Đọc truyện Có Cần Lấy Chồng Không? – Chương 32: Ăn cướp
Tối
ấy, Đỗ Lôi Ty nằm mơ, trong mơ cô hóa thân thành Công chúa Anh trong “Kỳ nghỉ ở
Roma”, ở cùng Joe Bradley, cưỡi vespa tung hoành đầu đường cuối phố ở Roma,
cùng uống cà-phê, cùng ăn kem, cùng chậm rãi khiêu vũ bên bờ sông…
Trong
tiếng nhạc kỳ diệu, Ann dựa vào lòng chàng Bradley lịch lãm, lồng ngực anh
rộng, vững chãi, ấm áp, có cảm giác an toàn.
Bradley
nói với cô: “Anh yêu em, Ann!”
Ann
phiên bản Đỗ Lôi Ty: “Ôi, em cũng yêu anh, Bradley!”
Mắt
cô hoa lên, đến khi nhìn kỹ thì gương mặt đẹp trai của Bradley đã biến thành
gương mặt lạnh lùng của sếp tổng, hai mắt nhìn cô chằm chằm, gầm lên: “Đỗ Lôi
Ty, em dám ngoại tình lén lút sau lưng tôi!”
“Á!
Em không dám nữa, em không dám nữa, em không bao giờ làm thế nữa!”
Sau
đó Đỗ Lôi Ty kinh hoàng thức giấc, khi nhận ra chỉ là một giấc mơ, cô thở phào
nhẹ nhõm: “Phù… cũng may chỉ là mơ!”
“Mơ
gì thế?quen thuộc vang lên, lần này rất chân thực.
Đỗ
Lôi Ty vội vàng ngồi dậy, nhìn thẳng vào Liêm Tuấn đang ngồi trên sofa đối diện
giường cô.
Anh
mặc bộ áo ngủ màu xám nhạt, phía eo thắt dây hờ, lộ ra một mảng xuân sắc quyến
rũ trước ngực, ánh mắt nóng bỏng, trên tay còn cầm một ly rượu vang, ngón tay
thon dài thêm chiếc ly thủy tinh óng ánh, dịch thể màu đỏ đậm sóng sánh trong
đó khiến Đỗ Lôi Ty nghĩ ngay đến một từ – ngon mắt ăn ngay!
Đỗ
Lôi Ty nuốt nước bọt, trong lòng có cảm giác lúng túng như đang ăn trộm, bất
giác dời ánh mắt sang bên cạnh.
Động
tác nhỏ vô thức này của cô, Liêm Tuấn thấy hết, anh chậm rãi đứng lên, tiến đến
chỗ cô.
Đỗ
Lôi Ty cảm nhận rõ bên giường lún xuống, đến khi cô quay lại, Liêm Tuấn đã ngồi
cạnh cô, vẻ mặt bình thản.
“Làm…
làm gì thế?” Cô mới buột miệng hỏi đã hối hận, hôm qua cô đã quyết định mặc kệ
cái tên chủ nghĩa gia trưởng, cuồng yêu bản thân rồi, sao bị không khí này làm
cho sợ hãi đến độ cuống quýt lên? Không được, cô phải cố thủ, giữ vững thành
trì!
Thế
là, Đỗ Lôi Ty hừ mũi một tiếng, quay đi không nói gì.
Liêm
Tuấn cũng không giận, chỉ đưa tay xoay mặt cô lại, dịu giọng: “Sao vậy?”
Sao
cái đầu anh! Trong lòng anh biết rõ nhất! Làm gì có kiểu lừa hôn người khác
trắng trợn như vậy? Lừa hôn thì thôi, mà lại còn không chịu xin lỗi, kéo tay
người ta lại nhét nhẫn vào là xong chắc? Hừ! Là một cô gái mới của thế kỷ 21,
nhất định phải kiên trì vững chắc, quyết không thỏa hiệp
“Tối
qua làm đau em hả?”
Thành
trì cố thủ chưa bao lâu, “ầm” một tiếng sụp đổ, mặt Đỗ Lôi Ty đỏ bừng, chỉ thấy
dấu đỏ trên cổ như nóng bỏng, trong đầu bỗng xuất hiện cảnh tượng cấm trẻ em
dưới 18…
Huhuhu,
sếp tổng tuyệt đối là một tên lưu manh!
Thấy
sắc mặt cô thoắt xanh thoắt tái, quá thú vị, dục vọng mới thoái trào nay lại
tăng lên, anh đưa ly rượu trong tay lên uống một ngụm, sau đó áp môi vào môi
cô.
Mùi
rượu thơm xộc thẳng vào mũi, hai mắt Đỗ Lôi Ty trợn tròn.
Anh…
anh… anh lại mớm rượu bằng miệng cho cô! Trời xanh ơi, đất dày ơi, hãy để ngụm
rượu làm cô sặc chết cho rồi!
Rất
bất hạnh là, nụ hôn tràn ngập mùi rượu ấy chỉ say mà không chết được, nên sau
khi ai đó bị cưỡng ép uống hết một ngụm rượu, gò má đã có màu đậm hơn cả rượu
trong ly, hồng nhuận, căng tròn, khiến người ta chỉ muốn ăn sạch sẽ. Nhưng Liêm
Tuấn vẫn kìm chế, có một số việc phải hôm nay làm mới được, còn về chuyện khác,
dù sao cả đời vẫn còn đủ thời gian để từ từ làm…
“Đứng
lên.” Anh nói.
Đỗ
Lôi Ty lúc này đang ở trạng thái hồn lìa khỏi xác, mơ mơ màng màng “ừm” một
tiếng.
“Nhanh
lên, thay quần áo.”
“Ưm…”
“Đỗ
Đỗ, có phải em muốn anh thay giúp em?” Khóe môi anh thoáng nụ cười, ánh mắt đùa
bỡn như không háo sắc.
Sếp
tổng… anh chỉ biết giở trò lưu manh! T_T
Thay
quần áo xong. (Gì cơ? Các bạn hỏi quần áo Đỗ Đỗ là ai thay à? Ngốc! Thấy mặt cô
nàng là biết rồi còn hỏi!)
“Chúng
ta đi đâu đây?” Đỗ Lôi Ty đỏ mặt, đã mất đi khí thế lúc nãy.
Liêm
Tuấn tỏ ra bí ẩn: “Đi rồi sẽ biết.”
Sau
đó, anh dẫn cô ra khỏi khách sạn, đi ăn sáng ở một quán cà-phê lộ thiên.
Sếp
tổng từ bao giờ cũng trở nên bình dân rồi? Đỗ Lôi Ty lảm nhảm trong bụng, ánh
mắt tò mò nhìn xung quanh, khi thấy một kiến trúc hình tam giác và hình tròn
độc đáo, cô sững sờ.
Đền
Vạn Thần?
Vậy
quán cà-phê này chính là nơi hai nhân vật chính trong “Kỳ nghỉ ở Roma” ngồi
uống cà-phê rồi? Trong tích tắc, cô bỗng có cảm giác hòa nhập vào thời đó, như
thể bản thân thực sự đang ở trên đường phố Roma vào thập niên năm mươi, bên
cạnh chiếc bàn mà Ann và Bradley đã từng ngồi, uống một ly cà-phê thơm nồng…
Sau
Đền Vạn Thần là quảng trường Tây Ban Nha nổi tiếng, đôi nam nữ chính trong phim
từng ngồi trên bậc tam cấp và ăn kem
“Anh
có chút việc, em đứng đây một lát.” Liêm Tuấn nói.
Đỗ
Lôi Ty gật đầu, lẩm bẩm làu bàu: “Đi vệ sinh thì đi chứ, viện cớ cái gì? Người
giàu có đúng là quá sỉ diện, sợ đi vệ sinh nhiều, người ta sẽ hiểu lầm là anh
có vấn đề về đường tiết niệu… (Đỗ
Đỗ, suy nghĩ của cô có phải là quá thô tục không?)
Đúng
lúc Đỗ Lôi Ty nghiên cứu đến đường tiết niệu của sếp tổng bằng lối nghĩ vô cùng
nhanh nhẹn và thô tục, anh đã trở lại, trong tay có thêm một cây kem.
Đỗ
Lôi Ty nhìn cây kem, mắt đứng tròng, cùng lúc đó cô cũng muộn màng nhận ra
rằng, hành trình lần này của họ… y hệt trong phim!
“Trạm
tiếp theo chắc là đi đấu trường La Mã?” Đỗ Lôi Ty hỏi.
Liêm
Tuấn gật đầu: “Đúng.”
“Vậy
tiếp theo nữa chẳng lẽ là Hồ Ước Nguyện?”
“Đoán
đúng rồi.”
Đoán
cái đầu ấy! Rõ ràng là y hệt tuyến đường trong phim mà! Sếp tổng cố ý, chắc
chắn là đã có âm mưu từ lâu rồi! Mục đích chính là để fan cuồng của “Kỳ nghỉ ở
Roma” là cô phải cảm động, mà ghê gớm hơn là cô đã cảm động thật!
Huhuhu…
sếp tổng ơi, anh quả nhiên không phải người lãng mạn, mà khi anh lãng mạn thì
đúng không phải người
Và
thế là, cuối cùng bạn Đỗ Lôi Ty dưới sự công kích lãng mạn dồn dập của sếp
tổng, đã vứt đi thành trì không lấy gì làm kiên cố lắm, quyết định lao vào vòng
tay của sếp tổng!
Lừa
hôn cút đi, lừa thì lừa chứ, bà đây thích được lừa đấy! (Đỗ Đỗ, cô đúng là người không có nguyên tắc
nhất mà tôi từng biết…)
Từ
đấu trường La Mã đến Hồ Ước Nguyện, từ Hồ Ước Nguyện đến Cổng Chân Lý, từ Cổng
Chân Lý đến sông Tiber, lộ trình ngày hôm nay hoàn toàn giống hệt trong phim,
thỏa mãn niềm mong mỏi muốn được làm Audrey Hepburn phiên bản Trung Quốc, sự
sắp xếp của sếp tổng đúng là vô địch!
Cuối
cuộc hành trình hôm đó, họ thả bộ trên bậc đá bên sông Tiber lúc hoàng hôn đang
buông xuống, Đỗ Lôi Ty có một cảm giác thật mãn nguyện, cảm giác ấy chưa bao
giờ có khi ở Venice và Florence.
Cô
nhìn ra mặt nước bình lặng, tuy ở đây đã không còn vũ hội trên thuyền, tuy nước
sông không trong sạch như trong tưởng tượng, tuy thành phố Roma này cũ kĩ hơn
nhiều so với suy nghĩ của cô… thế nhưng, khi thả bước ở đây, dùng trái tim cảm
nhận mùi vị của nó, cô mới lãnh ngộ được một Roma thật sự, và sức hấp dẫn cực
lớn được ẩn giấu sâu trong nó.
Và
tất cả của tất cả những điều này, đều do anh mang đến cho cô.
Nghĩ
đến đó, cô bất giác dựa người vào anh.
“Lạnh
à?” Liêm Tuấn hỏi.
Đỗ
Lôi Ty lắc đầu,
“Nếu
mệt thì chúng mình về nghỉ sớm.”
“Em
vẫn muốn ở thêm một lát.”
“Ừ.”
Thực
ra hành trình dày đặc cả ngày hôm nay đã khiến cô mệt thật sự, nhưng cô vẫn
muốn ngồi cạnh anh, cho dù là chỉ thêm một giây cũng được.
Đỗ
Lôi Ty vươn vai, muốn tỉnh táo hơn một tý, nhưng tay vừa đưa ra thì cảm giác
ngón tay bị ai đó kéo mạnh, đến khi cô nhanh chóng rụt tay lại, cô đã đần ra.
Nhẫn
đâu?
Không
đúng! Chiếc nhẫn trị giá hai triệu tệ đâu?
Điều
đó khiến Đỗ Lôi Ty nhớ đến một câu chuyện cười đã từng nghe: khi ngồi máy bay
bay đến châu Âu, bạn nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu nhìn thấy một ngọn tháp đỉnh
nhọn, đó chính là Paris; nếu nhìn thấy sương mù dày đặc, thế thì bạn đã đến
London; còn nếu đưa tay ra ngoài, đồng hồ mất tiêu, thế thì chúc mừng, bạn đến
Roma rồi!
Nếu
bạn đưa tay ra trên đường phố Roma, phát hiện nhẫn đã biến mất, vậy chúc mừng
bạn, bị cướp rồi!
Quả
nhiên, ven sông không xa họ là bao, một bóng người màu đen đang chạy như điên.
Cướp!
Đỗ
Lôi Ty phản ứng kịp với tốc độ nhất, sau đó vụt đuổi theo. Đùa à, đó là hai
triệu tệ đấy! Cho dù bị cướp cũng không thể bán rẻ cho bọn nước ngoài được! Đó
là tổn thất của nước chúng tôi, của nhân dân chúng tôi!
Dưới
kích thích cực lớn, Đỗ Lôi Ty chạy cực kỳ nhanh, thoáng chốc đã đuổi kịp tên
cướp kia, liều mạng túm chặt áo hắn.
Nên
mới nói, thời buổi này làm nghề gì cũng khó, chẳng hạn tên cướp kia, nhắm chuẩn
mục tiêu cả ngày trời, ngay cả một bữa cơm no cũng chưa ăn được, vất vả lắm mới
cướp được nhưng lại bất hạnh phát hiện ra thể lực mình quá kém, ngay cả một phụ
nữ cũng không chạy vượt nổi cô ta, còn bị túm chặt lấy nữa.
Vậy
thì một kẻ cướp như hắn làm sao chịu đựng nổi? Đột nhiên bản tính hung dữ bộc
lộ, hươ tay vung thẳng về phía mặt Đỗ Lôi Ty.
Mặt
thì chưa kịp chạm đến, mà một tay đã bị túm lấy, kéo mạnh hắn ta về phía sau,
sau đó một cước tay trái rất đẹp đánh cho tên cướp máu mũi chảy ròng ròng!
Xem
ra đụng phải con nhà võ rồi!
Tên
cướp bỗng thẹn quá hóa giận, gầm một tiếng rồi lao về phía Liêm Tuấn, hai người
vật lộn với nhau!
Đỗ
Lôi Ty nhìn hai người vật nhau mà sợ khiếp đảm. Lúc nãy cô chỉ phản xạ theo bản
năng thôi, hoàn toàn không nghĩ đến sự phản công của đối phương. Nếu không vì
sếp tổng kịp thời chạy đến ngăn cản, chắc bây giờ cô đã bị đánh bò lăn bò càng
rồi.
Đỗ
Lôi Ty cuống quýt, muốn giúp đỡ nhưng khổ nỗi hai người đang vật nhau kia, căn
bản không thể ra tay được, đành đứng một bên sợ hãi.
hét
lên một tiếng.
Tiếng
hét đó lại khiến Liêm Tuấn phân tán sự chú ý, anh vừa phân tâm thì tên cướp đã
đánh lại một đòn, loạng choạng lùi ra sau mấy bước.
Tên
cướp khó khăn lắm mới được nước, dương dương tự đắc hẳn, nhìn đi! Lão đây ăn
cướp cũng không dễ bắt nạt nhé! Đừng coi thường!
Nói
thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, bỗng có một bóng người lao vụt đến, cào vào
mắt hắn, sau đó bàn chân bị ai đó đạp mạnh lên, cuối cùng hạ bộ bị đá một cước,
sau một cơn đau tê buốt, hắn đã ngã lăn ra đất co rúm như một con tôm.
Lại
thấy nữ anh hùng Đỗ Lôi Ty của chúng ta, đang cầm túi xách, liều mạng đập lên
đầu tên cướp: “Cho mày đánh chồng tao! Mày dám cướp nhẫn của tao! Đánh chết
mày! Đánh chết mày… hổ mà không ra oai mày còn tưởng tao là Hello Kitty chắc?
Hello Kitty cũng không thể để mày bắt nạt nhá…”
Trầm
tĩnh như Liêm Tuấn mà còn ngẩn người, cứ tưởng người anh cưới không phải vợ mà
là Ultraman, lúc quan trọng cũng biến thành quái vật!
Bên
này Đỗ Lôi Ty chưa hả giận, tiếp tục cầm túi đánh tên cướp. Không thể không
khen ngợi rằng túi sếp tổng mua chất lượng quá tốt, tên cướp bị đánh kêu oai
oái, mà túi thì vẫn không hề hấn gì.
“Đừng
tưởng người Trung Quốc bọn tao dễ bắt nạt, con mèo ba chân như mày cũng dám đi
cướp , chẳng có tí kỹ thuật nào! Dám đánh chồng tao, tao đánh chết mày, đánh
chết mày…”
“Đỗ
Đỗ.” Liêm Tuấn gọi cô.
n,
em chưa đánh đủ mà!”
“Đỗ
Đỗ!” Giọng cao lên vài phần.
Đỗ
Lôi Ty ngừng lại, vừa ngẩng lên, cô đã ú ớ.
Đây…
đã diễn đến màn nào rồi?
Chỉ
thấy xung quanh đang vắng lặng bỗng có thêm bốn, năm người nữa, bọn chúng dần
dần vây quanh họ, hình thành thế bao vây mèo săn chuột, trên tay bọn chúng đều
có gậy gộc, thậm chí có một tên mặc áo thể thao màu xám còn cầm một con dao dài
hơn ba mươi centimet, lưỡi dao sáng lóe dưới ánh đèn, lạnh đến mức người ta nổi
da gà.
Cuối
cùng Đỗ Lôi Ty đã biết sợ, nuốt nước bọt, bất giác dựa sát vào Liêm Tuấn.
“Đừng
sợ.” Liêm Tuấn dặn nhỏ, giọng nói có phần khô khan.
“Vâng.”
Đỗ Lôi Ty đáp, nắm chặt tay anh, hơi run run.
Anh
nắm chặt tay cô, ra hiệu cô bình tĩnh lại.
Bên
kia có năm người, trong tay tên nào cũng có vũ khí, ánh mắt hung dữ lóe lên
dưới ánh đèn vàng vọt, tiến lại dần dần giống hệt một đàn sói đói. Sự đối chọi
này quá đáng sợ, dường như chỉ trong tích tắc nhưng lại không biết rốt cuộc là
từ khi nào, mỗi một giây chờ đợi đều là cực hình.
Đỗ
Lôi Ty nhìn Liêm Tuấn, đôi mắt sáng như chim ưng của anh rất lạnh lẽo, chỉ duy
bàn tay nắm chặt lấy tay cô, truyền đến hơi ấm, ấm đến tận trái tim khiến cô
lại có thêm mấy>
Bỗng
dưng tên cướp bị Đỗ Lôi Ty đánh lăn ra đất tỉnh lại, bla bla hét một tràng dài.
Âm thanh sắc nhọn phá vỡ sự yên tĩnh, đàn “sói” bao quanh họ cuối cùng đã hành
động.
Tên
mặc áo xám cầm đầu hươ con dao trong tay, mấy tên cầm gậy cũng tiến sát lại, có
tên vung gậy lên, đánh về phía họ.
“Cẩn
thận!” Liêm Tuấn nhanh chóng chắn trước mặt Đỗ Lôi Ty, sau đó nhanh nhẹn xoay
người, không hề nương tình cho tên kia một đấm.
Cú
đấm rất mạnh, hắn đau quá nằm lăn ra đất, cây gậy trong tay rơi xuống một bên.
Đòn
ấy hẳn nhiên đã chọc giận bọn chúng, mấy tên còn lại nhanh chóng lao đến Liêm
Tuấn, tuy thân thủ anh tốt nhưng bên kia là ba tên lực lưỡng có vũ khí, sau vài
lần đánh trả, anh dần dần lực bất tòng tâm. Làm sao một người có thể đối phó
với năm sáu tên côn đồ như vậy?
Nhân
lúc Liêm Tuấn sơ hở không phòng bị, một tên đã quất lên lưng anh một gậy, sau
đó một tên khác xông đến, nhắm thẳng vào đầu gối anh quất thêm một gậy nữa, âm
thanh rất nặng nề, giống như muốn làm xương anh vỡ tan.
Đầu
óc Đỗ Lôi Ty như nổ tung, lúc nhìn lại, Liêm Tuấn đã gục xuống đất.
“Chồng
ơi!”
Máu
cô như trào lên tim, không nghĩ gì mà nhặt lấy cây gậy rơi trên đất, nhắm thẳng
vào gáy tên “lông dài” đã đánh Liêm Tuấn, đập mạnh. “Lông dài” ấy không ngờ phụ
nữ lên cơn điên còn mạnh hơn đàn ông, bất thần bị đánh nên ngã lăn
Đòn
này cũng thành công chuyển hướng chú ý của bọn chúng.
“Fuck!”
Không
biết tên nào chửi một câu, sau đó những tên khác cũng vây lấy Đỗ Lôi Ty, trong
đó cũng gồm cả tên mặc áo xám cầm dao.
Rõ
ràng hắn là tên đầu sỏ, chỉ thấy hắn đưa mắt ra hiệu, sau đó không biết nói gì
mà mấy tên kia đều dừng lại. Rồi hắn cầm dao lừ lừ tiến lại chỗ cô, con dao ánh
lên ánh sáng bạc lấp lóe.
Đỗ
Lôi Ty hoa mắt bởi thứ ánh sáng đó, trong lòng bỗng bình tĩnh lại, cô vừa dần
dần lùi xuống chỗ Liêm Tuấn gục ngã, vừa quay sang nhìn vết thương của anh. Anh
nằm trên đất, không có phản ứng gì.
Tim
bỗng co thắt lại, nỗi sợ hãi chưa từng có bao trùm lấy cô. Cô không sợ chết,
nhưng cô sợ anh có chuyện. Nếu sếp tổng có việc gì thì… đó là điều cô không thể
chịu đựng nhất!
Đúng
lúc ấy, mấy tên côn đồ kia đã vây quanh, bao chặt lấy họ, tên mặc áo xám cầm
dao tiến sát lại, cô không thể lùi nữa.
Ánh
dao sáng lóa mắt, trong mắt tên ấy toàn nụ cười khinh bỉ, sau đó lưỡi dao nhắm
trúng cô, từ từ giơ lên cao.
Đỗ
Lôi Ty nhắm mắt lại.
Bỗng
nhiên, cô rơi vào vòng tay ấm áp của ai kia. Đỗ lôi Ty vội mở mắt, nhìn vào đôi
mắt đen sâu thẳm của Liêm Tuấn. Không biết anh đã đứng dậy từ bao giờ, đang ôm
chặt lấy cô, khóe môi vẫn còn rịn máu, ánh mắt bình thản có vẻ cương quyết.
“Ngốc,
anh sẽ mãi mãi che chắn cho em.”
Ngọn
dao phía sau vung lên, rơi xuống, nước mắt đã tuôn trào.
Anh
mới là ngốc! Em không cần anh che chắn cho em, em muốn nắm tay anh đi suốt cuộc
đời!
“Đoàng…”
Một
tiếng súng vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm, sau đó là âm thanh kim
loại rơi xuống đất, rồi tiếng bước chân dồn dập, tiếng còi cảnh sát, tiếng kêu
thảm thiết của bọn cướp, hỗn loạn đan xen vào nhau.
Một
vở náo kịch sinh tử chỉ cách nhau một lằn ranh, cuối cùng đã kết thúc với sự có
mặt kịp thời của cảnh sát.
Thế
mới bảo, trong phim luôn xuất hiện cảnh sát khi sự việc đã kết thúc, đều là sự
ngộ nhận sai lầm cho quần chúng, thực tế thì trong vấn đề đối phó với bọn cướp,
thực sự thì cảnh sát vẫn đáng tin cậy hơn.
Sau
đó những việc tiếp theo đều trở thành công thức hóa, bọn xấu bị bắt, người tốt
đến Cục cảnh sát khai nhận, cảnh sát xí xa xí xổ bằng một giọng nặng khẩu âm để
hỏi một đống câu hỏi, Liêm Tuấn đều trả lời hết, còn Đỗ Lôi Ty… chẳng hiểu một
câu nào!
Nhưng
cô cũng chẳng rảnh rỗi, nhân lúc chỉ điểm bắt tội phạm, cô hậm hực đá cho tên
áo xám một cước.
Nhớ
đấy, người Trung Quốc bọn tao không dễ bắt nạt đâu!
Lấy
khẩu cung xong ra khỏi cục cảnh sát thì đã là sáng sớm hôm sau.
“Anh
sao rồi? Có cần đến bệnh viện khám không?” Đỗ Lôi Ty lo lắng nắm lấy vai Liêm
Tuấn, quan sát kỹ. Khóe môi bầm xanh, nhưng trông rất đàn ông, đầu tóc hơi rối,
nhưng như thế cũng rất phong cách, còn về áo… rớt mấy nút áo thực sự rất gợi
cảm! ╮(╯▽╰)╭
(Này này, rốt cuộc cô đang xem xét vết thương hay đang
xem tướng bằng cặp mắt háo sắc thế?)
“Em
chảy nước miếng kìa.” Liêm Tuấn nhắc rất kịp lúc.
“Làm…
làm gì có! Anh nhìn nhầm rồi!” Đỗ Lôi Ty vội lau mép, lau xong lại đỏ mặt lườm
sếp tổng.
Anh
đang cười! Anh lại còn có sức cười nhạo cô!
“Đừng
cười nữa!” Đỗ Lôi Ty xấu hổ hét, anh còn dám cười? “Lúc nãy nếu cảnh sát không
đến kịp thời, anh đã… đã…” Cô nói đến đó thì không nói tiếp nữa, mắt đỏ hoe,
mũi cũng thấy cay cay.
Bỗng
nhiên một bàn tay to lớn vuốt ve mặt cô, dịu giọng: “Đừng khóc, Đỗ Đỗ.”
Huhuhu…
anh nói thế, người ta càng muốn khóc!
“Chẳng
phải giờ anh vẫn ổn đó thôi?”
Ổn
cái đầu anh! Hai mắt cô nhìn chằm chằm vào vết bầm ở khóe môi anh, chỉ suýt nữa
thôi là cô có thể đã mãi mãi không còn nhìn thấy anh nữa… Nghĩ đến đó, trong
lòng bỗng thấy hối hận vô cùng.
“Xin
lỗi…” Đỗ Lôi Ty cúi đầu, “Tại em hại anh, em không nên lao theo mà bất chấp hậu
quả, em… xin lỗi anh…”
“Không
phải lỗi của em.” Anh nâng mặt cô lên, qua ánh trăng lặng lẽ nhìn khóe mắt đỏ
hoe của cô, “Cho dù không phải vì em, anh cũng sẽ lao đến, vì chiếc nhẫn ấy đối
với anh rất quan trọng, nó đã mang em đến bên anh, không có nó thì chúng ta
cũng sẽ không gặp nhau, không có nó, anh cũng sẽ không nhận ra trên thế gian
này còn có một người cần anh bảo vệ.”
Lúc
nói, ánh mắt anh bỗng trở nên vô cùng kiên định, như một chùm ánh sáng xuyên thấu
vào nội tâm Đỗ Lôi Ty, rồi lại tan ra trong đó, sưởi ấm mỗi một sợi thần kinh.
“Em…”
Cô mở miệng nhưng không biết nói sao, chỉ đờ đẫn nhìn anh, hồi lâu mới vọt ra
một câu, “Anh đừng đối xử tốt với em như thế, em… em không biết báo đáp thế
nào…”
“Ngốc.”
Liêm Tuấn mỉm cười, đưa tay vò tóc cô.
Ngốc,
nếu tình yêu cần báo đáp, thế thì không phải là tình yêu nữa.
“Nhưng.”
Liêm Tuấn bỗng kề sát tai cô, thì thầm, “Nếu phu nhân nhất định phải báo đáp
thì, anh không ngại em báo đáp bằng thân… em ở trên.”
T_T
Sếp tổng, anh lại bậy bạ rồi!