Đọc truyện Cô Bé Thích Đùa – Chương 3 tại website TruyenChu.Vip
Thanh Thảo dõm bước tính rẽ lối theo Mỹ Hạnh đến quán bún riêu thì cô
bắt gặp một người con trai đang nhìn cô chăm chăm. Bất giác Thanh Thảo nỗi gay óc, cô
thay đỗi ý kiến.
– Hạnh ơi, hôm khác đi, ta hỗng muốn an bun rieụ
Hanh vo tu :
– Hỗng ăn bún riêu thì ăn món khác, làm gì thay đổi ý kiến nhanh vậy ?
– Ta hỗng nhớ còn mấy bài toán chưa làm.
– Ra chơi giữa giờ, làm đâu có muộn.
– Ta muốn lắm ngay bây giờ hà.
Thấy Thanh Thảo đột ngột thay đổi, lúc nói chuyện lại nhìn về một phíạ Mỹ Hạnh nhìn theo hướng ấy rồi la lên :
– Ê, mi dị ứng với anh chàng đó phải không ?
Thanh Thảo thấp giọng :
– bộ mi quen hả ?
– Nhờ gây lộn mới quen.
Thanh Thảo tròn mắt :
– Gây lộn ?
Mỹ Hạnh cười hít hít :
– ừm, tức cười lắm. Cái hôm mà mi bệnh nghĩ học đó, ta ra xe cốc ổi của chị Tư ăn. Ddang ăn tự dưng ta có cảm giác như bị nhìn trộm nên ta liền tìm thủ phạm. Thấy anh ta cứ nhìn ta hoài dù ta đã liếc háy, thậm chí đưa nắm đấm lên ta sấn tới gây sư.. Sau một lúc dsấu võ mồm, ta mới được chị Tư kéo lại gần mà thủ thỉ :
– Trời ơi, anh ta bị lé đó.
Ta vỡ lẽ bèn đến xin lỗi, anh ấy cũng hiền không nói năng ta một lời nàọ
Thanh Thảo bụm miệng cười rung bờ vai, mặt mày đõ lư.. Vậy mà nãy giờ mình cứ tưỡng hắn…
– Ddi ăn bún Hạnh ơi !
Hạnh trợn tròn hai mắt :
– Sao kỳ vậy, thay đỗi nhanh còn hơn chong chóng.
– Hồi nãy đói ít ít, giờ đói nhiều, đi ăn thôị
Hạnh liếc Thanh Thảo :
– Ddúng là sáu tháng nắng, sáu tháng mưạ
Hai cô bé kéo nhau đến quán bún riêụ Thanh Thảo hít hít mũi :
– Cha, cái bao tữ nó đang biễu tình.
Trước khi ăn, Thanh Thảo liếc mắt một vòng, bất chợt hai má cô đõ bừng, Thật là oan gia, lúc nãy thì gặp người lé giờ thì….. Thanh Thảo cứ tưởng là hắn. Thanh Thảo dùng đũa đão tô bún hoài mà chưa ăn được miếng nào
– Thanh Thảo, sao không ăn đị
Thảo liếc mắt về phía người lạ, hắn cũng đang nhìn cô, hình như còn nháy mắt với cô nữạ Cô bé rất sợ nhưng cô tự nhủ thầm:
– Sau mình cứ hình như không vậỵ Nếu hình như thì đâu chắc
ăn.
Mỹ Hạnh tròn mắt :
– Mi làm nhàm gì vậy Thảo ?
Thảo chối bay :
– Ddâu có.
Nghĩ là mình nhìn lầm, nên cô bé cấm cúi ăn. Không biết hôm nay có bị chơi trác hay sao mà tô của cô quá nhiều ớt nên cay muốn xé miê.ng.
Thanh Thảo uống hết ấm trà mà vẫn còn thấy môi mình rát bỏng. Nước mắt chực rơị Mỹ Hạnh lấy làm la..
– Bữa nay mi làm gì vậy Thảo ?
– Ddâu có.
– Lúng ta, lúng túng. Có gì nói đi đừng đễ mãi trong lòng.
Thanh Thảo chồm qua nói nhỏ vào tai Hạnh :
– Cay quá bà ơi !