Có Cần Lấy Chồng Không?

Chương 10: Tôi muốn tìm việc


Đọc truyện Có Cần Lấy Chồng Không? – Chương 10: Tôi muốn tìm việc

Mấy hôm
ấy, tối nào Đỗ Lôi Ty cũng mơ thấy ác mộng.

Cô mơ
thấy thịt bò trong nồi còn sống, vươn tay chân lao về phía cô, bóp cổ cô và
hét: “ Cho mày nấu tao này! Cho mày nấu tao này!!!”

Mỗi lần
tỉnh lại đều thấy sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Cứ lặp
lại như thế, thần kinh yếu ớt của Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã suy sụp hoàn toàn.

“Bạn
thịt bò, oan có đầu nợ có chủ, người muốn luộc bạn không phải tôi, bạn đừng bám
theo tôi nữa, làm ơn làm ơn…”

“Em
đang làu bàu gì vậy?” Liêm Tuấn đang ăn sáng, nghe thế cau my.

“Không,
không, em đang đọc kinh.” Đỗ Lôi Ty nghiêm túc.

“Em tin
chúa?”

Đỗ Lôi
Ty lắc đầu: “Em tin thịt bò.”

-_-lll

Ăn sáng
xong, lão Từ quản gia mau mang âu phục đến, có nghĩa là sếp tổng đại nhân phải
đi chấn hưng kinh tế thế giới rồi. Mỗi lần như vậy, tâm trạng Đỗ Lôi Ty lại
tươi sáng vô cùng.

Rất
nhanh, Jason đã mặc chiếc áo sơ mi trừu tượng kia, xuất hiện trên cửa đúng
giờ.Thấy Đỗ Lôi Ty, Jason cung kính gập người, “Chào buổi sáng, phu nhân.”

Đối với
danh xưng kinh hãi từ miệng Jason, Đỗ Lôi Ty đã không còn lạ lẫm gì nữa. Đồng
thời, so với sếp tổng đại nhân vừa “khó nhằn” vừa thù dai, Jason thực sự là đối
tượng trò chuyện khá được.

Thế là,
nhân lúc sếp tổng lên lầu thay quần áo, Đỗ Lôi Ty đến gần Jason, nhìn chăm chú
chiếc áo sơ mi đã được giặt qua, xong vẫn nhìn rõ dấu vết màu vàng nhạt kia.

Chính
vì hôm đó nói sai mà Jason đã phải mặc chiếc áo ấy suốt tuần, dùng cơ thể để
chứng minh đạo lý cổ xưa bất biến “gần vua như gần cọp”.

Bị phu
nhân sếp tổng đi quanh, nhìn lên nhìn xuống, Jason có vẻ thiếu tự nhiên: “Phu

nhân, xin hỏi có chuyện gì sao?”

“Jason,
ngày nào anh cũng chạy sau sếp tổng, chắc mệt lắm?”

Jason
ngần ngừ: “Không mệt! Có thể đi theo sếp tổng là vinh hạnh của tôi.”

Vinh
hạnh? Đỗ Lôi Ty cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.

“Sếp
tổng, bây giờ không có ở đây, anh không cần nịnh hót đâu!” Vỗ vai Jason, Đỗ Lôi
Ty nói giọng hào sảng: “Tôi thấy anh mặc áo này sắp khóc đến nơi, trong lòng
nhất dịnh rất khó chịu phải không? Cũng khó trách, người như anh ấy rất ngang
ngược, chưa bao giờ nghe ý kiến người khác, hễ gặp chuyện không vui là nổi cáu,
trong đầu chỉ toàn là khối u nhọt của chủ nghĩa tư bản…”

“Phu
nhân, phu nhân…đừng nói nữa.” Sắc mặt Jason có vẻ khó coi.

“Có sao
đâu!” Đỗ Lôi Ty đang hứng, nào chịu để cắt ngang? Thế là cô tiếp tục thao thao
bất tuyệt tố cáo sếp tổng. “Anh có biết sếp tổng quá đáng thế nào không?Anh ấy
lại yêu cầu tôi ngày nào cũng luộc thịt bò cho anh ấy ăn! Anh ấy tưởng thịt bò
là mỳ ăn liền chắc? Muốn luộc là luộc à? Qúa đáng hơn là anh ấy vừa chê dở lại
vừa ăn hết, ăn xong còn nói tôi không tiến bộ, ngay cả một bát thịt bò cũng
không biết nấu…”

“Phu
nhân…” Jason sắp khóc!

Nhưng
Đỗ Lôi Ty hoàn toàn mặc kệ, tiếp tục nói, nói đến khi kích động còn hoa chân
múa tay biểu diễn, hại Jason đứng đó, đi không được mà đứng cũng không xong.

Đến khi
cơn ấm ức của cô đã xả xong, Jason ú ớ không nói được tiếng nào.

“Sao
nào, anh cũng cảm thấy rất quá đáng chứ gì?” Đỗ Lôi Ty hỏi.

“Qúa
đáng thật.” Một giọng trầm trầm vang lên sau lưng tiếp lời cô.

“ Chính
xác…” Đỗ Lôi Ty nói đến đó, rồi cứng đờ.

Sếp…sếp
tổng đại nhân!!!

Đỗ Lôi
Ty tự nhận ra chuyện lớn xui xẻo đã đến, máy móc quay người lại, trong lòng vẫn
ôm ấp chút tia hy vọng: “Anh…đến bao giờ thế?”


Liêm
Tuấn lạnh lùng đáp: “Đúng lúc em nói khối u nhọt chủ nghĩa tư bản.”

Đỗ Lôi
Ty cả đời này chưa bao giờ hận mình đến thế, nói gì mà khối u nhọt của chủ
nghĩa tư bản chứ? Nói chủ nghĩa xã hội có phải tốt hơn không? Bây giờ hay chưa,
sếp tổng lại giận rồi!

(>_

Thế
nhưng, ngoài dự đoán của Đỗ Lôi Ty, sếp tổng đại nhân lại không giận, không
những không giận mà thái độ còn hòa nhã một cách bất thường.

“Mấy
hôm nay em ở nhà nhiều thì đến bệnh viện thăm bà nội đi, bà rất thích em.”

“Vâng…”
Đỗ Lôi Ty hoang mang gật đầu.

“Ngủ
sớm, đừng lên mạng suốt.”

“Vâng…” Đỗ
Lôi Ty tiếp tục gật đầu.

“Có
chuyện gì thì gọi điện cho anh.”

“Vâng…”

“Cái
này, cho em.”

“Vậy
anh đi đây.”

“Vâng…khoan
đã!” Đỗ Lôi Ty bất giác tỉnh lại, thoát khỏi trạng thái đờ đẫn, Liêm Tuấn đã ra
đến cổng. Cô vội đuổi theo, gọi với theo anh: “Anh đi đâu thế?”

Khu nhà
rộng lớn, vẳng đến giọng nói gọn lỏn thản nhiên của sếp tổng: “Công tác.”

Công
tác, công tác, công tác…

Từ đó
vang vọng trong đầu Đỗ Lôi Ty rất lâu, sau đó cô bỗng tỉnh hẳn, sếp tổng đi
công tác!!!


Khoảnh
khắc đó, như thể mây đen u ám trên bầu trời bị quét sạch, ánh nắng rạng rỡ lại
chiếu khắp nhân gian, Đỗ Lôi Ty bỗng cảm thấy con đường đời ngập tràn bóng đêm
lại rực sáng trở lại.

Tạm
biệt nhé, bạn thịt bò!

Tạm
biệt nhé, ác mộng!

Tạm
biệt nhé, bị áp bức!

Đỗ Lôi
Ty cười nhảm trong gió: Đỗ Lôi Ty đại vương ta lại trở về!

Gần như
bay về phòng, Đỗ Lôi Ty bắt đầu lăn lộn trên giường, lăn xong lại đứng trên gối
dựa nhảy chồm chồm, nhảy mệt rồi thì tiếp tục nằm lăn ra giường…

Điên
cuồng như thế một lúc, cô bỗng dừng lại, một lát sau lại thấy ủ rũ.

Có khác
gì với thường ngày khi sếp tổng đại nhân không có ở nhà?

Cũng
thế thôi – ăn cơm, ngủ, chơi game!

Bực bội
một lúc, Đỗ Lôi Ty quyết định tìm Chu Dao Phi buôn chuyện.

“Phi
Phi, rảnh không? Chúng ta dạo phố đi.”

“Dạo
phố?” Bên kia Chu Dao Phi kêu lên, “Đỗ Lôi Ty, cậu có tiền mua sắm, không có
tiền trả nợ? Mau trả cho tớ tám xu tiền nước ngọt tháng trước cậu mượn tớ!”

Ti”>Nói
đến chữ đó, tâm trạng cao hứng của Đỗ Lôi Ty lại sa sút.

Sau khi
cô dọn nhà đến đây đã trả phòng chung cư cho bà chủ, kết quả bà già hám lợi kia
lại lấy lý do cô hủy hợp đồng để cắt xén hai tháng tiền nhà của cô!Hơn nữa cô
vừa trả xong nợ thẻ tín dụng…

Thẻ tín
dụng!

Đỗ Lôi
Ty sáng mắt! Lúc nãy sếp tổng đi, hình như có nhét gì vào tay cô, chẳng lẽ
là…Cô vội vàng nhìn quanh, quả nhiên tìm thấy thứ được gọi là thẻ tín dụng
nằm trên giường!

Vừa
nhìn thấy thẻ tín dụng, tâm hồn yếu đuối bé nhỏ của Đỗ Lôi Ty lại kích động
không thể khống chế được.

Cuối
cùng! Cuối cùng đã xuất hiện cảnh trong phim rồi! Nam chính
có tiền có thể đưa thẻ tín dụng đến trước mặt nữ chính, sau đó phóng khoáng

nói, “Cầm đi, mật mã là sinh nhật của em!”

Xem ra
phim cũng không hoàn toàn lừa gạt, gả cho đại gia vẫn có điểm tốt!

“Này,
Đỗ Lôi Ty, cậu sao thế?”

“Phi
Phi, tớ có tiền rồi!”

“Tiền?”

“Không
phải!” Đỗ Lôi Ty kích động đến nỗi run cả giọng. “Không phải có tiền, mà là
thẻ! Thẻ tín dụng!”

“Thẻ
tín dụng?” Bên kia Chu Dao Phi rõ ràng tỏ ra nghi ngờ, “Thẻ tín dụng của cậu
chẳng phải đã nợ chồng chất hay sao?”

“Không
phải thế của tớ, mà… mà là của người khác cho tớ!”

“Thẻ
của người khác? Cậu biết mật mã không?”

“…”

Đỗ Lôi
Ty ú ớ, sếp tổng đại nhân hình như quên nói cô biết chuyện quan trọng nhất rồi.

Vào lúc
cô không nói được gì, Chu Dao Phi lại mắng nhiếc: “Đỗ Lôi Ty, sao cậu vẫn nằm
mơ giữa ban ngày thế? Còn thẻ tín dụng nữa chứ! Cậu tưởng mình được gả thật hả?
Nói cậu biết, bây giờ ở xã hội này, những cô gái hai mươi sáu tuổi như cậu,
không vóc dáng, không sắc đẹp, không công việc, không học lực, tỉ lệ đi trên
đường bị gạch ném trúng đầu còn cao hơn được gả cho đại gia nữa! Với cái eo lu
nước của cậu, cho dù cậu có được gả cho đại gia thì cũng có ngày bị bà hai đá
ra khỏi cửa, cậu tự giác ngộ đi!”

Chu Dao
Phi mắng như thế đã khiến Đỗ Lôi Ty tỉnh khỏi cơn đau thẻ tín dụng.

Xưa nay
cô tự nghĩ mình là nữ thanh niên tri thức thời nay, tự hào với khả năng tự lực
cánh sinh của mình, nhưng mọi thứ lại bị quên lãng, sau khi được gả vào nhà
giàu, cứ thế này nữa thì cô sẽ bị giai cấp tư sản đồng hóa mất thôi!

Nghĩ
tếê, Đỗ Lôi Ty thấy căng thẳng quá.

Tuy sếp
tổng đại nhân rất có tiền, tuy nhà tắm của biệt thự cô ở hiện giờ còn lớn hơn
phòng chung cư trước kia, tuy chuyện ăn uống mỗi ngày không biết tốt hơn xưa
gấp mấy lần, tuy cuộc sống của bà vợ trẻ quả thực rất hấp dẫn, nhưng mọi thứ
đều không thể trở thành lý do để cô tự nguyện sa ngã.

“Phi
Phi, cậu nói đúng! Tớ nên tự lực cánh sinh, quay trở lại với con đường gian khổ
chất phác!” Đỗ Lôi Ty đứng phắt dậy, nắm chặt tay, “Tớ đã quyết định, sẽ tìm
việc làm!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.