báo địa chỉ rồi dương dương đắc ý cúp máy. Lúc đó, cô bỗng cảm giác có một
ánh mắt từ bên cạnh bắn sang, tim hẫng một nhịp.
Tiêu
rồi, quên mất có sếp tổng ở cạnh!
“Tính
khí anh thế nào?” Lúc Liêm Tuấn hỏi câu này, khóe môi lại còn nở nụ cười, vô
cùng kỳ dị.
Đỗ
Lôi Ty nổi da gà, cúi đầu giả vờ không nghe, cứ im lặng một lúc lâu, cô cảm
nhận được ánh mắt Liêm Tuấn dừng ở cô, điều đó khiến tim cô có phần không chịu
nổi.
Trong
sự chờ đợi dằng dặc và tĩnh lặng ấy, Nhị sư huynh cuối cùng đã lái chiếc Lexus
của anh ta, ào ào đến đón Hằng Nga muội muội. Vừa thấy Thôi Vũ Chi toàn thân
đầy mùi rượu, mê man bất tỉnh, mắt anh ta đỏ hoe, suýt nữa thì rơi nước mắt đàn
ông.
Đỗ
Lôi Ty vô cùng lúng túng: “Cô ấy uống say thôi, để cô ấy về ngủ một giấc chắc…
chắc không sao đâu…” Trán cô túa mồ hôi lạnh.
“Ừ.”
Nhị sư huynh gật đầu, bế Thôi Vũ Chi lên định đi rồi đột ngột dừng lại, quay
người, gật đầu với Đỗ Lôi Ty: “Cám ơn cô lúc nãy đã mắng tôi, tôi sẽ về suy
nghĩ lại.”
Đánh
bạn gái người ta, còn nhận lời cảm ơn của người ta, Đỗ Lôi Ty càng ngại ngùng:
“Đừng khách sáo… Sau này anh đối xử tốt với cô ấy là được…”
“Tôi
sẽ không để cô ấy phải buồn nữa đâu.” Nhị sư huynh nói xong, bế Thôi Vũ Chi rời
đi.
Đỗ
Lôi Ty ngẩn ngơ, nhìn theo bóng dáng họ, khoảnh khắc ấy cô bỗng có chút cảm
động: Hai người khác hẳn nhau, vì duyên phận mà đi cùng nhau, lại vì tình yêu
mà dần dần thay đổi vì người k cuối cùng nắm tay nhau đi hết quãng đường đời.
Tình
yêu, đúng là một điều kỳ diệu.
“Đi
rồi à?” Liêm Tuấn hỏi.
Đỗ
Lôi Ty lấy lại tư duy, len lén nhìn người bên cạnh, bỗng thấy tâm trạng phức
tạp. Anh sẽ vì cô mà thay đổi không? Hay là không thể thay đổi và chỉ có thể bỏ
lỡ nhau.
Lồng
ngực lại bắt đầu tưng tức.
“Em…
tự đi về là được.” Cô vừa nói vừa bước đi thật nhanh.
Đi
một đoạn đường dài cũng không thấy Liêm Tuấn đuổi theo. Đỗ Lôi Ty không kìm
được lén liếc nhìn phía sau, cô giật mình, chỉ thấy anh đang cách cô khoảng ba
mét, thong thả đi theo. Đỗ Lôi Ty vội quay đi, bước nhanh hơn, một lúc sau lại
quay nhìn, anh và cô vẫn giữ khoảng cách cũ.
Đỗ
Lôi Ty cuống lên, bắt đầu đi như chạy về nhà, đến cổng tiểu khu, cô đã thở hổn
hển, sắp đứng không vững nữa.
Lần
này bỏ xa rồi chứ gì?
Cô
quay lại nhìn, suýt thì khóc ròng.
Vẫn
khoảng cách ba mét, hai tay anh đút túi, thần sắc như thường, ung dung như thể
đến nghỉ dưỡng.
Đỗ
Lôi Ty chịu thua, tiến đến nói: “Em đến nhà rồi, anh… về
Liêm
Tuấn nhước mày: “Em định để anh lang thang đầu đường xó chợ?”
“Xe
của anh…”
“Anh
ngồi tàu hỏa đến đây.”
“Khách
sạn…”
Anh
xòe tay: “Anh không mang tiền.” Vẻ mặt đó, nói cứ như thật!
Đỗ
Lôi Ty nghiến răng: “Vậy anh đến làm gì?”
“Đón
vợ.”
“…”
Cô bó tay rồi.
Lúc
hai người về nhà, mẹ cô vốn vẫn còn mơ màng buồn ngủ thoắt nhiên hưng phấn hẳn:
“Về rồi à?”
Đỗ
Lôi Ty nhìn mẹ vẻ kỳ thị. Cô không phải đứa ngốc, đương nhiên biết sếp tổng sẽ
không vô duyên vô cớ xuất hiện trong “Tiếng Vọng”, nguyên nhân chỉ có một, đó
chính là bà mẹ đã nuôi cô hai mươi mấy năm đã bán đứng cô cho con rể mới quen
có nửa năm!
Mẹ
người ta đều giúp con gái bắt nạt con rể, nhưng mẹ cô lại liên minh với con rể
“chơi xỏ” con gái, gia môn bất hạnh chính là nói đến tình huống này.
Đỗ
Lôi Ty thở dài, cầm quần áo vào phòng tắm để tắm rửa.
Tắm
xong về phòng ngủ, không khí đều rất kỳ lạ, một lúc sau cửa phòng mở toang,
Liêm Tuấn đã tắm xong và bước vào.
Trong
lòng Đỗ Lôi Ty như đánh đổ năm lọ gia vị, không biết phải nói gì, thôi thà vùi
vào chăn giả vờ ngủ. Lại một lát nữa, chiếc giường nhỏ vì có thêm trọng lượng
một người mà phát ra tiếng kêu “cót két”.
Giường
nhỏ thế này mà anh còn mặt dày chen vào với cô?
Đỗ
Lôi Ty thầm nguyền rủa, cơ thể bất giác nhích về một bên.
Rất
nhanh, đèn phòng tắt ngúm, người bên cạnh dường như trở mình, Đỗ Lôi Ty rõ ràng
cảm thấy hơi thở đều đặn của anh, trong gian phòng nhỏ hẹp thế này nghe càng rõ
ràng hơn. Anh lại to cao, nằm xuống là chiếm không gian rất lớn, cơ thể hai
người sắp dán vào với nhau.
Đỗ
Lôi Ty lại nhích sang bên kia, sắp đến mép giường rồi.
Rất
giống vạch phân cách trên bàn hồi nhỏ, gặp phải tên con trai xấu, bạn lùi một
tấc, hắn tiến một trường. Lần này, Đỗ Lôi Ty biết được lùi, người sau lưng vẫn
dán vào cô không buông.
Cô
hơi cáu, lại nhích qua bên một bên, cuối cùng đã thành công lăn tòm xuống
giường.
Lúc
Đỗ Lôi Ty tưởng mặt cô đã tiếp xúc thân mật với nền nhà thì một cánh tay mạnh
mẽ đã ôm eo cô lại, câu cô lên trên giường rồi kéo vào lòng ai đó.
Trong
bóng tối, mùi vị đàn ông mạnh mẽ nam tính ập đến, trong đầu cô vẻ mặt Liêm Tuấn
lúc này, chắc chắn là đang cười xấu xa, đắc ý muốn chết!
Lần
nào cũng thế, anh mãi mãi nắm trong tay quyền chủ đạo, còn người mất mặt luôn
là cô.
Đỗ
Lôi Ty chợt thấy bực bội, đưa tay định đẩy anh ra nhưng khổ nỗi anh ôm chặt
quá, nắm tay yếu ớt của cô đấm trên lồng ngực chắc khỏe của anh, thật đúng như
đang đùa nghịch nũng nịu.
Cô
thẹn quá hóa giận, nhấc đầu gối lên, húc lên bụng anh một cái thật mạnh.
Lần
này hiệu quả tốt đặc biệt, “rầm” một tiếng, hai người cùng rơi xuống đất, do
Liêm Tuấn phản ứng nhanh nên Đỗ Lôi Ty không ngã nhào xuống mà đổ ập lên người
anh, sau đó mới bị anh lật người đè cô xuống.
“Có
biết lúc nãy em làm thế là mưu sát chồng mình hay không?” Giọng sếp tổng không
vui cho lắm, rõ ràng là rất đau.
Đỗ
Lôi Ty thầm sướng trong lòng, bỗng có cảm giác vì dân trừ hại vậy.
“Không
biết.” Cô đáp chắc nịch.
Bỗng
một nụ hôn bất ngờ dán kín môi cô, vượt qua răng, bang thẳng vào trong miệng.
Cả người cô bị đè, không thể động đậy, đành để mặc anh tìm kiếm.
Một
lúc sau anh rời khỏi môi cô, nói: “Bây giờ đã biết chưa?”
“…
Không biết.” Cô vẫn cứng mồm
Môi
lại bị khóa chặt.
Cứ
đến đến mấy lần, Đỗ Lôi Ty sắp nghẹt thở rồi.
“Biết
rồi…” Cô khóc lóc, đành cúi đầu trước thế lực tàn ác.
Liêm
Tuấn gật đầu thỏa mãn, cho cô cơ hội lấy hơi.
Nửa
đêm yên tĩnh, từ vị trí của Đỗ Lôi Ty nhìn lên, bầu trời đêm bên ngoài sao đêm
dày đặc. đối diện ngay với ngọn đèn đường ngoài cửa sổ, ánh đèn vàng vọt chiếu
vào mặt cô, khiến cô không cách nào nhìn ra vẻ mặt người đó.
Thời
gian chậm rãi trôi qua, họ đều im lặng, chỉ có ánh đèn vàng như lướt qua trong
căn phòng, khi tất cả được nó chiếu sáng và tỏa ra một thứ ánh sáng mờ mờ ảo
ảo.
“Xin
lỗi.” Trong bóng đêm bỗng vang lên giọng nói trầm trầm.
Đỗ
Lôi Ty sững người, vẻ mặt có phần không sao hiểu nổi.
“Đỗ
Đỗ, anh xin lỗi.” Anh lại nói, trong bóng tối cô có thể nhận thấy đôi mắt đen
nhánh đang lấp lánh của anh.
Sếp
tổng đang xin lỗi cô sao? Đỗ Lôi Ty bỗng có phần lúng túng. Mấy hôm nay cô từng
hoang tưởng vô số lần cảnh họ làm lành, nghĩ rằng bản thân có lẽ sẽ nhượng bộ,
nghĩ rằng có lẽ anh sẽ dùng cách gì đó để chỉnh đốn cô, nhưng cô không hề nghĩ
rằng, một người cao ngạo kiêu hãnh như anh lại chủ động nhận lỗi.
Nhất
thời, Đỗ Lôi Ty không biết thế nào.
“Em
nói đúng, anh lúc nào cũng muốn nắm em trong lòng bàn tay, muốn kiểm soát mọi
thứ, chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của em, có lẽ đối với em, anh là một
người chồng thất bại.”
“Không
phải.” Đỗ Lôi Ty gần như kêu lên, “Anh đừng nói thế, anh đối xử với em rất tốt,
cũng rất tốt với người nhà em, anh rất tốt, thật đấy. Là em… em rất ngốc, lúc
nào cũng tự ty…”
“Tự
ty?”
“Hôm
ấy nhìn anh trên bục diễn thuyết, bao nhiêu người nhìn anh, em bỗng cảm thấy
mình quá nhỏ bé, em sợ có ngày anh cũng sẽ phát hiện ra, thực ra em chẳng hề
xứng với anh…” Cô nói đến đây, giọng càng lúc càng nhỏ, mắt đã ươn ướt.
Liêm
Tuấn đau lòng ôm lấy cô, “Ngốc quá, sao em lại nghĩ thế?”
“Em
sợ… em rất sợ em sẽ bỏ lỡ anh như thế…” Cô lại nhớ đến câu nói của Liêm An Na:
Trên thế gian này, một số chuyện, một số người, mặc định là sẽ bỏ lỡ.
“Đỗ
Đỗ.” Liêm Tuấn bỗng gọi tên cô. “Em có biết hôm đó ở Ý, khi anh đeo nhẫn vào
ngón tay em, anh đã nghĩ gì không?”
“Nghĩ
gì cơ?”
“Anh
nghĩ, trên thế gian này, một số chuyện, một số người, mặc định là sẽ không bao
giờ bỏ lỡ.”
Tích
tắc đó, Đỗ Lôi Ty bỗng hiểu ra.
Thì
ra duyên phận đã sớm an bài trong khoảnh khắc họ gặp nhau.
Giống
như họ đã nói: Không sớm một bước, cũng không muộn một bước, vừa vặn trong ngàn
vạn người, bạn sẽ gặp, người thuộc về bạn, là anh ấy.