Có Cần Lấy Chồng Không?

Chương 35: Ngày kỵ của ông ngoại


Đọc truyện Có Cần Lấy Chồng Không? – Chương 35: Ngày kỵ của ông ngoại

Sáng sớm thứ Bảy, gió nhẹ trời trong.

Đỗ Lôi Ty đi ra
khỏi phòng, tư thế đi có vẻ kỳ quặc.

Thím Ngô vừa hay
đi ngang, thấy Đỗ Lôi Ty liền nhiệt tình chào hỏi: “Thiếu phu nhân, chào buổi
sáng.”

“Chào buổi sáng…”
Đỗ Lôi Ty phều phào trả lời.

“Thiếu phu nhân,
cô không khỏe ở đâu à? Sao trông có vẻ tiều tụy thế?”

Thím Ngô nhìn mặt
đoán ra rồi, Đỗ Lôi Ty bỗng muốn khóc.

Tiều tụy? Không
tiều tụy mới lạ! Tối quá, sau khi sếp tổng lái xe đưa cô về, thái độ cực kỳ dịu
dàng. Cô vốn ngỡ sếp tổng lần này cuối cùng đã thay đổi tính tình, hiểu ra rồi,
sói xám hóa thành bạch mã hoàng tử rồi!

Kết quả…

Sự thực chứng
minh, sói xám chính là sói xám, dịu dàng đến mấy thì cũng vẫn ăn thịt.

Đỗ Lôi Ty bây giờ
chỉ muốn ngâm nga một bài thơ: “Lầu nhỏ tối qua lại gió Đông, chuyện giường vất
vả quay đầu nhìn trăng sáng.” T_T

Ôm eo xuống lầu,
Liêm Tuấn đang ăn sáng, bà Liêm An Na cũng ở đó. Thấy cô đi xuống, Liêm Tuấn
liếc nhìn cô một cái, khóe môi thấp thoáng một nụ cười.

Đỗ Lôi Ty bỗng cảm
thấy lông tơ trên người dựng đứng, những vết đỏ ở cổ đang nóng rực lên, bỏng
rát.

“Mẹ, chào buổi
sáng.” Cô yếu ớt chào hỏi, tự động ngồi xuống cạnh Liêm An Na. Bây giờ so ra
thì bà mẹ chồng chỉ động khẩu không động thủ so với ông chồng không động khẩu
chỉ động thủ, thực sự là… quá tốt! T_T

Bà Liêm An Na xem
ra không để ý gì nhiều, uống một ngụm cà phê rồi hỏi Liêm Tuấn: “Những thứ cần
chuẩn bị đã xong hết chưa?”

Liêm Tuấn không
đáp, nhìn Đỗ Lôi Ty: “Mẹ hỏi cô ấy.”

Đỗ Lôi Ty đang
uống sữa, bất cẩn một cái, suýt nữa thì sặc: “Em… em?” Cô nhìn Liêm Tuấn, rồi
lại nhìn mẹ chồng. Trời ạ, ai bảo cô biết đang xảy ra chuyện gì không?

Bà Liêm An Na cau
mày: “Chắc con không quên hôm nay đi thăm mộ ông ngoại đấy chứ?”

A! Đừng nói, cô
đúng là quên thật!

Đỗ Lôi Ty cười một
cách cực kỳ lúng túng: “Sao… sao lại quên được ạ? Hehe… hehehe…”

Liêm An Na bó tay.

Ăn sáng, chuẩn bị
sơ một chút rồi cả nhà cùng xuất phát đến khu mộ. Cùng đi còn có quản gia Dư,
ông đã làm ở Liêm gia hơn bốn mươi năm, có tình cảm rất sâu nặng với ông ngoại,
nên lần nào đến ngày kỵ của ông ngoại, ông cũng cùng đi với gia đình.

Lúc lên xe, để
tránh nhìn thấy sếp tổng rồi lại nhớ đến cảnh tượng 18+ hôm qua, Đỗ Lôi Ty
giành ngồi đầu tiên trong hàng ghế sau, một lát sau, lão Dư ngồi cạnh cô. Còn
ngồi ở ghế phụ, đương nhiên là mẹ chồng cô rồi!

Thôi cứ xem như để
mẹ con họ trò chuyện nhiều hơn với nhau đi, sếp tổng chắc sẽ không trách cứ cô,
Đỗ Lôi Ty tự an ủi mình một trăm lần ơi là một trăm lần!

Chiếc xe nhanh
chóng khởi động, mục tiêu là phần mộ của ông ngoại nhà họ Liêm ở quê nhà.

Nơi ấy tất nhiên
là quê ngoại của Liêm Tuấn, Đỗ Lôi Ty đã làm dâu bao lâu rồi mà vẫn chưa về quê
sếp tổng thăm bao giờ, trong lòng khó tránh khỏi tò mò.

“Bác Dư ơi, chúng
ta phải bao lâu nữa mới đến được?”

Lão Dư nghĩ ngợi:
“Khoảng bốn tiếng đồng hồ.”

“Xa sao?”

“Phải, ông chủ lớn
lên ở nước ngoài, về sau cải cách mở cửa, ông đưa cả nhà về, đầu tư lập nên
Liêm Thị. Ông chủ nói từ nhỏ đã ở nước ngoài quá lâu, ngay cả quê nhà cũng chưa
về lần nào, nên trước khi lâm chung, ông chủ đặc biệt dặn chúng tôi phải an
tang ở quê nhà, xem như là bù đắp.”

Không ngờ ông
ngoại Liêm lại xem trọng khái niệm “quê nhà” như vậy, hoàn toàn đảo ngược hình
tượng về một ông lão nghiêm túc kỳ quái ban đầu của Đỗ Lôi Ty, thậm chí cô còn
nảy sinh ra một chút tình cảm sùng bái đối với ông ngoại chưa bao giờ được gặp
mặt này nữa.

“Bác Dư ơi, bác
còn biết chuyện gì liên quan tới ông ngoại thì kể cháu nghe.” Nhân cơ hội này,
cô quyết định tìm hiểu một chút về những chuyện liên quan đến Liêm gia từ lão
Dư, dù sao bây giờ cô cũng là một thành viên trong nhà mà!

Quản gia Dư gật
gù, sau đó chìm vào hồi ức: “Thật ra ông chủ là một người rất tốt, tôi nhớ lúc
tôi vừa làm công cho ông chủ là mới hơn hai mươi tuổi, vẫn là một tài xế quèn
thôi. Lúc đó ông chủ đã là một sếp lớn của công ty, nhưng thái độ với những
người làm công chúng tôi lại rất thân thiện, còn nhớ lần đầu lúc tôi mở cửa xe
cho ông chủ, vì quá căng thẳng nên đạp phải chân ông, lúc đó giày da là thứ đồ
rất đắt tiền, tôi đã cứng đờ người ra. Không ngờ ông chủ cũng không hề cau mày,
còn an ủi lại tôi, bảo tôi đừng lo. Một ông chủ tốt như thế, sao lại…” Lão Dư
nói đến đây, khóe mắt đã ướt đẫm.

Quả nhiên những
người lớn tuổi đều thích hoài niệm, Đỗ Lôi Ty không ngờ một câu hỏi vô tình của
cô lại khiến một ông lão hơn sáu mươi khóc như thế, trong lòng có phần áy náy,
cô lấy ra một tờ khăn giấy đưa ra: “Bác đừng buồn, ông ngoại nếu biết bác đau
lòng như thế sẽ không vui đâu.”

Lão Dư chùi khóe
mắt: “Thiếu phu nhân, cô thật sự rất lương thiện, ông chủ nếu còn sống chắc
chắn sẽ rất thích cô đấy.”

Ông ngoại sẽ thích
cô ư?


Đỗ Lôi Ty nhìn sếp
tổng rồi lại nhìn mẹ chồng, sau đó tự dưng nhớ đến ông bố chồng tính tình nóng
nảy hôm qua, trong lòng bỗng thấy bất an quá.

Lão Dư nói thật
nhẹ nhàng, nhưng muốn cả nhà sếp tổng đón nhận cô nào phải chuyện dễ dàng? Đầu
tiên bị mẹ chồng châm biếm mỉa mai, sau đó khó khăn lắm mới khiến mẹ chồng hơi
chấp nhận, lại tư nhiên đắc tội với bố chồng… Lỡ như lần này cô đến thăm mộ ông
ngoại, ông ngoại trên cao kia không vui, cho sét đánh chết cô thì làm sao
đây? (Ông ngoại: Ta chỉ chết sớm thôi chứ không có nghĩa ta là Thiên Lôi
đâu -_-|||)

Do Đỗ Lôi Ty luôn
băn khoăn về hiện trạng tàn khốc rằng sẽ không được cả nhà sếp tổng chấp nhận,
dẫn đến tâm trạng cực kỳ sa sút, cuối cùng lúc xe gần đến nơi, cô đã say xe.

Lần này say xe khổ
đến độ không nói đâu cho hết, chỉ cảm thấy trong đầu như có cả trăm ngàn con
ong mật đang kêu vù vù, dạ dày giống như một chiếc máy giặt tự động đang giặt
với tốc độ rất nhanh, suýt nữa thì nôn mửa.

Nhưng cô lại kiềm
chế được rất giỏi. Đùa à, sếp tổng đang lái chiếc xe Land Rover hôm qua, nếu
nôn bên trong thì phải tốn bao tiền rửa xe đây?

Nói ra thì một
nàng dâu rất tiết kiệm.

Nàng dâu vô cùng
tiết kiệm này đã nhẫn nhịn, chịu đừng đến cùng. Xe vừa mở cửa, Đỗ Lôi Ty đã lao
vọt ra ngoài như mũi tên, dựa vào cột điện bên cạnh, bắt đầu nôn mửa.

Nôn xong hết cả
bữa sáng lẫn bữa tối hôm qua, nôn hết từ bữa tối đến bữa trưa, cuối cùng nôn
đến nỗi chỉ còn lại mật xanh mật vàng, còn vẫn dựa vào cột điện nôn khan. Người
biết chuyện chỉ xem như cô đang say xe, người không biết còn tưởng cô nàng này
đang bị điện giật!

“Thiếu phu nhân,
cháu không sao chứ?” Lão Dư đứng cạnh lo lắng hỏi.

“Không… ụa…” Mới
nói một từ, cô đã bắt đầu nôn, lần này cả dạ dày cũng muốn lộn ra ngoài.

Lúc này Liêm Tuấn
đã đậu xe xong, đang tỏ dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái. Anh đợi Đỗ Lôi Ty nông
xong mới thong thả hỏi: “Còn sống chứ?”

Đỗ Lôi Ty gạt nước
mắt, thều thào: “Dở… sống… dở… chết…”

Liêm Tuấn gật gù:
“Tốt lắm, còn sống.”

T_T Hừ! Sếp tổng,
tại sao anh lại thản nhiên như thế?

Liêm Tuấn bảo:
“Nếu khó chịu thì vào xe nghỉ ngơi một lúc đi.”

Đỗ Lôi Ty vừa nghe
nói đến “xe” là đã lắc đầu như uống phải thuốc lắc, nước mắt lưng tròng – xin
anh, đừng để em đến gần cái phương tiện giao thông khủng bố đó nữa!

“Vậy thì lên núi,
chẳng lẽ em muốn ôm cột điện mãi hay sao?”

Đỗ Lôi Ty nhìn sếp
tổng, lại nhìn cột điện, cuối cùng khóc lóc quay lại: “Em… đi… không… nổi…”

Liêm Tuấn như thở
dài, sau đó bước đến, quỳ xuống trước mặt cô.

“Lên đây.”

Đỗ Lôi Ty ngần
ngại, nghĩ xem rốt cuộc có nên trèo lên không.

“Chẳng lẽ em định
để quản gia Dư lọm khọm cõng em lên núi?”

Đỗ Lôi Ty sững
người, nhanh chóng đổ nhào lên lưng sếp tổng.

Vẫn như lần trước,
rộng rãi, ấm áp, khiến người ta có cảm giác an toàn. Nhưng Đỗ Lôi Ty không có
tâm trí nào nghĩ thế, cô đang phiền muộn! Cô đã nôn mửa đến mức đó rồi, sếp
tổng lại chẳng hề biểu lộ tí thương xót nào, rõ ràng là đang tức giận! Anh giận
cái gì chứ? Còn không phải vì lúc cô lên xe đã cố ý nhường ghế phụ cho mẹ
chồng, không làm theo ý anh hay sao.

Quả nhiên, có thù
không báo không phải sếp tổng!

Đường núi được sửa
chữa rất bằng phẳng, không hề gập ghềnh, nhưng Đỗ Lôi Ty lại gục trên lưng Liêm
Tuấn, tâm trạng nhấp nhô lên xuống hệt chiếc máy kéo, mà tay anh lại cứ đặt lên
mông cô, thật khiến cô bất an.

“Đừng nhúc nhích.”
Liêm Tuấn nói.

Đỗ Lôi Ty dừng
lại, thôi, để sếp tổng sờ thì sờ đi, còn hơn lại bị ném xuống núi. Bây giờ cô
cũng xem như là đang bảo toàn tính mạng, hy sinh nhan sắc vậy!

Phần mộ của ông
ngoại nhà họ Liêm nằm trên núi, nằm riêng biệt một mình, không lớn nhưng rất
yên tĩnh. Sinh thời ông và phu nhân của mình tình cảm rất sâu đậm nên sau khi
qua đời, lão phu nhân còn đặc biệt xây thêm một ngôi nhà nhỏ nữa, định luôn ở
cạnh chồng mình.

Những chuyện này
trước kia Đỗ Lôi Ty không biết, nên khi sếp tổng cõng cô vào trong khu vườn
kiểu Tây, nhìn thấy bà lão người Ý ngồi trên chiếc ghế gỗ đằng, cô đã nghệch
mặt ra.…” Đỗ Lôi Ty e dè hỏi.

“Bà ngoại anh.”

Bà ngoại? Trong
đầu Đỗ Lôi Ty nhanh chóng hiện ra bà nội nhà họ Liêm xem bệnh viện là viện
dưỡng lão, xem phòng bệnh là đài truyền hình để buôn chuyện. Sau đó cô đã cảm
thán: khoảng cách của hai bà lão này đúng là quá lớn.

Bà ngoại chắc đã
hơn tám mươi tuổi, tóc đã bạc trắng, dáng người mập mạp, mặc một chiếc đầm màu
xanh da trời đậm, lại thêm một cặp kính lão, trong tay cầm một cây gậy, đang
cho mèo ăn trong vườn.

“Bà ngoại.” Liêm
Tuấn gọi bà, nói bằng tiếng Trung Quốc.

“Đến rồi sao?”
Giọng bà lão nghe rất dịu dàng, không hề có tí khẩu âm nước ngoài, thậm chí còn
có phương ngữ địa phương nữa. Rõ ràng là ngoài huyết thống ra, bà đã trở thành

một người Trung Quốc chính cống rồi.

“Bà ngoại…” Đỗ Lôi
Ty cũng nhút nhát gọi theo.

Bà lão ngẩn người,
sau đó như hiểu ra gì đó, hơi gật đầu với Đỗ Lôi Ty, nụ cười ấy giống bầu trời
trong xanh Toscana, không nói gì nhưng lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu vô
cùng.

Xem ra gia đình
sếp tổng cũng không phải tất cả đều khó chung sống, Đỗ Lôi Ty nghĩ.

Đúng lúc Đỗ Lôi Ty
đang chìm trong nụ cười hiền hòa của bà ngoại Liêm Tuấn thì bà lão bỗng nói với
anh: “Bố cháu từ sáng sớm đã đến rồi.”

Vừa nói xong, sắc
mặt mỗi người đều có phần lạ lùng, đặc biệt là bà Liêm An Na, thần sắc bà bỗng
sa sầm, trong đôi mắt xưa nay vốn trầm tĩnh bỗng thoáng một nét u buồn khó phát
hiện.

Nhưng sắc diện
thay đổi nhất vẫn là Đỗ Lôi Ty, gương mặt ấy hệt như bị sét đánh, dừng lại ở vẻ
vô cùng khiếp đảm.

Bố của sếp tổng
chẳng phải là bố của Tiêu Doãn? Bố của Tiêu Doãn há chẳng phải là ông chú
nghiêm khắc mà hôm ấy cô lỡ đắc tội? Ông cũng đến sao? Tại sao không ai nói cho
cô biết? Đỗ Lôi Ty bỗng hoảng hốt, vội vàng nhìn sếp tổng nhưng lại thấy anh
đang cúi đầu như suy nghĩ gì đó, sắc mặt khó đoán.

Chính lúc đó,
giọng Tiêu Lễ Thạch đã vẳng ra từ trong nhà: “A Tuấn?” Trong giọng nói như mang
vẻ vui mừng ngạc nhiên.

Đỗ Lôi Ty sững sờ,
vội vàng nhích ra mấy bước núp sau lưng sếp tổng.

Thực ra cô không
cần trốn vì trong mắt Tiêu Lễ Thạch vốn không có cô, chỉ thấy ông sải bước
nhanh ra ngoài, đến trước mắt Liêm Tuấn, trong mắt đong đầy niềm vui, so với
ông chú nghiêm khắc hôm nọ cô thấy như thể hai người hoàn toàn khác.

“Bố đến rồi à!”
Giọng Liêm Tuấn rất bình thản.

“Ừ!” Tiêu Lễ Thạch
có phần xúc động, “Lâu quá không gặp con, vẫn ổn phải không?”

Liêm Tuấn gật đầu:
“Rất ổn.”

Rõ ràng, hai bố
con chào hỏi rất xã giao, khách sáo không có sự phấn khởi, vui mừng của hai cha
con lâu ngày không gặp nhau. Trong sự bình thản của Liêm Tuấn còn thấp thoáng
nét lạnh nhạt.

Tiêu Lễ Thạch hơi
ngượng, nhưng lại nhìn Liêm An Na bên cạnh, giải thích với vẻ hối hận: “Mấy hôm
trước anh ra nước ngoài bàn công việc làm ăn, lúc về mới biết em đã về… Em ở
nước ngoài một mình có quen không?” Thấy Liêm An Na không nói, ông lại bảo,
“Nếu không quen thì về nước sống chứ? Có người chăm sóc thì luôn tốt hơn.”

Ông lại còn quan
tâm có người chăm sóc hay không á? Liêm An Na thoáng cười khổ: “Anh không cần
lo, một mình tôi tự do tự tại, ngược lại còn thấy sống thoải mái hơn.”

Tiêu Lễ Thạch vốn
định gợi mở câu chuyện, ai ngờ bị Liêm An Na một câu nói từ chối thẳng, hơn nữa
trong lời nói còn châm biếm gì đó, nhất thời ông không biết phải nói gì nữa.

Trước mặt con trai
và vợ, Tiêu Lễ Thạch luôn mang một cảm giác mắc nợ họ. Chính vì cảm giác đó mà
khiến ông là người đã lăn lộn thương trường mấy chục năm rồi, khi đứng trước
họ, ông lúc nào cũng trở nên luống cuống.

Đỗ Lôi Ty đứng một
bên quan sát ông đến ngẩn cả người, chắc chắn đó là bố chồng đại nhân mà hôm
qua cô gặp đó sao? Sao khí chất khác nhau quá vậy? Cô nghĩ mãi mà không hiểu
được thì chân bỗng có cảm giác ngưa ngứa, cô cúi xuống, nhìn thấy một vật thể
màu đen lù lù ngay dưới chân mình… đang động đậy!

“Cứu tôi với!”

Đỗ Lôi Ty khiếp
hãi đến nỗi hồn bay phách lạc, túm lấy cánh tay Liêm Tuấn, đeo lên người anh
giống con bạch tuộc!

“Em làm gì thế?
Một con mèo, có cần phải sợ tới mức này không?”

Mèo?

Đỗ Lôi Ty vội cúi
nhìn rõ hơn, phát hiện ra vật thể như quả cầu, bộ lông có hai màu đen trắng. Đó
là con mèo của bà ngoại Liêm Tuấn, do lúc nãy cô suy nghĩ quá chăm chú đến nỗi
con mèo tới bên chân cô lúc nào không hay.

Đỗ Lôi Ty bỗng vô
cùng ngượng ngùng, vội vội vàng vàng trèo xuống khỏi người Liêm Tuấn, quỳ xuống
bế bạn mèo đang khiếp hãi vì tiếng hét của cô, an ủi: “Meo meo ngoan, không sợ
không sợ…”

Con mèo nhỏ vốn
đang run lẩy bẩy giờ càng run bần bật.

Đỗ Lôi Ty hốt
hoảng, thôi xong! Con mèo này không phải là bị cô dọa đến đần luôn đấy chứ?

“Cháu đừng lo,
Kaka chỉ hơi sợ người lạ mà thôi.” Bà ngoại Liêm Tuấn bước đến.

“Nó tên Kaka ạ?”
Đỗ Lôi Ty nhìn con mèo bị cô hù dọa đến chết khiếp, lo lắng hỏi bà, “Sao nó
không có tí phản ứng nào thế ạ? Chắc không có gì xảy ra chứ?” Một ông bố chồng
đã đủ phiền rồi, nếu bất cẩn làm con mèo của bà ngoại đần luôn thì hôm nay cô
đúng là phải xuống dưới đất chơi cờ với ông ngoại mất thôi.

“Không sao, nó là
thế, lát nữa sẽ ổn thôi.” Bà ngoại nói, lấy ra một ít “mao bạc hà”(1), đặt trước mũi Kaka cho nó ngửi. quả nhiên con mèo
khi ngửi thấy mao bạc hà thì như được tiêm kích thích vậy, kêu lên “meo meo”
hai tiếng rồi bắt đầu ngọ nguậy không ngừng trong lòng Đỗ Lôi Ty.

Wow! Con mèo này
đúng là vô tâm vô tính, chỉ mới mấy miếng mao bạc hà thôi đã vui đến mức này
rồi!


Đỗ Lôi Ty đang cảm
thán thì bỗng nghe Liêm Tuấn nói bên tai cô: “Anh thấy con mèo này rất giống
em.”

“Hả?” Đỗ Lôi Ty
nhất thời không hiểu ý của sếp tổng.

“Không có đầu óc
như nhau.”

Đỗ Lôi Ty: -_-|||

“Anh!” Đỗ Lôi Ty
đặt Kaka xuống, nhìn sếp tổng vô cùng oán hận. Chẳng phải lúc lên xe không ngồi
đúng chỗ, có cần chế giễu cô thế không? Làm gì có chồng nào lại so đo tính toán
với vợ mình nhiều như thế? Quá đáng! Quá đáng!

Đỗ Lôi Ty tức tối
nhìn Liêm Tuấn, chuẩn bị xổ toẹt một lo những hành vi ác độc của anh, chưa kịp
nói gì thì đã liếc thấy Tiêu Lễ Thạch đang sa sầm mặt đứng cạnh Liêm Tuấn, tim
“rắc” một tiếng, lạnh buốt.

“Anh sao nào?”
Liêm Tuấn nhướn mày.

Đỗ Lôi Ty e dè
nhìn Tiêu Lễ Thạch, co rúm người sau lưng Liêm Tuấn.

Động tác nhỏ nhặt
ấy của cô khiến Liêm Tuấn chú ý, anh nhìn theo ánh mắt cô, trong lòng đã hiểu
tại sao. Anh cố ý nhích sang bên, để lộ Đỗ Lôi Ty “xuất hiện nguyên hình” trước
Tiêu Lễ Thạch.

“Cô ấy là vợ con.”
Anh thẳng thắn, không chút kiêng dè.

Sếp tổng ơi, có
cần thẳng thừng như thế không? Đỗ Lôi Ty bất giác kêu khổ thầm trong bụng, lén
lút nhìn Tiêu Lễ Thạch, chỉ thấy ông bỗng sững người, sau đó sắc mặt thoắt xanh
thoắt tái, màu sắc vô cùng phong phú.

Không khí bỗng trở
nên vô cùng kỳ dị, Đỗ Lôi Ty cảm thấy bố chồng đại nhân lúc này đã hóa thân
thành ngọn núi lửa chực chờ phun trào, chỉ cần chạm khẽ là sẽ bộc phát ngay.

Thế nhưng cô đã
lầm.

Cô đã xem thường
Tiêu Lễ Thạch, trước mặt đứa con trai quan trọng nhất, ông không bao giờ thất
thố.

“Vào nhà ăn cơm đã
rồi tính.” Tiêu Lễ Thạch tỏ ra bình tĩnh.

Hu… Thì ra sếp
tổng và ông bố là cùng hành tinh, lúc giận dữ không mắng chửi, chỉ phớt lờ! Đỗ
Đỗ đáng thương của chúng ta đã bị bố chồng phớt lờ một cách đẹp đẽ.

Bữa cơm này Đỗ Lôi
Ty thấy rất buồn bực.

Ngoài không khí lạ
lùng ra, quan trọng nhất vẫn là cô rất lúng túng! Tuy hôm qua cô đã kể rõ ngọn
nguồn câu chuyện cho Liêm Tuấn nghe rõ ràng, không sợ anh hiểu lầm gì cả. Nhưng
Tiêu Lễ Thạch dù sao cũng là bố của sếp tổng, hôm qua cô vì Tiêu Doãn mà cãi
lại ông, rõ ràng đã đắc tội rồi. Và theo tính cách ác liệt của gia đình sếp
tổng thì Tiêu Lễ Thạch tuyệt đối sẽ tính sổ với cô. Hiện giờ cô vẫn được yên
thân vì thời cơ chưa tới, thời cơ hễ tới, cô sẽ chết tơi bời!

Quả không sai, ăn
cơm xong, thăm mộ ông ngoại Liêm rồi trở về nơi ở của lão phu nhân, Tiêu Lễ
Thạch đã viện cớ để kéo Liêm Tuấn sang một bên.

Thấy hai người ở
cạnh nhau, thần kinh Đỗ Lôi Ty bỗng căng thẳng lên, bồng bột chỉ muốn chạy đến
nghe trộm. Ai ngờ lại bị bà Liêm An Na gọi lại.

“Con đến đây giúp
mẹ chuyển hành lý lên lầu trên.”

Mẹ chồng đại nhân
đã mở lời thì Đỗ Lôi Ty không tiện từ chối, đành lơ đãng mang hành lý lên lầu.
Do cô cứ nghĩ đến chuyện Tiêu Lễ Thạch sẽ nói gì với sếp tổng, không chú ý bậc
thang dưới chân, bất cẩn bước hụt, suýt nữa là ngã nhào.

“Cẩn thận!” Liêm
An Na vội đỡ lấy cô.

Đỗ Lôi Ty ngượng
ngùng sờ sờ gáy, cười ngô nghê: “Con không nhìn rõ…”

Cô ngố này, đúng
là ngố kinh khủng, tâm trạng gì cũng để người ta thấy hết. Bà Liêm An Na bó tay
nhưng cũng cảm thấy cô con dâu này có phần đáng yêu.

“Con yên tâm, họ
đều không phải người dễ bị người khác làm ảnh hưởng.”

Đỗ Lôi Ty ngẩn
ngơ, mẹ chồng lần đầu chủ động an ủi cô khiến cô thấy thực ra bà mẹ chồng mặt
lạnh này không hề đáng sợ như trong tưởng tượng, liền bặm gan hỏi: “Bố… rốt
cuộc là người thế nào ạ?”

Vẻ mặt Liêm An
Naông cứng lại, rồi chìm vào trong suy nghĩ.

Đỗ Lôi Ty thầm kêu
không ổn rồi, sao cô có thể nhắc đến chồng cũ của một người phụ nữ trước mặt
người ấy chứ? Đặc biệt là người phụ nữ đó còn là người có lòng tự tôn cực cao.
Cô lập tức hối hận, chuẩn bị đánh trống lảng thì Liêm An Na bỗng mở miệng.

“Ông ấy à…” Bà cay
đắng mấp máy môi, “Ông ấy là người đàn ông mạnh mẽ, có lúc mẹ cảm thấy A Tuấn
rất giống ông ấy.”

“Ha ha, hổ phụ
sinh hổ tử mà!” Thực ra Đỗ Lôi Ty đang gật mạnh đầu trong lòng, hai cha con đều
là nhà tư bản, đắc tội với họ tuyệt đối sẽ không có quả ngọt mà ăn.

“Hổ phụ?” Liêm An
Na khựng lại, “Cũng đúng… Chỉ có điều ông ấy thực sự quá hiếu thắng, đến mức cả
chuyện hôn nhân mà cũng phải do mẹ lên tiếng trước.”

Không ngờ mẹ chồng
lại nhắc đến chuyện này, Đỗ Lôi Ty thẫn người nghệch cả mặt.

Liêm An Na cười
khổ: “Thực ra mẹ không có tư cách nói ông ấy như thế, vì mẹ cũng rất hiếu
thắng, nên mẹ đã chọn trước khi ông ấy đề nghị ly hôn thì đưa giấy ly hôn ra
trước…”

“Thực ra, mẹ vẫn
còn yêu bố đúng không?”

“Yêu?” Liêm An Na
khựng lại, “Có lẽ, thực ra bao năm rồi, mẹ không còn biết rốt cuộc thế nào mới
gọi là yêu.” Năm ấy bà vì yêu ông nên mới đề nghị ly hôn, đã hơn hai mươi năm,
cảm giác ấy dần phai nhòa, thứ không xóa đi được chính là nỗi đau lưu lại trong
tim.

“Vậy mẹ có từng
nghĩ rằng, chưa biết chừng ông ấy đối với mẹ… chuyện đó…” Đỗ Lôi Ty nhất thời
không biết diễn tả thế nào.

“Tình cũ chưa
phai?” Liêm An Na tiếp lời cô.

Đỗ Lôi Ty hơi
ngượng: “Ý con là, năm ấy liệu có phải vì bố mẹ chưa trò chuyện rõ với nhau,
xảy ra hiểu lầm gì đó…”

“Hiểu lầm? Có thể,
nhưng đã không còn quan trọng nữa, bố mẹ… không thể ở bên nhau đâu.”

“Tại sao ạ?” Đỗ

Lôi Ty không nén được hỏi, “Mẹ không quên được bố có nghĩa là vẫn còn yêu bố!
Yêu thì vì sao không chọn ở bên bố?”

Thấy vẻ mặt cô
nghi ngờ, Liêm An Na cuối cùng cũng hiểu cuộc hôn nhân của con trai với cuộc
hôn nhân năm xưa của bà rốt cuộc khác nhau chỗ nào, có lẽ đơn giản một chút,
ngược lại còn là chuyện đáng vui mừng hơn.

Bà lắc đầu, nói
gọn: “Trên thế gian này luôn có những người, những chuyện mà chúng ta phải bỏ
lỡ.”

Câu nói của Liêm
An Na như một viên đạn ném vào trong mặt hồ nước trái tim của Đỗ Lôi Ty. Cô
bỗng nhớ đến sự gặp gỡ kỳ diệu của cô và Liêm Tuấn, đến nay vẫn rất khó tin,
nếu nói trên thế gian này luôn có những người sẽ bỏ lỡ, vậy họ liệu có…

Hôm ấy trên đường
về nhà, do Liêm An Na và quản gia Dư đều ở lại quê một thời gian với lão phu
nhân nên trong xe chỉ còn lại hai người họ.

Đỗ Lôi Ty ngồi ở
ghế phụ, nhớ lại câu nói ban nãy của mẹ chồng, lại nhớ dến thái độ của Tiêu Lễ
Thạch với cô, bất giác thấy bất an trong lòng.

Thấy cô hồn phách
để trên mây, Liêm Tuấn đang lái xe cũng phải hỏi: “Sao vậy? Lại say xe à?”

Đỗ Lôi Ty giật
mình, vội vã lắc đầu: “Không, lúc nãy em đã uống thuốc chống say xe rồi.”

“Ừ, vậy em một
giấc đi, tỉnh dậy là đến nơi.”

“Ồ…” Đỗ Lôi Ty
nhắm mắt lại, một lúc sau, cô lại bất an và mở mắt ra. Không được, cô không
nhịn nổi nữa, nhất định phải hỏi!

“Lúc nãy bố tìm
anh… nói gì thế?”

Quả nhiên cô không
kìm được rồi, Liêm Tuấn sắc mặt bình thản: “Không có gì.”

Đỗ Lôi Ty thở
phào.

“Nhưng ông có nhắc
đến chuyện gặp em hôm qua.”

Đỗ Lôi Ty chưa kịp
thở phào xong thì lại thấy muốn nghẹn: “Bố… bố có giận em không?”

“Cũng không đến
nỗi.”

Đỗ Lôi Ty đang
phập phồng cuối cùng cũng nhẹ nhõm ra.

“Ông bảo anh rằng
em và Tiêu Doãn công khai tình cảm với nhau ở nơi công cộng.”

Lại thót tim, lần
này Đỗ Lôi Ty đã sặc.

“Khụ khụ…” Cô ầng
ậng nước mắt, ai oán nhìn Liêm Tuấn: Sếp tổng, anh không thể nói hết một lần
hay sao? Cứ cà giật thế này sẽ chết người đó!”

“Sao? Lúng túng
à?” Liêm Tuấn hỏi.

“Làm gì có? Là anh
ta cứ theo sau em không chịu đi đấy chứ, em không…”

“Không níu kéo anh
ta?”

“… Có níu một tí,
nhưng là em bị ép!” Đỗ Lôi Ty thề thốt.

“Em thừa nhận rồi
à?”

Đỗ Lôi Ty choáng
muốn chết: “Điều đó không quan trọng, quan trọng em không tự nguyện mà!” Sếp
tổng à, anh không thể không phân rõ thị phi được!

“Đỗ Đỗ.” Liêm Tuấn
nhìn thẳng phía trước, chậm rãi nói, “Kiến không đục trứng không có lỗ.”

“…”

Khoảng giây sau,
Đỗ Lôi Ty mới thì thầm một câu kinh thiên động địa thần sầu quỷ khốc: “Thì ra
là vì em có lỗ nên anh mới đục em…”

Xe bỗng thắng gấp,
dừng lại ven đường.

Không ngờ sếp tổng
lại phản ứng ghê thế, Đỗ Lôi Ty giật bắn mình: “Anh đừng nhìn em thế… Em chỉ
theo lối tư duy của anh… nói thử thôi mà…” Huhuhu, cho phép anh nói người ta là
trứng thối, mà lại không cho người ta bảo anh là kiến hôi à!

“Lúc anh nhặt em
về, tưởng em là một củ khoai tây.”

“Hả?” Đỗ Lôi Ty
nghệch mặt ra.

“Chẳng ngờ củ
khoai tây này lại là trứng gà ngụy trang.”

“…”

“Anh nghĩ cần
thiết phải giữ em lại, để tránh em có cơ hội là lại mời gọi lũ kiến.”

“…”

“Từ ngày mai, em
đến công ty làm việc.”

“Gì cơ?” Đỗ Lôi Ty
cuối cùng cũng hơi tỉnh ra.

“Cô tiếp tân ở
công ty vừa nghỉ việc rồi.”

“Em không muốn
đi.”

Liêm Tuấn nheo
mắt, hừ một tiếng bằng giọng mũi: “Hử?”

Đỗ Lôi Ty thoắt
chốc mất cả khí thế: “Em… ý em là… tiếp tân thì cao quá…”

Anh biết ý gật
đầu: “Em muốn khiêm tốn cũng được, anh còn thiếu một trợ lý…”

“… Em vẫn nên làm
tiếp tân thì hơn.”

Thấy vẻ mặt thỏa
mãn của sếp tổng, cuối cùng Đỗ Lôi Ty đã hiểu ra thế nào là tự tạo nghiệt thì
không thể sống. Lần này, quả trứng ngụy trang khoai tây, đã hoàn toàn mất cơ
hội mời gọi kiến hôi rồi!

_______________________________________

(1) Mao bạc hà: Một loài thực vật có tên tiếng Anh là
nepeta cataria, là một ài thực vật sinh trưởng ở châu Âu, Tây Nam Á, Trung Á,
hoa có màu xanh, lá hình răng cưa, khi ngửi có mùi vị thanh mát. Khi phơi khô
rồi xé ra cho vào trong đồ chơi của mèo, bạn sẽ thấy nó như phát điên lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.